Quả thật cũng không thể ngồi yên, đặc biệt bên chái nhà Đông đã đang rất sốt ruột rồi.
Triệu ma ma mấy ngày liền đều nổi cáu với nô tài trong viện, đương nhiên không phải những người các nàng ta mang theo vào cung, mà là người do phía phủ nội vụ phái đến.
Cùng sống chung một viện, bên này ồn ào, bên kia chắc chắn nghe được. Bàn Nhi thì không tính làm gì, nàng biết khi có người mới nhập cung, Thái tử chắc chắn sẽ muốn giữ thể diện cho Thái tử phi, nên tạm thời sẽ không ghé đến viện này, mà những người bên dưới sẽ có hơi đứng ngồi không yên một chút.
Quả thật không sai, đến Tình cô cô còn âm thầm bàn bạc với Bàn Nhi xem có phải cần nghĩ cách gì hay không. Bàn Nhi tuy không nói rõ, chỉ có thể nói là không cần nóng vội. Lúc hai người đang trò chuyện thì Bạch Thuật đi vào trình bẩm Tiểu Đức Tử cầu kiến, Bàn Nhi thầm tính toán thời gian một chút, trong đầu nghĩ đã gần đến lúc rồi. Không lâu sau, Tiểu Đức Tử bước vào và kính cẩn dập đầu một cái với Bàn Nhi ở cửa theo đúng luật lệ.
"Đứng dậy đi, có chuyện gì vậy?"
Tiểu Đức Tử vội vàng đứng dậy, đến bên giường đất và đứng khom người, bẩm báo: "Nô tài mới vừa hỏi thăm được, bên Kế Đức Đường đang sai người đi hỏi thăm kỳ kinh nguyệt của các vị chủ tử trong viện."
Tiểu Đức Tử thầm thì, âm lượng rất nhỏ, đè nén giọng nói một cách khác thường. Với âm thanh và khoảng cách như thế này, sẽ khiến cho người khác cảm thấy hắn ta và Bàn Nhi đang nói chuyện riêng với nhau. Người trong cung đều như vậy, bất kỳ lúc nào cũng không bao giờ quên tạo cho bản thân cơ hội ra oai ra vẻ, tư thế này đương nhiên là muốn bày ra cho người khác xem, để người ta cảm thấy mình và chủ tử rất thân thiết, người bên cạnh tự nhiên sẽ không dám xem thường.
“Trong cung chúng ta không giống bên Càn Tây Ngũ Sở cho lắm, ngày các vị chủ tử hầu hạ Thái tử đều do Thái tử phi sắp xếp mỗi tháng. Người của Thái tử phi sẽ hỏi trước ngày kinh nguyệt tháng trước của các vị chủ tử, dựa vào đó để sắp xếp lịch thị tẩm sao cho tránh các ngày kinh nguyệt ra. Trước đây trong cung chúng ta có sáu vị chủ tử, nên mỗi người sẽ được thị tẩm năm ngày, Thái tử phi cũng được lâm hạnh năm ngày. Bây giờ lại có thêm hai vị nữa, sợ rằng số ngày các vị chủ tử được hầu hạ Thái tử sẽ không còn công bằng nữa.”
Tiểu Đức Tử nói đến đó thì ngừng, là chờ Bàn Nhi hỏi thêm, cũng là vì sợ nói sai điều gì sẽ tự rước họa vào thân, nhưng thực ra Bàn Nhi đã biết vấn đề này rồi.
Quy tắc này do Thái tử phi đặt ra, nhằm phòng tránh thê thiếp tranh sủng, làm ra những chuyện kinh thiên động địa, nên đã ấn định trước ngày thị tẩm cho mọi người, không phải là ngày được lâm hạnh thì tuyệt đối không được cố ý tiếp cận Thái tử.
Vì vậy, trong Đông Cung có một ngọn đèn lưu ly được chế tác rất đặc biệt, đến lượt ai thị tẩm, đèn này sẽ được treo ở bên ngoài viện của kẻ đó. Điều này cũng tiện cho Thái tử sau khi đến hậu viện sẽ biết được tối nay nên nghỉ lại ở viện nào, dù sao Thái tử không giống Hoàng đế, còn phải lật thẻ bài này nọ.
Tất nhiên, nếu Thái tử nhất quyết muốn đi nơi khác, thì cũng không có cách nào khác. Nhưng theo như Bàn Nhi được biết, loại chuyện này vẫn chưa xảy ra, ít nhất là ở kiếp trước của nàng. Thái tử đã luôn rất gìn giữ thể diện cho Thái tử phi, sẽ không để cho chủ mẫu như nàng ta bị mất mặt, nhưng Bàn Nhi cũng từng nghĩ liệu có phải là vì lý do này mà Thái tử mới không quá mặn mà lui tới hậu viện.
