Cuối cùng, Lạc Lâm đem một phần quyền hạn của mình chia cho mọi người. Khi các nàng cầm lấy viên ngọc màu lam kia, ai nấy đều hiện lên vẻ kinh diễm không thôi.
"Nhìn cho kỹ viên ngọc này đi!" - Hứa Thanh Thanh cảm khái thốt lên một tiếng.
Lạc Lâm mỉm cười, nói: "Không phải ngươi từng tò mò dáng vẻ của Thủy Huyền Ngọc ra sao ư? Đây, chính là nó."
Hứa Thanh Thanh kinh hô: "Đây chính là Thủy Huyền Ngọc sao?!"
Lạc Lâm gật đầu nói: "Được rồi, các ngươi đem nó đặt vào trước ngực."
Mọi người làm theo lời, đem Thủy Huyền Ngọc đặt lên ngực, liền thấy viên ngọc ấy như có linh tính, chậm rãi chui vào nội đan của từng người.
Lam quang sáng chói bùng lên bao quanh cả nhóm, đến khi ánh sáng tiêu tán, sắc mặt Giang Du chợt đại biến, vội vàng hô lên: "Sư tỷ! Ta phải lập tức bế quan, các ngươi khỏi cần lo cho ta!"
Nói xong liền hấp tấp rời đi, thậm chí không kịp chào hỏi Vệ Ương.
Người của Ngọc Hành Tông hiển nhiên đều biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ngay thời khắc Thủy Huyền Ngọc dung nhập vào nội đan, linh căn của các nàng liền được tịnh hóa nhất định, trở nên thuần túy hơn, tu vi cũng từ đó mà thăng tiến.
Tạ Dụ An một mạch đột phá đến Nguyên Anh đại viên mãn. Phương Thiến, Hứa Thanh Thanh, thậm chí cả Bùi Thanh Y cũng đều đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Còn Giang Du vốn đã đứng tại Nguyên Anh đại viên mãn, chỉ còn cách Xuất Khiếu một bước, thì lập tức cảm giác cảnh giới nới lỏng, hoang mang vội vã rời đi, tìm nơi đột phá.
"Chuyện này cũng quá nghịch thiên rồi!" - Phương Thiến không nhịn được hét lên. "Thế này ra ngoài chẳng phải khiến Tam sư tỷ ghen tị chết sao?!"
"Tam sư tỷ của ngươi giờ là nữ đế của Sở Quốc, người nắm giữ long mạch của quốc gia, tốc độ tu hành đương nhiên không thể so với thường nhân." - Lạc Lâm nhắc nhở.
Phương Thiến bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Vậy cũng thật đáng tiếc, không thể đến trước mặt Tam sư tỷ khoe khoang được rồi"
Giọng nàng hiện lên rõ sự tiếc hận.
Lạc Lâm hơi im lặng, liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay sang Bùi Thanh Y - người từ nãy đến giờ vẫn lặng im không nói.
"Tiểu Thất, ngươi thấy sao? Có chỗ nào khó chịu không?"
"A?" - Bùi Thanh Y dường như đang thất thần, đến khi Lạc Lâm gọi mới phục hồi tinh thần.
Thấy dáng vẻ nàng như vậy, Lạc Lâm liền nhíu mày, lo lắng hỏi: "Ngươi ổn chứ? Có thấy khó chịu gì không?"
"À... ta... ta không sao, thật đó." - Bùi Thanh Y vội lắc đầu.
Thấy nàng như vậy, Lạc Lâm biết nàng không muốn nói nhiều, dù trong lòng đầy nghi hoặc cũng không thể ép hỏi, đành thôi không truy vấn nữa.
Lúc này, Vũ Lâm cười tươi tiến lên: "Thật quá tốt, chuyện đã thành, chúng ta nên trở về thôi. Ta sẽ đi gọi người ở Hoang Mạc và Thảo Nguyên tới. Giờ ngươi về, bọn họ nhất định rất vui."
Lạc Lâm không tiện từ chối, gật đầu: "Cũng được, vừa hay Nhị sư đệ còn đang bế quan, chúng ta chờ thêm chút thời gian cũng không muộn."
