Đại Thần Xin Lỗi Vì Đã Bắn Tôi

Chương 2: Đại Thần Xin Lỗi Vì Đã Bắn Tôi



“CÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!”

Suýt tí tôi điếc luôn. Không quan tâm gì nữa, tôi nhìn lời mời kết bạn trên màn hình, bấm đồng ý.

Mới vừa chấp nhận được vài giây, tôi lập tức nhận được lời mời tổ đội từ Trì Tục!

Gần như phản xạ, tôi nhấn đồng ý. Rồi tôi và Trì Tục cùng đứng trong sảnh game.

Bạn tôi vẫn hét trong điện thoại:

“Trời ơi Nguyện Nguyện ơi! Đó là vị trí bạn bè của Trì Tục đấy! Mau đồng ý đi!”

Tôi nuốt nước bọt.

“Đồng ý rồi.”

Giây tiếp theo, một giọng nam trầm thấp, vang trong mic game:

“Cái gì đồng ý rồi?”

Hình như anh còn bật cười khẽ.

“Là tôi sao?”

!!!

Là giọng của Trì Tục!

Tim tôi đập loạn lên gần 180. Sợ bạn nghe thấy rồi phát điên, tôi vội cúp máy.

Thấy tôi im lặng nãy giờ, Trì Tục lại dịu dàng hỏi:

“Sao không nói gì vậy?”

Tôi căng thẳng đến lắp bắp:

“Anh… anh anh anh…”

Nín thở một lúc, mới rặn ra được một câu:

“Anh thêm tôi có chuyện gì sao?”

Anh im lặng vài giây, hình như cười bất đắc dĩ.

“Không nhớ tôi à?”

“Nguyện Nguyện.”

???

Không nhớ anh? Nhớ anh? Anh? Trì Tục? Tôi ngơ người.

“Chúng ta… quen nhau sao?” Vừa hỏi xong, tôi mới giật mình:

“Không đúng, sao anh biết tên tôi?”

Ống nghe truyền đến hơi thở nhè nhẹ. Trì Tục mở lời:

“Tôi biết em.”

“Nhưng có vẻ giờ… em đã quên tôi rồi.”

Trong giọng anh là nỗi mất mát khó giấu. Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng.

Không thể nào. Tôi á? Tôi làm gì mà quen được một nhân vật lớn như Trì Tục chứ? Còn dám quên anh ấy? Tôi tự thấy mình có quyền thế thật à?

Tôi gãi đầu.

“Thật sao? Tôi không có ấn tượng gì hết…”

Trì Tục thở dài bất lực, như tự dỗ dành lấy mình.

“Không sao.”

“Coi như tôi xin lỗi vì chiều nay khiến em thua game.”

“Giờ tôi giúp em đánh lại, được không?”

Suy nghĩ của tôi lập tức bị chuyển hướng. Giúp tôi đánh lại? MVP vô địch tám mùa liên tiếp? Muốn cày lại rank giúp tôi? Khác gì trúng độc đắc chứ!

Tôi kích động bật ra ba câu liền.

“Thật sao? Anh sẵn lòng hả? Tôi được chứ?”

Trì Tục bật cười khẽ.

“Vinh hạnh của tôi.”

Trì Tục không nói nhiều, vào game ngay lập tức. Vào trận rồi, tôi lại càng hiểu rõ vì sao Trì Tục hot đến thế. Bởi vì anh ấy thật sự quá đỉnh.

Chỉ cần một tiếng bước chân rất nhẹ, anh đã có thể xác định ngay vị trí địch. Phản xạ, phán đoán, kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g đều thuộc hàng thượng thừa.

Khi tôi nghe thấy tiếng chân, theo phản xạ nói:

“Có tiếng bước chân…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh lập tức chạy về phía tôi.

“Đừng sợ.”

Rồi—

“Xong rồi.”

Tôi còn chưa kịp thấy kẻ địch đâu, bảng thông báo hạ gục đã hiện lên rồi. Cảm giác có một người đồng đội quá mạnh là thế này sao? Tôi thật sự thấy sướng rồi đấy.

Lại một lần nữa, tôi núp bên cửa sổ tầng hai nhìn anh solo cả team đầy đủ ở nhà bên. Tôi rất muốn giúp chút gì đó, vội vàng lên tiếng:

“Anh yên tâm, em đang canh chừng hộ anh!”

Giọng nói dễ nghe khiến người ta an tâm của Trì Tục chỉ nhẹ nhàng thốt ra sáu chữ:

“Không cần.”

“Trốn kỹ là được.”

Sau đó dùng vài quả l.ự.u đ.ạ.n mà tôi quen thuộc đến mức phát ngán, nhanh gọn quét sạch cả đội.

Lúc chơi game, lời anh nói luôn ngắn gọn nhưng vô cùng ngầu. Câu nói quen thuộc nhất lúc này—

“Lại đây loot đồ.”

Tôi thật sự bắt đầu mê muội rồi. Lâng lâng như bay lên vậy. Ai hiểu được chứ.

Không cần phải đánh nhau. Trang bị cái gì cũng có. Đây chẳng phải là giấc mơ sau chuỗi ngày thua thăng hạng liên tiếp của tôi sao?

Tôi không nhịn được mở miệng:

“Đại thần ơi, anh có biết anh thật sự rất ngầu không?”

Có vẻ Trì Tục rất vui.

“Vậy à?”

Giọng anh nhẹ nâng ở cuối câu.

“Vậy đừng gọi tôi là đại thần nữa được không?”

Tôi cứ tưởng anh thấy cách gọi đó quá quê mùa.

“Đương nhiên rồi.”

“Anh muốn em gọi anh là gì?”

“Thần? Anh Trì? Anh đẹp trai?”

Anh bật cười thành tiếng.

“Những cái đó là gì thế?”

“Gọi tên tôi đi.”

Khóe môi đang cong lên của tôi đột nhiên khựng lại. Gọi thẳng tên anh? Có ổn không? Có thất lễ không?

Nhưng Trì Tục chẳng hề có vẻ gì đùa. Thậm chí còn hỏi tiếp:

“Được không?”

Anh đã dẫn tôi chơi lại thăng hạng rồi. Yêu cầu nhỏ này, tôi có thể từ chối sao?

Tôi nuốt nước bọt, lấy hết can đảm thử gọi.

“Trì… Tục?”

Anh dịu dàng đáp lại.

“Ừ.”

“Tôi đây.”

Âm thanh vang lên từ lồng ngực, trong trẻo, dễ nghe đến mê hoặc. Kết hợp hiệu ứng âm thanh 3D của tai nghe, cứ như thể Trì Tục đang thì thầm ngay bên tai tôi vậy. Cảm giác thật mê người.

Cộng thêm danh hiệu Vua Hạ Gục với 19 kill của anh, tôi thật sự lú rồi, các đồng chí ạ.

Nhưng tiếc là— sau khi kết thúc ván thứ tư, Trì Tục không vào trận tiếp theo ngay. Tôi lập tức nhận ra.

“Không chơi nữa à?”

Anh ậm ừ mở miệng:

“Chiến đội bảo có cuộc họp khẩn.”

Tôi vội nói:

“Vậy anh mau đi đi, chuyện này quan trọng hơn.”

Vừa dứt lời, trong ống nghe hình như vang lên một tiếng lẩm bẩm rất khẽ:

“Sao lại đúng lúc này họp chứ…”

Tôi nghe không rõ.