Cập kê là lễ trưởng thành của một người con gái, cũng giống như Lễ đội mũ 18 tuổi của con trai vậy.
Nói thì đơn giản nhưng thực tế lại vô cùng phức tạp, các quy tắc cũng rất rườm rà, đặc biệt là Lễ Cập Kê của công chúa trong cung, mức độ các quy tắc lại còn phức tạp hơn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Bàn Nhi lo liệu chuyện này, đương nhiên là việc không kể lớn nhỏ.
Thực ra thì nếu nàng không quan tâm, thì vẫn có Từ Hiền Phi quan tâm, dường như Từ Hiền Phi rất coi trọng Lễ Cập Kê của Uyển Nhàn, nàng ta đã tìm Bàn Nhi để thảo luận về các chi tiết trong đó rất nhiều lần.
Hầu hết những người đến dự lễ Cập Kê đều là phụ nữ, trong đó có chủ nhân, khách mời, người chủ trì lễ nghi, người xướng lễ, cũng không thể thiếu tấn giả và nghi trượng, nhưng trong cung vẫn còn có nữ quan và quan lễ, cho nên cũng không cần quá tốn sức làm chuyện này, chính là chuyện chọn lựa khách mời, thế nhưng nó khiến cho Từ Hiền Phi đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Dường như nàng ta còn đề nghị Bàn Nhi làm khách của Uyển Nhàn, bị Bàn Nhi từ chối, dù sao thì Hoàng Hậu vẫn đang còn ở Khôn Ninh cung, cho nên không đến lượt nàng xuất đầu lộ diện huênh hoang. Có lẽ Từ Hiền Phi cũng hiểu được ý tứ này, sau đó cũng không thấy nhắc lại một lần nào nữa.
Cuối cùng quan khách được ấn định là các cung thân Vương phi.
Đợi đến ngày hôm đó, Diên Di cung tụ tập một đoàn người.
Chẳng hạn như Bàn Nhi, Hồ Thục Phi chờ mấy người tham gia lễ.
Sau một trình tự cực kì phức tạp, Uyển Nhàn mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm bước vào trong phòng, mấy người Uyển Xu Uyển Thiền đang đợi ở trong này.
Lúc này mái tóc dài đen nhánh óng mượt của Uyển Nhàn đã được búi lên cao, trên đó cài một chiếc trâm cài đầu, một chiếc thoa. Mặc dù là Lễ cài trâm, thế nhưng kiểu dáng cây trâm vô cùng đơn giản mộc mạc, bởi vì chủ yếu là trang nhã phóng khoáng, không quá phù hợp với khiếu thẩm mỹ của các cô gái trẻ tuổi, nhưng nó khiến cho Uyển Thiền các nàng cực kì hâm mộ.
Trước khi người con gái làm Lễ Cập Kê, không được cài trâm lên đầu, mà thay vào đó sẽ được điểm xuyết trên đầu bằng vài bông hoa cùng vòng hoa, cách chải tóc cũng không giống nhau, trước khi chưa Cập Kê đều chải tóc theo kiểu nha hoàn, hoặc búi tóc kiểu trái đào, sau khi Cập Kê hoàn toàn có thể chải toàn bộ lên.
Vầng tóc phía trên trán thì vẫn để như cũ, đợi đến một ngày xuất giá lấy chồng, vầng tóc trên trán mới có thể chải lên, điều này có nghĩa là đã trở thành một người phụ nữ.
Uyển Thiền sờ lên chiếc trâm của đại tỷ, vẻ mặt đầy sự ngưỡng mộ: "Đẹp quá, bao giờ muội mới có thể Cập Kê đây."
Hôm nay là ngày vui của Uyển Nhàn, hầu hết mọi người đều có tinh thần sảng khoái trong những dịp vui như thế này, cho nên sắc mặt của họ hồng hào, khí sắc cũng tốt hơn so với ngày thường.
Uyển Nhàn xấu hổ đỏ mặt cười cười.