"Được, vậy ta lập tức đi an bài." - Tuyết Nguyên nhẹ nhàng bước một bước biến mất.
Sau đó, Vệ Ương dẫn người Cửu Dương Tông đến chúc mừng. Mọi người hòa thuận vui vẻ, không khí ấm áp.
Nghe hỏi Giang Du vì sao vội vàng rời đi, Lạc Lâm liền thản nhiên đáp: "Hắn đã nhận lấy một phần quyền hạn của Càn Nguyên chi cảnh, khiến cảnh giới buông lỏng, hiện giờ đang tìm nơi bế quan đột phá, không sao đâu."
Vệ Ương nghe xong tuy kinh ngạc, nhưng thần sắc lại không hề ghen tị, chỉ cười nói: "Vậy thì tốt, chúc mừng các ngươi."
"Đều là tu sĩ chính đạo, cùng nhau vui mừng." - Lạc Lâm đáp lời.
Sau đó, Vũ Lâm đã truyền tin, đến ngày hôm sau, các đại thủ hộ giả đều tụ hội tại rừng.
Khi gặp Lạc Lâm, họ đồng loạt quỳ xuống.
Lạc Lâm nhất thời dở khóc dở cười, vội vàng đỡ dậy: "Mau đứng dậy, chư vị đều là tiền bối, quỳ xuống như vậy thì ta tổn thọ mất."
Hoang Mạc cười ha hả: "Gì mà tổn thọ. Giờ ngươi là chủ nhân Càn Nguyên chi cảnh, chúng ta quỳ là phải, ngươi cũng có trọng trách riêng, yên tâm tiếp nhận đi."
Phương Thiến xen vào: "Tiền bối không biết, đại sư tỷ của ta sợ nhất là mấy lễ nghi phiền phức như vậy. Trước mặt nàng mà khách khí quá nhiều, nàng hận không thể quay đầu bỏ chạy."
Lạc Lâm liếc nàng một cái, rồi cũng cười khổ: "Quả thật không sai, xin tiền bối nghe ta."
"Ha ha, được được, nha đầu này tính tình ta càng nhìn càng thích." - Hoang Mạc cười sảng khoái.
Hải Uyên tiến lên, hỏi: "Vậy sau này ngươi định làm gì?"
Nàng là người cùng Lạc Lâm ở chung lâu nhất, cũng là người dám hỏi thay tất cả.
Lạc Lâm đáp: "Sư tôn triệu ta đến Càn Nguyên chi cảnh vốn để giải quyết vấn đề thân thể, giờ chuyện đã xong, ta tự nhiên phải quay về phục mệnh. Đương nhiên, ta vẫn sẽ ghé thăm nơi này."
Nghe nàng nói vậy, ai nấy đều gật đầu. Hải Uyên mỉm cười: "Tốt, chỉ cần ngươi muốn về, nơi này luôn mở rộng cửa. Các bí cảnh lớn nhỏ trong Càn Nguyên chi cảnh, tùy thời hoan nghênh các ngươi tới."
Mấy vị thủ hộ giả khác cũng cười tiếp lời: "Phải đó, nơi này là địa bàn của ngươi, muốn lấy gì thì cứ lấy."
Lạc Lâm hơi ngượng ngùng, cười đáp: "Đa tạ."
Lúc ấy, Tuyết Nguyên không biết từ khi nào đã đứng trước mặt Bùi Thanh Y đang thất thần, mở miệng hỏi: "Ngươi lại đang nghĩ gì đó?"
Bùi Thanh Y giật mình, vội lắc đầu: "Không có gì."
Tuyết Nguyên rõ ràng không tin, đánh giá nàng một phen, thở dài: "Tiểu nha đầu còn nhỏ mà đã mang tâm sự lớn như vậy. Thôi, ngươi không muốn nói thì ta cũng không hỏi nữa, dù sao cũng còn có đại sư tỷ của nhà ngươi đây."
Bùi Thanh Y nghe vậy, lặng lẽ liếc nhìn Lạc Lâm, lại phát hiện Lạc Lâm cũng đang nhìn mình, lập tức có chút chột dạ quay đi.
