Vốn loại thiệp mời như thế này, dù có tiền tôi cũng không thể mua được.
Ban đầu tôi không định đi, nhưng mẹ lại cứ khăng khăng nói có thể kết giao được không ít văn nhân nhã sĩ, biết đâu còn có thể gặp được mối nhân duyên tốt nữa, thế nào cũng không chịu để tôi ở nhà.
Thậm chí còn bỏ ra một số tiền lớn đặt may riêng cho tôi một bộ sườn xám mới.
Tôi không muốn làm bà thất vọng, đành ăn diện lộng lẫy mà tới.
Nhưng đáng lẽ tôi nên đoán được, những nơi như thế này chắc chắn không thiếu bóng dáng Tiêu Quyết và Lâm Dung.
Lúc này Tiêu Quyết và Lâm Dung đang được một nhóm người vây quanh, hoàn toàn không phát hiện ra sự có mặt của tôi.
Tôi nghe thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đứng cạnh Tiêu Quyết nói to: “Anh Tiêu, anh với người phụ nữ đó coi như chấm dứt hoàn toàn rồi chứ?”
“Ừ.”
“Người phụ nữ đó thật là tâm cơ, còn bày mưu khiến anh suýt nữa mất cả công việc, theo tôi thấy ấy, vẫn là Lâm tiểu thư đây rộng lượng, đoan trang.”
“Tôi nghe nói cô ta còn bó chân nữa à? Không biết ngày thường đi lại thế nào.”
Gã đàn ông đó bật cười khinh bỉ, Tiêu Quyết cũng không hề ngăn lời của hắn.
“A Thanh, cậu với vợ cậu, định khi nào ly hôn?”
Tiêu Quyết quay đầu hỏi một người đàn ông khác đang đứng bên cạnh. Người đó vốn đang nhấm nháp rượu vang, nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu mỉm cười.
“Tôi không định ly hôn.”
“Tại sao?! Sống với một người phụ nữ nhàm chán như vậy, cậu không thấy vô vị sao?”
Người nói vẫn là gã đàn ông áo trắng, giọng ngạc nhiên.
“Không thấy. Cô ấy là vợ tôi. Nếu có gì không đúng, tôi có thể dạy cô ấy.”
Tôi khẽ liếc nhìn người đàn ông đó thêm vài lần. Anh ta có đôi lông mày rậm, cằm vuông vức trông rất chân thật, nhưng trong lời nói lại tràn đầy dịu dàng.
“A Thanh, cậu có tương lai rộng mở, không cần lãng phí trên một người phụ nữ như vậy đâu.”
Không biết trước khi đến Tiêu Quyết đã ăn phải thứ gì bẩn thỉu, mà lại có thể nói ra những lời ghê tởm đến thế.
“Ngu dốt hết thuốc chữa.”
Tôi không nhịn được, buột miệng mắng ra.
Không ngờ lại bị gã đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng gần nghe thấy, hắn nhíu mày: “Cô kia, sao tự dưng lại chửi người thế?!”
Theo tiếng của hắn, cả nhóm người đó đều quay đầu nhìn về phía tôi.
Ánh mắt tôi chạm phải ánh nhìn của Tiêu Quyết, anh ta sửng sốt: “Tư Cẩm, sao cô lại ở đây?”
“Cô chính là Trần Tư Cẩm? Trông cũng được đấy.”
“Cao Phong, đừng nói năng như vậy.”
Thì ra gã đàn ông áo trắng tên là Cao Phong.
Tôi bước về phía họ, dừng lại trước mặt Cao Phong.
Trông hắn trẻ hơn Tiêu Quyết khá nhiều, bảo sao nói năng chẳng biết chừng mực.
“Học bao nhiêu năm, thứ học được chính là phỉ báng phụ nữ, ăn nói hồ đồ sao?
“Tôi thấy những người như anh, suốt ngày mồm mép đòi ‘giải phóng’, lại càng phong kiến hơn cả thời xưa.”
Cao Phong nhướn mày định mở miệng cãi lại, nhưng lại bị một giọng nói khác ngắt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tiểu Phong, trước mặt khách, không được vô lễ.”
Cao Phong vốn như con thú nổi cơn thịnh nộ, lập tức câm nín.
Tôi quay đầu lại nhìn, mà khi trông thấy gương mặt kia, tim tôi gần như ngừng đập.
Gương mặt ấy, giống hệt người yêu tôi ở thế kỷ 21.
Ngay cả nốt ruồi dưới chân mày, cũng ở cùng một vị trí.
Nhưng ánh mắt anh ấy lại chẳng hề dừng lại trên người tôi, mà bước đến trước mặt Cao Phong, vỗ vai hắn: “Vị tiểu thư này nói đúng, em không nên ăn nói như vậy. Biết sai chưa?”
“Em biết sai rồi, anh hai.”
Anh hai?… thì ra là anh trai của Cao Phong.
Có lẽ ánh nhìn tôi quá mức chăm chú, anh ấy quay sang nhìn tôi, nở nụ cười dịu dàng.
Một công tử như ngọc, thật xứng danh.
“Cô là Trần tiểu thư phải đúng không? Sao lại nhìn tôi như vậy? Chúng ta từng gặp ở đâu rồi sao?”
Giọng điệu xa lạ như thế.
Đúng rồi, anh ấy đâu thể là người tôi yêu.
Người yêu của tôi, đã sớm c.h.ế.t ở thế kỷ 21.
Chết trong lần đi cứu trợ ấy.
6
"Chưa từng gặp, chỉ là… tiên sinh, anh rất giống một người quen cũ của tôi."
"Vậy chắc là có duyên. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Cao Như Sơn."
Như Sơn.
Tôi nhìn anh ấy, thật khó để gắn cái tên này với con người anh.
"Người quen đó, chắc là phải lòng cô rồi?"
Cao Phong đứng bên cạnh lẩm bẩm, Cao Như Sơn chau mày liếc nhìn hắn, hắn lập tức im bặt.
Nhưng khi nhìn tôi, ánh lạnh trong mắt Cao Như Sơn hoàn toàn biến mất, giọng nói ôn hòa: "Trần tiểu thư, mời đi lối này."
"Đa tạ."
Tôi không quay đầu nhìn Tiêu Quyết, nhưng lúc rời đi dường như có nghe thấy anh ta gọi tên tôi.
Cao Như Sơn dường như rất được yêu mến, đi đến đâu cũng có người chào hỏi. Mãi đến khi tôi theo anh đến khu sân sau, xung quanh mới yên tĩnh trở lại.
Anh tháo chiếc kính gọng vàng xuống, day day mi tâm: "Khiến Trần tiểu thư chê cười rồi, thằng bé Cao Phong đó bị nhà tôi nuông chiều quá mức."
"Không sao, mấy lời đó tôi cũng nghe quen rồi."
Tôi không dám nhìn gương mặt Cao Như Sơn, chỉ sợ nhìn thêm một chút sẽ lại nhớ đến người yêu đã mất kia.
Chỉ có thể nhìn chăm chăm vào con côn trùng đang bay phía xa.
"Trần tiểu thư ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng chắc vẫn đang mắng Cao Phong không biết điều nhỉ?"
"Tôi còn tưởng anh sẽ bảo tôi đừng chấp nhặt với hắn."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD