Dắng Sủng

Chương 172



Thời gian trôi qua thật nhanh, năm mới vừa bước vào xuân, trong Hoàng Cung đã bắt đầu bận rộn.

Lần này là vì An Bình công chúa chuẩn bị xuất giá.

An Bình là phong hiệu của Uyển Nhàn, trông có vẻ như bình thường không có gì nổi bật nhưng lại mang rất nhiều ý nghĩa. Từ khi Tông Tông lên ngôi đến nay, lấy niên hiệu là Kiến An, ở trong danh hiệu này đã có niên hiệu của Đại Chu, lại bổ sung thêm chữ An trong An Nam Quốc, có thể tưởng tượng sự coi trọng của bệ hạ.

Mặc dù là việc của phủ nội vụ và Lễ Bộ cần phải chuẩn bị, sớm đã chuẩn bị ổn thỏa từ lâu, nhưng mà cũng không ngăn nổi Bệ Hạ và Thái Hậu hết lần này đến lần khác thêm của hồi môn cho An Bình công chúa, bây giờ gần đến giờ An Bình công chúa xuất giá, các cung phi ở bên này đương nhiên phải bày tỏ thành ý.

Khôn Ninh Cung, Cảnh Nhân Cung, Thừa Càn Cung trong mỗi cung các phi tần dù lớn hay nhỏ đều tặng của thêm đồ trang sức, lần này cũng không phải là quà cưới nữa, mà là tặng mấy rương lễ vật, nét chữ rất lớn khiến người khác Thán Vi Chỉ Quan * người khác nhìn vào là hiểu gia cảnh người đó như nào rồi

Dẫu sao An Bình công chúa là đi hòa thân. Trong lòng rất nhiều người, hòa thân đều không tốt. Những ngày tháng trải qua sau này chắc chắn không bằng ở trong cung, sẽ không có ai keo kiệt vào lúc này cả.

Uyển Chu đắn đo suy nghĩ đem cái roi da và một hộp trang sức của mình tặng cho Uyển Nhàn.

Uyển Nhàn vẫn luôn thích chiếc roi đỏ màu hồng này của nàng, đây cũng là vật trong lòng của Uyển Chu nhưng lần này đại tỷ cũng sắp đi rồi, vẫn không biết sau này có thể gặp lại không, nên Uyển Chu đã tặng món đồ mà bản thân yêu thích nhất.

Uyền Thiền, Uyển Bùi, Uyền Lanh cũng có vật bày tỏ thành ý, đặc biệt là Uyền Thiền và Uyển Bùi, trọng lượng của món quà đặc biệt nặng. Thậm chí là đồ trang sức mà trước đây Hồ Thục Phi tặng cho Uyển Nhàn, món đồ được tặng cũng rất nặng, đều nhanh chóng được đem tới Cảnh Nhân Cung.

“Đại tỷ, muội…”

Uyển Nhàn xoa đầu của Uyển Chu, cười nói: “Được rồi, đã là tấm lòng của muội muội, tỷ đều sẽ nhận, cũng không khách sáo với muội nữa.”

“Đại tỷ…”

Uyển Bùi tỏ vẻ áy náy, nàng luôn tự trách bản thân xảy ra chuyện đại tỷ phải đi hòa thân, luôn cảm thấy đều là vì sự ích kỷ của bản thân, mới khiến đại tỷ rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Mấy ngày nay, nàng đều trốn tránh Uyển Nhàn đi, những điều này sao mà Uyển Nhàn lại nhìn không ra chứ? Chỉ là đúng sai phải trái, ai cũng có những lập trường riêng của bản thân, ai cũng có thể sẽ làm sai. Nhưng đến lúc này bàn về những điều này thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

“Được rồi, xuất giá là chuyện tốt đừng có mặt nhăn mày nhó, các muội cũng đều lớn hết rồi, nói không chừng đến lúc nào đó cũng sẽ xuất giá. Đến lúc đó tỷ chắc chắn không có ở đây, nhưng mà hy vọng các muội có thể gả cho một lang quân như ý, sau đó mọi chuyện đều suông sẻ.”

Uyển Bùi khóc òa lên, Uyền Thiền và Uyển Chu mặc dù không có khóc thành tiếng nhưng mà trong mắt đều đã ngấn lệ.

Lúc này, cung nữ đến thông báo, mấy vị hoàng tử cũng đến tặng đồ trang sức cho đại công chúa.

Uyển Nhàn nói “Được rồi, mau đừng khóc nữa, để tránh mấy người Tông Linh nhìn thấy, chê cười tỷ tỷ của các muội.”