Tuy nhiên, Bàn Nhi biết rằng việc làm này của Thái tử còn có mục đích khác, nhưng ở đây sẽ không đi vào chi tiết cụ thể.
Phi tần hậu cung được sủng hay không có quan hệ mật thiết với thị tẩm. Thị tẩm không chỉ có liên quan với sủng ái, mà còn liên quan tới việc mang thai và hạ sinh con nối dõi. Nữ nhân trong cung này ai mà chẳng muốn hạ sinh nam tử, có nam tử nối dõi thì mới có tiền đồ.
Chẳng trách Tiểu Đức Tử lại hớt hơ hớt hải tìm đến đây, chuyện này chắc hẳn là điều mà trong viện này quan tâm nhất hiện nay rồi. Quả nhiên là khôn lanh hơn người mà!
Bạch Thuật cúi đầu, Tiểu Đức Tử cũng rụt cổ lại, duy chỉ có Tình cô cô là đang trầm tư suy nghĩ. Cuối cùng, vẫn là Tiểu Đức Tử mở miệng lên tiếng nói.
"Vẫn chưa, có lẽ trễ giờ nên chưa đến lượt chúng ta rồi."
Kể từ khi Bàn Nhi và Triệu Hi Nguyệt vào Đông Cung, Thái tử phi chưa bao giờ chủ động giữ hai người ở lại để nói chuyện, mà hai người cũng “an phận và hiền lành” quá rồi.
Bàn Nhi suy đoán Triệu Hi Nguyệt kia sợ là vẫn còn rất kiêu kỳ, vì đại thái thái và nhị thái thái đã chiến nhau quá căng, nàng ta không muốn cúi đầu khuất phục với Thái tử phi. Còn bản thân Bàn Nhi thì chỉ mong sao có thể cách xa Thái tử phi xa xa một chút, đương nhiên là vì không muốn sinh sự rồi.
Nhưng mà tình thế bây giờ đã là “ngươi không lên núi, thì núi sẽ bức ngươi phải đi.”
“Nếu không thì chủ tử sang xin Thái tử phi chiếu cố?” Tiểu Đức Tử nhỏ giọng đề nghị, những lời này có lẽ hắn ta đã chôn chặt trong lòng rất lâu, bây giờ mới dám mở miệng lên tiếng.
“Còn phải xem động tĩnh ở bên đối diện ra sao đã rồi nói tiếp.”
Trên thực tế, Bàn Nhi đã quyết định không sang Kế Đức Đường rồi.
Chủ đề tương tự cũng đang diễn ra ở phía chái nhà Đông phía đối diện.
Nhưng trời đã xế chiều rồi, tin tức về tới chái Đông suy cho cùng cũng không nhanh bằng chái nhà Tây, với lại Triệu Hi Nguyệt cũng không bình tĩnh như Bàn Nhi, nàng ta nghe xong thì nghiến chặt hàm đến nỗi răng sắp vỡ nát rồi.
Triệu ma ma của Triệu Hi Nguyệt trầm giọng khuyên nhủ: "Cô nương à, người nên nhỏ giọng một chút, lỡ như để người khác nghe thấy, đến lúc đó chuyện này truyền đi, khó mà biết trước được nàng ta sẽ gây khó dễ cho người như thế nào đâu.”
Vẻ mặt Triệu Hi Nguyệt ủ rũ, nước mắt lưng tròng: “Còn muốn gây khó dễ như thế nào nữa? Ngày thứ hai mới đến đã giáo huấn nha đầu thân cận của ta để thị uy và hạ bệ ta. Ta vào cung cũng đã mười mấy ngày rồi, nàng ta cũng không khuyên Thái tử gia đến phòng ta, hôm nay ngay cả sắp xếp ngày thị tẩm cho ta cũng dự định bỏ qua, nàng ta muốn ép ta phải đi cầu xin nàng ta đây mà.”
Vẻ mặt Triệu ma đầy chua xót, thở dài thườn thượt: "Nếu không làm thế thì còn cách nào khác sao cô nương? Chúng ta đi cầu xin sao? Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, khi bị đối phương áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng. Trước tiên chúng ta sang đó cậy nhờ để người tìm cơ hội được Thái tử gia thị tẩm, đợi đến khi cô nương mang thai rồi, tự nhiên sẽ không cần phải đi cầu xin nàng ta nữa.”
“Nàng ta không sinh nhi tử được, ta có thể sinh sao?”
