Bạch Nguyệt Quang đứng bên cạnh tráng hán, phong thái tiên nhân thanh thanh lãnh lãnh: “Chân Kiệt, ta muốn đưa A Ngưu về nhà. Việc nhà của huynh, chính huynh quyết định đi.”
Đại Tra Công vội vã nắm tay cổ tay Bạch Nguyệt Quang: “Chờ chút!”
Không thể để bọn họ đi như vậy, nếu như chưa làm rõ sự tình, thanh danh phu nhân Chân gia của hắn sẽ bị phá huỷ.
Gà con của Thỏ nhỏ nhà hắn nhỏ như cái bút, lấy gì đi cưỡng đoá cúc hùng tráng sắt thép của tráng hán?
Nhưng vừa lúc Tiểu Mỹ Nhân vừa khóc vừa chạy đến phòng khách tìm tướng công lại nhìn thấy cảnh phồn hoa như gấm, thải điệp phi vũ, gió thơm ấm áp.
Đại Tra Công nắm tay Bạch Nguyệt Quang, nét mặt lo lắng đau xót gọi: “Chờ chút!”
Gió ấm như thế, hoa thơm như vậy, Đại Tra Công anh tuấn cầm tay Đại Mỹ Nhân thanh lãnh thật chặt, thống khổ giữ lại tình yêu đời này của hắn.
Tiểu Mỹ Nhân: “….Oa!!!”
Đại Tra Công ngây ngẩn cả người: “Tiểu Trì?”
Tiểu Mỹ Nhân đỡ cái bụng tròn vo lao nhanh, vừa chạy vừa khóc.
Hu hu hu…. Hức hức hức….
Cậu phải về nhà… Hu hu…. Về nhà…. Hu hu hu
Tiểu Mỹ Nhân chạy một mạch hu hu hu khóc.
Đại Tra Công chạy một mạch xoảng xoảng xoảng đuổi theo.
Rốt cuộc, Đại Tra Công cũng đuổi theo được Tiểu Mỹ Nhân đến nóc nhà.
Tiểu Mỹ Nhân: “Hức!”
Đại Tra Công: “Em mau xuống! Em mang thai mấy tháng rồi, còn không tự đếm được ư!”
Đại Tra Công vội vàng dỗ:”Em chạy gì mà chạy? Tướng công của em còn chưa nói gì đây!”
Tiểu Mỹ Nhân khóc hu hu: “Chàng muốn tìm cớ bỏ em để cưới Bạch công tử vào nhà chứ gì hu hu hu hu hu…”
Đại Tra Công: “…. Ta không có.”
Tiểu Mỹ Nhân khóc: “Hu hu hu….”‘
Đại Tra Công sầu lo đến suýt rơi đầu xuống: “Thật không có mà! Ta thề với trời! Ta Chân Kiệt tuyệt đối sẽ không vứt bỏ thê tử kết tóc! Em cút xuống cho ta sắp sinh rồi còn náo loạn cái gì!”