Mãi cho đến ánh trăng treo trên ngọn cây, mấy người trong viện tử Uyển Nhàn mới rời đi, các cung nữ đang tính đóng cửa ai ngờ Uyển Xu lại đến.

Hai năm nay Uyển Xu trở nên càng ngày càng ương bướng, trước đây rất hoạt bát linh hoạt, bây giờ thấy ai cũng là một vẻ mặt lạnh lùng, làm sao cũng không lộ diện trước mặt người khác.

“Muội ngược lại đã xem thường tỷ.”

Dừng lại một lát, Uyển Xu lại nói “Đây là đồ trang sức của muội, hi vọng tỷ ở An Nam có thể sống tốt.”

Nàng ngay cả cửa cũng không vào, nói xong liền xoay người rời đi. Đưa món đồ cho cung nữ thân cận bên nàng đưa cho cung nữ của Uyển Nhàn.

“Muội cũng vậy, hi vọng muội có thể sống thật tốt.”

Bước chân của Uyển Xu dừng lại nhưng cũng không có ngoảnh đầu liền đi khỏi.

Vốn dĩ dựa theo lý mà nói, bên phía An Nam bên kia chỉ cần phái sử giả đến đón dâu, cũng không cần đích thân Triệu Ô đến.

Nhưng đích thân hắn ta lại đến.

Cả nghi thức đón dâu làm rất hoành tráng, còn đông hơn đội ngũ tiễn dâu của Đại Chu bên này.

Dĩ Lỗ Vương dẫn đầu, bên cạnh còn có hơn mười vị văn võ đại thần, bởi vì lần này ngoài tiễn dâu ra, bọn họ đến An Nam này còn phải bàn bạc nghi lễ khai thác, chỉ những binh lính hộ tống đoàn tiễn dâu thôi thì đã có gần hai ngàn người.

Đích thân Tông Tông dẫn văn võ bá quan, cùng với hoàng thân quốc thích và các phi tần hậu cung, ở Vĩnh Định Môn đưa mắt nhìn đoàn tiễn dâu rời đi.

Bàn Nhi và bọn trẻ đứng cùng nhau, thấy sắc mặt lo lắng của Uyển Chu, vỗ nhẹ vai nàng.

Tông Việt và Tông Linh cũng xấp xấp tuổi nhau, Uyển Nhàn là người lớn nhất trong bọn họ, mặc dù chưa đến mức trưởng tỷ như mẹ, nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cho dù dựa vào lập trường vị trí của các cung trước đây, mẫu phi của mỗi người có như thế nào, kỳ thực đối với họ mà nói, bọn họ cũng là một thể.

Tông Việt nghĩ bây giờ không phải Đại Chu không đủ mạnh, có lẽ đợi đến một ngày nào đó Đại Chu đủ mạnh rồi, thì sẽ không xảy ra loại việc này nữa.

Tông Linh cũng nghĩ giống như thằng bé, nhưng mục tiêu hoàn toàn khác nhau, thằng bé nghĩ nếu như quân đội Đại Chu đủ mạnh có thể hạ gục Miến Điện. Có lẽ Đại Chu không cần suy đi nghĩ lại việc chế hành, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như thế này.

Trong khi đó, Từ Hiền Phi bên kia cũng không bình tĩnh, ngã vào sau vai của cung nữ ở phía sau, khóc không thành tiếng.

Nhưng mà ở dưới tình huống thế này, cũng là có thể hiểu được.

Ngồi trên xe quay về cung, Từ Hiền Phi mới kéo tay của Cẩm Bình nói “Nha đầu cũng không có quay đầu nhìn ta một cái, đứa trẻ này là đang trách ta sao.”

Cẩm Bình có thể nói gì được, chỉ có thể an ủi vỗ vỗ bàn tay của nương nương.

“Nương nương, người nghĩ nhiều rồi, đại công chúa dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của người.”

Sự ra đi của Uyển Nhàn dường như cũng không làm thay đổi đi gạch ngói của Tử Cấm Thành nhưng rốt cuộc có thay đổi hay không nhìn mấy đứa trẻ thì sẽ biết.

Tông Việt học tập càng ngày càng chăm chỉ, trước đây có cái gì không hiểu chỉ ủ rủ vò đầu tự mình giải quyết, bây giờ biết đi thỉnh giáo thầy thỉnh giáo phụ hoàng, mà Tông Việt càng ngày càng chăm luyện võ thậm chí còn xin phụ hoàng để thằng bé ở trong Kinh tìm mấy vị đại thần cao quý làm tướng nhiều năm làm thầy của mình, dạy thằng bé binh pháp.

Uyển Chu thì ngược lại càng ngày càng điềm đạm ít nói.

