Dắng Sủng

Chương 151



Bàn Nhi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, đến khi mà nàng đi thăm Thái Hậu nhìn thấy Từ Hiền Phi đang cầm quyển tập cho Thái Hậu xem thì mới biết được Từ Hiền Phi đã tự lo liệu cho chuyện Phò Mã của Uyển Nhàn rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên Từ Hiền Phi làm việc này, lúc trước Từ Hiền Phi đã xử lý trước rồi nhưng mà bây giờ mới nói việc này ra ngoài.

Uyển Nhàn đỏ mặt ngồi kế bên, Từ Hiền Phi liếc nhìn nàng một cái rồi nói với Thái Hậu: "Nô tỳ để cho nha đầu kia chọn nhưng nó lại ngại ngùng nói muốn nô tỳ quyết định hết, nô tỳ nào dám thay con bé quyết định cho nên bây giờ mới phải đến đây xin ý kiến của Thái Hậu."

Phó Thái Hậu cười ha ha không nói chuyện, nhận lấy quyển tập.

Trường hợp này thì người như Bàn Nhi chỉ cần ngồi ở một bên uống trà không nói gì là được.

Thái Hậu nhìn trong chốc lát mới thả quyển tập xuống nói: "Hiền Phi chững chạc cẩn thận, những người ngươi chọn đều không tệ nhưng mà ai gia cảm thấy những việc này cần phải xem lại nguyện vọng của đứa nhỏ. Đưa cho mấy người đã bước nửa chân vào quan tài như chúng ta đến xem thì chỉ sợ sẽ chọn sai ý con bé. Uyển Nhàn, con có thấy vừa ý người nào trong đây không?"

Mặt Uyển Nhàn càng đỏ hơn lúc nãy, con bé cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: "Cháu còn chưa nghĩ đến chuyện này bao giờ."

Bàn Nhi nhìn ra Uyển Nhàn lấy hết can đảm mới dám nói ra một câu này, trong lúc đang nói còn lén lút nhìn Từ Hiền Phi một cái.

Nhưng mà có lẽ Từ Hiền Phi không chú ý tới, Uyển Nhàn còn chưa nói xong nàng ta đã cười nói.

"Thái Hậu ngài nhìn xem, mỗi lần hỏi con bé là nó cứ như vậy, khiến người làm mẫu phi như nô tỳ sầu muốn chết."

Phó Thái Hậu cười nói: "Nếu con bé đã không muốn chuyện này thì cứ từ từ là được, chẳng lẽ công chúa hoàng gia chúng ta còn sợ không thể gả đi hay sao?"

Đương nhiên là không sợ, những đa số nữ tử bình thường thì tuổi này đã bắt đầu để ý đến chuyện hôn nhân, sau khi định ra thì chờ qua hai năm là có thể xuất giá. Sau Uyển Nhàn còn có Uyển Xu, hai đứa chỉ kém nhau có một tuổi, nếu hai người đều xử lý hôn sự trong cùng một năm thì còn có thứ gì tốt cho Uyển Nhàn nữa.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Từ Hiền Phi vừa thả tin đồn vừa để bụng muốn tìm chọn một người thích hợp cho Uyển Nhàn.

"Ngươi đừng có hấp tấp, để cho con bé ở lâu thêm hai năm cũng không có gì." Phó Thái Hậu tiếp tục nói.

Nhưng mà hiển nhiên Từ Hiền Phi không nghe lọt được lời khuyên giải của Thái Hậu, cũng có thể là nàng ta hiểu được nhưng trong lòng lại không muốn làm như vậy. Trên mặt thì đồng ý là không vội nhưng ngồi không bao lâu đã dẫn theo Uyển Nhàn xin ra về.

"Sau này ngươi không được học nàng ta, Uyển Chu phải ở với ai gia lâu thêm hai năm." Chờ Từ Hiền Phi rời đi rồi, Từ Thái Hậu bỗng nhiên nói.

