Đối mặt với lời lẽ sắc bén của Hứa Thanh Thanh, trong một thoáng, Mộc Vũ Tình bị mắng đến mức không nói được lời nào.
Nàng thậm chí còn không hiểu rõ Hứa Thanh Thanh đang nói những gì.
Từ phía sau, Lạc Lâm nhìn thấy tình cảnh ấy, không nhịn được khẽ tặc lưỡi nói nhỏ: "Không ngờ Hứa Lục lại có thể mắng người dữ dội như vậy?"
"Miệng của nàng có lúc cũng khá độc, chẳng qua sau khi đến nơi này đã thu lại phần nào. Thường ngày thì... dùng cách nói của chúng ta, chính là một bình xịt cay*." Phương Thiến suy nghĩ một chút rồi nói.
Lạc Lâm xoa cằm gật đầu: "Cũng được, ít nhất không bị thiệt thòi, không giống như cái đầu đất nhị sư huynh của ngươi, bị người khác bắt nạt cũng chẳng hay biết gì."
Âm lượng của nàng không hề nhỏ, người bị nhắc đến - cái đầu đất nào đó - khóe miệng khẽ co giật.
Nói thật thì, đại sư tỷ, dù gì ở nơi công cộng cũng nên giữ chút thể diện cho người ta chứ?
Lúc này, Mộc Vũ Tình cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức tỏ vẻ ủy khuất nhìn về phía Giang Du nói: "Không phải như vậy đâu, Giang Du ca, huynh tin muội đi... muội thật sự không phải là người như thế..."
"Tin tin tin, tin cái đầu to nhà ngươi ấy!" Hứa Thanh Thanh lập tức cắt lời, giọng đầy tức giận.
"Ngươi có hiểu lầm gì về chúng ta không? Trước đó, khi các ngươi đắc tội với sư môn ta như vậy, ngươi có từng nghĩ đến cảm nhận của sư huynh ta không? Giờ đây, khi Tam sư tỷ của ta lên chức, nhà ngươi bị tịch thu tài sản, người thì bị lưu đày, lúc này mới nhớ tới nhị sư huynh ta là lốp dự phòng à?"
Hứa Thanh Thanh tức giận nói tiếp: "Ngươi mà không đến tìm sư huynh ta, hoặc ít ra cũng dũng cảm đi ám sát Tam sư tỷ của ta, ta còn nể ngươi vài phần. Giờ thì... Ái da! Đại sư tỷ, sao lại đánh ta?"
Lạc Lâm không nói không rằng thu tay lại sau khi chụp vào đầu nàng, nói: "Cái gì mà ám sát Tam sư tỷ chứ, nói chuyện thì đàng hoàng, đừng lôi kéo người khác vào."
Hứa Thanh Thanh lập tức cười xòa: "Là ta lỡ lời, đại sư tỷ đừng giận."
Lạc Lâm tức tối liếc nàng một cái, rồi nhìn sang Giang Du: "Tên si tình rách nát nhà ngươi, đừng để sư muội phải quát lên như thế, ngươi ít ra cũng nên nói một câu đi chứ."
Giang Du đưa tay sờ mũi, mở miệng nói: "Chẳng phải chưa cho ta cơ hội để nói sao."
Nhưng đối diện với ánh mắt sắc như dao của Lạc Lâm, hắn vẫn ngoan ngoãn hắng giọng một cái, rồi nghiêm túc nhìn Mộc Vũ Tình nói: "Thật xin lỗi, Mộc cô nương, giữa chúng ta đã không còn liên quan gì. Hơn nữa, tu sĩ vốn không nên dính líu chuyện nhân gian. Việc Tam sư muội ta làm chắc chắn có lý do, huống chi, theo ta được biết, hiện giờ ngươi còn đang là tội phạm truy nã. Mộc cô nương, ta khuyên ngươi nên sớm đầu thú, ít ra còn giữ được chút danh dự, nếu không, đừng trách chúng ta báo quan."
