Ảo cảnh chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, nhưng với Ô Hành Bạch, thời gian như kéo dài vô tận.
Biểu cảm hắn khẽ thay đổi, ánh mắt dừng lại trên mảnh ngọc vỡ vụn, trầm lặng đến lạnh lẽo.
Cánh tay đầy vết thương dường như không còn cảm giác.
Nỗi đau cũng không còn quan trọng nữa.
Giống như... hắn có thể chịu đựng tất cả, nhưng đồng thời, cũng chẳng thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Ảo cảnh này thuộc về Quý Quan Kỳ, đã nằm trong tay hắn từ rất lâu.
Nhưng hắn chưa từng mở ra.
Không phải không thể, mà là... không dám.
Có lẽ, ngay từ đầu, hắn đã mơ hồ đoán được thứ bên trong là gì. Chính vì thế, hắn chưa bao giờ đủ can đảm để đối mặt.
Không ngờ, cuối cùng lại phải chứng kiến theo cách này.
Hắn bật cười.
Máu theo khóe môi chảy xuống, đặc quánh.
Nội tạng đã bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn nắm chặt mảnh ngọc vỡ, ghim sâu vào lòng bàn tay, không chịu buông ra.
Hai lần-
Hắn từng nói, hắn ghét nhất là loại ảo cảnh hư ảo này.
Vậy mà cả hai lần hắn nhặt được ngọc ảo cảnh, những gì nhìn thấy đều là thứ hắn không muốn thấy nhất.
Lần đầu tiên, là khi hắn mười ba tuổi.
Lần thứ hai - chính là hôm nay.
Khi móng vuốt của Bạch Hổ lại một lần nữa giáng xuống, ngay trong khoảnh khắc đồng tử hắn mở rộng, một luồng sức mạnh như từ hư không bùng lên.
Phù văn trên người hắn bất ngờ giải phóng hai đạo.
Hắn giật mạnh thanh kiếm sứt mẻ bên cạnh, một tay nắm chặt chuôi kiếm, cả người xoay nghiêng - mũi kiếm đâm thẳng vào hông Bạch Hổ!
"Nhát kiếm này, thay hắn trả lại ngươi."
Giọng hắn run lên.
Hắn ra tay quá nhanh, động tác quá tự nhiên.
Bạch Hổ vốn đã coi hắn như kẻ trọng thương gần chết, không hề phòng bị. Bị đâm bất ngờ, nó lập tức gầm lên đầy giận dữ.
Nó giáng một trảo dữ dội xuống người hắn, hất văng hắn ra xa.
Lưng Ô Hành Bạch đập mạnh xuống nền đất - ngay cạnh là vực sâu.
Chưa kịp đứng dậy, móng vuốt Bạch Hổ đã vung lên lần nữa, lao tới.
Lần này, nó muốn lấy mạng hắn!
Bàn chân khổng lồ của nó đè nặng lên lồng ng.ực hắn.
Xương sườn vỡ vụn, cơn đau như lửa đốt lan khắp cơ thể.
Trong khoảnh khắc đó, hắn mở to mắt, cảm giác ý thức dần trôi tuột khỏi cơ thể.
Cho đến khi-
Móng vuốt xuyên thủng lồng ng.ực hắn, đâm thẳng ra sau lưng.
Cơn đau dữ dội kéo hắn quay trở lại thực tại.
Hắn nghiến răng, siết chặt chuôi kiếm.
Luồng linh lực vốn không nên tồn tại trong Tứ Tượng Lưỡng Nghi - bất ngờ tràn vào thanh kiếm!
Mũi kiếm từ trong lòng bàn tay Bạch Hổ đâm ngược lên!
Ngay sau đó, cơ thể Ô Hành Bạch rơi thẳng xuống vực sâu.
Tiếng gầm giận dữ của Bạch Hổ vang vọng khắp không trung.
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, Ô Hành Bạch gắng gượng dùng chút linh lực cuối cùng để kích hoạt phù trận.
