Đại Sư Tỷ Quá Khó Làm!

Chương 26: Khó chịu, muốn ngủ cùng sư tỷ.



"Đại sư tỷ......"

 

"Làm gì?"

 

"Ngươi nghe ta nói đã......"

 

"Ta cảm thấy không cần nghe ngươi nói, ta phải hỏi ý của Vệ Ương trước đã."

 

"A, vậy ngươi hỏi đi."

 

Giang Du lập tức làm ra vẻ mặt như ngã ngửa ra sau.

 

Không trách Lạc Lâm không có lòng tin với Giang Du, thực sự là bởi vì mấy năm nay những chuyện Giang Du từng trải qua...

 

Thật sự rất khó mà nói ra.

 

Vì vậy, nàng vốn chẳng yên lòng chút nào với thể chất của Giang Du, ngược lại còn là Bùi Thanh Y ở bên cạnh lên tiếng an ủi, khuyên nhủ nàng nên đợi hỏi rõ ý tứ của Vệ Ương trước, rồi sau đó mới quyết định.

 

Lúc này Giang Du mới được buông tha.

 

Đến chạng vạng, Cửu Dương Tông phái người đến mời các nàng tham gia yến tiệc, người đến lại trùng hợp chính là Vệ Ương.

 

Lạc Lâm lập tức kéo người vào trong phòng, thuận tay đóng cửa, nhốt luôn đám đệ tử khác của Cửu Dương Tông ở bên ngoài.

 

"Lạc đạo hữu, ngài làm gì vậy?"
Vệ Ương mặt đầy ngơ ngác hỏi.

 

"Khụ khụ, có chút việc muốn hỏi thôi." Lạc Lâm hắng giọng đáp.

 

Vệ Ương ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn Giang Du, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

Giang Du ngượng ngùng gãi đầu, cười nói: "Sư tỷ ta muốn hỏi về chuyện của hai chúng ta."

 

Vệ Ương lập tức hiểu ra, quay đầu mỉm cười với Lạc Lâm nói: "Ta đã nghe Giang Du kể về vấn đề thể chất của hắn. Vì vậy, xin Lạc đạo hữu cứ yên tâm, ta thực lòng yêu thích hắn. Trong suốt năm năm qua, nếu không có Giang Du nhiều lần cứu giúp, ta sớm đã bỏ mạng ở Ma Vực rồi."

 

Lạc Lâm lập tức mở to mắt, không thể tin nổi nhìn hai người họ, sau lại cảm thấy mình thất thố, liền vội vàng lắc đầu, nói: "Khụ khụ, không có gì, nếu thực sự như vậy thì còn gì tốt hơn."

 

Giang Du: "Nhưng đại sư tỷ, bộ dạng của ngươi rõ ràng là... Thôi thôi! Ta không nói gì nữa!"

 

Dưới ánh mắt cảnh cáo như muốn giết người của Lạc Lâm, Giang Du nhanh chóng sửa lời.

 

Lạc Lâm hung hăng trừng Giang Du một cái, sau đó quay sang Vệ Ương nói: "Hiểu lầm đã được hóa giải, vậy chúng ta đi nhanh thôi, đừng để người khác đợi lâu."

 

Nói xong, nàng kéo Bùi Thanh Y đang đứng xem trò vui ra ngoài.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vệ Ương nhịn không được mà bật cười, quay đầu gật gật đầu với Giang Du, hai người cùng nhau theo sau đi ra ngoài.

 

Vừa ra khỏi phòng, những đệ tử Cửu Dương Tông đang chờ ngoài cửa lập tức đổ dồn ánh mắt về phía đại sư tỷ nhà mình.

 

Dù sao chuyện vừa nãy xảy ra quá đột ngột, bọn họ đều chưa kịp phản ứng. Giờ thấy mấy người kia đi ra, ánh mắt đương nhiên đều đổ dồn về phía "người trong cuộc".

 

Lạc Lâm có hơi lúng túng, ngược lại Vệ Ương lại cười nói: "Không có gì, chỉ là Lạc đạo hữu kéo ta vào ôn chuyện một chút thôi, chúng ta mau trở về đi."

 

Nghe vậy, các đệ tử Cửu Dương Tông mới nhẹ nhõm thở ra.

 

Nhưng ánh mắt họ vẫn không quên liếc nhìn Lạc Lâm.

 

Dù sao, việc Lạc Lâm từng "sửa chữa" hình tượng của Giang Du ngay tại quảng trường đã sớm lan truyền khắp nơi.

 

Các đệ tử của những đại tông môn khác cũng từng hỏi thăm ân cần khi biết chuyện, chỉ có đệ tử Cửu Dương Tông nhà họ là sau đó bị Lạc Lâm hung hăng chỉnh đốn một trận.

 

Có thể nói, uy danh của Lạc Lâm giờ đã vang xa.

 

Lạc Lâm dĩ nhiên cũng nhận ra ánh mắt của họ, dù trên mặt có vẻ lúng túng nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, cùng Vệ Ương và các đệ tử đi về đại điện Cửu Dương Tông để tham gia tiệc phong yến.

