[Dân Quốc] Khương Vu

Chương 5



Nhưng cho dù Vương Ngang Xuân này tự nguyện viết thì tòa soạn cũng chưa chắc đã đồng ý đăng, huống chi là lên trang nhất tít lớn.



Tính ra thì người này không những không lấy tiền, mà có khi còn phải bù thêm tiền túi vào. Vô cớ lấy lòng, ắt có điều muốn nhờ vả.



Tôi ném chiếc váy đang cầm sang một bên, nhìn thẳng vào mắt A Hạ: "Tôi không thích vòng vo, cậu phải cho tôi biết, cái ơn này bán cho tôi thì tôi phải trả lại cho ai?"



A Hạ biết nếu cứ ậm ờ mãi tôi sẽ thật sự phát cáu, lúc này mới chịu nói: "Anh Ngang Xuân nói, anh ấy không muốn ở lại tòa soạn nữa. Anh ấy muốn... đến thương hội của chúng ta. Anh ấy nói anh ấy tin tưởng tiểu thư, rằng tiểu thư có thể giúp mọi người."



Tôi chẳng có hứng thú gì với việc giúp đỡ mọi người cả, tôi làm những chuyện này cũng chỉ vì muốn tự bảo vệ mình mà thôi.



Nhìn dáng vẻ thiếu nữ tương tư của cô ấy, tôi day trán, hỏi: "Cậu đã miêu tả tôi với người ta thế nào mà anh ta lại có những hiểu lầm này về tôi vậy?"



Lần này A Hạ không còn lắp bắp, cũng chẳng ngượng ngùng nữa, nói liền một mạch: "Tôi nói tiểu thư tốt bụng, tiểu thư nhân nghĩa, tiểu thư xinh đẹp, tiểu thư..."



Tôi vội cắt ngang: "Được rồi. A Hạ, cậu phải biết, cái ơn này là tôi nể mặt cậu, không có lần sau đâu đấy."



Người muốn bán ơn cho tôi nhiều không kể xiết, nếu không phải vì A Hạ, lòng tốt này của hắn ta tôi chưa chắc đã nhận. Rốt cuộc, chuyện gì giải quyết được bằng tiền thì dùng ơn nghĩa lại phiền phức hơn nhiều.



"Ngoài viết lách ra, hắn ta còn biết làm gì nữa?" Chẳng lẽ tuyển người vào chỉ để hắn ta ngày nào cũng nịnh bợ, viết diễn văn chúc tụng cho tôi à?



A Hạ rõ ràng sững người, ấp úng hồi lâu không nói nên lời. Tôi thầm lắc đầu, quả nhiên sắc đẹp làm mê muội đầu óc.



"Thôi được rồi, đã biết cầm bút viết thì chắc cũng biết sao chép sổ sách công văn chứ nhỉ? Cứ để chú Lâm kèm cặp hắn ta, trước mắt cứ học hỏi cho tốt đã."



A Hạ còn muốn nói đỡ thêm gì đó, nhưng nhìn thái độ của tôi, cuối cùng cô ấy vẫn im lặng. Người mới vào làm mấy ai được chú Lâm trực tiếp kèm cặp chứ? Đây đã là một vị trí không tồi rồi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi tôi đến dự yến tiệc, đám phóng viên đã chờ sẵn ở đó, câu hỏi tới tấp dồn dập. Tôi chỉ mỉm cười, không đáp lời.



Bước vào đại sảnh, tôi ân cần hỏi thăm sức khỏe các vị chú bác, trông chẳng khác gì một vãn bối ngoan ngoãn lễ phép.



Đặc biệt là khi đến trước mặt Lê thúc, tôi càng tỏ ra khiêm nhường: "Lê thúc, những người rút lui lần này đều là chỗ quen biết cũ của chú cả. Cháu còn trẻ người non dạ, mong chú giúp cháu trông nom nhiều hơn."



Đâu phải "chỗ quen biết cũ" gì cho cam, đám người đó chỉ là lũ tay sai dưới trướng ông ta mà thôi. Cuộc đình công ầm ĩ này, ông ta mới là kẻ chủ mưu đứng sau giật dây.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Cũng nể lão cáo già này thật, đã đến nước này rồi mà vẫn còn ghìm được đám tay chân kia.



Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một kẻ cầm đầu đột nhiên lên tiếng gây khó dễ: "Vua nào triều ấy, chúng tôi già cả rồi, đại tiểu thư coi thường chúng tôi cũng là lẽ thường tình. Tội nghiệp thân già này, rời khỏi Khương gia, e là chỉ có nước c.h.ế.t đói đầu đường xó chợ thôi."



"Đúng thế, đúng thế. Chúng tôi đã kề vai sát cánh cùng Minh Đạt từng bước gây dựng nên cơ nghiệp này, chỉ cần Khương gia tốt đẹp thì chẳng nề hà gì. Cùng lắm thì xuống dưới suối vàng gặp Minh Đạt, đến lúc đó chúng ta vẫn là anh em tốt. Đâu có như bây giờ..."



Miệng nói không tính toán, chứ câu nào cũng đầy ẩn ý so đo. Ai nấy diễn sâu đến mức tự mình cũng tin là thật, chỉ thiếu nước ôm đầu khóc rống lên nữa thôi.



Tiếc là màn kịch này chẳng có tác dụng định hướng dư luận gì cả. Phần lớn khách mời hôm nay đều là người có ăn học, có chính kiến riêng, không dễ bị người khác dăm ba câu nói mà dắt mũi.



Huống hồ tại hiện trường không chỉ có đám phóng viên từng đưa tin rầm rộ về hành động nhân nghĩa của tôi, mà còn có cả những sinh viên vừa mới nghe tôi nói chuyện cách đây không lâu.



Họ làm sao có thể liên kết hình ảnh một Khương Vu sẵn lòng cưu mang cả nhà máy với hình tượng kẻ "bạc đãi công thần" được chứ.



Tôi cầm ly rượu, thong thả bước tới, gương mặt nở nụ cười chuẩn mực: "Các vị đang đùa chuyện gì vậy? Khoan nói đến chiếc nhẫn trên tay vị này, cái răng vàng trong miệng vị kia, căn biệt thự lớn ở đường Duyên Giang của ông không phải vừa mới sửa sang lại sao? Sao lại đến nỗi phải màn trời chiếu đất cơ chứ?"



Tôi lại quay sang một người khác: "Lúc ba tôi còn tại thế đã nói ông là người đa sầu đa cảm nhất rồi. Công ty bận bịu thế này, tôi thực sự sợ làm ông mệt, lỡ lại khóc lóc thêm một trận nữa thì biết phải làm sao? An hưởng tuổi già mới là việc cần làm."



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com