Ngay khoảnh khắc ấy-
Thiên phạt giáng xuống!
Tại Vạn Hoa Tông.
Quý Quan Kỳ đang trò chuyện với Kê Tinh Châu thì bỗng khựng lại.
Y vô thức quay đầu, vừa lúc trông thấy Thanh Loan từ trên cây rơi xuống, đáp thẳng lên bàn cờ.
Quý Quan Kỳ bật cười, tiện tay nhấc con chim nhỏ lên:
"Buồn ngủ à?"
"Có lẽ vậy."
Kê Tinh Châu nhìn ra ngoài trời, lúc này đã là nửa đêm.
Hắn chợt nhận ra điều gì đó, cau mày hỏi:
"Cánh nó... sao lại trụi một mảng thế? Lần trước ta còn nhớ là vẫn nguyên vẹn mà?"
Quý Quan Kỳ lắc đầu.
Chuyện này xảy ra từ lúc còn ở quán trọ. Hồi đó, Ô Hành Bạch dùng một chiếc lá đánh trúng Thanh Loan.
Hắn là tiên tôn, ra tay tất nhiên không thể nhẹ.
Cánh của Thanh Loan bị thương, nhiều ngày liền không thể bay cao.
Phần lông bị trụi này chính là do vết thương ngứa lúc lành lại, khiến nó tự mổ vào cánh mình.
Suốt mấy ngày qua, Quý Quan Kỳ luôn phải để mắt tới nó, đề phòng nó lại tự gây thương tích.
"Thu dọn rồi về nghỉ thôi.''
Kê Tinh Châu vươn vai, nói tiếp:
"Còn hai ngày nữa là đến đêm trăng tròn. Quan Kỳ, ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Tại sao không nói cho Lộ Tiểu Trì biết?"
Quý Quan Kỳ cười nhẹ:
"Ta nghĩ kỹ rồi. Nợ thì phải trả, trả xong sẽ thấy nhẹ lòng."
Y thoáng dừng lại, rồi nói tiếp:
"Còn về Tiểu Trì... nếu hắn biết, chắc chắn sẽ không đồng ý. Sau khi chuyện này kết thúc, phiền Kê huynh đưa hắn về Thanh Tuyền Phái giúp ta."
Kê Tinh Châu hơi ngạc nhiên:
"Ngươi không đi cùng sao?"
"Ta sẽ không đi."
Quý Quan Kỳ khẽ nói:
"Không có cuộc vui nào là mãi mãi. Nếu có duyên, sau này ắt sẽ gặp lại."
Y ôm kiếm, tựa vào gốc cây, ánh mắt nhìn Kê Tinh Châu vẫn mang theo ý cười.
Một thân y phục trắng, phong thái ung dung tự tại.
"Chuyện nhỏ thôi. Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ phái người đưa Lộ Tiểu Trì về. Đan dược và trận pháp cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ."
Hắn dừng một chút, rồi nhíu mày:
"Chỉ là, ngươi đừng khách sáo với ta. Ngươi đã hứa sẽ tham gia đại hội tông môn, ta không mời được Kiếm Quân ra tay, nhưng ít nhất cũng nên ở lại phủ ta nghỉ ngơi một thời gian, dưỡng thương cho tốt rồi muốn đi đâu thì đi."
Quý Quan Kỳ khẽ cười:
"Được."
Sau khi kinh mạch và linh lực phục hồi, tốc độ tu luyện của y tăng lên đáng kể.
Cảm giác có thực lực trong tay thực sự rất tốt.
Quý Quan Kỳ đã không còn tin tưởng ai nữa - y chỉ tin vào chính mình, tin vào thanh kiếm trong tay.
⸻
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Lộ Tiểu Trì vẫn ngốc nghếch đi theo Quý Quan Kỳ, sau khi chắc chắn y không bị thương trong chuyến đi lên tuyết sơn, hắn lại càng vui vẻ hơn.
