Bây giờ tân lang còn chưa trở về sao mà thành hôn?
Sau khi Bàn Nhi nghe xong, liền nói một câu hồ đồ, nhưng nghĩ lại, cũng có thể hiểu sự lo lắng của Diêu Kim Chi, nghĩ thử đi năm nay Tô Hải cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi,tuổi này ở Đại Chu còn chưa kết hôn quả thực cũng hiếm thấy.
Chuyện đã như thế này, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, ngược lại Bàn Nhi có lòng đi tư vấn lựa chọn chính là gia đình đó.
Miêu Thúy Hương nói “Còn có thể là gia đình nào nữa? Chính là gia đình mà nương nhìn trúng thôi.”
Nói không chừng còn có chuyện gì ở đây, chỉ nghe giọng điệu của Miêu Thúy Hương thì biết bà không nhìn trúng cô nương này. Điều kiện trước tiên đương nhiên là tuyển chọn con dâu, đây cũng là vì sao trong ba nhà, một mình bà chọn hai nhà khác làm con dâu, bỏ cái nhà mà Diêu Kim Chi nhìn trúng.
Vì chuyện này, mẹ chồng nàng dâu cũng không ít lần cãi nhau.
Nhưng mà Diêu Kim Chi cũng là một người rộng lượng, thầm nghĩ lúc tuyển chọn con dâu của mẹ chồng, phải được mẹ chồng nhìn trúng mới được, bà ngăn cách cái sở thích này của bối nhi cũng không có tác dụng, cũng tránh sau này mẹ chồng con dâu cãi nhau, ngược lại còn hại cô nương nhà người ta, nhưng quyết định là của hai nhà kia, sau này đã chọn được cô nương này cho Tô Hải, chưa bao giờ nghĩ sẽ bù đắp tâm nguyện bản thân.
Bởi vì để Diêu Kim Chi nhìn thấy cô nương này thật tốt.
Nhưng để người ngoài cuộc nhìn vào lại không tốt như vậy.
Chưa kể, cô nương này tuổi đã lớn, nghe nói cũng hai mươi tuổi rồi mà còn chưa xuất giá, cha là một ngự sử thất phẩm của Sát Viện. Quan hàm thấp kém như vậy, ngự sử lại là vị trí đặc biệt ở trong triều, nhưng chỉ cần không tham ô, hoàn cảnh trong gia đình thì không thể nào quá tốt, cho nên gia đình này cũng khá nghèo.
Cho dù bây giờ Miêu Thúy Hương có đến xem mắt, bà không nhìn trúng gia đình như vậy.
Đúng rồi, vị cô nương này còn là trưởng nữ của một tang phụ. Tập tục bất thành văn ở đây suy sét hạ nhân cưới gả, một trong năm người không thể cưới chỉ có trưởng nữ của tang phụ không thể cưới, Vô Giáo Giới Dã
Đại ý chính là từ nhỏ đã mất đi mẫu thân không có người nuôi dưỡng dạy dỗ, người như thế này phẩm hạnh không đáng tin cậy.
Cho nên lúc đầu Miêu Thúy Hương đã loại vị cô nương này chính là phản tác dụng chuyện mua lợn phải xem chuồng của Diêu Kim Chi nói, nhưng mà Diêu Kim Chi khá tức giận, tự nhiên sau đó sẽ từ bỏ, đương nhiên đây là chuyện nói với người ngoài.
Thật ra vị cô nương họ Trịnh này, ngoài không có mẹ ra, bên dưới còn có mấy đệ muội lớn nhỏ khác nhau, trong nhà chỉ có một người cha. Trịnh ngự sử cũng có chút uy tín trong triều cũng là một người có tính cách ăn ngay nói thẳng dám khuyên can, trong nhà có một chỗ ở có hai lối nhỏ, một gia đình cũng hòa thuận vui vẻ với nhau.
Cho nên lúc đầu Diêu Kim Chi sẽ kết duyên với cô nương họ Trịnh, chính là có một lần bà ở trên phố, người đánh xe đánh xe không cẩn thận đã đụng trúng đối phương.
Theo lý mà nói, đổi lại là một người bình thường sẽ không chịu buông tha hoặc thấy Tô gia giàu có thì muốn dựa thế bám lấy hoặc là lựa gạt tống tiền.
Nhưng người ta cũng để Diêu Kim Chi đưa đến Y Quán để băng bó miệng vết thương, sau đó thì muốn tự mình quay về nhà, Diêu Kim Chi thật sự vẫn còn áy náy không yên, không chỉ để người đưa về nhà, sau đó còn đính thân đưa đến cửa những thuốc bổ dược liệu và các thứ khác.