Lúc này, vài người cung nữ đi vào, dâng lên một số lễ vật chúc mừng từ các Nương Nương trong cung.
Vì là Lễ Cập Kê, đương nhiên lễ vật sẽ là trâm thoa đồ các kiểu, ngay khi vừa mở hộp gấm ra, các cô gái vây xung quanh chiếc trâm cài của Uyển Nhàn, vô cùng cảm thán xuýt xoa.
Không phải là bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh đời, thế nhưng đây chính là nỗi đau của những cô gái mới lớn, giữa cô gái và bé gái, đã bắt đầu hiểu về cái đẹp, bắt đầu ngưỡng mộ những người phụ nữ có vẻ bề ngoài xinh đẹp, dĩ nhiên cũng hy vọng bản thân có thể lớn nhanh để có thể mặc những bộ trang phục và đeo những bộ trang sức vô cùng tinh xảo kia.
Uyển Xu nhìn nhìn, chỉ riêng Uyển Chu là không vây quanh, cô bé chỉ ngồi một chỗ đầy nhàm chán và chơi đùa với cây roi đỏ trên tay con bé.
Uyển Chu rất thích múa đao múa kiếm, thế nhưng con bé lại là một công chúa, quay đi quay lại chỉ có cưỡi ngựa bắn cung, cưỡi ngựa không thể thiếu roi cho nên dạo gần đây con bé mới học được một số phương pháp vung roi từ sư phụ dạy võ.
Chiếc roi màu đỏ son này được Tông Tông đặc biệt sai người lựa chọn phần da bò tốt nhất để làm ra, Uyển Chu vừa nhìn đã vô cùng thích, ngoài ra cây roi này đưa cho con gái sử dụng cho nên nó khá là ngắn, con bé cuốn nó vào trong ống tay áo, ống tay áo bình thường khá rộng nên có thể che đi, không thể thấy được cây roi.
“Uyển Chu, sao muội không qua xem một chút?” Uyển Xu cười hỏi.
“Muội không thích mấy cái này.” Vừa nói, Uyển Chu lại vung roi ra, có vẻ vô cùng buồn chán.
“Cũng đúng, muội còn nhỏ, với lại ở chỗ Tô Quý Phi có rất nhiều đồ tốt, muội có nhìn cũng chẳng thích những thứ này đâu.”
Uyển Xu vừa cười vừa nói ra những lời này, giọng nói cũng không lớn, đủ để hai người có thể nghe được.
Uyển Chu ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, nhìn thấy nụ cười vừa xán lạn vừa không mất đi vẻ khéo léo của Uyển Xu, con bé không thể nhìn được gì bất thường từ trên mặt nàng ta, cho nên Uyển Chu chỉ nhìn nàng ta chứ không nói gì cả.
Con bé đứng lên, đi đến nói với Uyển Nhàn: “Đại tỷ, mẫu phi của muội có lẽ sắp đi rồi, muội cũng đi về đây…”
Uyển Nhàn cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức gật đầu đồng ý, sau đó Uyển Chu đi về.
Sau khi đi ra ngoài, đúng lúc Bàn Nhi cũng chuẩn bị đi về, mẹ con hai nàng cùng nhau đi bộ trở về.
Trên đường đi, Uyển Chu phàn nàn: “Bây giờ Nhị tỷ càng ngày càng nói mấy lời âm dương quái khí, lúc nghe thì cảm thấy rất chối tai, lúc nhìn thì lại chẳng cảm thấy gì cả, hiện tại nữ nhi càng lúc càng không muốn gặp chị ta nữa.” Vừa nói, con bé vừa kể chuyện ban nãy cho Bàn Nhi nghe.
Bàn Nhi nghe xong, nói: “Nếu như đã không thích, thì con cứ tránh xa con bé đó ra là được, Hoàng Hậu cứ bị bệnh liên miên, có lẽ trong lòng Uyển Xu cũng hơi khó chịu thôi.”
