Tôi giống như bên A hay xoi mói, mà Trình Húc lại là bên B đáng thương bị tôi chèn ép.
Tôi nhất thời đuối lý, tức tối chạy về phòng.
Lúc nằm trên giường, trong đầu tôi toàn là vẻ mặt Trình Húc nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc còn có chỗ nào chưa làm tốt.
Còn có tin nhắn của Trần Tử Nguyệt đột nhiên nhảy ra từ điện thoại di động của anh.
Tôi không do dự mà dứt khoát gửi tin nhắn cho Trần Tử Nguyệt: [Cô cảm thấy Trình Húc là người thế nào?]
Nửa phút sau, Trần Tử Nguyệt trả lời tôi: [Tôi cảm thấy anh ấy rất tốt! Rất rất tốt! Vừa đẹp trai, vừa có tiền, còn rất kiên nhẫn! Là một người đàn ông tốt vô cùng! Rất đáng tin!]
Xong rồi, tất cả xong rồi.
Trái tim tôi lạnh ngắt.
Nhìn Trần Tử Nguyệt khen ngợi cho Trình Húc năm sao, hai người bọn họ sẽ không thật sự có hi vọng đấy chứ
Nhưng một giây sau, cô ấy lại gửi một tin nhắn tới: [Trình Húc tỏ tình với cô rồi sao? Đừng do dự, tôi cảm thấy anh ấy không tệ đâu nha!]
[Sợi dây chuyền này anh ấy đã chọn rất lâu, nhiều lần hỏi tôi sở thích của cô, cuối cùng mới mua được đó.]
[Tôi nhìn ra được anh ấy rất quan tâm cô!]
Thu Vũ Miên Miên
Hả?
Chữ viết trên đó rất nhỏ, chắc không phải tiếng Trung, nếu không sao tôi lại xem không hiểu chứ.
Tôi đang muốn hỏi tiếp thì cửa đột nhiên bị gõ vang.
Khi tôi ra mở cửa thì lại không thấy ai, chỉ có Tiểu Mễ ở đó.
Tôi ngồi xổm xuống muốn bế Tiểu Mễ lên thì đột nhiên nhìn thấy trên cổ nó có đeo một sợi dây chuyền.
Đột nhiên thân ảnh Trình Húc xuất hiện ở cửa phòng, anh nở nụ cười mang theo sự đắc ý.
Tôi nhất thời không biết nói gì, nghẹn một lúc lâu mới nói ra được một câu: "Tiểu Mễ còn quá nhỏ, sợi dây chuyền này hơi nặng, không tốt cho cổ nó. Để tôi cất dùm nó trước đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trình Húc mỉm cười, vô cùng phối hợp nói: "Được."
Tôi tháo dây chuyền xuống, tay chân hơi luống cuống, thấy Trình Húc còn thoải mái nhàn nhã thì duỗi chân đá hắn một cước: "Anh còn đứng ngây ra làm gì!"
"Đến đây."
Trình Húc không nhịn được cười, cười khẽ một tiếng đi đến bên cạnh tôi, cầm lấy sợi dây chuyền, ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ tôi.
"Vốn định vài ngày nữa đưa cho em, nhưng lúc nãy tôi đoán nhiều như vậy vẫn không đúng, nên tôi nghĩ có phải em đã phát hiện ra sợi dây chuyền rồi hay không." Trình Húc cài móc khóa vào, sau đó xoay người tôi lại để tôi nhìn anh: "Chắc đáp án lần này không sai."