Bàn Nhi đạp chân lên bàn đạp, lắc mình trèo lên ngựa.
Bây giờ nàng có thể tự mình leo lên ngựa. Đương nhiên tư thế leo lên không thể thông thuận như Tông Tông, nhưng mà đã tương đối tốt.
Sau khi lên ngựa, nàng liếc nhìn Tông Tông một cái, ánh mắt có chút đắc ý.
Trong mắt Tông Tông lóe lên một trận ý cười, hai người cùng nhau sóng ngựa bước đi, rất nhiều thị vệ đi theo phía sau lưng hai người.
Hắn đã dẫn theo Bàn Nhi, đương nhiên là không thể đi vào nơi quá sâu, khu vực này càng đi sâu vào bên trong thì càng có nhiều mãnh thú, còn nơi gần bên ngoài thì sẽ an toàn hơn rất nhiều, không có nhiều dã thú quá lớn.
Trong thời gian này Tông Tông không động vào cung tên, mà ngược lại là đám thị vệ đã thu được không ít gà rừng thỏ rừng gì đó, Đây đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà, nhưng mà ai bảo bệ hạ dẫn theo Hoàng Quý Phi chứ. Hôm nay là ngày bồi Hoàng Quý Phi ra ngoài du ngoạn, cũng chẳng phải là để bọn họ đến đây đi săn.
“Không biết nhóm Tông Việt với Uyển Chu thế nào rồi?”
“Trẫm đã phái thị vệ ở bên cạnh chúng nó rồi, thị vệ sẽ không cho bọn nó vào những nơi quá sâu mà chỉ đi dạo ở bên ngoài thôi, không sao đâu.”
Nhưng họ không hề biết bên kia, hai đứa Tông Việt, Tông Kiềm và Uyển Chu đã bị tách ra.
Lúc này Uyển Chu cảm thấy vô cùng phiền. Gần đây nó đi theo mọi người bẫy rất nhiều gà rừng thỏ rừng, cả nhóm đều hơn mười tuổi, người lớn nhất chẳng qua mới chỉ mười bốn tuổi, còn nhỏ nhất thì chính là Tông Kiềm.
Đều là con cháu hoàng gia tôn quý, đương nhiên chúng sẽ được thị vệ vây quanh nên không cần lo lắng vấn đề an toàn, vậy nên mấy loại con mồi nhỏ thế này chúng bẫy rất nhiều. Tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong lần săn thú ngày xuân này, bởi vì nơi này có rất nhiều chim bay thú chạy, nói không chừng còn có thể bẫy được hồ ly hay sói gì đó.
Lúc Tông Tông bắn ra tên lệnh, bọn họ đang đứng ở nơi xa nhất. Dù sao thì tuổi tác cũng không lớn, cuộc tỷ thí này đương nhiên không tính là gì với bọn họ. Mọi người đều tự tản đi nơi khác, đi theo hướng đã quyết định từ trước, ai ngờ Uyển Chu lại bị người khác gọi lại.
Chính là nhóm Uyển Thiền.
Ngoại trừ Uyển Lanh và Uyển Bùi không có ở đây thì ba người Uyển Nhàn, Uyển Xu, Uyển Thiền đều có mặt, đang được một nhóm thị vệ bao vây.
Mấy ngày nay Uyển Chu không chú ý đến các nàng, cũng không biết các nàng đã học xong cưỡi ngựa từ lúc nào. Kỹ thuật cao đến bao nhiêu thì không biết, nói tóm lại là các nàng đang mặc một thân kỵ trang rồi ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa.
Trang bị cũng rất đầy đủ, chẳng qua là vượt ngoài sức tưởng tượng nhiều. Bàn đạp yên ngựa màu vàng, có cả cung tiễn. Cung tên cũng màu vàng, trên thân khảm rất nhiều bảo thạch, bao đựng tên cũng giống y như vậy, nhìn qua cảm thấy vô cùng hoa lệ. Bên trong bao đựng tên cũng có chứa mấy mũi tên, lông vũ ở đuôi mũi tên thì trắng vô cùng.
Nhìn một lượt thì chính là đang theo chủ nghĩa hình thức!
Chẳng biết ai đắp cho các nàng nữa, Uyển Chu thầm nghĩ. Nó tuyệt đối không tin mấy người từ trước đến nay còn chẳng cưỡi ngựa, bây giờ lại có thể đi săn.
Uyển Nhàn gọi Uyển Chu đến đi cùng chúng nó, bởi vì mấy thiếu niên kia đều không muốn mang theo mấy bé gái.