Dù sao thì trải qua mấy chuyện kia, sự thay đổi của Uyển Xu khiến cho Bàn Nhi hơi ngạc nhiên, trước kia cho dù là chuyện riêng tư có như thế nào, ít nhất trước mặt cũng xem như không có chuyện gì. Bây giờ vẫn chưa biểu hiện rõ ràng trên mặt như cũ, thế nhưng con bé đó thường thường đâm chọc Uyển Chu hai câu.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn nó, dường như lại chẳng có chuyện gì xảy ra, giống như trong lòng đơn thuần là không thoải mái cho nên mới cố ý trút giận nói ra hai câu để khiến người khác cũng không thoải mái theo.
Hoàn cảnh của một người cũng có thể dễ dàng làm thay đổi tính cách của người đó, Uyển Xu luôn mang cho người khác cảm thấy khí phách của công chúa đích xuất, bây giờ con bé lại không kìm nén nổi mà rơi vào khuôn khổ cũ. Tuy nhiên Bàn Nhi cũng không thể nói cái gì, nói cái gì bây giờ, người thắng cuộc bàn luận về kẻ thua cuộc, cho dù là nói tốt hay nói xấu cũng khiến người khác nghi ngờ là phong thái nhỏ nhen, thừa cơ đánh chó rơi xuống nước, cho nên tốt hơn hết là đừng nói gì cả.
Bây giờ Uyển Chu cũng đã hiểu rõ nguyên tắc này, cho nên con bé cũng chỉ thuận miệng than thở với mẫu phi hai câu rồi thôi.
Sau Lễ Cập Kê, chưa đến hai ngày Từ Hiền Phi lại đến Cảnh Nhân cung để tìm Bàn Nhi bàn về chuyện chọn phò mã.
Bàn Nhi đã sớm nói qua chuyện này với Tông Tông, Tông Tông không có ý kiến gì khác, cho nên vì vậy mà nàng đồng ý với Từ Hiền Phi. Còn về việc lựa chọn như thế nào, điều lệ làm sao thì vẫn chưa có quyết định, Từ Hiền Phi sang đây là để nói về chuyện này.
Ban đầu nàng ta nói rằng muốn tổ chức tiệc ngắm hoa trong cung nhưng bị Bàn Nhi từ chối, nói rằng đàn ông mà ngắm hoa cái gì, cách này cũng không thể nói rõ ràng rằng công chúa đang lựa chọn phò mã.
Nếu như có thể chọn được thì cũng đành thôi, nhưng lại không thể giữ mặt mũi cho công chúa, Uyển Nhàn vẫn còn nhỏ, mấy cô gái ở độ tuổi này da mặt đều rất mỏng, ý kiến này không được thỏa đáng cho lắm.
Từ Hiền Phi ngượng ngùng đến nỗi đỏ cả mặt, bởi vì lời Hoàng Quý Phi nói là sự thật, cần phải cân nhắc mọi thứ chu toàn hơn, hiển nhiên một người mẫu phi như nàng vẫn chưa suy xét kỹ càng.
Bàn Nhi nghĩ một hồi rồi nói: “Như thế này đi, ngươi cứ trở về trước, đợi bản cung bàn bạc với Bệ hạ một lúc, xem thử có thể nhờ Bệ Hạ chủ trì lễ hội đua ngựa hoặc là đi săn mùa xuân có được không. Dẫu sao thì chúng ta chỉ là phi tần hậu cung, người được chọn làm phò mã là đàn ông bên ngoài, có rất nhiều chuyện chúng ta không tiện làm, vẫn là nhờ Bệ Hạ ra tay thì có vẻ phù hợp hơn.”
Từ Hiền Phi sững sờ một lúc, lập tức phản ứng lại nói: “Vậy thì cảm ơn nương nương, thiếp thân xin cáo lui.”