"Ngày mai chính là đêm trăng tròn rồi."
Kê Tinh Châu nói,
"Ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Có thể sẽ hơi đau đấy."
"Ta đã chuẩn bị rồi!"
Lộ Tiểu Trì nghiêm túc gật đầu,
"Ta không sợ đau!"
"Vậy thì tốt."
Ánh mắt Kê Tinh Châu dừng lại trên người Quý Quan Kỳ.
Thực ra, câu hỏi vừa rồi... không phải dành cho Lộ Tiểu Trì.
Quý Quan Kỳ nhìn hắn, bật cười:
"Sau đêm mai, trên người ngươi vẫn còn một nửa độc tố. Có lẽ sẽ phải dùng đan dược để áp chế lâu dài. Nhưng ta đã chuẩn bị sẵn thuốc cho ngươi rồi. Sau này nếu có vấn đề gì, cứ nói với ta. Đừng giấu, càng nhịn chỉ càng hại thân mà thôi."
"Ta hiểu rồi, Quý công tử!"
Lộ Tiểu Trì lập tức đáp chắc nịch.
Ngoại trừ khoảng thời gian bị trúng độc khiến cơ thể yếu ớt, bình thường Lộ Tiểu Trì luôn tràn đầy năng lượng, dường như chưa bao giờ biết mệt.
Điều đó khiến Kê Tinh Châu không khỏi ghen tị.
Hắn cười bảo:
"Trước khi nuôi nhiều linh thú như bây giờ, ta cũng tràn đầy sinh lực thế này."
Sau khi nuôi cả một bầy linh thú, mỗi ngày của hắn đều là dỗ dành hoặc can ngăn chúng cắn nhau, lúc nào cũng mệt mỏi.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác - đệ tử Vạn Thú Tông ai cũng như vậy, không phải chỉ riêng hắn là khổ.
--
Sáng hôm sau.
Quý Quan Kỳ đến tìm tông chủ Vạn Hoa Tông để bàn chuyện tiến vào Bích Nguyệt Tuyền.
Vừa đến cửa, y đã ngửi thấy một mùi máu nhè nhẹ thoảng trong không khí. Trái tim y khẽ chùng xuống.
Ngay sau đó, tiểu đệ tử của tông chủ đi ra, mỉm cười:
"Quý công tử đến rồi? Mời vào."
Ban đầu, Quý Quan Kỳ còn tưởng trong điện đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi bước vào, y không còn cảm nhận được mùi máu nữa, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, giọng tông chủ Vạn Hoa Tông đã vang lên:
"Ngươi đến vì Bích Nguyệt Tuyền?"
"Đúng vậy."
Quý Quan Kỳ cung kính đáp:
"Hôm nay là đêm trăng tròn, vãn bối mong được mượn Bích Nguyệt Tuyền của quý tông, kính xin tông chủ thành toàn."
"Thật chẳng khéo chút nào."
Tông chủ Vạn Hoa Tông thở dài.
Nghe thấy câu này, sống lưng Quý Quan Kỳ lập tức căng cứng.
Không đợi y lên tiếng, bà ta nói tiếp:
"Tông môn ta có người bị tà tu tấn công, thương thế nghiêm trọng, cần dùng đến Bích Nguyệt Tuyền."
"Ta biết bằng hữu của ngươi trúng độc Vạn Linh Thảo."
"Nhưng sáng nay, ta vừa phát hiện trong tàng bảo các của Vạn Hoa Tông còn sót lại một gốc Vạn Linh Thảo. Chỉ một cây duy nhất."
Lời này khiến Quý Quan Kỳ sững người.
Ngay sau đó, y lập tức lên tiếng:
"Tông chủ!"
Tông chủ Vạn Hoa Tông giơ tay ra hiệu cho y dừng lại, rồi chậm rãi hỏi:
"Ngươi có muốn đổi cơ hội vào Bích Nguyệt Tuyền để lấy gốc Vạn Linh Thảo này không?"