Lúc đó Trịnh ngự sử cũng ở đó, kiến quyết không nhận.
Vì chuyện này còn cãi nhau với Diêu Kim Chi, nếu không phải Diêu Kim Chi khéo ăn nói, những thứ này phải mang trở về, sau đó Diêu Kim Chi để Trịnh ngự sử nói một hồi, sau đó thì trở thành khách quen của Trịnh gia.
Những chuyện này trước đây Miêu Thúy Hương đã nói qua với Bàn Nhi cho nên Bàn Nhi vừa nghe giọng điệu đại tẩu như vậy, giống như những gì mà bản thân đã mong đợi.
Hóa ra là gia đình đó.
“Nương đã quen biết thân thuộc với đối phương, nói chuyện với nhà đối phương có nên để ngày kết hôn kéo dài.”
“Kéo dài ngược lại cũng không có vấn đề gì, Trịnh gia bên đó cũng không phải là người không nói lý lẽ, đây không phải là bản thân nương làm khó dễ, một mặt trách móc tiểu thúc suốt ngày dây dưa ở biên giới, lại tức giận hắn vận mệnh không tốt nên chưa quay về, làm liên lụy mất mặt cô nương nhà bên, dù sao thì chuyện cũng quyết định ổn thỏa hết rồi.”
Nói xong, Miêu Thúy Hương lại nói “Nương nương cũng đừng lo lắng, nô tỳ chỉ đến để nói chuyện với người, để trong lòng người có dự tính trước.”
“Thế hôn sự của Mao Đàm làm sao đây?”
Khả năng là Miêu Thúy Hương gọi một tiếng Mao Đàm Thiết Đàm, bây giờ Bàn Nhi cũng đã gọi quen rồi, nhất thời sửa không được gọi tên.
“Hôn sự của Mao Đàm đương nhiên hoãn không được, nương cũng đã nói không đợi tiểu thúc nữa. Nhưng mà chuyện này không thể nói với hắn, đợi chiến tranh kết thúc thì phải để hắn quay về, Trịnh gia bên kia vẫn còn đang đợi.”
Cách nghĩ của Tô gia bên này mặc dù tốt, nhưng chiến tranh lại chưa kết thúc, thậm chí tình hình ngày càng nghiêm trọng.
Lần này là dân tộc Tác Ta và dân tộc Kim tập hợp quân cùng nhau tấn công biên giới, dường như hai bên sớm đã ngầm ký kết, thậm chí người khác không cần suy đoán quá nhiều, thì có thể tính ra được có một sự thật là hai bên sớm đã âm thầm cấu kết cùng nhau.
Tông Tông ở Càn Thanh Cung càng ngày càng nhiều, mỗi ngày trên các con đường lớn hẻm nhỏ ở triều đình và trong Kinh đều đang bàn tán chiến tranh ở biên giới.
Có tin thắng trận truyền đến, đương nhiên trong ngoài triều đều vui vẻ, nhưng nếu có tin tức không tốt truyền đến hoặc là ở đâu đó chiến tranh thất bại, bầu không khí đương nhiên trầm xuống.
Đến cả các cung nữ thái giám ở trong cung, những ngày này trong lòng cũng rất để tâm đến chuyện chiến tranh, bởi vì mức độ chiến tranh lớn như thế nào thì phản ánh tâm tình chủ tử ở trên là tốt hay xấu.
Nghĩ thử, bệ hạ cũng không vui, ai mà dám vui? Đương nhiên là cúi đầu làm người cũng thành thật yên phận một chút.
Dưới tình huống này, đương nhiên là không thích hợp tổ chức hỉ sự, cho nên Tô gia cùng đối phương bàn bạc một chút để hôn lễ kéo dài một chút thời gian.
Trong thu tháng tám, trong cung không có tổ chức yến tiệc, cũng không có tâm tình để tổ chức yến tiệc.
Lúc đó khu vực Liêu Đông liên tiếp bị chiếm đóng, Kế Châu là nơi chịu ảnh hưởng đầu tiên, phía sau Kế Châu chính là Kinh Thành, thiên tử giữ nước cũng không phải nói dối.
Cùng lúc này, Tuyên Phủ, Đại Đồng đều bị rơi vào trong ngọn lửa chiến tranh.
