Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi
Từ sau khi Quý Quan Kỳ sốt cao và hôn mê, Ô Hành Bạch đã tháo Khốn Linh Tỏa trên người y.
Nhưng hắn vẫn không chịu thả y đi.
Vì vậy, Quý Quan Kỳ chỉ có thể ở lại trong rừng trúc luyện kiếm.
Nói là luyện kiếm, thực ra cũng chỉ là cầm một nhánh trúc ngẫu nhiên, múa vài chiêu cho có lệ.
Tuyết phủ trắng xóa khắp mặt đất.
Y tùy ý ném cây trúc sang một bên, chán nản tựa vào thân cây, mở miệng nói:
"Ra đi."
Một bóng người chậm rãi bước ra từ sau thân trúc-chính là Ô Hành Bạch.
"Thiên Khiển vẫn không thể chuyển đi, vậy ngươi cũng nên để ta rời đi rồi chứ?"
Quý Quan Kỳ không muốn nhắc đến chuyện đêm hôm đó, y chỉ thản nhiên hỏi:
"Chẳng lẽ ngươi định giam ta cả đời sao?"
"..."
Ô Hành Bạch không trả lời.
Trong lòng Quý Quan Kỳ dâng lên một cơn bực bội vô cớ.
Y cũng không rõ sự khó chịu này đến từ đâu.
Y nhắm mắt lại, sau đó mở ra, không buồn nhìn hắn lấy một lần, chỉ lặng lẽ xoay người bước vào căn nhà gỗ.
Y không phải không ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trên người đối phương.
Có lẽ hắn vừa mới giết ai đó bên ngoài-chỉ là y không biết đó là máu của hắn, hay của người khác.
Từ sau khi Phương Thiên Họa Kích bị Kiều Thiên Y luyện hóa, Quý Quan Kỳ chưa từng thấy Ô Hành Bạch dùng lại bất kỳ binh khí nào khác.
Hắn chỉ mang theo một thanh kiếm cũ nát, lưỡi kiếm chằng chịt vết nứt.
Ô Hành Bạch đứng ngoài căn nhà gỗ, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Quý Quan Kỳ, không biết đã bao lâu.
Nhưng người kia lại chẳng có lấy một lần quay đầu.
Ánh mắt hắn dần trở nên ảm đạm.
Cho đến khi truyền âm phù vang lên, hắn mới xoay người rời đi.
Hắn thực sự rất bận.
Tà tu đang trỗi dậy, các đại tông môn đều phát hiện có người bị trà trộn.
Tình hình ngày càng nghiêm trọng, đặc biệt là ở Huyền Thiên Tông.
Ô Hành Bạch đã nhiều ngày không được ngủ yên.
Trên người vốn đã có thương tích, lại thêm lao lực liên tục, sắc mặt hắn ngày một tiều tụy.
Nhưng... tất cả những điều đó, đều không đau bằng ánh mắt lạnh nhạt của Quý Quan Kỳ dành cho hắn.
Chỉ sau khi Ô Hành Bạch rời đi, cửa căn nhà gỗ mới mở ra.
Quý Quan Kỳ liếc nhìn về hướng hắn biến mất, sau đó lấy ra một tấm truyền âm phù.
Đây là thứ y vô tình tìm thấy dưới gầm giường trong căn nhà gỗ trước đó.
Không ngờ lại có thể dùng đến vào lúc này.
Y lập tức truyền âm cho Kê Tinh Châu.
Lúc đầu, đối phương hơi ngẩn ra, nhưng sau khi phản ứng lại, liền sốt sắng hỏi:
"Ngươi đang ở đâu? Chúng ta sẽ đến cứu ngươi!"
"Huyền Thiên Tông, nhà gỗ."
Quý Quan Kỳ thở dài, giọng mang theo chút bất đắc dĩ:
"Đừng đến.
Ô Hành Bạch đã dùng Họa Địa Vi Lao giam ta ở đây.
Các ngươi không vào được, mà ta cũng không ra ngoài được."
Kê Tinh Châu khẽ cau mày.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, rồi chậm rãi nói:
"Họa Địa Vi Lao..."
Bất kỳ tu sĩ nào cũng đều biết đến trận pháp này.
Một khi đã bị giam trong đó, trừ khi Ô Hành Bạch tự tay giải trừ,
bằng không... người bên trong chỉ có thể chờ chết.
"Nghĩ cách đi, đừng liều lĩnh xông vào."
Quý Quan Kỳ khẽ nói, rồi hỏi tiếp:
"Còn mấy ngày nữa là đến tông môn đại hội?"
"Ba ngày."
Kê Tinh Châu đáp, giọng cũng mang theo sự sốt ruột.
Hắn vẫn cần đan dược từ tông môn đại hội, nhưng lúc này, việc cấp bách nhất là tìm cách cứu Quý Quan Kỳ ra trước đã.
"Ta sẽ nghĩ cách.
Ngươi cho ta một chút thời gian...
Đúng rồi, tiên tôn có làm khó ngươi không?
Ngươi có bị thương không?"
"Không."
Quý Quan Kỳ trả lời ngắn gọn.
Nhưng đúng lúc đó, khóe mắt y thoáng thấy ánh sáng của trận pháp dao động nhẹ.
Y lập tức ngắt kết nối truyền âm phù, quay người tựa vào cửa, nhìn ra ngoài.
Người đang giương Truy Nguyệt Cung bắn vào trong, chính là-Kiều Du.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hiển nhiên vẫn chưa hồi phục sau lần bị Ô Hành Bạch ném đi.