Đây là một câu hỏi không cần suy nghĩ.
Y lập tức đáp:
"Đổi! Cầu còn không được!"
Bích Nguyệt Tuyền chỉ giúp Lộ Tiểu Trì chuyển một nửa độc tố sang người y. Còn Vạn Linh Thảo lại có thể hoàn toàn giải độc, hơn nữa không cần hy sinh gì cả.
Đây là cách giải quyết hoàn hảo nhất!
Chỉ là, Quý Quan Kỳ vẫn không hiểu - tại sao trước đây nói là không có, mà giờ lại có một cây?
"Tông chủ, thật sự là Vạn Linh Thảo sao?"
Y ngừng một chút rồi giải thích:
"Vãn bối không có ý nghi ngờ, chỉ là trước kia từng nghe nói Vạn Linh Thảo chỉ có một gốc duy nhất trong Động Thiên Phúc Địa."
Tông chủ Vạn Hoa Tông gật đầu:
"Đúng vậy. Nhưng vị tiên tôn ở Động Thiên Phúc Địa cũng là người của Vạn Hoa Tông. Hôm nay chúng ta mới phát hiện ngài ấy từng để lại một gốc trong tàng bảo các."
"Ngươi và bằng hữu của ngươi xem như có phúc."
Bà ta dường như đã nhìn thấu tâm trạng của Quý Quan Kỳ, dứt khoát phất tay áo, mở chiếc hộp gỗ trên bàn.
Ngay lập tức, mùi hương đặc trưng của Vạn Linh Thảo lan tỏa khắp gian phòng.
Nhưng vì có trận pháp phong ấn nên hương chỉ quanh quẩn ở đây, không hề thoát ra ngoài.
"Bây giờ tin rồi chứ?"
Quý Quan Kỳ chỉ liếc qua cũng biết đó chính là Vạn Linh Thảo.
Tảng đá trong lòng y rốt cuộc cũng buông xuống.
Y lập tức cúi người:
"Xin tông chủ ban thuốc!"
Tông chủ Vạn Hoa Tông không chần chừ, đưa hộp thuốc cho y:
"Cầm lấy đi."
Bà ta dặn thêm:
"Đưa cho bằng hữu của ngươi dùng. Nhưng nhớ kỹ - khi lấy, tuyệt đối không được chạm trực tiếp vào. Trên đời này sẽ không còn cây thứ hai đâu."
"Vãn bối hiểu rồi, đa tạ tông chủ nhắc nhở."
Quý Quan Kỳ nhận lấy hộp gỗ, cẩn thận đóng chặt lại, rồi lập tức rời đi, không nấn ná thêm giây nào.
Sau khi cảm tạ tông chủ Vạn Hoa Tông, y nhanh chóng quay về, mang thuốc đến cho Lộ Tiểu Trì.
Chỉ cần uống được Vạn Linh Thảo, độc tố trong cơ thể hắn sẽ được giải hoàn toàn.
Cuối cùng, Quý Quan Kỳ cũng có thể yên lòng.
⸻
Sau khi Quý Quan Kỳ rời khỏi đại điện, tông chủ Vạn Hoa Tông đột ngột đứng bật dậy.
Bà nhanh chóng đi vào nội điện.
Vừa mở cửa, mùi máu nồng nặc lập tức tràn ra.
Sắc mặt bà thay đổi liên tục.
Ánh mắt dừng lại trên người đang nằm trên giường, đầy ngưng trọng.
Người nằm đó - xương cánh tay trái gần như vỡ vụn, lồng ng.ực lõm xuống, nội tạng tổn thương nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt đến mức khó thấy được sự phập phồng nơi lồng ng.ực.
Tông chủ Vạn Hoa Tông vận linh lực kiểm tra một lượt, không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
Ánh mắt bà ta rơi trên người Ô Hành Bạch, thấp giọng nói:
"Ngươi thật sự chỉ còn cách cái chết một bước thôi."
