Dắng Sủng

Chương 177



Từ sau khi xảy ra chuyện này, hoàn cảnh của Bàn Nhi càng khó xử.

Mặc dù được tiến cung làm loạn một trận, đưa ra một ít ý kiến riêng, trên triều cũng vì chuyện này mà tiến vào thế giằng co. Nhưng hiển nhiên việc làm nàng khó xử do chuyện này gây ra vẫn không cách nào giảm bớt.

Nằng vốn định tự xin cấm túc, như thế cũng có thể giảm bớt áp lực cho Tông Tông khi lên triều, dù sao thì không bắt nhốt người của phủ Vĩnh Thuận Bá cũng là do hắn hết sức che chở.

Nhưng chuyện này lại bị Tông Tông bác bỏ.

"Nếu như nàng bị cấm túc, dù là do nàng tự xin thì vẫn là do trẫm gợi ý, đều sẽ bị nói thành bệ hạ giận chó đánh mèo lên người Hoàng Quý Phi, cho nên Hoàng Quý Phi mới bị cấm túc, nàng có nghĩ tới bọn Tông Việt phải làm sao không?"

Lời này giống như một thau nước lạnh dội xuống đầu Bàn Nhi, làm cho nàng tỉnh táo lại ngay tức thì, cứ thế bỏ qua suy nghĩ này.

Nói cách khác, nàng vẫn phải tiếp tục giả bộ như không có chuyện gì, đi lại bình thường ở trong cung.

Mấy ngày nay Thái Hậu có chút không thoải mái nên miễn cho các phi tần đến thỉnh an, nhưng Hoàng Hậu thì vẫn còn đó, đương nhiên chuyện thỉnh an lại chuyển đến Khôn Ninh cung.

Trần Hoàng Hậu nghe chúng phi tần đến nói chuyện phiếm, thấy Bàn Nhi không nói tiếng nào, có chút chuột khóc mèo nói: "Hoàng Quý Phi còn đang sầu lo về chuyện của Tô Tổng Binh sao? Thật ra theo như bổn cung thấy, Hoàng Quý Phi không cần sầu lo về chuyện này, dù sao thì có bệ hạ tin tưởng Hoàng Quý Phi, cũng sẽ tin tưởng Tô gia, muội nói xem có đúng không?"

Bàn Nhi vốn là đang đi vào cõi tiên bỗng nhiên lại nghe một câu như vậy, ngẩng đầu lên nói: "Hoàng Hậu nói phải."

Trần Hoàng Hậu cong cong khóe miệng, dời mắt đi nhưng trong lòng có chút tức.

Mấy ngày nay dù cho nàng ta có nói cái gì thì Hoàng Quý Phi vẫn cứ y như thế, không mềm không cứng cũng không tức giận, lại làm cho nàng ta có cảm giác không có chỗ xuống tay.

Nhưng khi nàng ta ngẫm lại hoàn cảnh của Hoàng Quý Phi thì tâm trạng cũng tốt lại rồi, cũng bởi thế nên lại có tâm trạng nói ít chuyện phiếm và đám người Triệu Tần dạng như năm nay trời lạnh sớm.

Ngoại trừ mấy người Lý Tần và Kiều Quý Nhân phụ họa, những người khác đều không nói một câu nào, cho nên cái cảnh thỉnh an này thật sự rất lúng túng, thế nhưng mỗi ngày đều phải trình diễn lại cái màn lúng túng này.

Nói một lúc, bản thân Trần Hoàng Hậu cũng cảm thấy nhàm chán, phất tay cho mọi người đi về.

cả đám người nối đuôi mà về, vừahay tình cờ gặp được Vương Đông vội vã chạy từ ngoài vào, có vẻ như có chuyện gấp.

"Nương nương..."

Mãi đến khi Trần Hoàng Hậu liếc mắt nhìn ra cửa, mới nhận ra các vị nương nương khác vẫn chưa đi, có vẻ như hắn có chút sốt ruột rồi.

Người đi hết hắn mới nhỏ tiếng kể lại tất cả những chuyện ở trên triều hôm nay.

Tay Trần Hoàng Hậu không vững nghiêng qua làm đổ chén trà.

Ngoài cửa Khôn Ninh cung, Bàn nhi đi phía trước, những người khác đi theo phía sau, có gần có xa.

Chờ đến khi nàng ngồi lên kiệu, mọi người mới dần tản đi.

