Buổi yến tiệc buổi tối được tổ chức tại Phúc Kiến Cung.
Lúc này trong chính điện của Phúc Kiến Cung đã diễn ra một màn múa ca vui vẻ thái bình từ sớm rồi.
Tông Tông ngồi trên ghế rồng ở vị trí cao nhất, phía dưới bên tay trái của hắn là em trai của Nộ Vương nước An Nam, chính là Triệu Anh, bên dưới Triệu Anh chính là hai vị Hoàng Tử của nước An Nam. Ngồi bên tay phải của Tông Tông là Trần Hoàng hậu và Bàn Nhi, bên dưới nữa là bốn phi tần khác nữa, nhóm các nàng công chúa đều ngồi ở phía sau trong những góc phòng.
Thêm nữa là Tông Đạt dẫn đầu các vị Hoàng Tử, ngồi cùng một chỗ với hai vị Hoàng Tử của nước An Nam, còn các hoàng thân cao quý khác hay thậm chí là cả các đại thần thì đều ngồi tản mác ở hai bên sườn.
Hai vị Hoàng Tử này có một người tên là Triệu Anh, một người tên là Triệu Tiến.
Cái người tên Triệu Anh này, nhìn dáng người thì chắc là chừng hai mươi tuổi, thân hình gầy gò, làn da ngăm đen. Hình như tất cả mọi người ở An Nam đều đen, nhưng mà tên Triệu Anh này so với những người khác còn đen hơn rất nhiều. Vì lý do nhập gia tùy tục, hắn ta mặc một bộ Hán phục của Đại Chu, màu sắc được lựa chọn lại hơi không được phù hợp cho lắm, giống như là một thân mưa gió bão khoác trên mình chiếc áo choàng màu trong xanh.
Màu vải này làm nổi bật màu da của hắn ta lên, làm chi hắn càng trở nên đen hơn thêm vài phần nữa, nhưng mà thật ra hắn lại không thèm để ý đến điều đó, thản nhiên nhìn ngó xung quanh.
Còn Triệu Tiến thì lại hoàn toàn tương phản với hắn ta, vừa béo lại vừa trắng, vừa mới ngồi vào chỗ mà đã bắt đầu ăn uống miệng nhai nhồm nhoàm, chỉ một lát sau mọi thứ trên bàn đã bị hắn ta ăn hết không còn sót thứ gì cả. Triệu Anh tỏ vẻ xin lỗi với Tông Tông, nói rằng Hoàng Tử Triệu Tiến trời sinh đã có tính phàm ăn như vậy, Tông Tông cũng không muốn để bụng, chẳng qua cũng chỉ là chút thức ăn thôi mà, cho gọi thái giám bày lên lại là được.
Đám thái giám này đã mang lên cho hắn ta đến bàn tiệc thứ ba rồi, nhìn thấy cách ăn này của hắn ta, bọn họ đoán chừng còn phải bày lên thêm một bàn nữa mất thôi.
Cái cách ăn này của hắn ta thực sự đã thu hút ánh mắt của không ít người, mọi người trong điện đều vô tình hay có ý nhìn về hướng của hắn ta. Kể cả Bàn Nhi cũng phải thầm nghĩ trong lòng rằng người này có hơi ăn quá mức có thể ăn rồi đấy.
Sau khi Triệu Tiến ăn xong thêm một bàn tiệc nữa, cuối cùng cũng lau mồm mép, sau đó còn lau hay tay dính đầy mỡ lên tà áo, rồi đột nhiên mở miệng nói.
"Ta nghe nói nước Đại Chu có nhiều người có võ nghệ vô cùng cao cường, lần này ta đến chính là muốn tìm người để so tài, ta là Hoàng Tử, ngươi cũng là Hoàng Tử. không bằng chúng ta đấu một trận so tài xem sao?!"
Hắn ta vừa nói vừa nói xong đã hướng về phía người Tông Đạt.
Tông Đạt sửng sốt.
Những người khác ở trong điện đều ồ lên.
Tông Tông nhìn bọn họ, rồi lại nhìn về phía của Triệu Anh.
