Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác cùng với bộ quần áo ướt sũng của Uyển Xu, hắn mới nhận ra rằng đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì Uyển Xu cũng không còn nhỏ, sắp cập kê rồi, một cô gái trẻ tuổi bị một người ôm chặt trong nước, trước đó Uyển Xu quá sợ hãi, Tống Minh đã lôi nàng ta lên bờ bằng cành trúc mà Phó Khánh đưa cho, nhưng nàng ta vẫn cứ ôm chặt không buông.
Tư thế thân mật của hai người đã bị tất cả những người có mặt ở đây nhìn thấy.
Trong sạch của nàng ta ở đâu, danh dự của nàng ta nơi nào?
Tống Minh đỏ mặt, hắn ta ngập ngừng, khó khăn nói: "Cái đó, cái đó,... ta sẽ… ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Ai cần ngươi chịu trách nhiệm chứ!" Uyển Xu trợn mắt lên nhìn Tống Minh, sau đó nổi giận đùng đùng với Uyển Chu: "Sao lúc đó muội không kéo ta lại."
Uyển Chu vô tội cúi đầu xuống, con bé có hơi bực bội, nói: "Nhị tỷ, xém chút nữa là tỷ kéo muội xuống dưới đó luôn rồi, nếu không phải nhờ biểu thúc lôi muội lại…"
Uyển Xu trừng mắt nhìn Phó Khánh, sau đó bắt đầu bật khóc huhu.
Trong tình hình như thế này, dĩ nhiên là cũng chẳng thể tiếp tục làm chuyện gì.
Cũng may là đội thị vệ luôn trang bị đầy đủ, có người mang chăn bông đến, để cho Uyển Xu quấn quanh người trước, rồi lại bận rộn đi đốt lửa, dùng hai cái chăn bao lại xung quanh khu vực đó, để Uyển Xu đi vào hơ khô trang phục.
Sau khi quần áo đã phơi khô, cá và thịt cũng đã được nướng xong, mọi người nhanh chóng ăn rồi vội vàng thu xếp quay trở về.
Xảy ra chuyện ban nãy, không cần ai bẩm báo, Tông Tông cũng đã biết.
Vốn dĩ trong lòng Tông Tông đối với Uyển Xu đã không hài lòng, sau khi thức dậy vào buổi sáng, hắn ăn sáng cùng với Bàn Nhi. Ban đầu hội săn bắn mùa xuân là ba ngày, thế nhưng mấy đứa nhỏ vẫn chưa chơi đủ, cho nên đã xin được kéo dài thêm, thực ra chủ yếu là Tông Kiềm và Uyển Chu, Tông Tông lại kéo dài thêm hai ngày.
Sau khi dùng bữa xong, hắn nghĩ về chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua, ai mà ngờ được khi hỏi xong, Uyển Nhàn thành thành thật thật ở lại trong lều trại, còn Uyển Xu lại đi săn với mấy đứa Uyển Chu.
Hai ngày hôm nay Phó Khánh chỉ ở cùng với mấy đứa nhỏ Uyển Chu, vì sao con bé đến đó thì không cần phải nói cũng biết. Bàn Nhi thấy tâm trạng hắn không vui, nàng kéo hắn ra ngoài đi dạo cho thoải mái, kể chuyện ngày hôm trước ra ngoài đi săn rất là vui, chờ đến lúc hai người quay trở về thì nghe được chuyện của Uyển Xu.
Uyển Xu rơi xuống nước, được Tống Minh của Định Viễn Hầu phủ cứu lên.
Định Viễn Hầu phủ là quý tộc đã sa sút, ở trong kinh thì bị liệt vào thế gia sắp lụi tàn, ngày trước tổ tiên vô cùng vinh quang, cũng nhờ tổ tiên bọn họ ở bên cạnh Thái Tông Hoàng Đế lập được nhiều chiến công hiển hách, nên mới được phong Hầu.
Tiếc rằng đám hậu bối lại bất tài vô dụng, trước đây còn từng gây ra rắc rối, thiếu chút nữa là bị tước đi chức vị, nhưng được nhớ là từng có công lao nên mới được tha, tuy nhiên cũng bị giáng chức, kể từ sau lần đó đã lụn bại hoàn toàn.
Những nhân vật như thế đương nhiên không thể lọt nổi vào mắt Tông Tông, cho nên khi vừa nghe đến Tống Minh của Định Viễn Hầu phủ, hắn nghĩ mãi cũng không biết đó là kẻ nào. Mãi cho đến khi Bàn Nhi nhắc hắn, hình như là một trong hai cậu thiếu niên đi bên cạnh Phó Khánh thì phải.
