Đại Sư Tỷ Quá Khó Làm!

Chương 10: Lão đạo, sao ngươi không đi cướp luôn đi!



Ở trên phi thuyền của Thiên Âm Môn, mấy người Ngọc Hành Tông tụ tập lại một chỗ, hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

 

Bởi vì, tất cả đệ tử Thiên Âm môn đều đang chết trân mà nhìn chằm chằm bọn họ, sợ rằng các nàng sẽ làm ra chuyện gì uy ***** đến môn chủ của bọn họ.

 

Tạ Dụ An nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi bấm lưỡi thán phục: "Đây là sợ chúng ta làm gì đó với môn chủ của bọn họ đấy."

 

Bùi Thanh Y mặt đầy vẻ hiếu kỳ: "Cho nên sư tỷ, rốt cuộc ngươi đã làm gì vậy?"

 

Câu hỏi của Bùi Thanh Y cũng chính là điều mà tất cả mọi người muốn hỏi, vì thế mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lạc Lâm, chờ đợi câu trả lời của nàng.

 

"À... Ta chỉ nói với nàng ấy xem có thể cho chúng ta quá giang đi nhờ một đoạn thôi mà." Lạc Lâm chớp chớp mắt trả lời.

 

"Chỉ có vậy thôi á?" Mọi người không tin mà truy vấn.

 

"Chứ còn gì nữa?" Lạc Lâm làm ra vẻ vô tội, nhìn ba người: "Ta giống như là loại người vô lý như vậy sao?"

 

Giang Du và Tạ Dụ An vô thức gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu lia lịa.

 

Lạc Lâm lập tức đen mặt, xắn tay áo lên chuẩn bị dạy dỗ hai người.

 

"Hai người các ngươi, có phải bình thường ta quá khoan dung rồi không?"

 

Hai người vội vàng núp ra sau lưng Bùi Thanh Y, Lạc Lâm nghiến răng nghiến lợi: "Trốn sau lưng tiểu sư muội làm gì, mau ra đây cho ta!"

 

"Đại sư tỷ, tỉnh táo chút đi! Tiểu sư muội còn nhỏ, thấy cảnh máu me bạo lực thì không hay đâu!" Tạ Dụ An vội vã khuyên can.

 

Lạc Lâm nghe vậy tay mới khựng lại.

 

Tạ Dụ An thấy thế liền ghé sát tai Bùi Thanh Y thì thầm: "Tiểu Thất, ngươi giúp đỡ bọn ta, sau này muốn biết gì về đại sư tỷ, bọn ta đều kể cho nghe."

 

Bùi Thanh Y chớp mắt, Lạc Lâm lập tức nghi ngờ hỏi: "Ngươi thì thầm cái gì với Tiểu Thất đó?"

 

"Không... không có gì hết!" Tạ Dụ An cười nịnh nọt, liên tục nháy mắt ra hiệu với Bùi Thanh Y.

 

Bùi Thanh Y suy nghĩ một chút, rồi ôm lấy cánh tay của Lạc Lâm, làm nũng: "Đại sư tỷ đừng giận, các sư huynh biết sai rồi."

 

Tiểu cô nương làm nũng xong còn nói thêm: "Hơn nữa, đây là địa bàn của người ta, nếu bị chê cười thì sau này các sư huynh làm sao dám gặp người trong tu tiên giới nữa?"

 

Lời của Bùi Thanh Y khiến Lạc Lâm tỉnh táo lại, nàng liếc mắt nhìn hai người kia, lạnh lùng nói: "Nếu còn lần sau, ta sẽ đánh gãy chân các ngươi."

 

Hai người như gà mổ thóc mà gật đầu lia lịa: "Sư tỷ yên tâm!"

 

Giải quyết xong hai người, Lạc Lâm kéo Bùi Thanh Y: "Được rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi một chút, mấy ngày này đừng chạy lung tung."

 

Bùi Thanh Y liếc nhìn Tạ Dụ An, do dự một chút nhưng vẫn đi theo Lạc Lâm.

 

Ừm, chuyện của đại sư tỷ sau này tìm cơ hội nghe sau vậy, trước tiên cứ đi theo đại sư tỷ đã.

 

Nhìn thấy Bùi Thanh Y đi theo Lạc Lâm rời đi, hai sư huynh đệ mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Không có tiểu sư muội bảo kê, bọn họ hôm nay chắc chắn đã ăn đòn rồi!

 

...

 

Đúng như Lạc Lâm dự đoán, nhờ có phi thuyền của Thiên Âm môn, tốc độ hành trình của bọn họ nhanh hơn rất nhiều.

 

Quãng đường vốn phải đi mất mười ngày, nay chưa tới năm ngày đã tới nơi.

 

Chỉ là, suốt quãng thời gian này, Âm Vũ chưa từng xuất hiện trước mặt bọn họ, cho đến khi đến chân núi Nam Dương Thành, nàng mới hạ bốn người xuống rồi vội vàng rời đi, rõ ràng là không muốn có quá nhiều liên hệ với bọn họ.

 

Nếu không phải trước khi đi Âm Vũ còn cố ý liếc nhìn Lạc Lâm đầy ẩn ý...