Đứa trẻ vui vẻ tươi cười làm cái gì cũng năng động trước đây, dường như đã trưởng thành càng ngày càng ra dáng của một cô công chúa.

Mà mấy vị công chúa khác qua lại lẫn nhau nhiều hơn với trước đây giống như cũng ý thức được lúc làm tỷ muội với nhau cũng khó tránh khỏi những cuộc cãi vả hờn dỗi nhau, trên thực tế thì có thể làm chị em với nhau đều là duyên phận tu hành của kiếp trước.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, xuân đi thu đến, ngày tháng trôi qua dường như cũng không có ảnh hưởng gì đến Tử Cấm Thành, đều là vẻ nguy nga tráng lệ của ngày qua ngày, mang đầy vẻ uy nghiêm của hoàng gia.

Nhưng những người bên trong lại già đi từng ngày cũng đang lớn lên từng ngày.

Trong hai năm này xảy ra rất nhiều chuyện, sau khi Bạch Chỉ ra khỏi cung, Hương Bồ và Thanh Đại cũng đều xuất giá, phu quân đều là những thị vệ ở trong cung, lớn nhỏ gì cũng là một quan chức. Hai người từ nhỏ đã cực khổ, bây giờ cũng có thể làm vợ của quan chức, hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc.

Tinh Cô Cô cuối cùng cũng mang thai rồi.

Sau khi thành thân với Đổng thái y nhưng chưa qua giờ nghĩ đến chuyện sinh con, ai mà biết Lão Bàng Hoài Châu* Món ăn nổi tiếng. Từ sau khi biết bà mang thai, Đổng thái y đã xin nghỉ phép ở thái y viện, quay về nhà chờ đợi cách cẩn thận, sau mười tháng mang thai đã sinh được một đứa bé trai mập mạp, lúc tắm ba ngày đầy tháng Bàn Nhi cũng đã ban thưởng đồ vật.

Chỉ có Bạch Thuật vẫn còn ở bên cạnh Bàn Nhi, Bàn Nhi cũng hỏi nàng ta có muốn lấy chồng không, nhưng nàng ta vẫn là cái thái độ trước sau như một đó, Bàn Nhi luôn không thể ép buộc nàng ta, chỉ có thể giữ nàng ta ở lại.

Bên cạnh của Bàn Nhi lại có thêm mấy đại cung nữ, đều là thảo dân* chỉ cách xưng hô khiêm tốn của thời xưa Bối Nhi, đây là những lời nói đùa hồi đó của Hương Bồ, nói nàng ta và Thanh Đại Bạch Thuật bọn họ đều có tên gọi là Bối Nhi, tên đều là thảo, cho nên các cung nữ sau này cũng đều có tên như vậy.

Năm thứ hai sau khi Uyển Nhàn xuất giá, Uyền Thiền cũng xuất giá, đáng lẽ ra là đến lượt Uyển Xu, nhưng biên cương lúc đó không yên ổn, Tống Minh vẫn chưa quay về.

Ai mà biết chuyện này đã kéo dài ba năm, bây giờ Uyển Xu đã mười tám tuổi, Bàn Nhi cũng có thể nhìn ra Trần Hoàng Hậu rất sốt ruột, nhưng sốt ruột đến đâu đi nữa cũng không có tác dụng, thánh chỉ đã hạ xuống. Lại nói sau khi Tống Minh đi biên cương, bởi vì biểu hiện xuất sắc, giả mạo thành một tướng quân du kích ở bên cạnh Phó Khánh.

Đương nhiên trong đó khẳng định có ý đề bạt của phò mã, tạm thời không bàn tới, cho nên cuộc hôn nhân này chắc chắn là hối hận không siếc, chỉ có thể tiếp tục trì hoãn.

Đúng rồi, còn có Tô Hải cũng thăng chức làm thống soái, là thống soái trẻ tuổi nhất trong cửu biên trọng trấn.

Nhưng bây giờ không có người chỉ trích gì, nói cho cùng địa vị của Hoàng Qúy Phi đặt ở đó, thực lực của bản thân Tô Hải cũng không cần nghi ngờ gì, chỉ nhìn vào mấy năm nay Đại Đồng cũng đã chiến đấu qua không ít trận lớn nhỏ đều giành thắng lợi vô cùng mĩ mãn, điều này có thể nhìn ra.

Thấm thoát trôi qua những đứa trẻ đã lớn rồi.

Bình thường thì Bàn Nhi không có loại cảm giác này, hay là đại tẩu Miêu Thúy Hương đến tìm nàng bàn bạc về cuộc hôn sự của Mao Đàm và Thiết Đàm, nàng mới ý thức đến bản thân cũng không còn trẻ nữa.