 

Vừa bước vào đại điện, trong nháy mắt, Lạc Lâm liền cảm nhận được ánh mắt soi mói từ mọi người. Nếu không phải còn đang lôi kéo Bùi Thanh Y, bên cạnh lại có Vệ Ương và đám đệ tử Cửu Dương Tông, e rằng nàng đã quay đầu bỏ đi từ lâu rồi.

 

Chỉ là, Giang Du lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lần này đại sư tỷ thật sự nổi tiếng 'hung hãn' rồi."

 

Kết quả, hắn lập tức bị Lạc Lâm dùng chân đạp mạnh một cái.

 

Giang Du: "!!!"

 

Hắn cố gắng nhịn đau, không dám kêu thảm, chỉ biết kéo kéo tay áo Lạc Lâm cầu xin. Lạc Lâm lúc này mới chịu buông tha, kéo Bùi Thanh Y đi về chỗ ngồi của mình.

 

Bùi Thanh Y đi theo bên cạnh nàng, đồng cảm nhìn Giang Du, rồi cùng Lạc Lâm ngồi xuống.

 

Giang Du méo miệng, dưới ánh mắt đồng tình của mọi người, khập khiễng ngồi xuống bàn bên cạnh Lạc Lâm.

 

Khi người ngồi đã đông đủ, Tiêu Tề tuyên bố mở tiệc.

 

Lạc Lâm vốn định im lặng ăn xong bữa cơm rồi nhanh chóng rời khỏi Cửu Dương Tông để về tông môn của mình, nhưng lại luôn có người đến mời rượu. Có người vì mời Giang Du, cũng kéo nàng theo; có người đơn thuần muốn kết giao, thuận tiện dò hỏi xem khi nào Lăng Tiêu xuất quan.

 

Rất nhiều người là tiền bối, dù Lạc Lâm không muốn nhưng cũng phải khách khí tiếp đón, uống với họ mấy ly.

 

Tiền bối thứ nhất: "Giang tiểu hữu lần này lập công lớn ở Ma Vực, nghe hắn nói có được thành tựu như vậy là nhờ Lạc tiểu hữu bồi dưỡng. Trước kia, tiểu tử Lăng Tiêu cứ giấu bảo bối đại đồ đệ của mình, giờ rốt cuộc cũng cho chúng ta gặp mặt. Quả nhiên là nữ trung hào kiệt, không thua kém cánh mày râu, có thể đào tạo ra nhân tài như Giang tiểu hữu."

 

Lạc Lâm: "Đâu có đâu có, tất cả là nhờ bản thân hắn cố gắng."

 

Tiền bối thứ hai: "Lăng Tiêu tiểu tử này, lúc nào cũng che giấu đồ đệ, nghe nói Lạc tiểu hữu là đại đồ đệ được hắn yêu quý nhất. Quả nhiên phong cách làm việc cũng có khí chất của hắn, thậm chí còn vượt cả thầy!"

 

Lạc Lâm: "Tiền bối quá khen, ta chỉ là không thích xã giao thôi, nên quanh năm suốt tháng ở lại trong sơn môn."

 

Tiền bối thứ ba: "Lạc tiểu hữu a, những năm này thật sự đã cực khổ cho ngươi rồi. Lăng Tiêu hắn bao giờ mới xuất quan đây? Bắt đám tiểu bối chống đỡ tông môn, cũng thật là làm khó cho các ngươi."

 

Lạc Lâm: "Không sao, trước giờ hắn cũng chẳng để tâm mấy chuyện tông môn, tất cả đều là ta quản. Có hắn hay không cũng thế thôi. Ngược lại, nếu hắn có thể xuất quan, đó là phúc khí của Cửu Tiêu đại lục."

 

...

 

Những lời đối thoại như vậy khiến Lạc Lâm hận không thể lập tức lôi Lăng Tiêu từ trong bế quan ra, đánh cho một trận giải hận.

 

Mà loại rượu Cửu Dương Tông chuẩn bị hôm nay khác với rượu bình thường, đều là linh tửu. Uống vào bụng, ngay cả tu sĩ cũng dễ say.

 

Huống chi, bọn họ trước đây chỉ quen uống rượu thường, những loại đó uống vào linh khí còn có thể hóa giải mùi rượu. Còn linh tửu thì không thể hóa giải, nên chẳng bao lâu, Lạc Lâm đã có chút ngà ngà say.

 

Nhưng lại liên tục có người tới mời rượu. Giang Du bên kia thì đã say như chết, còn Lạc Lâm thì cố gắng chống đỡ. Đúng lúc ấy, một cánh tay trắng nõn thon dài ngăn nàng lại.

 

Dưới ánh mắt khó hiểu của Lạc Lâm, Bùi Thanh Y cầm lấy chén rượu trên tay nàng, mỉm cười với người đến mời rượu nói: "Sư tỷ ta tửu lượng không tốt, sợ uống nhiều sẽ làm mất hứng mọi người, để ta thay nàng uống, tiền bối chắc không để tâm chứ?"