Triệu Anh cười cười đến mức gượng gạo, nói: "Bệ hạ, vị Hoàng Tử Triệu Tiến này của chúng tôi ngay từ khi còn nhỏ đã có niềm yêu thích với võ thuật, từ lâu đã nghe đến thanh danh lừng lẫy của Đại Chu, vì vậy lần này đến Đại Chu, vốn dĩ là không định dẫn ngài ấy đi cùng, nhưng ngài ấy nhất định muốn đi khiến chúng tôi cũng không biết phải làm sao, ngài ấy còn là người con trai duy nhất của hoàng hậu chúng tôi, được hết mực sủng ái chiều chuộng. Mặt khác, cũng đừng nhìn thân hình cao lớn của Hoàng Tử Triệu Tiến mà nhầm, thực ra năm nay ngài ấy mới chỉ có mười một tuổi mà thôi, như thế mong rằng không bị tính là khinh thường Hoàng Tử của bệ hạ."
Kiểu thể trạng như vậy mà mới mười một tuổi ư?
Kỳ thật Triệu Tiến không được coi là cao lắm, nhưng hắn ta so với người khác lại rất lực lưỡng cộng thêm béo nữa, ngồi ở chỗ kia nhìn giống như một đống núi nhỏ vậy, nhìn như vậy chắc chắn lập tức ngỡ rằng phải gấp đôi tuổi của Tông Đạt mới đúng, lại còn cao hơn thằng bé hẳn một cái đầu nữa chứ, đó cũng chính là nguyên nhân khiến mọi người ồ lên vừa nãy.
Mọi người cho rằng hắn ta là người lớn đã trưởng thành, vậy mà lại còn muốn bắt nạt người nhỏ tuổi hơn ở ngay trước đám đông.
Mà ý tứ của Triệu Anh trong lời nói cũng là có thể hiểu được, Hoàng Tử Triệu Tiến tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nhưng mà xuất thân cao quý, hắn ta ngưỡng mộ võ nghệ của người Đại Chu mới có thể nói ra những lời nói như thế. Đại Chu là một nước lớn, xuất phát từ nguyên nhân uy quyền và thể diện của một nước lớn, đương nhiên là nên thể hiện ra phong độ của chính mình rồi.
Thực ra Tông Tông biết chủ ý so tài của An Nam là vì cái gì, đây cũng là một bệnh chung mà hầu hết tất cả các nước nhỏ đều mắc phải. Ở trong một mẫu ba phần lãnh thổ của mình mà diễu võ dương oai nên cảm thấy trên trời dưới đất này mình chính là kẻ mạnh nhất, rồi lại chạy sang lãnh thổ của người khác muốn trổ tài ra vẻ ta đây.
Nếu như thắng, đương nhiên là nước lớn sẽ bị mất mặt, mà nếu để loại chuyện như thế này xảy ra, về sau chắc chắn sẽ không ngừng bị bọn chúng tỏ vẻ thường xuyên khiêu khích. Còn nếu thua thì cũng không sao cả, dù sao thì nước nhỏ so tài không thắng được nước lớn thì cũng không có gì đáng nói cả, mà nước lớn vì để thể hiện phong độ của chính mình nên chắc chắn cũng không so đo nhiều với nước nhỏ.
Nói thẳng ra thì đấy là một tật xấu không biết liêm sỉ mà thôi, điểm mấu chốt là từ các triều đại từ nhiều đời về trước, phàm là đến giao lưu xã giao với nước ngoài thì những sự việc như này xảy ra rất nhiều rồi, quả thực là nhiều đến mức không thể kể xiết được.
Chẳng hạn như là ngay triều đại trước thôi, có một vài nước ngoại tộc nhỏ bé thường xuyên mang đến cái gọi là đặc sản của nước mình nên mang tới cống nạp. Một đám người ăn uống no say, đến lúc chuẩn bị quay về còn mang theo rất nhiều tặng phẩm, mà những tặng phẩm này còn có giá trị vượt xa những món đồ cống nạp của bọn họ.
Vì thế về sau lập tức có nhiều nước nhỏ nhận được nhiều lợi lộc ngon ngọt, hàng năm đều đến để cống nạp, vì vậy mà mới xảy ra những sự việc kì cục như vậy.