Mộc Vũ Tình rõ ràng không ngờ Giang Du sẽ nói như vậy, vội vàng cầu xin: "Giang Du ca, xin huynh, cứu muội với, muội thật sự không muốn bị lưu đày!"
Giang Du lạnh mặt, chỉ đáp: "Xin lỗi, Mộc cô nương, đó là chuyện của ngươi, không phải chuyện của ta. Hơn nữa, Giang mỗ đã có người trong lòng từ lâu rồi. Mong Mộc cô nương hãy tự trọng."
Lần này, Mộc Vũ Tình hoàn toàn sững sờ.
Ngay lúc đó, một đội nha dịch* xông vào, đẩy đám đông ra, trông thấy Mộc Vũ Tình ăn mặc tả tơi như kẻ ăn mày thì lớn tiếng quát: "Người đâu, bắt đào phạm!"
Mộc Vũ Tình hoảng sợ, toan bỏ chạy, nhưng làm sao thoát được? Nàng lập tức bị bắt giữ.
"Giang Du ca! Giang Du ca cứu muội với! Giang Du ca!"
Dù bị áp giải đi, nàng vẫn không ngừng gào khóc cầu cứu.
Giang Du nhìn theo bóng nàng, thấy ánh mắt như kẻ điên đầy oán độc thì khẽ nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Đột nhiên có ai đó vỗ mạnh lên vai, làm hắn giật mình nhảy dựng. Quay đầu lại thì thấy Lạc Lâm đang nhìn hắn, mặt không cảm xúc.
"Này, đừng nói với ta là ngươi vẫn còn lưu luyến đấy nhé. Nếu thật sự không buông được, ta sẽ lập tức đánh gãy chân ngươi rồi tống ngươi vào tù ở cùng nàng!" Lạc Lâm lạnh lùng dọa.
"Làm gì có chuyện đó!" Giang Du vội xua tay, rồi nói tiếp, "Ta chỉ đang nghĩ liệu trước kia có bị ai bỏ bùa không, chứ nếu không thì sao lại thích nàng ta đến vậy? Giờ nhìn lại, chẳng còn cảm giác gì nữa."
"Vậy là đúng." Lạc Lâm hừ một tiếng.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện phiền phức này." Hứa Thanh Thanh lẩm bẩm, "Mà nói chứ, sao nha dịch đến nhanh vậy nhỉ?"
Cả đám người liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều mờ mịt.
Đúng lúc này, Bùi Thanh Y bỗng nhiên mở miệng: "Ta thấy vở kịch sắp bắt đầu rồi mà nàng cứ đứng cản trở, nên tranh thủ lúc không ai chú ý chạy đi báo quan."
Cả đám: "???"
Rồi đồng loạt giơ ngón cái về phía nàng.
"Vẫn là tiểu sư muội quyết đoán, dứt khoát, chẳng dài dòng lằng nhằng gì cả." Phương Thiến cảm khái.
Hứa Thanh Thanh: "?"
Hứa Thanh Thanh: "Phương Ngũ, ngươi đang nói ai dài dòng đấy?"
Phương Thiến liếc Giang Du một cái rồi nói: "Ta nói người trong cuộc, ngươi kích động làm gì?"
Người trong cuộc - Giang Du: "..."
Tóm lại là không muốn nói chuyện nữa.
Lạc Lâm nhìn một đám rỗi hơi trước mặt, khẽ vuốt trán, thở dài: "Các ngươi đừng ầm ĩ nữa, vở kịch sắp bắt đầu rồi."
"Muốn xem! Muốn xem!" Cả đám lập tức đồng thanh, cãi cọ nhau kéo nhau vào rạp hát.
Phương Thiến: "À này, sau vụ vừa rồi, nhị sư huynh, huynh có tính đền bù gì cho bọn ta không?"
Giang Du: "... Người bị thương là ta mà? Sao ta còn phải đền bù cho các ngươi?"
