Ngay trước mắt, chỉ trong gang tấc, là một cơn Phong Bạo khổng lồ, khiến Lạc Lâm bất giác nuốt khan.
Nếu không phải nàng có thực lực đủ để đứng vững tại nơi này, chỉ e trong khoảnh khắc đã bị Phong Bạo cuốn vào, rồi bị xé tan đến mức không còn sót lại chút cặn bã nào.
Lạc Lâm hít sâu một hơi, nắm chặt linh kiếm trong tay, nhẹ giọng nói một tiếng rồi ra tay. Đóa kiếm hoa màu thủy lam trong nháy mắt nở rộ, xé rách một khe nứt giữa tầng Phong Bạo phía trước, thân ảnh nàng hóa thành một luồng sáng xanh, nhảy vào trong lỗ hổng đó.
Chờ đến khi thân ảnh nàng biến mất, Phong Bạo lại khép lại như cũ, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy
đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Bùi Thanh Y và những người khác. Tạ Dụ An đứng một bên không nhịn được mà tặc lưỡi:
"Chậc chậc chậc, mấy năm không gặp, thực lực của đại sư tỷ ngày càng kinh khủng. Chờ khi tìm đủ Thủy Huyền Ngọc, danh hiệu người mạnh nhất đại lục Cửu Châu của sư tôn kia có lẽ sẽ phải đổi chủ rồi?"
"Điều đó là đương nhiên. Lăng Tiêu tuy được kỳ ngộ, nhưng nếu Lạc Lâm trở thành chủ nhân của Càn Nguyên, sau một thời gian, thành tựu của nàng tất nhiên sẽ vượt qua Lăng Tiêu." Hoang Mạc ngẩng cao cằm đáp.
Có thể nghe ra, khi nhắc đến "chủ nhân Càn Nguyên", trong giọng nói nàng mang theo sự tôn kính không hề che giấu.
Bùi Thanh Y không nói một lời, chỉ lặng lẽ chờ đợi kết quả.
Cảm giác bị cuốn vào và xé rách bởi gió và sấm sét như tưởng tượng không hề xuất hiện. Lạc Lâm mở mắt ra, trước mắt là một ốc đảo có thể gọi là bồng lai tiên cảnh, trong đáy mắt nàng thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Tuy vậy, nàng không hề lơ là, vẫn nắm chặt trường kiếm, thận trọng quan sát khắp bốn phía.
Thông thường, nơi tồn tại Thủy Huyền Ngọc nhất định sẽ có linh thú trấn giữ. Tuy thực lực hiện tại của nàng không yếu, nhưng cẩn trọng vẫn luôn là điều cần thiết.
Nàng cầm kiếm đi dọc theo bờ hồ, tạm thời không phát hiện sinh vật nguy hiểm nào, thậm chí cũng không thấy bóng dáng Thủy Huyền Ngọc.
Nàng nhíu mày suy nghĩ, sau đó nhìn về phía mặt hồ cách đó không xa, khóe miệng khẽ giật.
Phải rồi, náo loạn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải xuống nước.
Nàng vốn không nên ôm hy vọng viển vông, dù gì tên gọi là "Thủy Huyền Ngọc", đương nhiên phải được cất giữ trong nước. Nghĩ rõ điều này, Lạc Lâm tiến đến gần hồ nước, do dự giây lát rồi nhấc chân bước lên mặt nước.
Cảm giác bị rơi vào nước như tưởng tượng vẫn không xuất hiện, ngược lại, nàng đứng vững trên mặt hồ. Dưới chân mặt hồ giống như một tấm gương, chỉ khi nàng đạp lên mới nổi lên chút gợn sóng. Ngay cả đế giày nàng cũng không hề bị ướt.
Cảm giác này hoàn toàn khác với khi dùng linh lực làm lá chắn. Nàng như đứng trên một tấm kính, mặt hồ phản chiếu giống như lớp màng mỏng nhưng cứng rắn, chỉ khi nàng bước lên mới lộ ra chút phản ứng.
Lạc Lâm nhất thời cũng cảm thấy khó hiểu, dứt khoát đi thẳng về trung tâm hồ.
Từ đầu đến cuối, cảm giác dưới chân không hề thay đổi. Nàng vẫn cẩn thận chú ý, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ sảy chân rơi xuống hồ.
Nhưng sự lo lắng của nàng chưa từng thành hiện thực. Cúi đầu nhìn mặt hồ, nàng chìm vào trầm tư.
Một lát sau, nàng tùy ý vung kiếm, linh lực rót vào đó. Một kiếm đâm xuống dưới chân.
Đúng như nàng suy đoán, vết nứt do kiếm tạo ra bắt đầu lan rộng từ chỗ đâm xuống, chẳng bao lâu đã lan khắp mặt hồ, hình thành những đường vân rạn nứt.
Theo một tiếng "bốp" giòn tan vang lên, lớp màng bao phủ mặt hồ vỡ nát. May mà Lạc Lâm đã có chuẩn bị từ trước nên không rơi xuống nước.
Nàng lơ lửng trên mặt hồ, hít sâu một hơi rồi lao thẳng xuống.