Uyển Chu thì cũng được, mấu chốt là còn có Uyển Hòa. Uyển Chu thạo giương cung bắn tên, còn Uyển Hòa thì chính là một đứa vướng víu. Bình thường chỉ bẫy gà rừng thỏ rừng cũng khiến con bé sợ hãi không thôi, nếu không phải ngại thân phận của nó là ở dòng chính thì bọn chúng đã không dẫn Uyển Hòa đi.
Chủ ý của mấy vị công chúa cũng chính là ý muốn của mấy thiếu niên. Bỏ lại hai đứa bé gái vậy thì bọn chúng sẽ giống như chim bay sải cánh mặc trời cao biển rộng, thế là Uyển Chu và Uyển Hòa bị bỏ lại như vậy.
Tông Việt cưỡi ngựa đến trước mặt Uyển Chu: “Tỷ, tỷ đi theo nhóm của đại tỷ đi, đừng đi vào trong, cứ đi lại xung quanh đây thôi, đợi ngày mai…”
Tông Việt không nói gì nữa, nhưng lại khiến cho tâm trạng Uyển Chu tốt lên trông thấy.
“Tỷ, tỷ đừng tức giận mà. Đợi đến chiều đệ quay về nhất định sẽ săn cho tỷ một con hồ ly, đợi đến mùa đông sẽ làm thành y phục cho tỷ mặc.”
Uyển Chu trợn mắt nhìn đứa em này, nhìn thấy nó chỉ thiếu nước bày ra vẻ mặt hớn hở thì tức giận đến mức cầm roi đánh về phía nó.
“Chờ đệ bắt được hồ ly may y phục cho ta, không bằng trông cậy vào Tiểu Linh còn hơn.”
Tông Khiết dặn dò Uyển Hòa: “Đừng có chạy lung tung, nhớ đi theo Uyển Chu. Ta để lại mấy thị vệ cho muội, đến lúc mặt trời xuống núi thì lập tức quay về.”
“Muội biết rồi, ca.” Uyển Chu dịu dàng đáp.
Một đám thiếu niên cười toe toét cưỡi ngựa đi xa, thị vệ đi sát bên cạnh, chỉ còn có mười mấy người ở lại. Trong số đó có mấy người là thị vệ của phủ Việt Vương, còn có thêm mấy người Tông Việt để lại bảo vệ cho Uyển Chu.
“Các tỷ tính đi săn ở đâu?” Đau lòng đối diện với hiện thực, Uyển Chu thúc ngựa đi đến trước mặt nhóm người của Uyển Nhàn. Không giống với nhóm Uyển Nhàn, Uyển Chu nhanh chóng đeo lên người ba hộp mũi tên, sau lưng còn đeo thêm một cái nữa…
“Đi săn thì bỏ đi, hay là chúng ta đi dạo ở gần đây thôi nhé?” Uyển Nhàn nhìn thoáng qua Uyển Hòa, cất tiếng.
Các nàng đương nhiên cũng nghe thấy sự khó chịu của Uyển Chu, nhưng các nàng chưa làm quen được với địa hình, cũng sẽ chẳng đi săn cái gì trong này nên đương nhiên phải có người đến bảo vệ.
Mà người bảo vệ này chính là Uyển Chu.
Uyển Chu cứ tưởng việc gặp được nhóm của các nàng là trùng hợp nhưng thật tình lại không biết răng mấy đứa Uyển Nhàn đã nhắm vào con bé. Chúng nó chỉ đợi đến lúc này để gọi con bé xuống chăm sóc cho mình.
“Không đi săn thì các tỷ đến đây làm gì? Muốn đi chơi thì có thể đi chơi ở bên ngoài kia kìa.” Hình như nhận ra ngữ khí của mình không tốt, Uyển Chu rời mắt sang chỗ khác, “Thôi quên đi, vẫn nên để ta dẫn đường cho các tỷ thì hơn.”
Nàng cho gọi một tên thị vệ đến, chỉ đường cho đối phương.
Thị vệ ngầm hiểu rõ. Đi theo nhóm kim chi ngọc diệp này đương nhiên sẽ rất an ổn, nhưng vì nghĩ đến tâm trạng của Ngũ công chúa cho nên bọn hắn đi sâu hơn vào bên trong một chút, không muốn đi dọc theo con đường bên ngoài.
Một đoàn người đi vào dưới sự bảo vệ của thị vệ. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Uyển Hòa không tệ, vẫn luôn đi theo bên cạnh Uyển Chu, ngược lại là nhóm người Uyển Nhàn kia thật sự là khiến cho Uyển Chu cạn lời.