À đúng rồi, bây giờ không thể gọi Mao Đàm Thiết Đàm nữa, lúc đầu sau khi tiến cung không bao lâu, Tô Đại Điền đã đổi tên cho hai đứa cháu trai, nói là tên trước đây không có khí thế.

Cho nên ông ta đặc biệt cũng không biết là nhờ ai, đổi tên phân biệt cho Mao Đàm Thiết Đàm là Tô Triệu Gia, Tô Triệu Minh.

Hàm ý cũng không tệ, nghe có vẻ cũng nho nhã lịch sự, thế thì gọi như vậy luôn đi.

Những năm nay, Tô Gia cũng không có gì thay đổi, bởi vì ngoài cố định vị trí của Hoàng Quý Phi và sau khi Tô Hải thăng chức lên làm thống soái, người ở ngoài càng ngày coi trọng Tô gia, Thủy Trướng Thuyền Cao * ý chỉ hoàn cảnh thay đổi con người cũng thay đổi. Đây chư phải, hôn sự của hai đứa trẻ mới làm cho Miêu Thúy Hương đau đầu.

Trước đây ở Dương Châu, bà luôn lo lắng nhà mình nghèo khó, sinh hai tiểu tử thúi này, sau này không cưới được con dâu thì phải làm sao. Bây giờ không cần lo lắng nữa, nhưng mà có một lần bà ở bên ngoài để lộ ra ẩn ý, suýt chút nữa là không đem cửa thềm của Tô Gia giẫm phá.

Bà và mẹ chồng thật sự không chịu đựng nổi nữa đã nhanh chóng tiến cung tìm Hoàng Quý Phi quyết định.

Thật ra Hoàng Qúy vốn dĩ Phi nên quyết định, đây là sự ngầm hiểu chung của nhà họ Tô.

Bàn Nhi lật cuốn sổ trên tay, uống một ngụm trà lại tiếp tục lật xem.

Nàng đọc rất cẩn thận cũng rất bình tĩnh, ngược lại Miêu Thúy Hương nhìn cô em chồng không bĩnh tĩnh cho lắm. Nhìn thấy làn da trắng nõn trơn bóng, mái tóc đen dài bóng loáng, búi một búi tóc đơn giản ở phía sau đầu của nàng.

Chân mày lá liễu mắt trong như nước, chiếc mũi tinh xảo, đôi môi đỏ hồng, rõ ràng những đồ trang sức trên người rất ít, quần áo cũng mặc rất đơn giản mộc mạc, thậm chí còn không tốt bằng cách y phục của những người vợ ở các nhà hào môn giàu có bên ngoài, nhưng đặc biệt là có một loại khí chất cao quý khác với người thường.

Cái tướng mạo như này, dáng vẻ này, khí chất này, Miêu Thúy Hương luôn cảm thấy cô em chồng lúc này xinh đẹp hơn với lúc còn ở Dương Châu dường như ông trời đối đãi rất tốt với nàng, một chút cũng không có già không giống như bà…

Đang suy nghĩ, Miêu Thúy Hương sờ mặt của bản thân trong lòng có chút buồn bã.

Bàn Nhi thấy hôm nay đại tẩu khác khác sao mà không nói chuyện, bình thường bà ta tiến cung, nhưng lại nói chuyện rất nhiều, cũng chính là nương đang ở bên cạnh nên bà mới có thể yên tĩnh một chút.

Ngước mắt lên thì nhìn thấy Miêu Thúy Hương đang sờ mặt của mình, liền hỏi “Đại tẩu, tẩu làm sao vậy?”

Miêu Thúy Hương ngượng ngùng thu cánh tay mình lại, nói “Không có gì, nô ty cảm thấy làn da của nương nương thật tốt, cũng không biết làm sao chăm sóc. Người nói những năm nay thôi, nô tỳ cũng mua không ít những mỹ phẩm đắt tiền lên trên mặt nhưng mà khuôn mặt này không mềm mại như nương nương.”

Bàn Nhi không nhịn được mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển long lanh chạm đến tâm hồn con người. Dù sao thì cuối cùng Miêu Thúy Hương cũng hiểu được tại sao bệ hạ có thể sủng ái nương nương nhiều năm như vậy, đều là có nguyên nhân.

“Thật ra cũng không có chăm sóc gì, bình thường Bạch Thuật làm một ít mỡ, sau khi tắm thì bôi lên. Đúng rồi, đại tẩu, ở nhà có ý gì sao, nhìn trúng hai nhà nào rồi?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com