Đại Sư Tỷ Quá Khó Làm!

Chương 94: Giang Nhị, không được ức hiếp tiểu Thất



Kể từ khi ở bên Lạc Lâm, tính cách của Bùi Thanh Y cũng trở nên bạo dạn hơn hẳn. Bên ngoài thì luôn dính lấy Lạc Lâm như hình với bóng, chỉ thiếu điều muốn bám dính lên người nàng, còn khi không có ai, lại hay nhẹ nhàng hôn hay ôm nàng một cái. Lúc đầu Lạc Lâm có hơi không quen, nhưng sau đó cũng dần chấp nhận, đối với những hành động nhỏ đó của Bùi Thanh Y thì thích ứng rất nhanh. Đến cả khi bị người khác trêu chọc, nàng cũng có thể ung dung đối mặt, không chút bối rối. Điều này khiến cho đám người Phương Thiến không khỏi cảm thán, ngày trước muốn ăn "cẩu lương" thì phải tự đi tìm, còn bây giờ thì cẩu lương lại bị nhét thẳng vào miệng. Đến cả Giang Du cũng phải đỏ mắt ghen tị.

 

"Ngươi ghen tị làm gì, sư tôn chẳng phải đã đến Cửu Dương Tông bàn bạc chuyện hôn sự của ngươi rồi sao?" Tạ Dụ An an ủi.

 

Giang Du thở dài: "Đúng là như vậy cũng tốt. Nếu có thể, ta thật lòng muốn mang A Ương về nhà, chứ không phải để nàng bên đó. Nói thật thì, trước kia Cửu Dương Tông chưa có Hoắc Dục Xuyên thì còn được, chứ từ khi hắn đến, không khí trong tông môn thật sự khiến ta khó chịu nổi."

 

"Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì xấu." Giang Du vừa nói vừa xoa huyệt Thái Dương.

 

"Vậy thì chờ sư tôn về, nghe xem ngài nói sao đã." Tạ Dụ An đáp.

 

Một bên, Lạc Lâm rốt cuộc cũng chịu rời mắt khỏi người Bùi Thanh Y, quay sang nói: "Vệ Ương dù sao cũng là đại đệ tử của Cửu Dương Tông, lễ đính hôn lần trước được tổ chức rất long trọng, lại nhân đó mà Cửu Dương Tông bước vào được Càn Nguyên chi cảnh. Tiêu lão đầu là người sĩ diện, nên chuyện hôn sự của ngươi chắc không có vấn đề gì lớn, chỉ là nên cảnh giác Hoắc Dục Xuyên, kẻ đó có thể làm vài trò ngu ngốc."

 

"Sư tỷ nói có lý, nhị sư huynh đừng suy nghĩ nhiều." Tạ Dụ An phụ họa.

 

"Ai, lo lắng mãi mà không biết đang lo cái gì. À, Phương Ngũ và Hứa Lục đâu, sao không thấy hai người đó?" Giang Du tò mò hỏi.

 

"Hai người họ lên kinh thành của Sở Quốc rồi." Tạ Dụ An trả lời.

 

"Lên kinh Sở Quốc? Đi tìm Sở Tam à?" Lạc Lâm cũng có chút hiếu kỳ.

 

"Ngũ sư tỷ và Lục sư tỷ có nói là sẽ đem chuyện của chúng ta kể cho Tam sư tỷ nghe." Bùi Thanh Y nói xen vào.

 

"Hai người đó đúng là..." Lạc Lâm dở khóc dở cười: "Thật nhiều sức sống."

 

"Trẻ mà, vẫn còn sung sức." Tạ Dụ An vươn vai, cảm khái một tiếng.

 

"Ngươi cũng đâu lớn hơn bọn họ là bao?" Giang Du nhìn hắn hỏi.

 

"Ngươi không hiểu, làm nghiên cứu sinh thì người ta lúc nào cũng già hơn người bình thường một chút." Tạ Dụ An ra vẻ tang thương.

 

Giang Du nghe xong thì hơi đồng cảm: "Thế thì cũng thảm thật."
....
Bây giờ họ chỉ có thể tiếp tục chờ tin tức từ Lăng Tiêu. Nhưng chưa chờ được tin tức của Lăng Tiêu, lại nhận được tin từ Phương Thiến. Xem xong thư nàng gửi, cả bốn người trong phòng đều rơi vào im lặng.

 

"Không thể nào, họ Hoắc này bị ngu thật à?" Tạ Dụ An nghẹn lời.