Sau đó Phúc Lộc mới bẩm báo lên, quả nhiên là như vậy.
Đường đường là công chúa lại ôm ôm ấp ấp với một tên đàn ông trước mặt bàn dân thiên hạ, mặc dù chỉ là tình huống vô ý, kẻ kia cũng chỉ là muốn cứu người, nhưng nếu như Uyển Xu không đi ra ngoài, thì có thể xảy ra chuyện này không?
Hai câu hỏi đụng độ nhau, Tông Tông nổi giận đùng đùng.
Lần này là thực sự tức giận.
Bàn Nhi cũng không biết nói gì mới phải, chỉ có thể im lặng.
Ban đầu nàng nghĩ rằng dù sao cũng là công chúa, lẽ nào có thể giống như những người phụ nữ bình thường, bị kẻ nào làm mất thanh danh thì phải gả cho kẻ đó sao? Thế nhưng trời còn chưa tối, chuyện này đã âm thầm truyền đi từ trong cung.
Dẫu sao thì cũng có nhiều người biết, cũng bởi vì thời điểm mấy đứa nhỏ Uyển Chu trở về quá là bất ngờ, ban đầu lúc đi ra ngoài Uyển Xu gọn gàng xinh đẹp, ai mà ngờ được khi trở về lại lấm lem bụi đất đầy người, quần áo nhàu nhĩ xộc xệch, kẻ ngốc cũng biết rằng có chuyện gì đó xảy ra.
Đặc biệt là Tông Tông không có ở đây, chẳng có người nào truyền xuống khẩu lệnh gì cả, cho nên chuyện này mới không được giấu diếm.
Làm sao bây giờ?
Từ lúc quay về đến giờ, Uyển Xu cứ trốn mãi trong lều không chịu ra, ngược lại là Uyển Nhàn, người hôm nay chưa từng đi ra ngoài lại bước ra, Uyển Nhàn và Uyển Thiền đến thăm Uyển Xu nhưng bọn họ lại bị cung nữ chặn lại bên ngoài cửa, cho dù bọn họ nói cái gì đi nữa, đều là Nhị công chúa không muốn gặp bất cứ ai.
Mấy người chỉ có thể quay đầu trở về.
Uyển Lanh hơi lo lắng nói: "Nhị tỷ cũng thật là xui xẻo, chuyện này phải làm sao chứ?”
Uyển Lanh không nói lời nào, Uyển Thiền trừng mắt nhìn con bé, phàn nàn con bé nói quá nhiều, Uyển Nhàn chỉ cười lạnh: “Tỷ đã nói muội ấy thật là tốt, ai biết được lại nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu mà thôi.”
Từ trước đến nay Uyển Nhàn luôn ôn hòa, chưa bao giờ nói những lời đâm chọc người khác như vậy, mọi người ở đây có hơi ngẩn ngơ.
Uyển Thiền nhìn khuôn mặt của Uyển Nhàn, bị sự lạnh lùng trên mặt nàng ấy làm cho sững sờ, nó không khỏi rùng mình một cái. Lúc này Uyển Nhàn cũng nhận ra bản thân nói sai, quay đầu bỏ đi.
Sau khi trở về, Uyển Thiền kể lại chuyện này cho Hồ Thục Phi.
Hồ Thục Phi cười dịu dàng: “Cho nên là, đây là sự khác biệt giữa có mẹ và không có mẹ, không có mẹ đương nhiên sẽ chẳng có ai quan tâm, một tiểu nha đầu như con bé đó có thể làm được cái gì, nói là công chúa, thế nhưng lời nói ra thì được mấy ai nghe. Các con đoán xem nếu Uyển Chu xảy ra chuyện giống như vậy, Hoàng Quý Phi chắc chắn sẽ bịt miệng tất cả mọi người thật chặt, không kẻ nào dám nhắc đến. Cho dù là mấy đứa, có sự bảo vệ của mẹ, cũng sẽ không bị truyền ra chuyện này, duy chỉ riêng con bé đó…”
Trong mấy vị công chúa, chỉ riêng mẫu thân của Uyển Xu là Trần Hoàng hậu không tới, trái lại là Uyển Lanh, tuy Hà Đức Phi không thích đi ra ngoài giao du với người khác, nhưng lại vì Uyển Lanh mà đi theo đến đây.
“Cho nên mấy đứa, đừng bao giờ tự cho mình là thông minh, nhất là mấy tiểu nha đầu vừa mới lớn như các con, không biết thế nào là trời cao đất dày, tự cho rằng bản thân có một chút tâm cơ là đã thông minh hơn người khác. Ức hiếp người da mặt mỏng, tính tình mềm yếu, Uyển Nhàn không phải là vô dụng, sau lưng còn bé còn có một vị Hiền Phi.”