Bàn Nhi không nghĩ tới việc này còn có thể dắt đến trên người nàng, nàng nghe Thái Hậu nói xong thì bật cười: "Thái Hậu, người xem mỗi ngày Uyển Chu cứ như là một đứa con trai, cho dù nô tỳ sốt ruột muốn tuyển Phò Mã cho con bé thì cũng phải để cho con bé thông suốt mới được, nô tỳ chỉ sợ sau này hôn sự của con bé rất khó khăn."

"Khó khăn thì khó khăn, chẳng lẽ công chúa hoàng gia còn phải để ý chuyện xuất giá hay sao? Biết bao nhiêu người muốn cầu xin cưới công chúa mà không được. Ai gia thấy Từ Hiền Phi là một người sáng suốt thông thấu, sao đụng đến chuyện này lại lung tung rối loạn. Rõ ràng là Uyển Nhàn không muốn nói đến chuyện này, nàng ta thì không để ý đến nguyện vọng của con bé mà cứ hấp tấp lấy chuyện ở dân gian mà nói, sao lại đi so sánh công chúa với dân nữ chứ?"

Phó Thái Hậu nói chuyện bực bội lên, nói xong lại tự cảm thán: "Năm tháng thoải mái nhất của nữ tử là hơn mười năm chưa ra khuê các này, đây cũng là những ngày tốt nhất trong cả cuộc đời. Ở dân gian thì bị tập tục ngăn cản cho nên đã số nữ nhân đều phải xuất gia sớm, bây giờ gửi hồn về hoàng cung rồi mà còn phải chịu đựng mấy cái quy củ này, vậy thì không phải là đã bị lẫn lộn đầu đuôi sao. Mặc kệ như thế nào, sau này Uyển Chu phải ở lâu mấy năm cho ai gia."

"Vâng, Thái Hậu."

Dừng một chút, Bàn Nhi thấy chân mày của Thái Hậu đã hơi hơi giãn ra, bèn khuyên nhủ: "Rốt cuộc thì Hiền Phi chỉ có một mình Đại Công Chúa là nữ nhi, có lẽ là trước kia không có kinh nghiệm nuôi dạy nữ nhi cho nên mới mượn tập tục ở ngoài cung coi như là kinh nghiệm."

"Ngươi thay nàng nói chuyện?" Phó Thái Hậu nói một câu giọng điệu có chút sâu xa, nhưng sau đó bà ta đã nhanh chóng chuyển đề tài kêu Bàn Nhi gọi bà vú ẵm hai đứa bé đến cho bà ta xem xem. Hôm nay Bàn Nhi tới là chủ yếu mang hai đứa nhỏ đến đây thỉnh an Thái Hậu, ai ngờ lại thấy Từ Hiền Phi cũng vừa lúc lại đây.

Bây giờ Thái Hậu thích nhất là hai đứa nhỏ này, ngay cả cái Hỗn Thế Ma Vương như Tông Kiềm mà ở trong mắt bà ta còn trở thành một đứa bé khỏe mạnh tinh thần phấn chấn thì đương nhiên là không có bất cứ lực kháng cự gì đối với hai đứa bé mũm mĩm còn đang bú sữa này.

Cũng là bởi vì cuộc sống bây giờ suông sẻ, đều đã làm Thái Hậu rồi nên không cần phải che dấu vui buồn nữa, bà ta bế Uyển Ngọc và Tông Cự một hồi lâu mới trả lại.

Hai tên nhóc rất biết để ý đến mặt mũi của Thái Hậu..., không tè không khóc không nháo mà còn cười ha ha, vừa nhìn đã khiến người ta thích chịu không nổi, thiếu chút nữa Thái Hậu muốn giữ lại ở trong cung.

Nhưng mà Thái Hậu không thực sự giữ lại, bà ta nhìn xem mặt trời đã lên cao nên kêu Bàn Nhi quay về Doanh đài sớm một chút, miễn cho hai đứa nhỏ bị phơi nắng.

Mấy người Bàn Nhi đi rồi, Thái Hậu mới nói: "Mệt nàng tâm tư đơn thuần, cũng bởi hoàng đế bảo vệ nàng lâu quá, bây giờ nhìn so với lúc mới tiến cung còn không am hiểu việc đời hơn."

Giọng điệu không phải châm chọc mà là mang theo một chút phức tạp nói không rõ, trộn lẫn thêm mấy phần cảm thán.