Sau khi dân tộc Kim chiếm giữ ở Liêu Đông, không dừng lại nghỉ ngơi, lại tập hợp hơn phân nửa lực lượng quân sự tấn công Kế Châu, đồng thời lực lượng còn dư thì liên kết với dân tộc Tác Ta và một số bộ lạc nhỏ khác tập trung hướng đến Tuyên Phủ Đại Đồng.
Ngày hai mươi tháng tám, Du Lâm Quan bị tập kích, rơi vào trạng thái khẩn cấp chuẩn bị chiến tranh , cũng là nghĩa là chỉ có Thái Nguyên có thể chi viện cho nơi khác. Mấy trọng trấn như là Ninh Hạ Trấn, Cố Nguyên Trấn vân vân, bởi vì khoảng cách quá xa đều là ngoài tầm tay với.
Thỉnh thoảng có lác đác vài tin vui truyền đến nhưng tình hình Kế Châu lại không có lạc quan, đương nhiên cũng làm cho mọi người không vui vẻ nổi.
Mồng bảy tháng chín, Đại Đồng truyền đến tin vui, đã đánh lui được quân địch bao vây trấn thủ Đại Đồng lâu nay, đồng thời chém đầu mấy ngàn quân, quân địch còn lại xuất hiện ở hướng Tuyên Phủ, hai nơi Đại Đồng và Thái Nguyên đã tập hợp binh lực để chi viện cho Tuyên Phủ.
Lúc đó tình hình của Tuyên Phủ đã bị bao vây tứ phía, Đại Đồng và Thái Nguyên có viện binh đến, hiển nhiên là hiểu tình huống vô cùng khẩn cấp.
Tình thế sau đó rất tốt, tin vui liên tiếp truyền đến Kinh Thành.
Nhưng vào lúc đó, lại truyền đến một tin tức không tốt, thống soái Đại Đồng Tô Hải bị quân địch bao vây, khả năng là bị trọng thương, tử thương hoặc là bị bắt.
Tin tức truyền đến Kinh Thành, một loạt xôn xao.
Ngay sau đó lại có một số tin tức không tốt truyền đến, tây lộ Trương Gia Xung Tuyên Phủ, trên đường Cát Lãnh liên tiếp bị thất thủ, hiện bây giờ quân đội biên giới đã âm thầm truyền tai nhau những tin đồn.
Thống soái Đại Đồng Tô Hải khả năng là chưa có chết mà đã bị bắt.
Sau khi hắn bị bắt vì tham sống sợ chết, đã phản bội sau lưng Đại Đồng nên mới xảy ra chuyện Trương Gia Xung và Cát Lãnh liên tiếp bị thất thủ
Tuyên Phủ
Khuôn mặt của Tống Minh đỏ bừng, hung hăng đánh cái tên hán tử dáng hình khỏe mạnh một quyền ở trước mặt.
“Ngươi đừng có ngăn cản ta, ta muốn tranh luận cùng bọn chúng.”
Chân mày người này cũng không nhăn một chút, đỡ vai của Tống Minh nói “Bây giờ ngươi tranh luận cùng bọn chúng thì có tác dụng gì, Tổng Nhung (Chỉ tướng quân, thống soái) đã bị mất tích, hiện bây giờ sống chết không rõ, Tuyên Phủ bên này chỉ còn lại ngươi với ta, nếu ngay cả chúng ta cũng bị đuổi đi, nhưng không có người ở đây Tổng Nhung và phó tướng quân, nếu bọn họ thật sự lâm vào cảnh khó khăn, không phải một tia hi vọng cuối cùng để giải cứu cũng không có sao?”
“Nhưng ngươi nghe những lời bọn chúng nói, nếu như sớm biết sau khi đến Tuyên Phủ sẽ là tình hình này, chúng tôi còn không bằng ở Đại Đồng bình yên ngồi đợi xem trò chơi dừng lại…”
“Đừng nói xằng bậy! Cho dù không phải vì những người này cũng phải vì những người dân ở Tuyên Phủ, vì những người dân ở Đại Đồng, vì ngươi là người của Đại Đồng, vì bệ hạ...” Mạnh Khánh Vinh đè ép nặng nề lên vai của hắn, động viên nói “Lúc này ai cũng đều có thể sáo loạn, bản thân chúng ta không thể sáo loạn, ai cũng có thể hoảng sợ, chúng ta không thể hoảng sợ.”
Tống Minh một thân áo giáp, trên áo giáp dính đầy bụi bặm và vết máu, rõ ràng là đã nhiều ngày chưa có giặt, trên mặt hắn ta cũng là một mảng đỏ một mảng đen, nếu như trong Kinh lúc này có người quen biết hắn, chắc chắn là nhận không ra hắn ta.