Nhưng so với thương tích, điều khiến Kiều Du tức giận hơn...
chính là khi hắn nhìn thấy Quý Quan Kỳ vẫn còn sống.
Cơn giận dữ bùng lên, hắn nghiến răng nói:
"Chết đi!"
Nhưng đây là Họa Địa Vi Lao do chính tay Ô Hành Bạch bố trí.
Nào dễ phá đến thế?
Quý Quan Kỳ mỉm cười.
Rõ ràng là một nụ cười ôn hòa, nhưng khi rơi vào mắt Kiều Du lại chẳng khác nào sự chế giễu cay nghiệt.
Hắn lập tức gạt mũi tên, linh lực bùng nổ trên Truy Nguyệt Cung, ngưng tụ thành một mũi Truy Nguyệt Tiễn cực kỳ mạnh mẽ.
Quý Quan Kỳ hơi nheo mắt, khóe môi cong lên, chỉ lặng lẽ quan sát.
Mũi tên kia vừa chạm vào trận pháp thì lập tức... tan thành mây khói.
Kiều Du trợn tròn mắt, không thể tin nổi những gì mình vừa chứng kiến.
"Nhìn cũng vô ích thôi."
Quý Quan Kỳ thản nhiên nói:
"Đây là trận pháp do chính tay Ô Hành Bạch thiết lập.
Trừ khi hắn tự giải trừ, nếu không-chẳng ai có thể vào, cũng chẳng ai có thể ra."
Dù bị giam giữ bên trong, vẻ mặt y vẫn chẳng có chút lo lắng nào, thậm chí còn mang theo vài phần thong dong.
"Nếu ngươi thực sự có thể phá hủy Họa Địa Vi Lao, e rằng danh tiếng sẽ vang dội khắp tu chân giới."
Quý Quan Kỳ khẽ nhếch môi, giọng bình thản:
"Thậm chí còn vượt qua cả Trấn Nam tiên tôn.
Ngươi..."
"Ngươi không được bôi nhọ sư tôn!"
Kiều Du tức giận quát lên, gương mặt méo mó vì giận dữ.
Quý Quan Kỳ: "..."
Người này đã bị Ô Hành Bạch ném đi, lại còn bị thương nặng.
Hơn nữa, Ô Hành Bạch chưa từng đối xử tốt với hắn-thế mà Kiều Du vẫn trung thành đến mức mù quáng.
Nghĩ vậy, Quý Quan Kỳ bỗng nhớ đến chính mình ở kiếp trước.
Rõ ràng Ô Hành Bạch đã đẩy y đến bước đường đó, vậy mà y vẫn cố nhẫn nhịn suốt nhiều năm.
Bây giờ, Ô Hành Bạch lại nói-tất cả đều có lý do.
Nhưng Kiều Du không thể ở lại lâu.
Chẳng mấy chốc, hắn đã bị các đệ tử khác đưa đi.
Quý Quan Kỳ ngồi một mình trên bậc thềm, ánh mắt trầm tư.
Y đang suy nghĩ cách để rời khỏi đây.
Khi Ô Hành Bạch quay về, điều đầu tiên hắn làm là kiểm tra xem Quý Quan Kỳ có bị thương không.
Xác định y vẫn an toàn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm:
"Ta đã ra lệnh đưa hắn về, cho người canh chừng thật kỹ rồi."
"Thực ra cách bảo vệ ta tốt nhất... là thả ta đi."
Quý Quan Kỳ bất đắc dĩ nói:
"Ta có tay có chân, có thể tự mình chạy trốn.
Nhưng ngươi nhốt ta ở đây, chẳng khác nào biến ta thành mục tiêu sống.
Tất nhiên hắn sẽ đến gây chuyện."
Thực ra, y cũng không mong đợi Ô Hành Bạch sẽ thật sự thả mình.
Nhưng khi thấy vẻ mặt hắn vẫn dửng dưng, không chút dao động,
trong lòng y vẫn không nhịn được mà cảm thấy bực bội.
Đêm đó, Quý Quan Kỳ ngủ trong nhà.
Còn Ô Hành Bạch thì đứng ở bên ngoài.
Hắn biết Quý Quan Kỳ sẽ không mở cửa.
Nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, đánh cược xem đối phương có mềm lòng hay không.
Thế nhưng đúng như Kim Khổng Tước từng nói-
Ô Hành Bạch là một kẻ cờ bạc, nhưng chưa từng thắng một lần.
Vận may cực kỳ kém.
Truyền âm của Kê Tinh Châu đến ngay sau khi Ô Hành Bạch rời đi.
Quý Quan Kỳ lập tức mở ra, hỏi thẳng:
"Nghĩ ra cách rồi?"
"Chưa..."
Giọng của Kê Tinh Châu mang theo chút áy náy:
"Thật sự không tìm ra cách nào."
Quý Quan Kỳ lặng lẽ nhìn về hướng Ô Hành Bạch vừa biến mất, im lặng hồi lâu.
Ngay khi Kê Tinh Châu tưởng rằng truyền âm phù đã bị ngắt,
giọng nói của Quý Quan Kỳ lại vang lên.
Bình tĩnh.
Trầm ổn.
Mang theo một cảm giác khiến người khác không thể nắm bắt.
"Ta biết cách rồi..."
"Hả?"
Kê Tinh Châu khẽ ngẩn người.
Ban đầu, Quý Quan Kỳ vẫn chưa dám chắc.
Nhưng qua chuyện lần này, y gần như đã xác nhận được suy đoán của mình.
Y khẽ cụp mắt, giọng không nhanh không chậm:
"Ta... có thể cần các ngươi giúp đỡ."
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com