Niệm Thu và Niệm Từ không hiểu rõ, chỉ có thể nhìn bà ta.

Phó Thái Hậu cũng không che giấu, bưng trà lên hớp một ngụm rồi mới nói: "Các ngươi nói lúc nãy Từ Hiền Phi mang quyển tập kia có cái gì? Con trai thứ của Ôn gia, con trai út của Tương gia, còn có cả con cả của chi thứ hai nhà Phó gia." Đây mới chính là trọng điểm.

Phó gia?

Không phải là Phó gia nhà mẹ đẻ Phó Thái Hậu, phủ Tần Quốc Công chứ?

Mà chi thứ hai của Phó gia không phải chính là gia đình Nhị Đệ chết trẻ của Phó Thái Hậu sao.

Nhị công tử Phó gia chết trận xa trường, sau khi đi có lưu lại một cô nhi quả phụ, có lẽ là bởi vì như vậy cho nên địa vị của hai người ở Phó gia rất đặc thù. Hai vợ chồng lão Tần Quốc công rất coi trọng bọn họ, ba gia đình của phòng lớn cũng chăm sóc bọn họ rất nhiều.

Theo lý thuyết thì hôn sự của đứa con cả bên chi thứ hai này ở kinh thành sẽ không được tốt lắm. Dù sao thì địa vị cũng xấu hổ, mọi người bây giờ đều chú ý cường cường kết hợp với nhau, gia tộc nào hơi lớn mạnh thì không thích cô nhi quả phụ của chi thứ hai, cho dù hai chi khác của Phó gia có quan tâm chăm sóc như thế nào đi nữa thì sau này vẫn phải tự dựa vào mình, nói không chừng còn phải nhờ vào nhà nhạc phụ.

Mà gia tộc nào hơi kém thì Phó gia lại không vừa ý, dù sao thì dòng dõi cũng đặt ở trước mặt.

Nhưng nếu như là Công chúa thì sẽ không có nhiều kiêng dè như vậy, một phần bởi vì là người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, Phó Thái Hậu sẽ để ý nhiều hơn. Thứ hai Uyển Nhàn là Công Chúa, cha ruột là hoàng đế, lấy tính cách của Tông Tông thì chỉ cần Uyển Nhàn không làm gì quá đáng, hắn làm một phụ thân sẽ không để cho nữ nhi của mình sống khổ sở.

Nói tóm lại thì hành động của Từ Hiền Phi hơi có ý vị sâu xa.

Thậm chí nàng ta đột nhiên lại đây tìm Thái Hậu làm chủ có thể là vì muốn thăm dò thử tâm tư của Thái Hậu. Nếu Thái Hậu lo lắng cho hôn sự của cháu ruột thì sẽ cảm thấy thân càng thêm thân là rất tốt.

Đường đường một công chúa lại muốn gả cho cô nhi chi thứ hai của Phó gia, đây coi như là gả thấp cho nên đương nhiên là Phó gia phải biết ơn Từ Hiền Phi rồi.

Nếu là không hiểu vấn đề bên trong thì đương nhiên sẽ tự hỏi Từ Hiền Phi hao hết tâm tư như vậy có chỗ tốt gì?

Chỗ tốt đương nhiên là cho con trai của nàng rồi, Tông Tông đang độ tuổi xuân, ai biết có thể sống bao nhiêu năm, ai biết ngôi vị hoàng đế có rơi xuống đầu mấy đứa con trai đầu hay không, dù sao thì có biết bao triều đại hoàng đế truyền ngôi cho con trai nhỏ nhất, bởi vì mấy đứa lớn có đôi khi còn chết trước cả phụ thân mình.

Dù sao chỉ cần một nữ nhi đã có thể kéo cả phủ Tần Quốc công qua bên mình, thậm chí là có cả Phó Thái Hậu, là mẫu hậu mà Tông Tông rất quan tâm.

Tính qua tính lại, tính sao cũng thấy có lời!

Hơn nữa từ trước đến nay Từ Hiền Phi cư xử rất kín tiếng, Uyển Nhàn và Tông Giản cũng như vậy, bố cục sớm như vậy ai cũng không để ý. Cho dù lùi một bước, không vì con trai thì Uyển Nhàn gả cho con cả của Phó gia cũng không có gì là không tốt.

