Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 71



Nó mở mắt.

Đôi đồng tử u ám xoay chuyển, chậm rãi ngoảnh đầu nhìn về phía Ô Hành Bạch đang tiến đến.

"...Hồi Sinh Linh Thảo..."

Một âm thanh khàn khàn vang lên từ cổ họng tượng đá, như thể đã rất lâu rồi chưa từng có người nghe thấy nó.

"Lại là một kẻ không biết sống chết... Dám xông vào nơi này."

Từng mảng đá xám xịt bong ra khỏi thân tượng, rơi lộp bộp xuống đất. Bên dưới lớp đá là da lông trắng muốt, cơ bắp rắn chắc, lộ rõ hình dáng thật sự - một con Bạch Hổ khổng lồ, dữ tợn.

Một trong bốn thần thú trấn giữ Tứ Tượng Lưỡng Nghi - Bạch Hổ.

Nhiều năm trước, chính Quý Quan Kỳ từng liều mạng đoạt Hồi Sinh Linh Thảo từ dưới móng vuốt của nó. Lúc đó y bị phế hết kinh mạch, suýt mất mạng mới trốn thoát được.

Giờ đây, món nợ năm xưa, nó tính hết lên đầu Ô Hành Bạch.

Bạch Hổ bước xuống khỏi thần đàn, từng bước nện xuống đất như dội vào lòng người. Mỗi bước là một tầng sát khí dâng cao.



Đúng lúc ấy, Quý Quan Kỳ như cảm nhận được điều gì đó. Y bất chợt quay đầu lại nhìn con đường vừa đi qua, lập tức phát hiện ra ba xác linh thú nằm nối tiếp nhau, tất cả đều chết một cách kỳ lạ.

"Vết thương giống nhau, cách chết cũng giống nhau, đều bị giết bởi cùng một kẻ..." Y khẽ nhíu mày, nghi hoặc lẩm bẩm. "Không lẽ kẻ đó đã lấy được Cửu Mộc Tuyết Liên trước mình rồi sao?"

Ý nghĩ này vừa lóe lên, y lập tức tăng tốc, gần như không dừng lại dù chỉ một nhịp thở, tiếp tục băng mình qua màn tuyết trắng, cố gắng tìm ra dấu vết của Cửu Mộc Tuyết Liên trước khi mọi thứ đã quá muộn.

Trên núi tuyết, hiếm có dấu chân người.

Quý Quan Kỳ tự nhủ mình đã đi rất xa, vậy mà vẫn chưa tìm thấy chút dấu vết nào của Cửu Mộc Tuyết Liên. Tuy nhiên, y cũng không quá bất ngờ. Nếu thứ đó dễ kiếm như vậy, Vạn Hoa Tông đã chẳng lấy Bích Nguyệt Tuyền ra để trao đổi, càng không đặt điều kiện khắt khe đến thế.

Đến tối, gió tuyết càng lúc càng dữ dội, quét qua mặt núi như dao cắt. Ngay cả với thể chất của Quý Quan Kỳ, việc di chuyển trong điều kiện này cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Cuối cùng, y đành phải dừng lại nghỉ ngơi.

Tấm áo choàng mà Kê Tinh Châu đưa lúc trước được y quấn chặt quanh người. Loại pháp bào này rõ ràng không phải vật tầm thường - chống lạnh cực kỳ tốt, giúp y giữ được chút hơi ấm giữa trời đông rét buốt.

Y mở túi trữ vật ra, lục lọi tìm thêm vật dụng cần thiết. Quả nhiên, Kê Tinh Châu rất chu đáo. Bên trong không chỉ có áo chống rét, mà còn đủ loại trận pháp, linh phù và đan dược - đều dùng để phòng ngự hoặc chữa thương nếu bị linh thú tấn công.