Con bé quả nhiên không hề đoán sai, mấy con người này chính là tới để phá rồi, ngựa còn chẳng biết cưỡi, chỉ có thể từ từ đi, loại tốc độ này chẳng khác nào bước lên cỏ.
Bước lên cỏ có khi còn nhanh hơn mấy người này.
Con bé dứt khoát hạ quyết tâm, ngày hôm nay của bản thân không thể nào lãng phí trên người mấy đứa này, nói không chừng bọn chúng chẳng kiên trì được bao lâu đã đồi quay về thì đến lúc đó con bé có thể rời đi. Càng nghĩ về sau càng khiến cho Uyển Chu lộ ra vẻ chờ mong.
Cứ thỉnh thoảng con bé lại rút mũi tên ra bắn một phát. Tiễn pháp của nó cũng khôg tệ, bắn ra năm mũi tên thì có ba mũi là bắt trúng con mồi, đều là mấy con gà rừng thỏ rừng nho nhỏ. Sau khi bắn trúng thì tự có thị vệ cưỡi ngựa đến nhặt con mồi, tiện tay cầm mũi tên của nàng quay về.
Trong khoảng thời gian này nhóm người Uyển Nhàn không khỏi cảm thấy sợ hãi, còn Uyển Hòa có lẽ đã gặp qua nhiều lần, phản ứng còn tốt hơn ba người kia nhiều.
“Đại tỷ, Nhị tỷ, Tam tỷ, nơi đây vốn dĩ là bãi săn. Đi săn mà cảm thấy vắng vẻ là chuyện bình thường. Nói không chừng lát nữa có thể gặp được dã thú gì đó. Nếu như các tỷ thật sự thấy sợ thì chúng ta trở về nhé?”
Uyển Nhàn lộ ra nụ cười khó chịu, nhỏ giọng nói: “Nếu đã ra rồi thì đừng làm mất hứng.”
“Đại tỷ nói đúng. Cái gì làm nhiều mới quen, hơn nữa ở đây có nhiều thị vệ như vậy, kể cả có dã thú kéo đến cũng không cần phải sợ.” Uyển Xu phụ hoạ.
“Đúng vậy.”
Uyển Thiền nhìn hai người này một cái, không nói gì.
Nếu đã khuyên các nàng lui về mà không được vậy thì cứ đi thôi.
Bởi vì tốc độ của mấy người Uyển Nhàn quá chậm, tự nhiên kéo chậm hành trình đi lại của đoàn người, Uyển Chu cũng coi như hôm nay nó đi săn ở bên ngoài này. Khi thì nó thúc ngựa đi lên trước, khi thì thúc ngựa về sau, tóm lại là con bé sẽ không rời đi quá xa. Chỉ một lát sau, bên trong sọt của mấy tên thị vệ đã có kha khá con mồi.
“Nếu không thì chúng ta đi vào bên trong một chút thử xem?” Hình như cũng nhận ra bản thân đang đi đường ngang nên Uyển Nhàn đề nghị.
Hành vi này của nàng có hơi khác thường. Uyển Chu vẫn tương đối hiểu rõ đại tỷ nhà mình, nếu có gọi nàng là công chúa điển hình trong tất cả công chúa thì cũng không quá đáng. Ngôn từ hay cử chỉ của nàng đều rất phù hợp với nghi lễ của công chúa, chưa từng vượt quá giới hạn lần nào, tính cánh cũng dịu dàng hào phóng.
Nhưng nếu như nói nàng thấy hứng thú với săn bắn đánh nhau thì không thể nào tin được. Lúc đầu Uyển Chu có chút ngờ ngợ với chuyện ba người tỷ tỷ của mình lén học cưỡi ngựa, còn hiện tại thì con bé lại càng nghi ngờ hơn.
“Vẫn không nên đi vào bên trong thì hơn, nếu như gặp phải mãnh thú nào đó thì không tốt lắm đâu.” Uyển Hòa khuyên nhủ.
“Không phải chúng ta có nhiều thị vệ như thế sao? Ta thấy Uyển Chu rất mất hứng, có lẽ là do chúng ta làm mất hứng thú của nó. Dù sao thì cũng có nhiều thị vệ, chúng ta thử vào bên trong đi, cũng không khó gì.” Uyển Xu nói.
Uyển Xu là công chúa, còn Uyển Hòa chẳng qua chỉ là một Quận chúa nho nhỏ, thấy con bé nói như vậy thì nó cũng không tiện nói gì nữa, khó xử nhìn Uyển Chu.
Uyển Chu cũng không nói gì, con bé lại gọi hộ vệ lúc nãy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, rồi sau đó một đoàn ngoài thay đổi phương hướng.