“Không phải Hồ lương đệ kia đang mang thai sao? Trong cung không giống bên ngoài, xem trọng chủ mẫu chưa sinh được đích tử, thiếp phòng không được mang thai, Hoàng gia cực kỳ chú trọng đến việc sinh con nối dõi. Nàng ta gả vào cũng cũng đã hơn năm năm rồi, nhưng đến một cái trứng vẫn chưa sinh được. Nếu như nàng ta có thể sinh, thì còn có thể nâng đỡ người và cô nương ở đối diện nhập cung sao?”
Sau khi nghe Triệu ma ma khuyên giải xong, Triệu Hi Nguyệt suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy những điều này rất có lý.
“Trần gia sắp xếp để chúng ta hạ sinh nhi tử là muốn đưa cho nàng ta nuôi dưỡng.” Triệu Hi Nguyệt sớm đã biết chuyện này vì đại phu nhân có lần đã nói rõ với nàng ta.
“Cho dù có nhận nuôi thì đã sao, chỉ cần thân nương là người còn sống, ai có thể vượt qua người chứ? Người và kẻ khác không giống nhau, dù trong lòng nàng ta có hận người đến như thế nào cũng không dám ra tay với người, nếu không thì mối quan hệ của hai nhà Trần, Triệu sẽ sụp đổ. Huống hồ gì đợi đến lúc đứa bé ra đời rồi, không thuận theo ý nàng ta được nữa. Người được sủng ái rồi, lại còn hạ sinh nhi tử cho Thái tử gia, đến khi đó người thỏ thẻ cầu xin được đem nhi tử về bên cạnh người, nàng ta cũng không dám cướp đoạt công khai.”
“Nhưng ngươi cũng đừng quên là bên phía đối diện còn có một người nữa. Để cho ta sinh, còn không bằng để cho người đối diện kia sinh, nàng ta là kẻ tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tuy nói là được thương nhân buôn muối họ Bùi kia nhận làm nghĩa muội, nhưng thực chất chỉ là người ngoài, người ngoài thì mới càng dễ bắt chẹt.”
“Vì thế người mới phải đoạt được thế thượng phong so với nàng ta, đến lúc người lôi kéo được Thái tử gia rồi, còn tới lượt cô nương đối diện tung hoành sao. Bây giờ nói những cái khác đều là giả, được sủng thì mới là thật.”
Triệu Hi Nguyệt được bà ta khuyên bảo một hồi thì tâm tư cũng được khai sáng ra.
“Vậy bây giờ ta đi ngay chứ?”
“Thà sớm chứ đừng để muộn.” Triệu ma ma tán thành, sau đó gọi Ngọc Bình và Ngọc Hà vào hỗ trợ Triệu Hi Nguyệt thay xiêm y và trang điểm, về phần mấy người của phủ nội vụ phân bổ tới, cho đến bây giờ Triệu Hi Nguyệt vẫn chưa gọi bọn họ vào hầu hạ.
Sau khi chỉnh trang xong, Triệu Hi Nguyệt lại có hơi do dự.
“Chờ đã, lỡ như bị người đối diện nhìn thấy, trong lòng nàng ta không biết sẽ cười nhạo ta thế nào nữa.”
Triệu ma ma vội vàng kéo tay nàng ta: "Cô nương của ta ơi, đây là lúc quan tâm đến thể diện nữa sao? Cười nhạo ư? Đợi người được sủng rồi mà nàng ta lại không được sủng ái, thì mới là lúc người cười nhạo nàng ta đấy.”
Cứ như thế Triệu Hi Nguyệt bị Triệu ma ma đẩy ra khỏi phòng, còn sai Ngọc Bình ở một bên săn sóc nàng ta.
Chân trước của nàng ta vừa dợm bước ra cửa, thì tin tức đã truyền tới tai của Bàn Nhi rồi. Bây giờ ngay cả Tình cô cô cũng không thể ngồi yên nữa.
"Chủ tử, chi bằng người cũng sang bên đấy đi?"
Bàn Nhi tỏ vẻ bất lực: "Cô cô à, ngươi tin ta một lần có được không? Đừng sốt ruột.”
Nàng đã nói như vậy, nên Tình cô cô chỉ có thể nghe theo.
Sau khi Triệu Hi Nguyệt đến Kế Đức Đường, nghe nói sau khi trở về thì tâm trạng của nàng ta rất vui mừng. Cũng không thấy bất kỳ động tĩnh nào từ chái nhà Đông, có lẽ rất suôn sẻ.
Sau đó, trong mấy ngày liên tục, sau mỗi lần sang thỉnh an, nàng ta đều viện cớ để nán lại thêm một chút, đến nỗi thỉnh thoảng buổi chiều nhàn rỗi còn sẽ sang tìm Thái tử phi hàn huyên. Động tĩnh này không chỉ bị Bàn Nhi nhìn thấy, mà còn lọt vào tầm mắt của những kẻ khác. Vì vậy ánh mắt của những người khác nhìn Bàn Nhi càng lúc càng trở nên khó hiểu.