Y chọn vài tấm linh phù có ghi trận pháp định vị, rồi nhanh chóng bố trí xung quanh. Ngay khi trận pháp được kích hoạt, không gian quanh y lập tức ổn định lại. Gió tuyết đang gào rít cũng giảm bớt phần nào, tạo thành một khoảng an toàn yên tĩnh để nghỉ ngơi.

"Cái này là gì?"

Quý Quan Kỳ lật ra vài miếng ngọc bội từ túi, đưa lên quan sát trong ánh sáng lờ mờ. Nhìn hình dáng, y bất giác nhớ tới Lý Hành Chu - hoặc nói đúng hơn, là Ô Hành Bạch.

Nhưng rồi y lắc đầu, nhanh chóng gạt đi suy đoán đó. Loại ngọc bội này không hiếm, ngay cả y cũng hay sử dụng để phong ấn công kích hoặc truyền tin. Giống như miếng mà y từng đưa cho Lộ Tiểu Trì, bên trong chứa sẵn một đòn đánh đã được phong ấn từ trước.

"Chỉ là..." Y lẩm bẩm, "Không biết hiệu quả ra sao. Cũng chẳng có ký hiệu hay ghi chú gì."

Túi Càn Khôn chứa quá nhiều vật phẩm, muốn kiểm tra hết e là mất cả đêm. Quý Quan Kỳ dứt khoát ngồi xếp bằng giữa trận pháp, nhắm mắt tĩnh tâm, tranh thủ điều tức tu luyện. Trời chưa sáng thì chưa thể lên đường tiếp, mà y cũng cần bảo toàn thể lực để đối phó với bất trắc phía trước.

Gió tuyết vẫn gào thét suốt đêm không dứt. Nhưng trong vòng trận, Quý Quan Kỳ lại cảm thấy vô cùng dễ chịu, giống như được bao bọc trong một chiếc kén yên bình giữa bão tuyết lạnh lẽo. Vài con linh thú tò mò lén thò đầu ra khỏi hang, nhưng vừa nhìn thấy vòng trận liền vội vã quay đầu bỏ chạy.



Cùng lúc ấy, trong vùng đất u ám Tứ Tượng Lưỡng Nghi, từng bước chân của Ô Hành Bạch chẳng khác nào bước đi trên lưỡi dao.

Hắn ôm chặt ngực - nơi đó có ba vết thương sâu hoắm, máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra, đỏ đến nỗi lộ cả xương trắng bên dưới. Lưng hắn tựa vào vách đá lạnh buốt, tay kia siết chặt chuôi kiếm. Gương mặt tái nhợt vì mất máu, ánh mắt hắn lộ vẻ cảnh giác tuyệt đối khi nhìn chằm chằm vào sinh vật đang đứng cách đó không xa.

Một con Tham Lang.

Hắn thật sự không ngờ lại gặp phải loài linh thú này ở nơi đây. Tham Lang từ lâu đã gần như biến mất khỏi thế gian - vậy mà giờ lại xuất hiện ngay lúc hắn yếu nhất.

"Tí tách... tí tách..."

Máu trên mũi kiếm nhỏ giọt xuống nền tuyết trắng. Mùi máu tanh nồng nặc khiến không khí như đặc quánh lại. Khoé môi Ô Hành Bạch cũng dính đầy máu, cho thấy vết thương của hắn không hề nhẹ.

Tham Lang khẽ hít hà, rõ ràng đang rất thích thú với mùi máu đó. Nó chậm rãi bước lên một bước, nhưng ngay lập tức bị mũi kiếm trong tay Ô Hành Bạch chặn lại.

Tuy vậy, Tham Lang cũng không lành lặn. Trên người nó có một vết chém sâu đang rỉ máu. Nó cúi đầu li.ếm vết thương, ánh mắt càng thêm dữ tợn, sát khí cũng chẳng buồn che giấu nữa.

Nếu đổi lại là một tu sĩ bình thường, có lẽ đã sớm sợ hãi đến mức mềm nhũn cả hai chân.

Nhưng Ô Hành Bạch không phải người thường.