Đoạn đường này đi đến mức vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng chim hót thì không hề có tiếng người nói chuyện. Cây cối càng ngày càng nhiều, người nhát gan thì ít nhiều cũng sẽ thấy sợ hãi.
Uyển Xu vuốt vuốt đôi chân hơi tê, nói: “Rõ ràng là đều đi về hướng này hết mà, sao mà ngay cả một bóng người cũng không gặp vậy?”
Hai mắt Uyển Chu sáng lên: “Nhị tỷ, tỷ muốn chạm mặt ai à?”
“Cũng không phải là muốn chạm mặt ai cả, ta chỉ cảm thấy có hơi kỳ lạ thôi.” Uyển Xu ngượng ngùng cười nói.
“... Đây là… một vùng rừng sâu thăm thẳm được chuyên dùng làm bãi săn, diện tích rất rộng. Mới nhìn thì có rất nhiều người nhưng thật ra người quyết định tiến vào không nhiều. Những kẻ tài cao gan lớn thì đều đã đi sâu vào trong lõi, còn chúng ta thật ra vẫn ở bên ngoài.” Một người trong nhóm thị vệ nói.
“Thì ra là như vậy.”
“Vậy chúng ta phải đi bao lâu nữa mới có thể xâm nhập vào trong lõi?”
Uyển Nhàn với Uyển Thù gần như là đồng thời lên tiếng.
Uyển Chu cau mày: “Nhị tỷ, tỷ muốn đi vào trong lõi để làm gì? Nơi đó không phải là chỗ thích hợp để các tỷ đi vào. Ngay cả ta, dù có dẫn theo mấy thị vệ cũng không dám đi vào.”
“Ta cũng không phải là muốn đi vào sâu trong lõi, chỉ là cảm thấy tò mò một chút thôi.” Trong lúc nói chuyện, Uyển Xu với Uyển Nhàn cùng nhau trao đổi ánh mắt, trong mắt hai người có thể thấy rõ sự thất vọng.
Uyển Chu liếc nhìn thị vệ một cái. Lộ trình phía sau nhìn bề ngoài thì giống như đang đi sâu vào, nhưng thật ra là dần dần chệch đi, lại bắt đầu đi đường ngang. Con đường phía sau vẫn giữ nguyên như cũ, Uyển Chu cũng lười đi bắt mấy con gà rừng thỏ hoang kia nữa. Còn trên trán ba người Uyển Nhàn đã bắt đầu thấy được tầng mồ hôi mỏng, hiển nhiên là nỏ mạnh đã hết đà.
Uyển Thiền nói: “Hay là chúng ta quay về đi. Cứ đi tiếp như này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Uyển Nhàn với Uyển Xuan liếc nhìn nhau, gật gật đầu.
“Vậy thì quay về đi.”
Có lẽ là được câu nói này chống đỡ nên trên đường về Uyển Chu đi rất nhanh, nhưng nhóm mấy người Uyển Nhàn thì lại thường xuyên đòi hỏi hơn.
Một lúc thì khác, một lúc lại kêu đói bụng, một lúc lại muốn dừng lại nghỉ ngơi.
Cưỡi ngựa mà cũng có thể mệt sao?
Thật ra là vì tư thế cưỡi không chính xác khiến cho cơ thể của mấy đứa đau nhức, hai bên đùi cũng bị cọ xát đến phát đau.
Không còn cách nào khác, Uyển Chu chỉ còn cách dừng lại để nghỉ ngơi.
Dù sao thì cũng bắt được rất nhiều gà rừng thỏ rừng, cứ tuỳ tiện nướng mấy con để ăn thì cũng đủ để làm bữa trưa cho đoàn người.
Nhóm thị vệ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Sau khi xuống ngựa thì có mấy người phụ trách dẫn ngựa, mấy người đi múc nước để xử lý con mồi, còn những người còn lại chia nhau ra bảo vệ hai bên trái phải.
Lúc này Uyển Nhàn không còn lo nghĩ gì đến quy củ nữa mà đều ngồi thụp xuống dưới đất, muốn xem thử bên trong chân mình có bị làm sao không, nhưng lại ngại có nhiều người ở đây nên chỉ có thể nén.
Uyển Thiền thì đã hối hận từ lâu rồi. Đi xem trò vui cái quái gì chứ, nếu sớm biết như thế này thì nó đã đi theo mẫu phi ngồi trong lều vải đợi cùng Uyển Bùi rồi.
Con mồi được xử lý rất nhanh, sau đó nướng đến độ chín vàng, nhìn cái là thấy thèm.