Nàng ta lui ra ngoài, khi gần ra khỏi cửa thì quay lại nhìn Bàn Nhi với ánh mắt phức tạp, trong lòng Bàn Nhi đang băn khoăn tự hỏi rốt cuộc là lễ hội đua ngựa phù hợp hay là đi săn mùa xuân thích hợp hơn, cho nên không để ý.
Lúc chiều tối, Tông Tông đến.
Trong lúc dùng bữa tối, Bàn Nhi nói chuyện này cho hắn nghe.
"Ngược lại nàng suy nghĩ rất chu đáo, chuyện các nàng lộ mặt cũng không quá thích hợp," Tông Tông cân nhắc một hồi rồi nói: "Nếu đã như thế này, vậy thì hãy chọn đi săn mùa xuân đi, ban đầu cũng có đại thần nhắc qua chuyện này với ta, cũng do từ khi đăng cơ đến nay chính sự bận rộn cho nên ta đã quên mất lễ hội đi săn mùa xuân hàng năm chỉ tổ chức một lần, chi bằng năm nay hãy tổ chức lễ săn bắn mùa xuân ở Nam Uyển.”
Thực ra thì không phải do Tông Tông cố tình quên đi, cũng là do Thành An Đế không giỏi dẫn đầu, Thành An Đế không có sở trường về cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí là không có hứng thú đối với việc đi săn, thường là vài năm mới tổ chức một lần, dần dà khiến cho người ở trong cung cũng không còn nhận thức về chuyện này.
Tông Việt, Uyển Chu, Tông Kiềm đều ở đây, lúc Bàn Nhi đang nói chuyện cùng Tông Tông, Uyển Chu và Tông Kiềm dỏng tai lên nghe, vừa nghe thấy Phụ Hoàng đồng ý với mẫu thân về tổ chức hội đi săn mùa xuân, hai đứa nhỏ vô cùng sung sướng, đôi mắt của chúng tỏa sáng lấp lánh.
Thậm chí Tông Kiềm còn chẳng muốn dùng bữa nữa, nói rằng muốn trở về thu xếp lại cung tên của mình để sử dụng cho thật tốt nhưng lại bị Bàn Nhi ngăn lại.
“Ăn cho xong đi, không phải ai cũng có thể đi được đâu, con cũng không thể đi.”
Tông Kiềm chạy qua chỗ Phụ Hoàng, nghĩ rằng Phụ Hoàng là lớn nhất, nếu Phụ Hoàng nói giúp nó, nhất định mẹ sẽ không thể nói gì.
Ai mà ngờ rằng Tông Tông còn chẳng thèm nhìn nó một cái, tiếp tục dùng bữa của chính mình, còn hỏi Bàn Nhi rằng canh trong bát mình là gì, tại sao canh hôm nay lại vô cùng ngon như vậy.
Bàn Nhi liếc nhìn con trai, mới trả lời hắn: “Canh này là hoa quế cùng sò hến khô hầm với đậu phụ. Ăn rất ngon, chàng ăn thêm một bát nữa đi.”
Trong mấy ngày tiếp theo, tất cả mọi người trong cung đều chuẩn bị cho hội săn bắn mùa xuân.
… Người khác thì không nhắc đến, ở Cảnh Nhân cung bên này, Bàn Nhi sai người làm cho bản thân và mấy đứa nhỏ mỗi người vài bộ trang phục cưỡi ngựa.
Trong cung nổ ra trào lưu mặc trang phục cưỡi ngựa, đặc biệt là Uyển Chu, vốn là con bé không thích mặc váy, bình thường lúc luyện tập trong trường đua ngựa con bé đều mặc trang phục cưỡi ngựa, khi trở về mới đổi lại thành váy. Lần này giống như cá gặp nước, ngay khi trang phục cưỡi ngựa vừa được làm xong thì con bé đã chọn một bộ mới.
Lại còn chạy đến cho Tông Tông và Thái hậu xem thử, hỏi bọn họ rằng có đẹp hay không, đương nhiên là đẹp rồi. Lần này Bệ Hạ và Thái hậu không nói được lời nào, dĩ nhiên Bàn Nhi cũng không nói gì.