“Mẹ, ý của người chính là, mọi chuyện náo loạn thành như bây giờ, cũng là do Từ Nương Nương nhúng tay vào sao?” Uyển Thiền kinh ngạc hỏi.
Hồ Thục Phi liếc nhìn con gái: “Con nói gì chứ? Hiền Phi và Uyển Nhàn nhắm vào cái gì, con không biết sao? Con bé kia gài bẫy Uyển Nhàn, muốn nẫng tay tay trên người ta, Hiền Phi có thể tha cho nó ư? Còn về phần bản thân nó, muốn đánh thỏ nhưng đánh không được, còn bị con thỏ đánh ngược trở lại, chuyện này mà truyền vào trong cung, không biết là vị Nương Nương kia của chúng ta sẽ tức giận đến mức nào.”
Uyển Thiền và Uyển Bùi im như thóc, không dám nói điều gì cả.
Xảy ra chuyện như vậy, buổi săn bắn mùa xuân cuối cùng kết thúc có hơi qua loa vội vàng.
Đầu tiên là xa giá về lại hành cung, ở lại hành cung một ngày, đoàn người vội vàng trở về Tử Cấm Thành.
Trong khoảng thời gian này Uyển Xu không hề xuất hiện, mặc dù Tông Đạt vẫn lộ mặt, nhưng trên mặt luôn mang nét u sầu, lúc xuất cung thì mọi người hứng khởi vui vẻ, trái lại khi hồi cung thì lại không vui cho lắm.
Tông Tông chưa từng nói muốn trừng phạt Uyển Xu như thế nào, nhưng Bàn Nhi gần như hiểu rõ suy nghĩ của hắn.
Trong khoảng thời gian ở trong Cảnh Nhân cung, Bàn Nhi nghe nói Trần Hoàng Hậu đi ra khỏi Khôn Ninh cung, đến Càn Thanh cung một chuyến.
Nàng ta và Tông Tông đã nói gì, hay đã xảy ra chuyện gì, tình hình cụ thể thì không rõ, tuy nhiên những hành động liên tiếp sau đó của Tông Tông đã chứng minh Trần Hoàng Hậu chẳng qua chỉ là “quất con ngựa chết”, có cố gắng cũng chẳng đem lại kết quả gì.
Tông Tông ban xuống thánh chỉ tứ hôn, nhưng thánh chỉ này không giống với thánh chỉ tứ hôn bình thường, còn có thêm cả một thánh chỉ khác nữa.
Nội dung của thánh chỉ này chính là ủy nhiệm Tống Minh, con trai út của Tam phòng Định Viện Hầu phủ tòng quân đến Đại Đồng ba năm, ba năm sau có thể trở về.
Sau khi thánh chỉ vừa được ban xuống, trước tiên Tam phòng của Định Viễn Hầu phủ giống như bị sét đánh giữa trời quang, Tam thái thái gần như là ôm chặt lấy Tống Minh khóc đến ngất lịm.
Mặc dù ngày thường Tống Minh ngang bướng phá phách, gặp một ít rắc rối bên ngoài cũng không có gì lạ, thế nhưng chuyện lần này cũng không phải là rắc rối, mà trái lại còn có thể coi là chuyện vui, ai mà ngờ kết quả cuối cùng lại là một đạo thánh chỉ, trực tiếp biến hỷ sự trở thành tang sự.
Nhìn bộ dạng Tống Minh như thế, bắt nó ra chiến trường, không phải là muốn nó đi nạp mạng ư?
Bệ Hạ nào muốn tứ hôn, mà là muốn bắt hắn đi chết, chờ đến khi nó chết rồi, cũng không cần phải gả con gái qua nữa.
Thánh chỉ lần này đã gây ra không ít náo động trong kinh, tuy nhiên không có kẻ nào dám cả gan bàn tán về nó cả. Cho dù là người của Tống gia, cũng chỉ dám lén lút nhỏ giọng oán trách vài câu, ngoài mặt lại chẳng dám than thở một lời nào, còn phải cao giọng lĩnh chỉ tạ ơn vạn tuế.
Duy chỉ có Bàn Nhi nói với Uyển Chu: “Phụ Hoàng các con làm như vậy là muốn bảo vệ các con, nếu như đã có tấm gương trước mặt này, ai biết được sau này những kẻ xung quanh có nổi lên những suy nghĩ như vậy hay không, có lẽ sau này tỷ muội các con cũng chẳng dám ra ngoài gặp mặt người khác luôn mất.”