Bởi vì những nước nhỏ này cách kinh thành một quãng đường khá xa xôi, bọn họ thường một năm phái sứ thần đến mấy lần liền, mà thông thường thì những lúc phái thêm một sứ thần khác lên đường, người đi cống nạp của chuyến đi trước còn chưa có trở về đến nói.
Trên thực tế bọn họ tính toán thời gian thực ra vô cùng chuẩn xác, người của chuyến cống nạp trước đang trên đường quay trở về thì người của một chuyến khác đã lên đường rồi, nói không chừng hai bên còn có thể gặp nhau trên đường, còn có thể trao đổi nói cho nhau nghe những điều cần lưu ý, như thế mới có thể còn cho hoàng đế hào phóng ban thưởng cho nhiều vật phẩm để mang về cũng tốt.
Chẳng lẽ những vị hoàng đế đó đều ngu ngốc như vậy, ngay cả sổ sách cũng không ghi chép tính toán hay sao?
Đương nhiên là không phải như vậy, rất nhiều việc cần phải làm như vậy là đều vì mặt mũi của một nước lớn, thậm chí là có một số vấn đề ngoại giao còn phải bất đắc dĩ để cho đám người không biết xấu hổ này điều khiển. Nói không chừng sau khi sứ thần đi rồi, hắn cũng sẽ đau lòng vì những thứ mình ban thưởng của bọn chúng, những gì bọn chúng chúng mang đến làm sao sánh đủ, nhưng đương nhiên những lời này chỉ để nói thêm vậy thôi.
Tình hình hiện tại chính là Tông Tông không thể cự tuyệt lời thỉnh cầu nho nhỏ nhưng mạo muội của Hoàng Tử Triệu Tiến kia được.
"Hoàng Tử Triệu Tiến đúng là không hổ danh là anh hùng thiếu niên, nhưng Đại Hoàng Tử của trẫm lại không thông hiểu võ nghệ cho lắm." Tông Tông mỉm cười cầm chén rượu lên nói, trên khuôn mặt hắn thực sự là không thể nhìn ra chút tâm tư gì của hắn cả.
Ở bên dưới, mặt của Tông Đạt vốn dĩ đã hơi đỏ rồi, sau khi nghe những lời nói ấy, mặt của thằng bé càng trở nên đỏ hơn, mơ hồ còn nhìn thấy một chút trắng bệch nữa.
"Nếu như ngươi đã không được, vậy thì để ngươi đi." Triệu Tiến một ngón tay vốn đang chỉ trên người Tông Đạt di chuyển sang người Tông Việt.
Bàn Nhi thiếu chút nữa đã đứng bật dậy, nhưng may mà đã có thể buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, nàng tự nắm chặt lấy tà váy của mình, trên gương mặt vẫn để lộ vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Tông Tông nhìn.
Nàng cũng không hề ngốc, An Nam đã đưa ra yêu cầu như thế này đã chứng tỏ Hoàng Tử Triệu Tiến này chắc chắn không hề giống như phong độ vô tích sự của hắn hiện tại, nói không chừng còn có thể là một nhân tài, vì vậy mới có thể ở trong tình huống này đưa ra yêu cầu như vậy.
Chưa nó đến những điều khác, chỉ cần nhìn thân thể kia của hắn ta thôi, một người cao cao gầy gầy như Tông Việt chắc chắn không thể nào là đối thủ của hắn ta.
Vả lại một đời này, bởi vì không có nhiều mối lo lắng kiêng dè như kiếp trước, Tông Việt đặt tâm tư của mình chủ yếu là ở việc đọc sách, không hề giống như kiếp trước bắt đầu học võ từ thời điểm còn rất nhỏ tuổi, thế thì làm sao thằng bé có thể đánh thắng được người này chứ.
Nhưng Tông Việt ngược lại không hề chịu thua, đứng lên.
Trong lòng của thằng bé cũng biết rất rõ ràng, trong trường hợp này không thể để cho phụ hoàng mất mặt mũi được, có thể thắng hay không thì còn nằm ở sau đó, nhưng quan trọng là không thua cũng không được.