 

Nam Dương Thành là một đại thành, quy mô tương đương với kinh đô của một quốc gia, là nơi duy nhất thuộc quản hạt của Cửu Dương Tông, cũng có thể xem như tụ điểm của các tu sĩ, đường phố vô cùng náo nhiệt, bày bán phần lớn đều là vật dụng cần thiết cho tu sĩ.

 

Có thể nói là nơi khác biệt hẳn so với bên ngoài.

 

Nhìn những dãy hàng rực rỡ muôn màu: tiên đan, thảo dược, linh bảo, pháp khí, phù chú... Bùi Thanh Y, vốn ít khi ra ngoài, lập tức hoa mắt chóng mặt.

 

Lạc Lâm thấy bộ dạng phấn khởi của tiểu cô nương, liền bảo Giang Du và Tạ Dụ An đi đặt phòng khách *****, đồng thời liên lạc với những người còn lại, còn mình thì dẫn Bùi Thanh Y đi dạo khắp nơi.

 

Bùi Thanh Y đối với cái gì cũng tò mò, Lạc Lâm cũng nhân tiện bổ sung thêm cho nàng một ít đồ dùng.

 

Trang bị hộ thân như linh bảo, tuy phẩm cấp không cao nhưng cũng có thể bảo vệ được một chút, phù chú và đan dược cũng chuẩn bị đủ loại. Trong chốc lát, linh thạch trong túi trữ vật của Lạc Lâm như nước chảy không còn bao nhiêu.

 

Tính sơ sơ, chỉ mấy món lặt vặt mà đã tốn hơn một vạn hạ phẩm linh thạch, khiến nàng đau lòng không thôi.

 

Nhưng nhìn tiểu sư muội vui vẻ yêu thích như vậy, Lạc Lâm chỉ có thể tự an ủi mình rằng, đồ này đều là cần thiết, không phải đồ vô dụng.

 

Biết đâu sau này lại dùng được.

 

Hai người đi dạo tới tận chạng vạng mới quay về khách ***** mà Tạ Dụ An đã đặt trước. Để đề phòng vạn nhất, Lạc Lâm yêu cầu đặt dư thêm hai phòng nữa.

 

Dù sao ngày sinh của tông chủ Cửu Dương Tông sắp tới, các đại tông môn đều sẽ phái người tới chúc mừng, khi đó Nam Dương Thành chắc chắn đông nghịt, nếu bây giờ không đặt phòng, đến lúc đó chắc chắn sẽ không còn chỗ ở.

 

Nhưng tiêu phí linh thạch cũng không ít, làm cho Tạ Dụ An đau lòng muốn chết.

 

"Lão đạo mừng thọ, mà giá phòng ở dưới này lại bỗng nhiên tăng vọt, ở có một tuần mà cũng phải trả tới 4 vạn hạ phẩm linh thạch!" Trong lúc ăn cơm tối, Tạ Dụ An không ngừng oán trách.

 

Lạc Lâm đang gắp thức ăn, tay run lên, giọng không tự chủ được mà cao vút: "Bao nhiêu?!"

 

"4 vạn hạ phẩm linh thạch!" Tạ Dụ An mặt mũi đau khổ: "Nam Dương Thành không xài bạc mà chỉ nhận linh thạch, nếu không phải nhị sư huynh lúc trước tiến vào bí cảnh còn giữ lại được chút ít, thì lần này chúng ta chắc không nổi một phòng đâu!"

 

Lạc Lâm hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: "Lão đạo này sao không đi cướp quách đi cho rồi!"

 

"Cướp còn không lời bằng." Giang Du thở dài: "Dù sao những môn phái lớn kia căn bản chẳng coi chút linh thạch này ra gì, không giống chúng ta nghèo rớt mồng tơi."

 

Lạc Lâm trầm mặc.

 

Bùi Thanh Y vội vã kéo tay áo Lạc Lâm, lo lắng hỏi: "Đại sư tỷ, ngươi không sao chứ?"

 

Khóe miệng Lạc Lâm giật giật, cứng đờ nói: "Không sao, ta đang nghĩ cách kiếm tiền thôi."

 

Nói vậy, ánh mắt nàng lại nhìn chằm chằm vào Giang Du và Tạ Dụ An, khiến hai người sợ hãi.

 

Giang Du lấy hết can đảm hỏi: "Đại... đại sư tỷ, ngươi... ngươi định làm gì?"

 

Lạc Lâm thở dài: "Này, hai người các ngươi lúc nào mới có thể cặp được phú bà đây? À, phú ông ta cũng không chê."

 

Hai người lập tức mặt trắng bệch, nhìn Lạc Lâm lắp bắp: "Đại sư tỷ! Ngươi đang nghĩ cái gì vậy!"

 

Lạc Lâm giang tay ra: "Chứ chẳng lẽ trông cậy vào Sở Tam công chúa, Phương Ngũ và Hứa Lục? Để mấy nàng ấy hại nhau thôi chứ đừng hại người khác. Còn Tiểu Thất thì còn nhỏ, chẳng lẽ ta lại trông vào sư tôn?"