Ngay lúc đó, ánh sáng xanh u ám lấp lóe trong rừng cây phía xa, chiếu rọi ra những cặp mắt sói sáng quắc.

Hắn lập tức hiểu - đó là mắt của bầy Tham Lang.

Không chỉ một con... mà là cả một đàn!

Gương mặt hắn thoáng biến sắc. Hắn không do dự, lập tức xoay người bỏ chạy.

Chỉ một con Tham Lang, hắn còn có thể liều mạng đánh cược. Nhưng cả đàn thì khác - đặc biệt là trong tình trạng hiện tại, hắn chẳng khác nào một kẻ tay không tấc sắt, không linh lực, không nội lực. Ngoài việc bỏ chạy, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Bầy Tham Lang rõ ràng biết điều đó. Chúng không lập tức tấn công ào ạt mà chia thành từng nhóm nhỏ, thay phiên nhau đuổi theo hắn như thể chơi trò mèo vờn chuột. Mỗi lần vồ hụt là một lần chúng rút lại, kiên nhẫn chờ đợi thể lực hắn cạn kiệt.

Ô Hành Bạch vừa chạy vừa chống cự, nhưng tốc độ mỗi lúc một chậm. Vết thương trên người ngày càng nhiều, máu tươi loang lổ khắp áo, kể cả lưỡi kiếm cũng nhuốm đỏ.

Một đường rạch sâu gần như cắt tới xương đã chia đôi bắp tay cầm kiếm.

Mỗi lần siết chặt chuôi kiếm, hắn cảm giác như bị đâm ngược vào tim. Nhưng hắn vẫn không buông.

"Còn muốn chơi trò tiêu hao sao?"

Ô Hành Bạch bật cười, giọng cười khản đặc giữa cơn đau, máu trào ra khóe môi, ánh mắt bình thản đến lạnh lẽo:

"Vậy cứ tới đi."

Cho đến khi con Tham Lang cuối cùng bị hắn ghim thẳng kiếm vào người, gào lên rồi ngã gục, Ô Hành Bạch mới lảo đảo, gần như quỵ xuống tại chỗ. Cơ thể hắn bê bết máu, chẳng còn một chỗ nào nguyên vẹn.

Hắn ngoảnh đầu nhìn con đường bầy sói đã đổ ra.

Nếu đi theo hướng đó, phía trước... chính là nơi có Vạn Linh Thảo.

Trên lông và vuốt của bầy sói còn vương lại những mảnh vụn mỏng như cánh ve - là dấu hiệu cho thấy xung quanh đây chắc chắn có linh thảo.

Bóng đêm vẫn bao trùm.

Mùi máu tanh từ người Ô Hành Bạch và xác đám Tham Lang đã bắt đầu lan rộng, kéo theo vô số ánh mắt từ trong bóng tối âm thầm nhìn chằm chằm về phía này. Nhưng lạ thay - không con nào dám xông tới trước.

Ô Hành Bạch lê thanh kiếm, đi được vài bước thì ngã gục. Hắn tựa lưng vào một gốc cây, nhìn vết thương trước ngực, tùy tiện xé một mảnh vải từ vạt áo, mạnh tay ép lên để cầm máu.

Lưỡi kiếm bên cạnh hắn vốn đã đầy vết nứt, giờ lại xuất hiện thêm vài vết rạn mới.

Hắn kiệt sức ngồi tựa vào thân cây, máu tươi sớm đã thấm đẫm y phục. Hắn khẽ khàng nhắm mắt, ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo cao giữa bầu trời.

Trong đầu không khỏi tự hỏi: Quý Quan Kỳ giờ này đang làm gì? Có dùng trận pháp mà hắn đưa không? Có dùng đến ngọc bội không? Có gặp nguy hiểm gì không? Và... y đã tìm thấy Cửu Mộc Tuyết Liên chưa?

"Ta sẽ sớm tìm được Vạn Linh Thảo và mang nó trở về."