 

"Ta làm nghiên cứu học thuật, ta không thể hiểu nổi loại người ngu xuẩn như vậy." Giang Du cũng giật giật khóe miệng: "Hắn nghĩ hắn nói cái gì thì các đại tông môn cũng tin theo hả?"

 

"Trong thư cũng nói rõ mà, giờ các đại tông môn đều coi hắn như trò cười. Nếu không vì chuyện gi ết chết Ma Tôn trước đây chống lưng và cả Cửu Dương Tông chống lưng cho hắn, thì Hoắc Dục Xuyên giờ bước ra đường là bị người ta chế nhạo." Lạc Lâm bất đắc dĩ.

 

Nàng thật sự không ngờ, Hoắc Dục Xuyên lại chọn cách tung tin đồn thất thiệt để bôi nhọ Ngọc Hành Tông, nói rằng Ngọc Hành Tông xem thường hắn – kẻ đã giết Ma Tôn. Người giết Ma Tôn vốn phải được chính đạo tôn kính, nhưng có thể nói, Hoắc Dục Xuyên quá giỏi trong việc phá hỏng thanh danh, đến mức Cửu Dương Tông cũng phải cắn răng nâng đỡ hắn. Riết rồi, người ta cũng chẳng buồn để tâm nữa, huống chi ai ai cũng biết rõ con người hắn thế nào.

 

Dù có giết Ma Tôn thật, nhưng thực ra các đại tông môn luôn cạnh tranh nhau, Cửu Dương Tông lại độc chiếm quá lâu, ai cũng muốn lật đổ. Mà Hoắc Dục Xuyên thì tự mang thân đến gây chuyện, chẳng khác nào khiến các tông môn khác vỗ tay hoan hô. Còn Ngọc Hành Tông thì sao? Đó là nơi có Kiếm Tôn Đại Thừa kỳ đứng đầu Cửu Tiêu đại lục tọa trấn, lại có Càn Nguyên Chi Cảnh ở đó. muốn lấy lòng họ thì có vô số, chẳng dại gì mà tự đi đắc tội. Nên mặc kệ Hoắc Dục Xuyên thêu dệt, các đại tông môn chỉ cười trừ mà xem trò vui.

 

Giang Du nhất thời không biết nói gì cho phải. "Ta thật sự không hiểu đầu óc hắn dùng để làm gì. Sư tỷ, thật là hắn giết Ma Tôn Dạ Ly sao? Không lẽ tên đó đoán trúng thật?"

 

Bùi Thanh Y đáp: "Hắn hẳn là thực sự giết Dạ Ly. Lần trước gặp hắn, ta cảm thấy hắn mang đến một cảm giác rất gần gũi, nhưng đồng thời lại vô cùng quái lạ, không sao diễn tả được. Tóm lại, trên người Hoắc Dục Xuyên chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết."

 

"Tiểu Thất nói đúng. Ta cũng có cảm giác như vậy. Không biết lúc các ngươi tiếp xúc với hắn, có cảm thấy có một cảm giác xấu mãnh liệt không?" Lạc Lâm tiếp lời.

 

Giang Du và Tạ Dụ An nhìn nhau. Sau một lúc, Tạ Dụ An nói: "Đừng nói, thật sự là vậy. Lúc gặp hắn ta luôn thấy rất khó chịu."

 

Giang Du rùng mình: "Nói vậy mới nhớ, sao lúc đó cứu nhiều người mà cuối cùng lại chỉ để mỗi hắn được Vệ Ương mang về Cửu Dương Tông? Dù hắn có linh căn tốt, nhưng người khác cũng đâu thua kém gì? Quá kỳ lạ."

 

Lông mày Lạc Lâm khẽ nhíu, trên mặt hiện lên nét ngưng trọng: "Nghĩ kỹ thì, đúng là quá quái lạ."

 

Bùi Thanh Y nghiêng đầu nhìn nàng: "Sư tỷ nghĩ hắn có gì bất thường? Có khi nào giống mấy người tứ sư huynh, là kẻ từ thế giới khác đến?"

 

Lạc Lâm bật cười mắng: "Nếu vậy, người nhặt được Hoắc Dục Xuyên chẳng phải là sư tôn nhà ta à?"

 

Mọi người nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.

 

"Vậy là may rồi, không phải sư tôn." Giang Du chắp tay lắc đầu như trút được gánh nặng.

 

"Phải đó, nếu là sư tôn thì ta còn phải nghĩ đến việc đóng gói cả hai đem đi vứt." Lạc Lâm gật đầu.

 

Cả nhóm gật gù, nhất thời đổ mồ hôi thay cho Lăng Tiêu.