"Rốt cuộc các ngươi có định đấu hay không đây? Ngơ ngác cái gì nữa chứ?" Hoàng Tử Triệu Tiến vừa nói xong, trong lúc đó đã vung một bàn tay to bằng nửa cái quạt hương bồ về phía Tông Việt.
Trong khi Tông Việt không có chút đề phòng nào cả hắn ta đã đột nhiên động thủ, thằng bé còn còn phân vân không biết nên tránh hay đỡ lại, một bàn tay khác vụt xuyên vào giữa bọn họ, thành công ngăn cản bàn tay của Hoàng Tử Triệu Tiến.
"Đại ca và nhị ca của ta đều lớn tuổi hơn ngươi, cho dù không đấu võ lại ngươi đi nữa, ta đây có vẻ còn chạc tuổi với ngươi hơn, nếu ngươi muốn đánh, vậy thì chúng ta đánh."
Chính là Tông Kiềm.
Lớn dần lên, Tông Kiềm dần sửa được cái tính nghịch ngợm hay gây sự nói nhiều ầm ĩ của hồi nhỏ, một hai năm gần đây thằng bé càng ngày càng trở nên trầm tĩnh hơn.
Bàn Nhi cũng đã cảm thấy tập luyện võ nghệ quá nhiều cũng có vấn đề nên thường lén phàn nàn với Tông Tông về việc này, mà hiện tại không đề cập đến chuyện đó nữa, vừa nãy thằng bé vẫn luôn ngồi im ở chỗ đó, một câu cũng không hề nói, thật sự là không để cho bất kỳ ai chú ý đến mình cả, không ngờ rằng tới lúc này đột nhiên lại đứng ra.
Trong lòng Triệu Tiến hiểu rõ sức mạnh của đòn mình vừa tung ra, thấy người thiếu niên rõ ràng thấp hơn mình nửa cái đầu, thế nhưng lại có thể ngăn cản được đòn mạnh của mình, từ đó cũng sinh ra cảm xúc có hứng thú.
"Được được được, vậy thì chúng ta đấu thôi."
Lời nói còn chưa hết câu, hai người họ đã đều tung ra mấy đòn rồi.
Hoàng Tử Triệu Tiến chủ yếu là dùng đòn bằng tay là chủ yếu, bởi vì thể trạng quá lớn, mỗi bước đi của hắn đều có thể mở rộng phạm vi của đòn đánh. Mà thế tấn công của hắn ta rất mạnh mẽ, trong một khoảng thời gian ngắn Tông Kiềm chỉ có thể ra sức để cản đòn là chủ yếu, cổ tay của thằng bé đã cảm thấy hơi hơi đau rồi, nhưng nó cũng đã có những đánh giá ban đầu là thực lực của Triệu Tiến với cái cơ thể to lớn này.
Mãi cho đến khi hai người đánh nhau di chuyển đến tận giữa chỗ khoảng trống ở giữa điện, Tông Kiềm mới thay đổi thế thành tấn công.
Nhưng thằng bé cũng không liệu mạng đánh với Triệu Tiến mà di chuyển khắp bốn hướng, làm cho Triệu Tiến nổi giận đến mức
hét lên, tay ra đòn cũng trở nên hơi lung tung.
Hắn ta thay đổi tốc độ ra đòn tấn công, tiết tấu của Tông Kiềm đương nhiên cũng bị ảnh hưởng đôi chút nên hơi rối loạn, tuy rằng Triệu Tiến có thể trạng to béo, nhưng tốc độ của hắn ta cũng không phải là chậm, chỉ là cũng không đến mức quá nhanh mà thôi.
Tông Kiềm đã trúng một đòn của hắn ta, bay ngược ra ngoài.
Trong điện liên tục rộ lên những tiếng ồ ồ, Bàn Nhi cũng không kiềm chế được nữa lập tức kêu lên một tiếng: "Đan Nhi."
Nhưng nàng vừa dứt lời, Tông Kiềm lại lao vào trong, vặn vặn cổ tay, nói: "Tiếp tục đi!"
Lực chiến đấu của hai người họ dương như ngang nhau, mặc dù đề là lứa tuổi trẻ con, nhưng cũng không hề để cho người khác có thể khinh thường, bởi vì hai người họ đương nhiên đều không thể đem ra để so sánh với những đứa trẻ thiếu niên bằng tuổi tầm thường được, thậm chí là những đứa trẻ đã lớn hơn một chút cũng không phải là đối thủ của hai người bọn họ.