Hồ nước bị linh lực tạo thành lá chắn bao bọc quanh thân, nàng nhìn xuống đáy hồ - nơi đó sâu hun hút, tối đen. Nhưng trong màn tối, ẩn ẩn ánh lên một luồng sáng lam yếu ớt. Nếu đoán không sai, đó chính là ánh sáng phát ra từ Thủy Huyền Ngọc.
Nàng cầm kiếm trong tay, vừa cảnh giác vừa bơi về phía ánh sáng ấy.
Nguy hiểm mà nàng lo lắng từ trước đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Mãi đến khi nàng tiến đến gần đáy hồ, nhìn thấy bộ xương to lớn lạnh lẽo kia - giống như một con cự thú đang bao bọc lấy viên ngọc màu xanh nước biển trong lòng.
Lúc này nàng mới hiểu, hóa ra không phải không có linh thú trấn giữ, mà là linh thú ấy đã chết sau bao năm tháng dài đằng đẵng, hóa thành bộ xương khô. Nhưng dù đã chết, nó vẫn giữ vững bổn phận của mình, bảo vệ Thủy Huyền Ngọc.
Lạc Lâm âm thầm tiếc thương cho linh thú đó, sau đó tiến lại gần Thủy Huyền Ngọc.
Quang hoa xanh biếc lưu chuyển trong viên ngọc, khi nàng vừa chạm tay vào, Thủy Huyền Ngọc khẽ chấn động, như tìm thấy chủ nhân, hóa thành một luồng ánh sáng, chui thẳng vào lòng ng ực Lạc Lâm.
Không có biến hóa rõ rệt hay cảm giác đặc biệt nào, khiến Lạc Lâm không biết liệu Thủy Huyền Ngọc là có tác dụng hay không.
Nhưng nhiệm vụ chính đã hoàn thành, nàng nên rời đi, nếu không thì Bùi Thanh Y chờ ở bên ngoài sẽ lo lắng.
Tự nhiên chẳng bận tâm đ ến Tạ Dụ An hay Hoang Mạc nữa.
Trong lòng và ánh mắt nàng lúc này chỉ có một người - tiểu sư muội luôn gắn bó và do một tay nàng nuôi nấng.
Nếu Tạ Dụ An biết được điều này, có lẽ nàng sẽ đẩy kính mắt lên một cách bình tĩnh rồi nói: "thiệt lòng cảm ơn ngươi nha, đại sư tỷ."
Nhưng trước khi Lạc Lâm kịp làm gì thêm, một luồng nước bất ngờ cuốn lấy nàng, trực tiếp đưa nàng rời khỏi nơi đó.
Khi nàng rời khỏi, cảnh vật ốc đảo vẫn như cũ, chỉ là Phong Bạo ban nãy bao phủ bên ngoài đã biến mất, để lộ ra vùng hoang mạc ở phía xa xa.
Lạc Lâm đứng trên mặt hồ, chớp mắt vài cái, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
"Đại sư tỷ!"
Tiếng gọi quen thuộc mang theo lo lắng vang lên. Lạc Lâm vô thức quay đầu lại, ngay lập tức bị một tiểu cô nương nhào vào lòng.
Nàng vội vàng ôm lấy người, sợ nàng sơ ý rơi xuống hồ.
Tiểu cô nương ôm rất chặt, như sợ nàng gặp chuyện không may.
Lòng nàng vừa ấm áp lại vừa cảm thấy buồn cười, đưa tay xoa đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi được rồi, sư tỷ không sao rồi mà."
Bùi Thanh Y nghe vậy liền ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy từ trong lòng Lạc Lâm, nắm lấy tay nàng, đánh giá từ trên xuống dưới.
Lạc Lâm dở khóc dở cười: "Ngươi nhìn cái gì vậy, không phải ta nói là không sao rồi sao? Sao vậy, đến cả lời của sư tỷ cũng không tin nữa à?"
Trong nháy mắt, mặt Bùi Thanh Y ửng đỏ, vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là... chỉ là lo lắng cho sư tỷ thôi, chứ không phải không tin lời của sư tỷ."
Lạc Lâm bật cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt chóp mũi Bùi Thanh Y: "Được rồi được rồi, ta đâu có trách ngươi, tiểu Thất ngoan."
Bùi Thanh Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lạc Lâm nhìn nàng, cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay vuốt má nàng một cái.
"Ai, không phải đâu, tiểu sư muội ngươi chậm chút được không!"
Tạ Dụ An lững thững đi tới, nhìn hai người họ mà có chút câm nín.
"Không phải đã nói rồi sao, với năng lực của đại sư tỷ thì không có chuyện gì đâu. Ngươi gấp gáp thế làm gì."
Bùi Thanh Y mím môi không nói, thái độ đối với Tạ Dụ An và Lạc Lâm đúng là khác biệt một trời một vực.
Tạ Dụ An thấy thế cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán: "Đại sư tỷ ngươi không biết đấy, vừa thấy Phong Bạo biến mất là tiểu sư muội lao thẳng đến, ta gọi cũng không gọi lại được."