 

"Nói mới nhớ, sư tôn nói sẽ về bàn chuyện hôn sự cho ngươi, sao đến giờ vẫn mất tăm thế?" Lạc Lâm cau mày.

 

"Đại sư tỷ đừng nhắc nữa, ta còn sốt ruột hơn ngươi đấy!" Giang Du vò đầu rối rắm.

 

"Ngươi đã liên lạc với nhị tẩu chưa?" Tạ Dụ An hỏi.

 

"Vệ Ương giờ đang xử lý hậu sự Ma tộc ở nơi khác, không ở Cửu Dương Tông." Giang Du thở dài, "Tình hình cụ thể, nàng cũng không rõ."

 

"Vậy thì chờ thôi." Tạ Dụ An cảm khái.

 

Bùi Thanh Y chớp mắt, tỏ vẻ đồng tình với Giang Du. May mắn nàng và Lạc Lâm cùng sư môn, không rắc rối như hắn. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy phiền.

 

Giang Du vừa lúc bắt gặp ánh mắt nàng, khóe miệng giật giật: "Tiểu sư muội, thu ánh mắt của ngươi lại! Nhìn đau lòng quá!"

 

Bùi Thanh Y vô tội đáp: "Ánh mắt gì cơ?"

 

Giang Du nhìn bộ dạng đó của nàng thì nghẹn lời. Từ sau khi đến với Lạc Lâm, Bùi Thanh Y dường như thả lỏng bản thân hơn, không còn bộ dạng lạnh như băng như trước nữa, thậm chí còn rất sinh động — và không ít lần khiến người ta đau lòng.

 

Lạc Lâm khẽ nhíu mày: "Giang Nhị, không được ức ***** Tiểu Thất."

 

Giang Du trợn mắt: "Oan uổng quá đại sư tỷ! Ta mà giống người dám ức ***** nàng sao?"

 

Lạc Lâm nhìn Bùi Thanh Y rồi lặng lẽ nhéo tay nàng một cái, sau đó quay sang Giang Du: "Thật chứ? Tốt nhất là vậy."

 

Giang Du khổ không nói được. "Ta nói thật mà! Tiểu sư muội bây giờ là người của ngài, ai dám lỗ mãng chứ! Đừng nói bây giờ, trước kia cũng không dám! Hai người cứ thản nhiên thể hiện tình cảm như thế, có nghĩ đến cảm nhận của người đang cô đơn như ta không hả?! Quá đáng lắm rồi!"

 

Giang Du giận mà không dám nói, chỉ biết ngoan ngoãn chờ Lăng Tiêu sớm truyền tin. Hắn thực sự quá gấp rồi, đính hôn suốt gần ba năm còn chưa thành thân, ai khổ bằng hắn!

 

May thay, trời không phụ lòng người. Ngày hôm sau, Lăng Tiêu rốt cuộc cũng trở về.

 

"Sư tôn! Ngài cuối cùng cũng về rồi! Sao rồi sao rồi, bên kia nói thế nào?" Vừa thấy Lăng Tiêu, Giang Du lập tức chạy đến nghênh đón.

 

Bùi Thanh Y nhỏ giọng thì thầm với Lạc Lâm: "Cảm giác nhị sư huynh cả đời chưa bao giờ mong ngóng gặp sư tôn như bây giờ."

 

Lạc Lâm nhìn Giang Du, khẽ gật đầu đồng tình: "Chuẩn thật."

 

Nghe hai người nói mà như không nghe, Giang Du khóe miệng giật giật, nhưng không có tâm trạng mà tranh luận, chỉ chăm chú nhìn Lăng Tiêu khiến ông cũng cảm thấy khó xử.

 

Lăng Tiêu ho khẽ một tiếng rồi nói: "Yên tâm đi, mọi việc đã thu xếp ổn thỏa. Hôn sự của ngươi và nha đầu Vệ Ương sẽ cử hành sau hai tháng nữa, phía Cửu Dương Tông đã chuẩn bị xong rồi."

 

Nghe vậy, Giang Du lập tức hô to một tiếng: "Tốt quá rồi!"

 

Lăng Tiêu nhìn hắn hớn hở mà không biết nói gì, quay sang nhóm Lạc Lâm hỏi: "Nó làm sao thế, kích động vậy là bị đả kích à?"

 

Lạc Lâm và Bùi Thanh Y ho nhẹ, rồi Lạc Lâm đáp: "Ai bảo hắn muốn thành thân đến phát điên rồi."

 

Lăng Tiêu ngẫm nghĩ, rồi gật đầu tỏ ý tán thành: "Cũng phải."

 

"Ta cũng thấy vậy."