“Ta không nói với ngươi nữa, ngươi luôn để ta nhẫn nhịn, nhịn, nhịn, ta sẽ dẫn người đi tìm Tổng Nhung.” Nói xong, Tống Minh bước rất nhanh rời đi.
Mạnh Khánh Vinh xoay người nhìn bóng lưng của hắn ta, trầm lặng thở dài một hơi.
Ai cũng không ngờ tới lúc này quân địch sẽ Hư Hoảng Nhất Sang *, chuyện lần này dân tộc Kim và dân tộc Tác Ta cấu kết, thật ra các thị trấn quan trọng ở biên giới sớm đã hiểu rõ, sau khi bố trí chiến lược của quân địch, cũng không tỏ rõ như vậy.
*giả vờ tấn công để rút lui
Trải qua những năm bồi dưỡng sức lực, dân tộc Kim sớm đã tập hợp vô số lực lượng, thậm chí cả dân tộc Tác Ta tung hoành ngang dọc ở thảo nguyên, nói thẳng ra cũng chỉ là đầy tớ của dân tộc Kim.
Dân tộc Kim liên tục đại thắng ở khu vực Liêu Đông, làm cho sĩ khí quân đội tràn đầy, bao vây Đại Đồng và Tây Nguyên là dân tộc Tác Ta nhưng thật ra tướng quân chủ yếu vẫn là dân tộc Kim.
Nhưng người này không phải là ai khác, chính là Nhĩ Tất Hách đệ đệ ruột của Đồ Nỗ Cáp chủ tử của dân tộc Kim năm đó đã bị Tô Hải bắt giữ.
Nghe nói Nhĩ Tất Hách và Đổ Nỗ Luật huynh đệ tình thâm, lần này Nhĩ Tất Hách sẽ đích thân rời xa tiền tuyến chuyến đến bên cạnh khu vực Tuyên Phủ Đại Đồng, chính là vì thay Đồ Nỗ Cáp báo thù.
Bởi vì tình báo này cho nên năm đó lúc quân địch lại tấn công lần nữa, Đại Đồng bên này nghĩ rằng tấn công Đại Đường chắc chắn là thật, Tuyên Phủ là giả.
Ai mà biết trái ngược lại hoàn toàn Tuyên Phủ là thật, Đại Đồng bên này là giả.
Thời điểm quan trọng lại bị chậm trễ như vậy, mặc dù Tô Hải kịp thời biết được âm mưu của quân địch, hoàn toàn đánh tan được quân địch đã bao vây trấn thủ Đại Đồng bấy lâu nay, nhưng Tuyên Phủ lại bị rơi vào trong ngọn lửa chiến tranh.
Hai nơi cách nhau không xa đương nhiên là phải giúp nhau canh giữ.
Để không xảy ra sơ xuất, Tô Hải đem tám mươi phần trăm binh lực Đại Đồng giữ lại, tiếp tục canh giữ. Chỉ dẫn theo hai mươi phần trăm binh lực cùng viện binh ở Thái Nguyên phái đến để chi viện cho Tuyên Phủ.
Tình thế vừa mới bắt đầu cũng không tệ, đã có viện binh, quân đội đóng giữ Tuyên Phủ cuối cùng đã có thời gian tạm nghỉ ngơi. Sau khi hai bên tập hợp, lại bắt đầu phản công giành lại những vùng đất bị đánh chiếm nhưng Tô Hải lại mất tích sau khi ở Thanh Biên Trấn gặp phải bẫy của quân địch.
Phó Khánh lúc đó cũng mất tích.
Bây giờ hai người này còn sống hay chết ai cũng không biết, trong quân đội lại bắt đầu truyền tin tức Tô Hải đã phản quốc, vì chuyện này, người ở Đại Đồng và người ở Tuyên Phủ cãi nhau, suýt chút nữa dẫn đến nổi loạn trong quân đội.
Vì chuyện này, thống soái Tuyên Phủ Thi Tri chỉ có thể trục xuất binh lính Đại Đồng, chỉ giữ lại Mạnh Khánh Vinh và Tống Minh dẫn theo chưa tới năm trăm người ở lại đây.
Nghĩ đến ở đây Mạnh Khánh Vinh thu lại vẻ mặt lo lắng thành vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Bất luận như thế nào, hắn ta nhất định phải tìm được Tổng Nhung và những người còn lại tuyệt đối không thể rối loạn lần nữa.