Hành động của Tông Tông chính là muốn nói với thiên hạ rằng, uy nghiêm hoàng gia không dễ dàng xâm phạm, không quan tâm chuyện ngoài ý muốn hay là cố tình, nếu muốn lấy vợ là công chúa hoàng gia thì phải đi một con đường đúng đắn, trước khi muốn đi đường ngang ngõ tắt thì phải tự mình ước lượng mạng sống nhỏ bé của bản thân.
Ngày thứ ba sau khi xảy ra sự việc kia, Tống Minh gọi Triệu Thần và Phó Khánh ra ngoài.
Hắn không dám chọn nơi quá đường đường chính chính, nên bước vào một quán rượu nhỏ không hề bắt mắt.
“Ta thực sự không có nghĩ nhiều như vậy, có lẽ ban đầu ta cũng có nảy ra suy nghĩ với công chúa, dù sao các huynh cũng đã biết tình hình của nhà ta, nhưng sau đó ta lại không nghĩ gì cả.” Đầu tóc hắn rối bù, khuôn mặt trẻ con đầy sự phiền muộn.
Triệu Thần vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Được rồi, người khác có thể không biết, nhưng ta với Phó Khánh biết huynh như thế nào mà.”
Tống Minh vừa thở dài, vừa nhấp một ngụm rượu trên bàn.
Phó Khánh nói: “Nói cho các huynh một chuyện, dạo gần đây ta cũng muốn ra khỏi thành, đi đến một nơi cũng là Đại Đồng. Đại Bá của ta nói rằng ta hãy đến nơi đó để rèn luyện lấy kinh nghiệm, người Phó gia đều giành được thân phận trên chiến trường, đương nhiên ta cũng không ngoại lệ.”
Thực ra ba người họ làm bạn với nhau, ngoài tính cách ra, ít nhiều gì cũng có một vài điểm tương đồng.
Phó Khánh mặc dù là người Phó gia, thế nhưng không có cha, chỉ có mẹ. Phó gia lại là thế gia vinh hiển, cho dù các thúc bá có chăm sóc hắn nhiều như thế nào, thì họ cũng có con cái của mình, hẳn là sẽ có một số chuyện không thể chiếu cố đến được, lúc nhỏ thì cũng thôi đi, đợi đến lúc trưởng thành dĩ nhiên cần phải tự chăm lo bản thân.
Còn Định Viễn Hầu phủ Tống gia và Thành Nam Bá Triệu gia là thế gia dưới đáy của quý tộc, bọn họ cũng không phải con trai trưởng hay cháu đích tôn của gia tộc, trưởng bối trong nhà cũng không yêu thích bọn họ, nếu như bậc cha chú có tiền đồ thì tốt rồi, mấu chốt là không ai có tiền đồ cả, một khi trưởng bối qua đời, người trong nhà phải đối mặt với việc phân gia, thậm chí bọn họ cũng không có nhà để ở.
Vì vậy Phó Khánh cảm thấy việc Tống Minh bị ép đi đến biên quan, trái lại là một chuyện tốt, nếu như không ép đi, chẳng lẽ định sống kiểu này cả đời sao.
“Thật sao, huynh cũng đi Đại Đồng, vậy thì không phải là chúng ta có thể đi cùng nhau sao? Có cả Phó huynh đi chung, ta sẽ không sợ gì cả, nói ra cũng không sợ các huynh cười chê, ta thật sự rất sợ chết…”
Bên này, Tống Minh chuyển từ buồn sang vui, ôm lấy Phó Khánh vừa lắc, vừa thổ lộ sự vui mừng của bản thân, Triệu Thần bên kia lại có vẻ suy tư trầm ngâm.
Đợi đến khi ba thiếu niên uống rượu xong, lúc đi ra ngoài, Triệu Thần đột nhiên nói: “Vậy thì ta cũng đi, ta đi cùng các huynh, lão tử cũng không tin, ta sẽ không thể kiếm cho mình một thân phận! Ta đã sống trong kinh thành cả đời, mỗi ngày ăn cơm còn phải nhìn sắc mặt của Đại phòng, đã quá đủ rồi, nếu như các huynh đều đi cả, ta cũng đi!”
Mặt trăng vừa treo lên đến ngọn cây, ba chàng thiếu niên nhìn nhau mỉm cười, có lẽ vạch ra con đường phía trước cho bản thân của bọn họ vội vàng như thế, hấp tấp như thế, thế nhưng ai mà biết được đây có phải chuyện tốt hay không đâu?