Bãi săn bắn của Hoàng gia nằm ở Nam Uyển, mặc dù Nam Uyển và Tây Uyển khác nhau một chữ, thế nhưng Nam Uyển không nằm trong kinh, mà là cách kinh thành khoảng chừng hơn năm mươi dặm.
Nó nằm ở lưu vực sông Vĩnh Định, với địa thế tương đối thấp và nguồn nước dồi dào đã hình thành nên một cái hồ nước lớn và những mụn nước bao xung quanh, nơi này đã tạo thành một địa điểm nghỉ dưỡng với nhiều cây cỏ xum xuê.
Nói chung nơi nào tốt đều là của Hoàng gia cả, càng không bàn đến tình hình ở nơi đây, cho nên mặc dù trong triều đại Thành An Đế, Nam Uyển chưa được sử dụng nhiều thế nhưng bên trong tất cả vẫn hoạt động như bình thường, báo cáo cho thấy rằng không chỉ có một lượng lớn Thái giám trông coi ở đây, các hộ dân ở Quan hải còn có hơn một nghìn người.
Cái gọi là hộ gia đình ở biển, không phải chỉ gọi mỗi những hộ gia đình dọc theo bờ biển, mà đó là cái tên đặc biệt gọi cho tất cả hộ gia đình ở Nam Uyển. Nam Uyển có Nam Hải tự, trong khi ở trong kinh có Bắc hải tự, do đó vẫn được sử dụng cho đến ngày nay. Ngoài những người phụ trách những công việc thường ngày trong khu săn bắn của Hoàng gia, còn có những người đặc biệt phụ trách việc chăn nuôi nhiều loại gia súc gia cầm, trồng các loại trái cây và rau quả cho cung điện.
Phía trên có tiếng nói, Nam Uyển bên kia vội vàng chuẩn bị hành cung xa giá cho thật tốt.
Chọn một ngày nắng đẹp, một doàn các vị nương nương ngự giá từ trong cung được đội cận vệ hoàng gia bảo vệ trông vô cùng hùng dũng oai nghiêm tiến về phía nam Uyển, đi theo sau còn có rất nhiều hoàng thân quốc thích và các vị đại thần có công lao vô cùng to lớn.
Đi đến hành cùng Đoàn hà, ở bên này Bàn Nhi đã dẫn theo Hương Bồ bố trí ổn thỏa chờ mọi người đến là đi vào hành cung, ở đây Uyển Chu và Tông Kiềm như những con ngựa hoang đứt cương, nói rằng muốn ra ngoài đua ngựa.
Tông Việt không còn cách nào chỉ có thể đi cùng bọn chúng, Bàn Nhi đang bận căn dặn mọi người, phái thêm một vài hộ vệ đi theo sau.
Đang nói thì Tông Tông bước vào, bảo rằng muốn đưa nàng ra bên ngoài xem thử.
Hắn cũng mặc một trang phục cưỡi ngựa, hoa văn màu đen ở phía dưới, ở bên ống tay áo có viền mép màu vàng sẫm, trông hắn vừa có dáng vẻ oai hùng hiên ngang lại không mất đi khí chất tôn quý, so với dáng vẻ thường ngày thì hoàn toàn khác biệt.
Bàn Nhi cũng đã thay trang phục cưỡi ngựa.
Màu nền là màu Hoa hải đường đỏ, không có thêu hoa mà chỉ có một thắt lưng màu xám tìm được buộc quanh eo, khiến vòng eo của nàng trở nên vô cùng thon gọn, dáng người hoạt bát nhanh nhẹn.
Đầu tiên là ngồi xe đến hành cung, sau đó là đổi sang ngựa để ra ngoài.
Bàn Nhi không biết cưỡi ngựa, hai người cưỡi cùng nhau, theo sau là một đội thị vệ.