Triệu tần đứng một bên cười lạnh nói: "Đã như vậy rồi, còn đắc ý gì chứ, cũng chỉ là ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ thôi, còn ở đó mà giả bộ."

Không có ai tiếp lời nàng ta, ba Phi khác cũng vội vàng lên kiệu rời đi, làm như không nghe thấy gì cả.

Hoặc là biểu hiện khoa trương như Lý tần, nàng ta lớn tiếng hỏi mẫu hoa mới thêu trên giày của Tiền Quý Nhân là hoa gì, hai người cứ thế vừa nói về mẫu hoa thêu mới vừa dẫn theo thái giám, cung nữ rời đi.

Chỉ còn lại một mình Triệu tần, nàng ta cũng cảm thấy không vui, lại còn cảm thấy quá là mất mặt, cười lạnh một tiếng rồi dẫn người rời đi.

Một bên khác, Phùng Hải ghé sát vào kiệu, nhỏ giọng bẩm báo chuyện vừa xảy ra ở trên triều.

Bàn Nhi nghe xong dường như cũng không bất ngờ.

Phùng Hải tổng kết lại nói: "Sau khi chuyện bị Bá gia phanh phui ra, coi như là bày hết ra cả rồi, từ khi xảy ra chuyện đến nay, thật ra trong lòng các đại nhân đều hiểu rõ nhưng lại vướng bởi phe phái và lập trường của riêng mình, chỉ có thể giả bộ hồ đồ. Bây giờ mọi chuyện đã được phanh phui ra, những đại nhân đang có tính toán riêng tự nhiên là không dám dính líu vào nữa, những người có mục đích khác nếu nhúng tay cũng phải cân nhắc xem có bị người ta nói là bụng dạ khó lường hay không."

bàn nhi im lặng một lúc rồi nói: "Mấy chuyện này vốn không dễ tra xét, bệ hạ bảo điều tra thật ra chỉ là làm cho người ngoài xem, cố ý kéo dài thời gian mà thôi."

Sao Phùng Hải lại không hiểu điều này được.

Nói trắng ra, bây giờ mấy người kia chính là nắm lấy cái cớ "chết rồi không còn chứng cớ", mới có thể cố ý đi vu oan giá họa, cách làm thực vụng về, làm người xem phải than thở.

Nhưng mà không thể không nói, cách làm này vẫn rất có hiệu quả, vừa khéo lợi dụng chuyện liên tiếp thất bại ở biên quan, lại vừa lúc lợi dụng sự quan tâm của dân chúng đối với chiến sự, ý đồ dùng lời dân đè ép Cảnh Nhân cung, thậm chí là cả phủ Vĩnh Thuận Bá, chỉ cần hai bên có một bên phạm lỗi, kết cuộc chính là thua hết cả bàn."

Nếu không vì thế thì lúc chuyện vừa xảy ra, Bàn Nhi cần gì phải tự xin cấm túc chứ?

Mà muốn tra rõ ràng chuyện này thì căn bản là không thể nào.

Vĩnh Thuận Bá nói có người vu oan, vậy thì người vu oan này đâu? Là ai cố ý vu oan? Có bắt được người hay chưa? Nhưng dù là có thể chỉ ra được thì cũng chưa chắc có thể lục soát ra được thứ gì trong phủ người ta.

Cho nên muốn điều tra rõ ràng chuyện này, không khác gì mò kim đáy biển, nếu không thì đã tra ra được ngay lúc đó rồi, cần gì phải kéo dài đến lúc này.

Tình hình bây giờ chính là trong lòng tất cả mọi người đèu hiểu rõ tại sao lại ầm ĩ thành như vậy nhưng rất rõ ràng là đều giả bộ không biết, căn bản không muốn nhắc đến nguyên nhân thật sự của tất cả mọi chuyện liên quan đến việc tranh vị trí thái tử.

Tông Tông không thể nói, Bàn Nhi cũng không thể nói.

Như vậy thì còn ai có thể nói? Chỉ có thể do người của phủ Vĩnh Thuận Bá nói thôi.

Nói chính xác là Vĩnh Thuận Bá.

Xuất thân của ông thấp kém, không đọc được mấy chữ, làm lụng vất vả tới già, rồi lại đột nhiên có được cuộc sống phú quý kiêu căng, việc ông ấy đứng ra nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, nhưng may là như vậy, lời ông nói như kéo xuống tấm màn che cuối cùng vậy, trần trụi bày ra trước triều.