Uyển Chu chẳng phải là lần đầu tiên làm loại chuyện thế này, sau khi nhận lấy một đùi thỏ to thì lập tức ăn luôn, thị vệ lại đưa cho nhóm người Uyển Nhàn thì các nàng chỉ lắc đầu.
Nhưng mà lúc ra ngoài lại chẳng mang theo lương khô, Uyển Chu nhìn thấy thì đi đến bên cạnh Tiểu Hồng rồi lấy một cái túi nhỏ từ trên người nó xuống, ném cho mấy người kia.
Trong đó là lương khô con bé mang theo. Cũng may là gần đây con bé đi theo nhiều cuộc săn, trong đó mỗi người không chỉ phải mang theo lương khô và túi nước mà còn phải mang theo đuốc châm lửa và thuốc trị thương, mỗi thứ một phần.
Uyển Nhàn và Uyển Xu gặm lương khô, Uyển Thiền cũng cầm một miếng nhưng thực sự là nó không ăn nổi, sau đó nó lại nhìn thấy Uyển Chu và Uyển Hòa đang thịt thỏ thơm nức mũi thì lập tức đi tìm thị vệ hỏi một bên chân thỏ.
Vậy mà ngon hơn tưởng tượng của con bé.
Bây giờ còn nói gì đến dáng vẻ bên ngoài nữa, một khi đã đói bụng thì con người không hề để ý đến những thứ này.
Uyển Nhàn và Uyển Xu cùng nhau gặm lương khô ăn bánh bột ngô, trong lòng hai đứa cảm thấy rất khó chịu nhưng lại không còn mặt mũi nào mà mở miệng.
Ăn xong rồi thì đoàn người tiếp tục quay về. Lúc Uyển Nhàn bước chân lên ngựa thì suýt chút nữa đã ngã xuống. Nhưng mà ở đây ngoại trừ mấy thiếu nữ là các nàng thì đều là nam nhân, nên nàng chỉ có thể tự mình cưỡi ngựa bước đi.
Tra tấn như thế nào thì khỏi phải nói.
Vừa mới đi thì có một thị vệ quay đầu nhìn về phía sau lưng một chút, nhưng đằng sau không có người nào.
Không riêng gì hắn mà mấy người thị vệ khác hình như cũng phát hiện ra gì đó. Uyển Chi đang định hỏi có chuyện gì xảy ra thì con bé đã nghe thấy từng đợt từng đợt vó ngựa truyền đến từ đằng xa.
Cả đoàn người đều thấy nghi ngờ, mấy thị vệ có kinh nghiệm thì bắt đầu hô hào tất cả mọi người đều tránh đi, tránh đến một chỗ xa. Nhưng điều không tốt chính là riêng con đường này thì bên cạnh đều là rừng rậm, số lượng người ngựa nhiều như thế này thì không thể nào trốn đi trong một chốc một lát.
Uyển Chu nghe xong thì chủ động đi vào bên trong, còn Uyển Hòa thì có chút hoảng hốt. Lúc này, mấy thị vệ của phủ Việt Vương cũng xông lên, lần lượt nhảy xuống ngựa rồi dắt ngựa của con bé đi vào trong.
Ba người Uyển Nhàn cũng được thị vệ dứt vào trong. Nhưng có lẽ là trong lòng hoảng hốt nên Uyển Xu mất thăng bằng ngã xuống từ trên ngựa. May là thị vệ bên cạnh con bé nhanh mắt nhanh tay, chớp mắt đã đỡ lấy con bé.
Nhưng mà không kịp nữa, tiếng vó ngựa… như sét đánh không kịp bưng tai mà vọt về phía này, từng tiếng từng tiếng không dứt.
Ngựa các nàng cưỡi đến đây vốn dĩ là mấy con ngựa cái nhỏ, hiền lành nhưng nhát gan. Con ngựa lập tức bị âm thanh làm cho sợ hãi, giãy giụa không chịu đứng im trong tay nhóm thị vệ.
Cả ba khu đều xuất hiện tình trạng như vậy.
Đây không phải là điều nghiêm trọng nhất. Mà theo từng tiếng kinh ngạc và gào to, mọi người lập tức bắt gặp con quái vật khổng lồ đuổi theo đàn ngựa phi như tên bắn lại đây.
Bốn chân nó chạm đất, nhìn cơ thể khổng lồ thế kia nhưng nó chạy cực kỳ nhanh.
Chính xác thì đó là một con gấu.
Mà không chỉ một con. Đứng đằng sau lưng nó không xa còn có một con gấu cái hơi nhỏ chạy theo. Một bên mắt của con gấu cái này đã biến thành một lỗ máu, vừa chạy vừa gào thét, đích xác là dáng vẻ vừa mới bị chọc giận.