Ô Hành Bạch khẽ vuốt chuôi kiếm, nghiêng đầu, giọng nói khàn khàn:

"Trả xong món nợ của Lộ Tiểu Trì..."

Hắn muốn nói, sau khi trả xong nợ, Quý Quan Kỳ sẽ không cần phải bận lòng vì hắn nữa. Nhưng nghĩ lại, nếu y nghe được câu này, e rằng càng thêm tức giận.

Hắn khẽ thở dài. Mỗi lần hít thở, lồng ng.ực đều đau nhói, mùi máu tanh nồng lan khắp khoang mũi.

"Vạn Linh Thảo... nằm dưới thần đàn. Phải nhẹ nhàng đi vào, tránh đánh động đến Bạch Hổ canh giữ nơi đó."

Ô Hành Bạch thì thào:

"Ta nhớ Hồi Sinh Linh Thảo cũng từng ở dưới thần đàn. Năm đó... ngươi cũng bị thương nặng ở đây sao?"

Giọng hắn khẽ run, không rõ là vì thương thế hay vì cảm xúc đang cuộn trào. Hắn khép mắt lại, tranh thủ nghỉ ngơi trong lúc mùi máu của Tham Lang vẫn còn đủ sức xua đuổi những linh thú xung quanh.

Nhưng giấc ngủ này chẳng hề yên ổn. Hắn luôn trong trạng thái cảnh giác, cứ chợp mắt rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại thiếp đi. Mãi cho đến khi ánh nắng đầu tiên của bình minh lặng lẽ len lỏi qua tầng lá rừng, hắn mới thả lỏng được đôi chút.

Ô Hành Bạch cố gắng đứng dậy. Vết thương trên cánh tay đã bắt đầu khép miệng. Hắn liếc nhìn qua, không để tâm nhiều mà tiếp tục tiến về phía trước.

Dường như, hắn không hề bận lòng về cơn đau. Con người không thể bỏ qua nỗi đau, trừ phi đã quá quen thuộc với nó.

"Chết không được đâu."

Hắn đưa tay lau vết máu nơi khóe môi, cười nhạt tự giễu:

"Chỉ có vậy mà muốn lấy mạng ta? Đúng là quá xem thường ta rồi."

Khi hắn rời đi, phù văn trên cánh tay thoáng mờ đi một chút.

Ba ngày trôi qua.

Một người đang tìm Cửu Mộc Tuyết Liên trên núi tuyết.

Một người đang truy tìm Vạn Linh Thảo trong Tứ Tượng Lưỡng Nghi.

Quý Quan Kỳ là người tìm thấy mục tiêu trước.

Y không ngờ Cửu Mộc Tuyết Liên lại mọc ngay bên cạnh cây liễu mà mình từng đi qua. Vì loài tuyết liên này có màu trắng như tuyết, lại nhỏ bé, nên khi ẩn mình trong lớp tuyết, rất khó phát hiện.

"Thì ra nó ở đây... Vậy mà ta đi qua đi lại ba lần cũng không thấy!"

Quý Quan Kỳ kinh ngạc.

Y vẫn luôn nghĩ rằng Cửu Mộc Tuyết Liên chắc chắn sẽ mọc trên những vách núi hiểm trở. Nào ngờ, nó lại ở ngay trên thân cây liễu. Nếu không phải lúc đó ngẩng đầu quan sát, e rằng có đi qua thêm trăm lần cũng chưa chắc nhận ra.

Nhưng giờ đã tìm thấy, cũng có nghĩa là y có thể đưa Lộ Tiểu Trì đến dùng Bích Nguyệt Tuyền.

Y cẩn thận hái đóa tuyết liên, cất vào túi trữ vật.

Mục tiêu đã hoàn thành, Quý Quan Kỳ không còn lý do gì để nán lại trên tuyết sơn. Đang định quay về, ánh mắt y vô tình lướt qua một vết thương trên thân cây liễu, khiến y hơi nhíu mày.