Cuộc tỉ thí đã kéo dài được một khoảng thời gian rồi nhưng vẫn chưa thể phân được thắng bại, hai người trẻ tuổi này cũng càng đánh càng hăng hái, nhưng sau một khoảng thời gian như vậy, thể lực của bọn họ đương nhiên cũng có phần không chịu nổi nữa, cả hai người họ đều thở hổn hển rồi, tiếng thở dốc càng ngày càng lớn hơn.
Tông Kiềm luôn luôn chờ đợi cơ hội đến, ngay khi nhìn thấy điểm sơ hở của Triệu Tiến, thằng bé nhanh chóng bắt lấy cánh tay của đối thủ, dưới chân cũng đạp một cái làm cho hắn ta té ngã trên mặt đất.
Rầm một tiếng.
Tông Kiềm xoay thân thể, ngồi lên trên người của Triệu Tiến, hai đùi đè chặt cánh tay của đối phương, đồng thời nắm tay của thằng bé cũng không hề dừng lại mà tất cả đều giáng xuống khuôn mặt của Triệu Tiến.
Ban nãy mặc dù Triệu Tiến cũng đã bị trúng vài đòn tấn công vào người, nhưng mà bởi vì hắn ta có da cứng thịt dày nền căn bản không hề cảm thấy được sự đau đớn nào cả, bây giờ khôn mặt lại bị đánh đến mức như vậy, mà thêm nữa là cho dù có phản kháng thế nàng cũng đã bị hai chân của đối phương giữ chặt, mạnh mẽ kìm hãm rồi, chỉ chốc lát sau hắn ta đã bị đánh cho đến mức đầu óc choáng váng, từ bỏ luôn cả việc chống cự.
"Ngươi phục hay không phục? Nếu không phục thì chúng ta đấu tiếp!"
"Phục rồi, phục rồi..."
"Vậy thì là Đại Chu bọn ta lợi hại, hay mà mấy người An Nam các ngươi lợi hại đây?"
"Đại Chu lợi hại..."
Tông Kiềm đứng lên, nở một nụ cười.
Trên ghế rồng, Tông Tông cũng nở một nụ cười, nhưng ngược lại, sắc mặt của Triệu Anh càng ngày càng trở nên khó coi.
"Hoàng Tử của bệ hạ quả không hổ danh là thiếu niên anh hùng, sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật phi thường cho xem."
"Triệu khanh quá khen rồi, chẳng qua là mấy đứa nhỏ liều lĩnh so tài với nhau trong lúc đó thôi, còn không mau đỡ Hoàng Tử Triệu Tiến xuống dưới đi, cho gọi thái y đến xem vết thương xem sao."
Khoảng thời gian còn lại của bữa tiệc, Tông Kiềm dường như đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc rồi, trong điện không ngớt lời khen ngợi tán dương thằng bé, ngược lại đó là nụ cười tươi nhưng có chút miễn cưỡng của Tông Đạt. Mà thêm nữa là những người An Nam kia là đặc biệt an phận, cũng không còn muốn làm ầm ĩ thêm yêu cầu nào nữa.
Tiệc tàn, trở về Cảnh Nhân Cung.
Đêm nay Tông Tông đã uống không hề ít rượu, đang tắm trong phòng tắm tự nhiên làm loạn cho gọi Bàn Nhi đến, sau một hồi vô cùng vất vả mới đi đến được bên giường, càng ngày càng tỏ ra hưng phấn, Bàn Nhi như chiếc bánh nướng bị lật qua lật lại.
"Ngươi phục hay không phục? Nếu không phục thì chúng ta đấu tiếp!"
"Phục rồi, phục rồi..."
"Vậy thì là Đại Chu bọn ta lợi hại, hay mà mấy người An Nam các ngươi lợi hại đây?"
"Đại Chu lợi hại..."
Bàn Nhi hung hăng ôm lấy gáy của hắn, cắn một phát ở trên cổ của hắn, này thì không dừng lại này!