Làm một lần mà hưởng lợi dài lâu!

Nếu không thì làm sao Phó Thái Hậu cảm thấy Bàn Nhi càng ngày càng ngây thơ, đều là bởi vì có Hoàng Đế lo hết mấy chuyện này rồi.

Nàng còn ở chỗ này giúp người ta nói chuyện sợ Thái Hậu tức giận, người ta thì im im ắng ắng đối phó với nàng mà cũng không hay biết. Lấy thế cục hiện nay, hệ chủ cung suy yếu như vậy, Từ Hiền Phi không đối phó nàng thì đối phó ai?

Niệm Thu và Niệm Từ luôn đi theo hầu hạ bên người Thái Hậu, biết rất nhiều chuyện mà người bên ngoài không biết nên đương nhiên là hiểu rõ ràng hết thảy những chuyện này.

Ngoại trừ cảm thán Từ Hiền Phi lòng dạ thâm sâu ra thì không có nhận xét gì khác.

Trong đầu cũng sẽ không có suy nghĩ là Phó Thái Hậu nghĩ nhiều, lấy kinh nghiệm ở trong cung của Phó Thái Hậu thì bà ta nói như vậy chắc chắn là không lẫn vào đâu được.

"Ngược lại Hoàng Quý Phi lại là người ít tâm tư nhất, không có quanh co lòng vòng nhiều như vậy, bình thường đối xứ với nhóm nô tỳ cũng là có gì nói đấy, không có làm mình làm mẩy. Mùa đông năm trước làm cho Thái Hậu một cái bao đầu gối còn chọn ra hai miếng da tốt để làm cho cả nô tỳ và Niệm Từ, cũng không có giấu diếm mà là nói mình không giỏi việc may vá cho nên đều là các cung nữ làm ra." Niệm Thu nói.

Mấy chuyện như này hàng năm đều có, bình thường Bàn Nhi rất hay hiếu kính cho Ninh Thọ cung, mấy thứ đồ tặng qua cũng không thú vị hay quý giá gì lắm, đều là mấy thứ phải dùng thường xuyên cho nên Niệm Thu và Niệm Từ cũng được hưởng lây không ít.

Niệm Từ cũng cười nói: "Thái Hậu thường hay nói đều là nhờ bệ hạ che chở..., Nhưng mà sao không phải là cũng có ngài che chở trong đó, Thái Hậu không thích những người nhiều tâm tư nên cũng không chán ghét Hoàng Quý Phi."

Thái Hậu nghe mà không nhịn được bật cười, cười mắng: "Hai người các ngươi bị một chút lợi lộc nhỏ thu mua, chạy đến dây nói thay cho nàng, ai gia còn cần các ngươi nói sao?"

Quả thật là không cần phải nói, Uyển Chu và Tông Kiềm thường hay đi qua Ninh Thọ cung nên ngày thường không tránh được sẽ nhắc đến mẫu phi này nọ vân vân. Bởi vì chuyện Sở Vương nên ít nhiều gì trong lòng Phó Thái Hậu cũng có hơi xa cách Bàn Nhi nhưng sau đó thì đã hơi phai nhạt một ít. Dựa vào tính tình mấy năm như một của Bàn Nhi, thêm mấy đứa nhỏ nữa nên bây giờ Phó Thái Hậu cũng không cảm thấy khó chịu gì nữa.

Thậm chí là mấy lần Tông Tông lấy cớ không tuyển tú, Phó Thái Hậu hiểu rõ nguyên nhân nhưng mắt nhắm mắt mở mà cho qua, đại khái là bởi vì bà ta thật sự bị mấy cái lợi nhỏ này thu mua đi.

"Không nói các ngươi, ai gia làm sao không giống như vậy! Tâm tư ít có chỗ tốt của tâm tư ít, các ngươi nhìn xem có chút người tâm tư nhiều quá không phải tự mình dày vò mình hay sao? Sống tốt không chịu, cứ phải tự dày vò bảy lần tám lượt, đến cuối cùng còn không biết hối hận là gì." Phó Thái Hậu cảm thán nói.