Vết kiếm này không phải do y gây ra, nhưng nhìn qua lại rất quen. Nghĩ một lúc, y liền nhận ra:

"Đây là vết kiếm để lại. Hơn nữa, lực đạo y hệt những vết thương trên xác linh thú. Cùng một người ra tay, một cách giết chóc."

Dẫu vậy, Quý Quan Kỳ cũng không suy nghĩ thêm.

"Không quan trọng nữa, phải về thôi. Tiểu Trì chắc không chờ được lâu."

Y khẽ nói, rồi sải bước rời khỏi tuyết sơn.

Có điều, chuyện này Lộ Tiểu Trì lại không đoán đúng.

Nhờ có dược liệu bí truyền mà Ô Hành Bạch đưa đến, mỗi ngày hắn chỉ cần uống một viên, không chỉ tạm thời áp chế được độc tố, mà còn cảm nhận rõ rệt linh lực trong cơ thể đang tăng lên nhanh chóng. Dù vậy, theo lời Kê Tinh Châu, hiệu quả ấy chỉ là tạm thời. Một khi dược tính tan hết, linh lực cũng sẽ trở về như cũ.

Lộ Tiểu Trì có hơi tiếc nuối vì hiệu quả không kéo dài lâu, nhưng hắn lại mỉm cười nói:

"Dù sao đi nữa, cũng xem như một trải nghiệm."

Kê Tinh Châu nhẹ nhàng gật đầu, rồi liếc nhìn thời gian. Ba ngày nữa, đêm trăng tròn sẽ tới.



Vạn Linh Thảo.

Ô Hành Bạch nửa ngồi nửa quỳ bên gốc cây, ánh mắt quét qua bụi cỏ trước mặt.

Dưới thần đàn là cả một vùng Vạn Linh Thảo trải dài. Vì không thể dùng túi trữ vật, hắn chỉ có thể tự tay thu nhặt từng cây một.

Hắn không chỉ lấy một cây, mà hái thêm vài gốc để phòng hờ. Ai biết được thứ linh thảo này còn có công dụng gì khác? Hắn biết rõ, Vạn Linh Thảo có độc, và loại độc này... chỉ có chính nó mới có thể giải được.

Hắn còn phải đề phòng nguy cơ bản thân bị nhiễm độc. Chẳng lẽ lại phải mất công quay trở lại Tứ Tượng Lưỡng Nghi thêm một lần nữa sao?

Điều kỳ lạ là-Bạch Hổ vốn phải canh giữ trên thần đàn-lại hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Ô Hành Bạch ngước mắt nhìn trời, mặt trời đã gần lặn, không còn thời gian để suy nghĩ thêm. Hắn lập tức ôm lấy Vạn Linh Thảo rời đi, tránh để "đêm dài lắm mộng".

Nhưng ngay lúc ấy, một luồng gió lạnh lẽo đột ngột ập đến từ phía sau.

Gần như theo bản năng chiến đấu nhiều năm, Ô Hành Bạch lập tức nghiêng người tránh né. Tuy đã phản ứng kịp thời, nhưng hắn vẫn không thoát khỏi cú đánh - một luồng sức mạnh khổng lồ giáng thẳng vào lưng.

Cơn đau bén nhọn như lưỡi dao xé thịt. Không cần nhìn, hắn cũng biết trên lưng mình vừa bị xé ra một vết thương sâu hoắm.

Không kịp để tâm đến vết thương, hắn lập tức ngẩng đầu, ngay lúc đó ánh mắt chạm phải một đôi đồng tử vàng rực-

Một con Bạch Hổ khổng lồ.

Nó đứng sừng sững trên cao, từ trên nhìn xuống hắn. Giọng nói vang lên trầm khàn như sấm rền giữa thung lũng:

"Trên người ngươi... có mùi của Hồi Sinh Linh Thảo."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com