Phương Thiến lý lẽ đầy mình: "Nhưng Hứa Lục mắng người vì huynh, tiểu sư muội đi gọi người cũng vì huynh, huynh không định bù đắp gì sao?"
"Vậy thì ta đền bù Hứa Lục và tiểu sư muội, liên quan gì tới ngươi?" Giang Du trừng mắt.
"Không sao cả!" Phương Thiến ngang nhiên khoác vai Hứa Thanh Thanh.
"Dù sao thì nàng cũng chính là ta."
Giang Du: "..."
Hắn liếc sang tiểu sư muội, thấy Bùi Thanh Y nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy ta cũng có thể là đại sư tỷ."
Nghe thế, Lạc Lâm khẽ cong khóe môi cười nhẹ.
Giang Du giật giật khóe miệng, quay sang nhìn Tạ Dụ An rồi lập tức thu ánh mắt lại.
Tạ Dụ An: "?"
Tạ Dụ An đẩy gọng kính, nói: "Nhị sư huynh, huynh nhìn ta như vậy làm gì? Ta sợ đó."
Giang Du khó hiểu: "Sợ cái gì chứ?"
Tạ Dụ An: "Sợ huynh có ý với ta."
Giang Du: "... Cút!"
...
Vừa đến rạp hát thì vở kịch vừa mới mở màn, cả nhóm ngồi vào phòng khách. Lạc Lâm vốn không hứng thú với loại hình này nên rất buồn ngủ, nàng ngáp một cái rồi quay sang nói với Bùi Thanh Y đang ngồi cạnh: "Tiểu Thất, ta tựa vào người ngươi ngủ một lát, khi kết thúc nhớ gọi ta dậy."
Bùi Thanh Y chớp mắt, định nói gì đó nhưng Lạc Lâm đã nghiêng đầu, dựa vào vai nàng nhắm mắt ngủ.
Bùi Thanh Y lập tức nín thở, không dám nhúc nhích, ngồi im nhìn chằm chằm lên sân khấu, thỉnh thoảng lại liếc sang khuôn mặt đang say ngủ bên cạnh.
Kỳ thực, Lạc Lâm rất đẹp. Ngày thường có hơi lười biếng, đôi lúc còn dữ dằn, nhưng những điều đó không che giấu được sự thật rằng nàng vốn là một mỹ nhân trời sinh. Chẳng qua nàng hoàn toàn chẳng để tâm, thậm chí có chút qua loa trong chuyện ăn mặc.
Gương mặt đó, dù chẳng cần trang điểm cầu kỳ, vẫn đẹp hơn nhiều người. Giờ đang yên bình ngủ bên cạnh, lại càng toát lên vẻ dịu dàng, khiến người ta nhìn không nỡ rời mắt.
Nếu không phải sợ Lạc Lâm đột nhiên tỉnh dậy, Bùi Thanh Y đã muốn cứ thế mà ngắm nàng mãi.
Lúc ấy, Phương Thiến đang ngồi phía trước đột nhiên quay đầu lại, định nói gì đó, nhưng vừa thấy cảnh tượng phía sau thì há hốc mồm, sau đó lập tức quay đầu đi.
Bùi Thanh Y: "?"
Lúc nàng còn đang mơ hồ thì thấy Phương Thiến lại quay đầu, như để xác nhận mình không nhìn nhầm. Sau đó nhanh chóng kéo Hứa Thanh Thanh sang, thì thầm gì đó.
Hứa Thanh Thanh lập tức giật mình, ánh mắt kinh ngạc và không thể tin nổi nhìn về phía hai người đang tựa vào nhau phía sau, rồi lại quay sang thì thầm với Phương Thiến.
Bùi Thanh Y: "..."
Nàng rất muốn biết hai người kia đang nói gì, nên định lắng nghe thì phát hiện đối phương đã sớm lặng lẽ dựng kết giới cách âm.
Đáng ghét thật!
Bùi Thanh Y có phần tức giận, nhưng càng khó chịu hơn khi thấy hai người kia cứ liên tục dùng ánh mắt mập mờ nhìn về phía mình và Lạc Lâm. Dù nàng đơn thuần, cũng bắt đầu cảm thấy không bình thường.