Niệm Thu và Niệm Từ biết là đang nói ai nên đương nhiên không dám xen miệng vào.

Sau khi Bàn Nhi trở về, trong lúc nói chuyện phiếm có kể cho Tông Tông nghe việc này.

Lúc Từ Hiền Phi tuyển chọn Phò Mã cho Uyển Nhàn thì Tông Tông cũng có nghe được ít nhiều về chuyện này, còn tưởng rằng là bởi vì lo trước tính sau, không nghĩ tới là còn đưa đến chỗ Thái Hậu.

"Hình như là Thái Hậu muốn để cho Uyển Nhàn ở thêm mấy năm nữa nhưng mà Từ Hiền Phi lại không muốn lắm, sau khi Từ Hiền Phi đi rồi Thái Hậu nói với ta muốn cho Uyển Chu ở lâu mấy năm, không được gả sớm." Bàn Nhi không gạt Tông Tông, có chuyện gì cũng nói từ đầu tới đuôi, nói cả mấy lời cảm thán của Thái Hậu.

"Quả thật ngày tháng thoải mái nhất của nữ nhân đều là mười mấy năm còn ở khuê các, Thái Hậu suy nghĩ không sai. Nhưng mà không biết Hiền Phi hấp tấp cái gì, Uyển Nhàn mới có mười bốn." Tông Tông nói.

Bàn Nhi liếc nhìn hắn một cái: "Nói cứ như là chàng hiểu nữ nhân lắm vậy?"

Tông Tông không quá hiểu biết mấy chuyện này, nhưng mà lúc còn nhỏ thường hay ở bên cạnh Thái Hậu cho nên không tránh được thường xuyên nghe được mấy lời thở ngắn than dài.

May mắn nữ nhi của hắn đều là Công Chúa, cho dù Công Chúa có xuất giá thì cũng có phủ Công Chúa cho nên Tông Tông không để chuyện này ở trong lòng.

Bàn Nhi cũng không để trong lòng, dù sao cũng là nói tán gẫu một chút mà thôi.

Nhưng mà nàng nghĩ đến Uyển Chu thì không khỏi hơi cảm thấy lo lắng.

Rõ ràng là cảm thấy tụi nhỏ vẫn còn rất nhỏ, đột nhiên nói đến chuyện có thể làm mai rồi, qua mấy năm nữa là đã có thể lập gia đình. Bỗng nhiên Bàn Nhi sinh ra một loại cảm giác là mình đã già, bọn nhỏ thì đã lớn rồi.

Bình thường Uyển Chu ở trong cung thì không nói, đến Tây uyển rồi thì cứ như trở thành một tên nhóc. Vất vả lắm mùa đông mới có thể trắng ra một chút, bây giờ mới trôi qua hai tháng thôi mà màu da đã phơi nắng bị cháy thành màu mật ong.

Khỏe mạnh thì khỏe mạnh đấy nhưng nhìn không thấy có điểm nào giống một nữ nhi.

Bàn Nhi hơi lo lắng, nhàn rỗi không có việc gì bèn kêu Bạch Chỉ phối một ít kem, nói với Bán Hạ mỗi khi Công Chúa tắm rửa xong thì giúp nàng thoa lên trên người.

Coi như có chút ít còn hơn là không, miễn cho mỗi ngày trôi qua lại đen thêm một chút.

Bình Nhỉ cảm thấy mình nuôi dạy nữ nhi hơi qua loa, nghĩ đến lúc nàng bằng tuổi Uyển Chu, Tinh cô cô đã dạy các nàng rất tinh tế kĩ càng. Ban ngày thì không thể phơi nắng nhiều, sau khi tắm rửa xong thì bắt buộc phải thoa kem tránh khô da, mấy chuyện này nàng đã hiểu từ khi còn nhỏ.

Không đề cập đến Bàn Nhi mang theo bọn nhỏ ở Tây uyển trôi qua vui vẻ thoải mái thế nào, bây giờ Tô gia đã gấp đến mức như muốn cháy nhà.

Không phải vì chuyện gì khác, bởi vì Trần Tài đã tìm đến Tô gia.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com