Mọi người thấy khó hiểu thì cũng phải thôi. Đừng xem thường mấy người trong Đông Cung này, bình thường mọi người đều ít ló mặt ra khỏi phòng, kỳ thực mỗi lần có người mới nhập cung, cũng chỉ mất độ một, hai ngày là đã có thể nhìn thấu đối phương rồi. Lai lịch của Bàn Nhi, Bàn Nhi vào cung để làm gì, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ đến tận gốc rễ.
Còn Bàn Nhi được xếp vào những tuần giữa và cuối tháng, cách xa nhau, cụ thể là ngày mười bảy, mười tám và hai mươi tám, hai mươi chín. Nhìn sự sắp xếp ngày thị tẩm này, trên dưới Đông Cung có thể biết ai được Thái tử phi chiếu cố. Về phần Bàn Nhi, thiếu điều trên mặt nàng có viết bốn chữ “không được sủng ái” to oành rồi.
Tin tức của Tiểu Đức Tử vẫn được tính là rất mau lẹ, ra ngoài lượn lờ một vòng đã có thể lần mò được toàn bộ thời gian thị tẩm của tất cả chủ tử trong Đông Cung.
Nghe Tiểu Đức Tử báo cáo xong, vẻ mặt Tình cô cô thoáng ngạc nhiên nghi ngờ. Nhưng bà ta ở trước mặt Tiểu Đức Tử cũng không nói gì, quay đầu và kéo Bàn Nhi vào trong.
“Chủ tử, dựa theo ngày thị tẩm người được sắp xếp thì e rằng Thái tử phi không những không vừa lòng người, mà còn có ý định không để người có thai. Người phải mau nghĩ biện pháp gì đó càng nhanh càng tốt thôi.”
Xưa nay, người ta luôn quan niệm nữ nhân thường dễ có thai trước và sau kỳ kinh nguyệt, vì vậy, hầu hết chủ mẫu thế gia vọng tộc hoặc kính sự phòng trong cung sắp xếp thời gian cung phi thị tẩm đều xếp cho những nhân vật được sủng ai, có năng lực hoặc rủng rỉnh tiền bạc vào những ngày này, các ngày khác sẽ dành cho những người còn lại.
Chỉ là không nhiều người biết điều này, mà Bàn Nhi vừa khéo lại là một trong số đó. Sở dĩ Bàn Nhi biết chuyện đó là do Tình cô cô đã nói với nàng.
Tình cô cô xuất thân long đong vất vả, nữ tử thanh lâu tiếp khách sợ nhất là mang thai ngoài ý muốn. Mà đối với nữ tữ thanh lâu thượng đẳng nhất, bọn họ từ nhỏ đã được đào tạo ở lầu xanh, chẳng những muốn bán đêm đầu tiên của mình được giá cao, mà sau này giá cả hầu hạ khách còn muốn cao hơn những kỹ nữ bình thường khác rất nhiều.
Nếu như có quý nhân giúp chuộc thân, coi như đã thu được một món hời rồi, cho nên tú bà cũng sẽ không tuyệt đường làm ăn. Ép các cô nương trong kỹ viện uống thuốc triệt sản, chỉ có những lò kỹ nữ hạ đẳng mới làm ra những chuyện như vậy, còn bình thường những cô nương ấy đều dựa vào canh tránh thai cùng với tính toán ngày kinh nguyệt để kiểm soát chuyện có mang.
Bằng cách này, nếu sau này có người giúp họ chuộc thân, họ vẫn còn khả năng mang thai, cũng tránh được cảnh về già không thể nương tựa vào ai. Cho nên muốn nắm bắt chuẩn xác những điều này thì phải đào sâu nghiên cứu về nghệ thuật này.
Tình cô cô thương xót Bàn Nhi, trước kia đã đem những chuyện này bí mật nói cho nàng biết, cũng là trong lòng biết sau này Bàn Nhi chỉ có thể làm thiếp, nhờ vậy mà sau này Bàn Nhi tự nhiên có thể sớm hạ sinh nam tử, cũng đỡ phải bị chậm trễ rồi.
Đây cũng là vì Tình cô cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu được tâm tư của Thái tử phi. Thật không ngờ rằng Thái tử phi không chỉ đối phó với mỗi Bàn Nhi, mà còn cản trở việc mang thai của những người khác.
Dựa vào thủ đoạn này, cộng với trà ướp hoa từ gia đình có tiếng là nhiều thế hệ học rộng hiểu cao của nhị thái thái, muốn để ai mang thai, muốn ai có thể mang thai, muốn ai không thể sinh con, muốn ai có thể sinh con, Thái tử phi đều nắm trong lòng bàn tay.