[Dân Quốc] Khương Vu

Chương 8



6



Tình hình bên ngoài ngày càng loạn lạc, nghe nói quân Nhật sắp tiến đến gần.



Các lộ quân phiệt cát cứ, mà lại hiếm có kẻ nào chịu kháng Nhật. Địa bàn thay đổi chủ xoành xoạch, hôm nay đất này thuộc về nhà họ Tôn, mai đã sang tên nhà họ Lưu. Tôi chỉ ngồi đếm xem bao giờ mới gom đủ được Bách Gia Tính đây.



Dĩ nhiên là chẳng bao giờ gom đủ nổi, bởi vì cuối cùng cũng có kẻ tạm thời chấm dứt được cục diện hỗn loạn này.



Kẻ này tên Ninh Hoài Châu. Ngoài việc từng cho quân sĩ nghênh ngang kéo đến Khương gia "thu thuế" ra thì chúng tôi vẫn chưa có dịp đụng độ nào khác.



Cho đến một ngày, Tô Nghiên Hòa xuất hiện trước mặt tôi, gạt bỏ hết mọi thành kiến và sự kiêu ngạo, đến cầu xin tôi giúp đỡ.



Tô bá bá đã bị Ninh Hoài Châu bắt giam, tội danh là "thành viên Đảng Cách Mạng", chi hai nhà họ Tô nhân cơ hội này đoạt lấy quyền hành.



Tô Nghiên Hòa, vị thiếu gia "từng du học" luôn tự cho mình là hơn người này, vốn quen được nuông chiều như hoa trong nhà kính, hoàn toàn không có sức chống trả.



Việc duy nhất hắn có thể làm, lại chính là đến cầu xin tôi.



Vị thiếu gia này rũ bỏ vẻ kiêu ngạo, trông cuối cùng cũng thuận mắt hơn một chút. Vậy mà vừa mở miệng, vẫn không giấu được cái thói tự cho mình là đúng đã ăn vào tận xương tủy.



Rõ ràng là lời lẽ van nài khẩn thiết, mà vẫn xen lẫn một sự tự tin khó hiểu: "Khương Vu... Khương tiểu thư, tôi cầu xin cô, hãy cứu ba tôi. Chỉ cần cô đồng ý cứu ông ấy, tôi chắc chắn sẽ cưới cô, không, tôi sẽ ở rể, thậm chí l.à.m t.ì.n.h nhân của cô cũng được! Tôi..."



Những lời vừa nhục nhã vừa tổn hại lòng tự tôn này, nói đến mức mặt hắn đỏ bừng lên, chỉ thiếu nước giây sau là bật khóc nức nở.



Cuối cùng tôi vẫn quyết định đi tìm Ninh Hoài Châu, bởi vì tôi nhất định phải cứu Tô bá bá. Bất kể thân phận của ông ấy là gì, ông ấy là bậc bề trên chỗ thân tình với ba tôi, tôi phải cứu; ông ấy là người của Đảng Cách Mạng, tôi lại càng phải cứu.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi mang theo lợi ích đủ lớn cùng thành ý đến gặp Ninh Hoài Châu. Đã muốn ông ta giơ cao đánh khẽ, thì dĩ nhiên phải là đôi bên cùng có lợi rồi.



Nhưng Ninh Hoài Châu rõ ràng không nghĩ vậy, hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, nở nụ cười cợt nhả: "Tôi thiếu gì tiền chứ? Chỉ cần chĩa s.ú.n.g là bọn họ phải ngoan ngoãn mang đến cho tôi. Nhưng cô thì khác, Khương tiểu thư, nếu cô muốn tôi chiều chuộng người phụ nữ của mình, tôi hoàn toàn tự nguyện."



Tôi tạm nén sự khinh bỉ trong lòng, cứng rắn đáp: "Nếu ngài không hài lòng với điều kiện, chúng ta vẫn có thể bàn bạc lại. Khương Vu tuy bất tài, nhưng cũng tự nhận mình không giống những thương nhân khác. Có Thương hội Khương Thị, chính ngài cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Hắn tiến lại gần một bước, cố gắng gây áp lực: "Chẳng có gì để bàn cả, phụ nữ vừa có nhan sắc vừa có khí phách như cô, ra đường không nhặt về thì đúng là lỗ vốn. Sau này cô ủng hộ tôi, tôi bảo vệ cô, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"



Vậy là hắn vừa muốn người, vừa muốn tiền. Muốn chiếm hữu tôi, lại càng không muốn bỏ qua tiềm lực tài chính của Khương gia, thế mà còn mặt dày nói hợp tác đôi bên cùng có lợi?



Thật ghê tởm, tôi và hắn đâu phải mối quan hệ phụ thuộc một chiều. Nếu hôm nay người đến tìm hắn bàn chuyện là một người đàn ông, với lợi ích như vậy, chắc hắn đã muốn lập tức kết nghĩa huynh đệ rồi. Sao cứ mở miệng ra là nói mấy lời bẩn thỉu thế này?



Rõ ràng là chuyện làm ăn đôi bên cùng có lợi, nhưng hắn thấy tôi là phụ nữ nên muốn bắt nạt, muốn được voi đòi tiên.



Tôi không chịu, phẩm giá, lợi ích, tài nguyên, những gì thuộc về tôi, một tấc cũng không nhường!



"Ninh quân sư, ông cũng đừng quá coi trọng bản thân. Nếu thái độ của ông là như vậy, thì có những chuyện làm ăn cũng không cần bàn nữa."



Thấy tôi không lập tức đồng ý, hắn dần mất kiên nhẫn: "Nhờ vả người khác mà thái độ như cô à, lẽ nào tôi không xứng với cô? Cô ở đây giả bộ trinh tiết liệt nữ làm gì? Cha cô trước đây dù sao cũng là một đời kiêu hùng, lẽ nào không dạy cô, thế nào là người thức thời mới là tuấn kiệt sao?"



Tôi vặn lại: "Lẽ nào ông sẽ dạy con gái mình phải hạ mình hầu hạ người khác sao? Cha tôi chỉ dạy tôi phải không từ thủ đoạn, dùng hết sức lực để sống sót, nếu có thể, tốt nhất là tỏa sáng rực rỡ."



Nhưng con người tôi trước giờ vốn không chịu sự quản giáo, trong lòng tôi, tỏa sáng rực rỡ mới là điều quan trọng nhất. Nếu ai muốn tôi phải hạ mình, tôi sẽ cùng hắn ngọc đá cùng tan.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com