 

Vừa nhắc đến Lăng Tiêu Kiếm Tôn, sắc mặt Giang Du và Tạ Dụ An lập tức vặn vẹo.

 

Môn phái của bọn họ nghèo nàn như thế, Lăng Tiêu chính là đầu sỏ!

 

Bất kể hắn kiếm được bao nhiêu linh thạch trong bí cảnh, chưa từng đưa về sơn môn, ngược lại còn hay mượn của bọn họ!

 

Nghĩ tới đây, mọi người đều u ám.

 

"Nếu không thì... bán sư tôn đi?" Giang Du lạnh lùng đề nghị: "Dù sao sư tôn cũng có nhiều tiểu mê muội như vậy."

 

"sư huynh, ngươi ác quá." Tạ Dụ An lắc đầu: "Hơn nữa, thả sư tôn ra ngoài hại đời người khác thì không ổn."

 

Giang Du cũng khổ não: "Cũng đúng, không thể để hắn đi hại cô nương nhà người ta."

 

Lạc Lâm ở bên cạnh lặng lẽ nghe, sau đó nhàn nhạt nói: "Được rồi, đừng nghĩ xấu nữa. So với bán sư tôn, đem Giang Du bán đi chắc lời hơn."

 

Giang Du khiếp sợ: "Sư tỷ! Ta là đại sư đệ của ngươi đó! Sao ngươi lại đối xử với ta vậy!"

 

"Ai, vậy thì bớt đa tình lại đi. Nếu còn gặp một người yêu một người như lần trước, ta nhất định đánh gãy chân ngươi." Lạc Lâm lạnh lùng nói.

 

Giang Du theo phản xạ ôm chân, không dám ho he nữa.

 

"Đúng rồi, Tạ Tứ, Sở Tam các nàng bao giờ tới?" Lạc Lâm quay sang hỏi Tạ Dụ An.

 

"Chậm nhất là ngày mai thôi." Tạ Dụ An đáp.

 

"Ừ, biết rồi." Lạc Lâm gật đầu.

 

Sau bữa cơm tối, mấy người lại trò chuyện thêm một hồi, rồi Lạc Lâm đuổi hai vị nam đệ tử ra ngoài, còn mình và Bùi Thanh Y sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Sáng hôm sau, Lạc Lâm muốn dẫn Bùi Thanh Y đi dạo thêm một vòng nữa. Hôm qua mới đi được nửa Nam Dương Thành, còn nhiều chỗ thú vị lắm, nàng muốn dẫn tiểu sư muội mở mang thêm kiến thức.

 

Dù sao tiểu cô nương trước nay luôn ở trong sơn môn, ra ngoài nhiều nhất cũng chỉ đến chân núi Ngọc Hành trấn, mà theo lời Tạ Dụ An, thì khi còn nhỏ, nơi Bùi Thanh Y sống cũng chỉ là một thôn xóm nhỏ bé.

 

Hiếm khi có dịp ra ngoài, lại đến một thành phố tu sĩ tập trung như thế này, để nàng đi nhiều một chút cũng tốt.

 

Tạ Dụ An và Giang Du nghe vậy cũng xin đi cùng. Dù sao đã ra ngoài, ở mãi trong khách sạn cũng chán chết.

 

Lạc Lâm cũng không phản đối, chỉ dặn hai người đừng gây chuyện, rồi kéo Bùi Thanh Y đi dạo.

 

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mà trên đường phố Nam Dương Thành dòng người càng lúc càng đông, có thể dễ dàng thấy đệ tử các đại môn phái và cả đệ tử Cửu Dương Tông giữ gìn trật tự.

 

Vì đại lễ mừng sinh nhật tông chủ, cả Nam Dương Thành nhộn nhịp hẳn lên, khiến người ta không khỏi thán phục thực lực của đệ nhất tông môn Cửu Tiêu đại lục.

 

Nhưng những chuyện đó chẳng liên quan gì đến bọn họ. Dù Cửu Dương Tông có lớn mạnh thế nào, thì Ngọc Hành Tông bọn họ cũng chỉ là giọt nước giữa biển khơi, có được chút danh tiếng cũng chỉ nhờ vị sư tôn Lăng Tiêu, nhưng dù vậy, môn phái cũng chỉ lèo tèo mười người, chẳng đáng nhắc đến.

 

Bởi vậy, bốn người cầm tay mứt quả, nhàn nhã dạo phố, trông như chẳng có chuyện gì đáng bận tâm.

 

"A? Giang Du huynh!"

 

Bỗng nhiên, một giọng nam vang lên phía sau. Giang Du rõ ràng cứng đờ cả người. Mấy người còn lại nhìn sang, chỉ thấy Giang Du cười khổ một tiếng, rồi quay đầu lại, chắp tay chào hỏi.

 

"Triệu công tử, Mộc... Mộc cô nương."

 

Lạc Lâm và Tạ Dụ An liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra tình hình, rồi nhanh chóng kéo Bùi Thanh Y xoay người, chuẩn bị ăn dưa hóng chuyện.

 

Dù cho đối tượng là sư đệ mình, thì cũng phải ăn dưa trước đã, nói gì thì nói!