 

Chưa đợi Lạc Lâm phản đối, vị tiền bối kia đã cười ha ha: "Tất nhiên rồi, hiếm thấy tình cảm sư môn sâu nặng như vậy. Tiểu tử Lăng Tiêu đúng là dạy đồ đệ có bản lĩnh. Nào, uống!"

 

Bùi Thanh Y mỉm cười, che miệng uống cạn chén rượu.

 

"Hảo! Hảo! Hảo!" Vị tiền bối kia khen liên tục: "Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý!"

 

"Tiền bối quá khen." Một chén rượu vào bụng, nhưng sắc mặt Bùi Thanh Y hoàn toàn không thay đổi.

 

Lạc Lâm tròn mắt kinh ngạc.

 

Nếu nàng nhớ không lầm, trước nay nàng chưa từng để Bùi Thanh Y uống rượu. Người này lần *****ên uống, sao lại như không có chuyện gì?

 

Lạc Lâm không hiểu nổi, Lạc Lâm hoàn toàn kinh ngạc.

 

Tiếp sau đó, những ai đến mời rượu đều bị Bùi Thanh Y chặn lại hết. Lạc Lâm trơ mắt nhìn tiểu sư muội của mình uống hết ly này đến ly khác, thậm chí còn uống gục không ít người.

 

Lạc Lâm:......

 

Nàng thật sự cảm thấy mình có thể đã hiểu nhầm Bùi Thanh Y rồi.

 

Mãi đến khi tiệc tan, Giang Du đã say mềm bị mấy đệ tử Cửu Dương Tông đưa đi, còn Lạc Lâm thì nhìn Bùi Thanh Y - người vẫn tỉnh táo như thường - với ánh mắt phức tạp.

 

Bùi Thanh Y phát giác, nghiêng đầu hỏi: "Sư tỷ sao vậy, sao lại nhìn ta như thế?"

 

Vì được đỡ, hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở của Bùi Thanh Y phả lên mặt Lạc Lâm, khiến nàng ngứa ngáy khó chịu.

 

Lạc Lâm vô thức ho nhẹ, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi không sao chứ? Rõ ràng uống nhiều như vậy, trước đây ta chưa từng thấy ngươi uống rượu mà."

 

Bùi Thanh Y chớp mắt mấy cái, rồi áp khuôn mặt mềm mại lên má Lạc Lâm, dịu dàng nói: "Tất nhiên là say rồi."

 

Lạc Lâm thật sự không tin. Nhưng vừa quay đầu lại, nàng đã thấy Bùi Thanh Y tựa đầu lên vai mình, ánh mắt long lanh, khuôn mặt ngày thường trong trẻo lạnh lùng giờ đây lại hiện ra vẻ dịu dàng mê người.

 

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần hơi động một chút là môi đã chạm nhau.

 

Nếu để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ hiểu lầm hai người họ thân mật với nhau.

 

Nhìn dáng vẻ này của Bùi Thanh Y, Lạc Lâm cảm thấy hô hấp trì trệ, vội vàng quay đầu đi, nói: "Đã không thể uống thì đừng cố uống nhiều như vậy."

 

Bùi Thanh Y lập tức ra vẻ ủy khuất, dịu dàng nói: "Nhưng... không muốn thấy sư tỷ miễn cưỡng mình."

 

Lạc Lâm nghe xong, cảm thấy trái tim mềm nhũn, vừa quay đầu đã thấy tiểu cô nương sắp khóc, nàng chỉ cảm thấy nhức đầu, vội vã nói: "Được rồi được rồi, tiểu Thất ngoan, sư tỷ không trách ngươi mà."

 

"Thật không?" Bùi Thanh Y nhìn nàng, đôi mắt như đẫm nước khiến Lạc Lâm không thể cự tuyệt.

 

"Tất nhiên, sư tỷ lúc nào trách tiểu Thất đâu?" Lạc Lâm vừa nói vừa đưa tay xoa đầu nàng.

 

Bùi Thanh Y lập tức nhoẻn miệng cười, rực rỡ như hoa nở.

 

"Đại sư tỷ thật tốt, ta thích nhất đại sư tỷ!"

 

Nhìn bộ dáng đó, Lạc Lâm cũng bật cười theo.

 

"Được rồi được rồi, đi đứng cẩn thận, đừng để ngã mà đau."

 

"Có sư tỷ ở đây, sư tỷ sẽ không để ta ngã đâu!"

 

"Đúng là ba hoa."

 

Hai người trở về phòng, Lạc Lâm định rửa mặt xong liền đi ngủ. Ai ngờ vừa nằm xuống, Bùi Thanh Y liền chui vào chăn của nàng.

 

Lạc Lâm không hiểu: "Ngươi làm gì vậy? Uống nhiều thì ngủ đi."

 

Không ngờ Bùi Thanh Y lại ôm eo nàng, chôn đầu vào ngực nàng, nũng nịu nói:

 

"Khó chịu, muốn ngủ cùng sư tỷ."

 

Lạc Lâm nghe vậy, chỉ có thể thở dài.

 

"Được rồi, được rồi."