Dù chưa thực sự tử vong, nhưng với tình trạng hiện tại, sống sót hay không vẫn là điều chưa thể chắc chắn.
Ngoại thương không phải vấn đề lớn nhất - điều đáng lo hơn là thần thức của hắn.
Ba vết nứt trên thần thức - hai vết cũ, một vết mới.
Ba lần thiên phạt.
Tu sĩ trong giới tu hành luôn sợ thiên phạt. Một lần đã đủ để hồn phi phách tán, thân xác tan rã.
Huống hồ đây lại là ba lần.
Ngay cả tông chủ Vạn Hoa Tông cũng không khỏi kinh hãi.
Năm đó, tiên tôn của Vạn Hoa Tông từng chịu một lần thiên phạt, dù gắng gượng sống sót được nửa năm, cuối cùng vẫn không thoát nổi cái chết.
Trước đêm trăng tròn, bà từng cho rằng Ô Hành Bạch sẽ không thể trở về nữa.
Không ngờ, hắn vẫn xuất hiện-
Chỉ là toàn thân đã bị máu nhuộm đỏ, chẳng thấy đâu Phương Thiên Họa Kích quen thuộc, mà thay vào đó là một thanh trường kiếm đầy vết rạn, khiến tông chủ không khỏi kinh ngạc.
Nhưng lúc này không phải lúc hỏi nhiều.
Bởi vừa nhìn thấy hắn, bà đã biết -
Ô Hành Bạch thương quá nặng, thậm chí thần thức cũng đã rạn vỡ.
Hắn chỉ kịp lấy ra hai gốc Vạn Linh Thảo, không nói nổi một lời, liền ngã xuống, hôn mê đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh.
"Cũng xem như khôn, ít nhất còn biết mang nhiều một chút."
Tông chủ đút thuốc cho hắn, vừa nhìn vừa thở dài:
"Nếu không, đến độc của Vạn Linh Thảo ngươi cũng không tự giải nổi... Ngươi đúng là..."
Hai gốc Vạn Linh Thảo.
Một gốc đã đưa cho Lộ Tiểu Trì.
Một gốc còn lại dùng cho Ô Hành Bạch.
Ô Hành Bạch nằm trên giường, bất giác ho mạnh một tiếng.
Trong cơn mê man, hắn không thể điều khiển thân thể, máu sẫm từ khóe môi trào ra.
Hắn dường như đang cố gắng tỉnh lại, nhưng cuối cùng vẫn chìm sâu vào hôn mê.
Dù vậy, lông mày hắn vẫn nhíu chặt - rõ ràng đang chịu đựng cơn đau kịch liệt.
Nguyên nhân - chính là vết thương thần thức do thiên phạt để lại.
Tông chủ Vạn Hoa Tông quay ra ngoài lấy thuốc.
Ngay lúc đó, hai đạo phù văn lóe sáng trên thân thể Ô Hành Bạch.
Những phù văn ấy trông có phần tà dị.
Hai vết thương cũ trên thần thức bắt đầu được chữa lành.
Một đạo phù văn mới cũng hình thành, từ từ vá lại vết nứt do thiên phạt gây ra.
Nhưng sắc mặt Ô Hành Bạch lại càng thêm thống khổ.
Trong cơn đau thấu trời, hắn chậm rãi mở mắt.
Cổ họng hắn phát ra một tiếng rên khẽ, như đang cố nén lại, lại như chẳng còn sức để nói thành tiếng.
Hắn rất mệt, rất kiệt sức, và cũng rất đau.
Hắn cảm nhận rất rõ - khi phù văn xuất hiện, linh lực trong cơ thể hắn lại một lần nữa bị phong tỏa.
"Quan Kỳ..."
Hắn thì thào gọi tên y.
Năm xưa, khi Quý Quan Kỳ rời khỏi Tứ Tượng Lưỡng Nghi-