Đại Thần Xin Lỗi Vì Đã Bắn Tôi

Chương 9: Đại Thần Xin Lỗi Vì Đã Bắn Tôi



“Ủa lạy? Biểu tượng couple? ID anh Tục sao lại có tình trạng yêu đương vậy?”

Lời vừa dứt, cả đội nhảy vào group voice:

“Cái gì??? ID game của Trì ca có liên kết cặp đôi???”

Dội lên như tiếng vọng núi sâu.

Lúc đó, một thành viên khác lặng lẽ tháo tai nghe:

“Ê không đùa chứ, tao đang livestream đây…”

Thế là xong.

Cái room livestream vốn chẳng đông người, nổ tung luôn.

【Ủa thật hả? Trì Thần có người yêu rồi á?】

【Đùa gì vậy, Trì Thần xưa giờ nổi tiếng ‘dị ứng’ người lạ, đặc biệt là con gái mà? Ai mà may thế trời!】

【Tui cần bằng chứng cụ thể, nếu yêu thật tui unfollow.】

【Mấy ông đừng khùng nữa, Trì Thần là tuyển thủ, không phải idol, có người yêu cũng bình thường mà?】

【Bấm like rồi, tan nát tim nhưng nếu bạn gái anh ấy đáng yêu thì tui vẫn chúc phúc.】

【Thật lòng muốn biết là ai luôn á! Nếu là tui, Trì Thần mà yêu thì bảo tui sống trong biệt thự cũng đồng ý…】

【Ủa chỉ mình tui nhớ vụ livestream trước, có cô bé hét “anh ơi đừng g.i.ế.c em” siêu ngọt không?】

【Có lần vô tình gặp nhau thôi mà Trì Thần đem lòng luôn thì hơi nhanh á…】

【Tui thấy hôm đó phản ứng Trì Thần rất lạ, giờ thấy yêu thật cũng không bất ngờ.】

……

Trong khi dân mạng bàn tán rôm rả,

Tôi ngồi bên Trì Tục—cuối cùng cũng có thời gian rảnh để gặp tôi—

Cả hai cùng cuộn người trên sofa đọc mớ bình luận đó.

Tôi choáng váng:

“Sao họ đoán được vậy?”

Trì Tục chu môi:

“Anh bảo rồi, hôm đó anh quá kích động… fan cứng kiểu gì chả nhận ra, chỉ có em không nhận ra thôi.”

Tôi ôm trán.

“Ờm…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đang định an ủi anh thì—

Bạn thân gọi đến với tốc độ ánh sáng.

Vừa nghe máy, màng nhĩ tôi như nổ tung:

“TRỜI ƠI!!! Nguyện Nguyện!!! Mày thấy hot search chưa??? Mày với Trì Tục yêu thật hả???”

Tôi lén nhìn Trì Tục đang nằm gối đầu lên mình như gối ôm sống, bắt đầu xoắn xuýt không biết nói gì.

“Ờm…”

Nhưng nhiều khi—im lặng cũng là câu trả lời.

Bạn tôi lại gào lên vài phát “TRỜI MÁ!!!”

Tai tôi: rip.

Cúp máy xong, tôi lườm Trì Tục một cái đầy u oán.

“Ý anh là… đổ tại em không cho nói à?”

Anh ngẩng đầu, mặt tội nghiệp:

“Không có.”

“Không dám.”

“Nguyện Nguyện nói gì, anh nghe hết.”

Tôi phì cười.

“Thế thì… nhấc đầu lên trước đã.”

“Không muốn~”

“Nguyện Nguyện mềm mại thơm thơm, anh không nỡ rời đâu…”

“Lúc nãy còn nói nghe lời tuyệt đối mà?”

“Nghe lời rồi thì… cho anh hôn một cái được không?”

“…???”

“…Hu hu hu, không cho hôn thì thôi, sao lại đánh anh…”

“…”

Thôi xong.

Sao trước giờ tôi lại không biết—

Anh này… giống chó con thế nhỉ?

(Hết)