Lạc Lâm nghe vậy lại liếc nhìn về phía Bùi Thanh Y, lập tức thấy nàng đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn thẳng, nhưng giữa những sợi tóc rũ xuống, đôi tai nàng đã đỏ ửng cả lên.
Lạc Lâm không khỏi mỉm cười, đưa tay dắt lấy Bùi Thanh Y, đưa nàng trở lại bờ, Tạ Dụ An cũng đi theo.
Nàng cố ý đánh trống lảng: "Sao chỉ có mình ngươi, Hoang Mạc đâu?"
"Hoang Mạc thấy Phong Bạo biến mất liền nói một câu 'thành rồi', rồi rời đi luôn." Tạ Dụ An trả lời.
Lạc Lâm không truy hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu: "Đã vậy thì chúng ta cũng nên trở về, báo tin cho họ, sau đó rời đi."
Cả hai người kia cũng không có ý kiến, liền cùng Lạc Lâm trở về trại ở ốc đảo.
Vừa vào đến nơi, liền thấy Hoang Mạc đang dặn dò gì đó với đám người Phù Vũ. Đến gần mới nghe rõ là đang phân công chuyển trại, khai thác ốc đảo, v.v.
Nhìn thấy các nàng trở về, Hoang Mạc liếc mắt nhìn Lạc Lâm, cười hỏi: "Thành công rồi?"
"Thành công." Lạc Lâm gật đầu đáp lại.
Hoang Mạc cười: "Vậy là tốt rồi. Ta đã dặn dò rồi, tối nay sẽ tổ chức yến tiệc chúc mừng các ngươi."
Nhưng Lạc Lâm lắc đầu: "Không cần đâu. Trước đó đã trễ mất quá nhiều thời gian, ta muốn tranh thủ thu thập đủ Thủy Huyền Ngọc, lát nữa sẽ chuẩn bị rời đi."
Hoang Mạc kinh ngạc: "Vội vã vậy sao? Ngươi còn chưa nghỉ ngơi gì đã muốn đi rồi?"
Lạc Lâm gật đầu, nhưng Hoang Mạc kia liền cau mày nói tiếp: "Thực lực của ngươi tuy mạnh, nhưng cũng không thể chỉ vì mục tiêu trước mắt mà bỏ qua việc nghỉ ngơi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tu sĩ Xuất Khiếu kỳ là làm bằng sắt chắc?"
Lạc Lâm còn muốn nói gì đó, người kia liền khoát tay: "Ta dù sao cũng là tiền bối của ngươi, ngươi cứ nghe ta đi. Chúng ta dân hoang mạc luôn nhiệt tình hiếu khách, các ngươi đến thì vội, đi cũng vội, chẳng lẽ xem thường chúng ta sao?"
"Ta... không phải..." Trước lý lẽ của người kia, Lạc Lâm cũng đành im lặng, không biết nói gì cho phải.
"Không phải thì ở lại, ăn bữa cơm rồi đi." Hoang Mạc quyết đoán nói, rồi quay sang Phù Vũ: "Phù Vũ, ngươi đi chuẩn bị đi."
"Vâng." Rõ ràng, Phù Vũ cũng không định để Lạc Lâm và nhóm nàng phản kháng, lập tức rời đi chuẩn bị yến tiệc.
Lạc Lâm ba người đành im lặng, người ta đã làm đến mức này, từ chối thêm nữa cũng thật thất lễ, chỉ đành thành thật ở lại, đợi đến tối dự tiệc.
Tiệc tối tại hoang mạc luôn vô cùng náo nhiệt, chỉ tiếc rằng Lạc Lâm và Bùi Thanh Y đều không phải kiểu người thích náo nhiệt, chỉ ngồi tại chỗ riêng lặng lẽ thưởng thức, ngược lại là Tạ Dụ An thì nhanh chóng hòa nhập cùng dân hoang mạc, ăn uống vui chơi hết mình.
Một cảnh tượng khiến Lạc Lâm có chút không hiểu nổi.
Nàng nghĩ thầm, mới chỉ hơn hai năm không gặp Tạ Dụ An, vậy mà người từng sống nội tâm lại trở thành hoạt bát như thế?
Nhìn thấy Tạ Dụ An đang chơi đùa vui vẻ, Lạc Lâm cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu.
Thôi vậy, miễn người vui là được, bản thân mình đâu phải bà mẹ già, quản nhiều làm gì.
Nghĩ vậy, nàng quay đầu sang hỏi Bùi Thanh Y bằng giọng nhẹ nhàng:
"Tiểu Thất cảm thấy ổn chứ?"
Bùi Thanh Y nghe vậy, khẽ lắc đầu: "Không sao, ta ổn."
Lạc Lâm gật đầu, rồi nói: "Nếu cảm thấy không thoải mái, chúng ta tìm cơ hội lặng lẽ chuồn ra ngoài hít thở không khí."
Nghe Lạc Lâm nói vậy, không biết Bùi Thanh Y nghĩ tới điều gì, chỉ thấy đôi mắt nàng sáng lên:
"Vậy, sư tỷ đi cùng ta ra ngoài một chút được không?"
Lạc Lâm nghe thế, khẽ cười một tiếng:
"Được."