Lạc Lâm thu hết một màn vào mắt, mặt hơi trầm xuống, nhưng cũng không nói gì.
Đúng lúc ấy, phong vân biến ảo, lôi quang vần vũ trên không trung.
"Nhị sư huynh muốn độ kiếp sao?" - Phương Thiến hỏi.
"Chắc là vậy. Trận thế này, nếu không phải trước đó có đại sư tỷ áp trận, chỉ sợ chúng ta phải chạy thật xa." - Tạ Dụ An cảm khái.
"Xuất Khiếu kỳ lôi kiếp kh ủng bố như thế, hóa thần lại càng không dám tưởng tượng." - Hứa Thanh Thanh xoa tay: "Nhị sư huynh độ kiếp thành công, sau này danh tiếng Cửu Tiêu đại lục đều biết!"
"Trước kia chỉ có sự tôn, giờ chúng ta thêm mấy người, thấp nhất cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, không thể so với trước được." - Tạ Dụ An gật đầu.
"Xuỵt, im lặng, lôi kiếp bắt đầu rồi." - Phương Thiến ra hiệu.
Lôi kiếp trút xuống, vang động như sấm nổ vỡ trời. Lạc Lâm xuất thủ, dựng lên kết giới ngăn cản sóng khí, bảo vệ đệ tử tu vi thấp không bị thương.
Từng đạo, từng đạo lôi kiếp rơi xuống... cho đến đạo thứ mười, mây đen tản đi, gió xuân dịu dàng thổi tới, cây cối khô héo lại sinh cơ tràn trề.
"Thành công rồi." - Lạc Lâm thu hồi linh lực, quay lại.
"Sư tỷ!" - Một tiếng reo vang, Giang Du đạp gió bay tới, cười lớn: "Ta thành công rồi, ta xuất khiếu!"
Lạc Lâm gật đầu: "Chúc mừng."
Giang Du hí hửng chạy đến trước mặt Vệ Ương: "A Ương, ngươi xem, ta làm được rồi!"
Vệ Ương cười dịu dàng: "Chúc mừng ngươi, A Du."
Nhìn dáng vẻ hớn hở ngu ngơ của Giang Du, ai nấy đều liếc mắt khinh thường.
"Nhị sư huynh giờ như kẻ ngốc." - Hứa Thanh Thanh than.
Ngay cả Lạc Lâm cũng gật đầu phụ họa.
Nhưng Giang Du không thèm để tâm, vòng tay ôm Vệ Ương, còn lớn tiếng: "Các ngươi biết gì, ta có thê tử xinh đẹp đây này!"
Mọi người: "???"
Tạ Dụ An, Hứa Thanh Thanh, Phương Thiến đồng loạt nắm chặt nấm đấm, sẵn sàng vung tay dạy dỗ hắn một trận.
Giang Du cười tươi: "Không sao, các ngươi đánh không lại ta đâu."
"Đúng là không chịu nỗi nữa mà! Đại sư tỷ, người mau ngăn hắn lại!" - Phương Thiến hét lên.
Lạc Lâm thấy vậy chỉ biết bó tay, ngoắc tay gọi: "Tiểu Thất, lại đây, đừng để các nàng đánh nhau làm bị thương người."
Bùi Thanh Y ngoan ngoãn bước tới bên cạnh nàng.
Thấy Lạc Lâm không ngăn, Giang Du càng thêm đắc ý, còn mấy người kia lập tức đuổi đánh hắn.
Tuy nháo loạn, nhưng cũng không ai thật sự bị thương.
Chỉ có Bùi Thanh Y, hai ngày nay tâm tình có chút không ổn, mặc dù bình thường nàng vốn ít nói, nhưng Lạc Lâm hiểu rõ, biết trong lòng nàng có tâm sự.
Lạc Lâm đang nghĩ nên tìm thời gian nói chuyện, thì Bùi Thanh Y nhẹ nhàng kéo tay áo nàng.
Lạc Lâm nghiêng đầu, thấy tiểu cô nương ấy dường như đã hạ quyết tâm điều gì.
"Sư tỷ, ta có một thứ muốn cho người xem."