Phương Thiến giờ đây như phát điên, còn Hứa Thanh Thanh thì vẫn chưa dám tin.
Trong kết giới, Phương Thiến gần như hét to vì phấn khích:
"A a a a, ai hiểu cảm giác này chứ! Ta cắn CP lại là thật! Mẹ nó, vui chết đi mất!"
Hứa Thanh Thanh vẻ mặt đầy bối rối, có chút không dám tin.
"Các nàng... thật sự là thật sao?"
Phương Thiến khinh bỉ đáp: "Nếu không thì ngươi nghĩ sao? Ngươi từng thấy đại sư tỷ thân mật với ai như vậy chưa?"
Hứa Thanh Thanh im lặng trong chốc lát.
Nói thật thì đúng là chưa từng thấy. Nhưng mà... đại sư tỷ và tiểu sư muội...
Trời ơi, trước đây nàng thật sự chưa từng nghĩ đến theo hướng này!
"Ngươi thử nghĩ xem: một đại sư tỷ ngoài lạnh trong mềm, còn tiểu sư muội lại lạnh lùng tri kỷ. Một người ngoài miệng chua ngoa với tất cả, nhưng lại ôn nhu săn sóc riêng một người - có cắn CP không?!" Phương Thiến nhìn nàng chằm chằm.
Hứa Thanh Thanh im lặng.
Cuối cùng thở dài nói: "CP nào cũng cắn thì hại người."
Phương Thiến hùng hồn đáp: "Không, cắn hết thì ta sẽ no nê."
Dù sao thì đây cũng là bách hợp CP *****ên mà nàng đu! Hơn nữa còn là sư tỷ sư muội nhà mình, bảo sao nàng không kích động?
Nếu không bị hoàn cảnh giới hạn, nàng đã lập tức bật điện thoại để điên cuồng lên mạng rồi.
Hứa Thanh Thanh nhìn người bạn thân như phát cuồng của mình, kích động không yên, tâm trạng nhất thời cũng trở nên phức tạp.
Mặc dù...
Phải nói là... đúng thật có chút dễ đu...
Nàng không nhịn được lén liếc nhìn bóng hai người phía sau, rồi quay sang hỏi: "Vậy, ngươi thấy ai là người chủ động hơn?"
"Tất nhiên là đại sư tỷ!" Phương Thiến không chút do dự.
Hứa Thanh Thanh ngừng lại một chút, sau đó nói: "Ta đoán là tiểu sư muội."
Hai người nhìn nhau, ánh mắt tóe ra lửa.
"Muốn cược một ván không?" Phương Thiến nhìn chằm chằm nàng.
Hứa Thanh Thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ khả năng Phi Tù* thắng Âu Hoàng* là bao nhiêu?"
Phương Thiến suy nghĩ rồi đáp: "Ít nhất, ở khía cạnh này, ngươi có phần thắng lớn hơn là ta."
Hứa Thanh Thanh khóe miệng co giật: "Được, cược thì cược! Ta cược tiểu sư muội!"
"Ta cược đại sư tỷ!" Phương Thiến lập tức theo.
Mà lúc này, Lạc Lâm và Bùi Thanh Y lại hoàn toàn không biết, đã có người âm thầm bắt đầu đặt cược vào bọn họ rồi.
⸻
*Nha dịch(衙役) : là một từ Hán Việt, chỉ những người làm việc dưới quyền quan lại thời phong kiến, chuyên phụ trách các công việc như:
• Bảo vệ trật tự trong nha môn (trụ sở làm việc của quan),
• Truy bắt tội phạm,
• Dẫn giải phạm nhân,
• Thực hiện các mệnh lệnh của quan lại (giao văn thư, canh gác, thu thuế...).
*bình xịt cay: chỉ người mồm miệng phun ra lời độc địa như bình xịt hơi cay
* phi tù: người hay gặp xui xẻo