Tô Hải đang ở biên quan sống chết không rõ, nhưng có người ác ý phỏng đoán vu oan nói hắn ta phản quốc, thật ra mục đích chính là muốn đẩy ngã Hoàng Quý Phi.

Nếu như Tô Hải gánh chịu cái danh này, Hoàng Quý Phi có một người huynh trưởng phản quốc đương nhiên khó xóa tội, theo đó cả ba vị hoàng tử cũng sẽ bị ảnh hưởng, dùng một mũi tên bắn mấy con chim, hoàn toàn nhổ bỏ chướng ngại vật là cả nhánh bên Cảnh Nhân cung.

Từ chuyện phản quốc kéo đến việc tranh giành ngôi vị là có thể có tác dụng rút củi dưới đáy nồi, thuận tiện cũng có thể gạt bỏ mặt nước đục, nhìn xem đến cùng thì ai là người đứng sau.

Đồng thời cũng là kéo quân của đối phương.

Ta xuất chiêu, ngươi có tiếp hay không?

"Vĩnh Thuận Bá thật đúng là ngông cuồng, dám nói như vậy. Bổn cung nói mà Hoàng Quý Phi lòng lang dạ sói, bây giờ cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt thật." Trần Hoàng Hậu vỗ mặt bàn, giận dữ nói.

Vương Đông vội la lên: "Nương nương, bây giờ căn bản không phải là lúc lo lắng cái vấn đề này, mà là sau chuyện này, có còn triều thần nào dám đứng ra nói lại chuyện Tô Hải phản quốc nữa, còn có bên Trần gia, sợ là rất khó để xúi giục triều thần nhắc lại chuyện này."

Lời này giống như một xô nước lạnh đổ xuống đầu Trần Hoàng Hậu, một lúc sau nàng ta mới nói: "Vậy ý của ngươi là..."

"Không bằng nương nương bắt tay với bên kia đi, chúng ta không có người ở biên quan, nhưng đối phương lại là cường hào ở Tuyên Hóa, lúc trước bọn họ đối phó với Tô Hải sao lại không mang suy nghĩ này được, chỉ là không ngờ giữa đường có chúng ta nhảy ra giành được tiên cơ trước.

"Bây giờ trong triều thế mà lại hết cách, nếu cứ tiếp tục chĩa mũi nhọn vào thì chẳng khác gì không đánh đã tự khai, nhưng nếu bây giờ Tô Hải chết thật, tất cả sẽ thành sự thật. Đến lúc đó nương nương có thể sai người nhắc lại chuyện này, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, chỉ cần Tô Hải vẫn còn mất tích, những chuyện này sẽ góp thành sóng to gió lớn hoàn toàn đánh bại Hoàng Quý Phi, nhưng với điều kiện đầu tiên là Tô Hải đã chết rồi, không còn chứng cứ."

"Chỉ cần Tô Hải chết..." Trần Hoàng Hậu im lặng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định.

Kỳ thật gốc rễ mọi chuyện đều nằm trên người Tô Hải, nếu như hắn ta có thể đứng ra thì tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết, nếu như hắn ta đã chết rồi thì chuyện này cũng chỉ là kế hoãn binh.

Lông mày của Bàn Nhi vẫn nhíu lại: "Trong lòng ta vẫn có chút lo lắng cho nhị ca, luôn cảm thấy chuyện này không hoàn toàn là do àng ta gây ra, dường như là liên thủ với người khác."

Sắc mặt Phùng Hải nghiêm trọng: "Nương nương, ý của người là?"

"Nhị ca vẫn không xuất hiện, rõ ràng là đang gặp nguy. Đương nhiên đây chỉ là giải thuyết của chúng ta dựa trên cơ sở huynh ấy còn sống. Huynh ấy ở trong biên cảnh Đại Chu nhưng lại không thể xuất hiện, huynh ấy không thể nào không biết nếu như mình không xuất hiện sẽ gây ra hậu quả thế nào, cũng đã nói rõ rằng huynh ấy đang gặp khó khăn không có cách nào để xuất hiện hoặc là không thể xuất hiện. Ta có chút hoài nghi phải chăng bên phía Tuyên phủ có thứ gì đó buộc huynh ấy không thể xuất hiện."

"Nhưng nương nương người đừng quên là còn có người Phó gia cùng mất tích, biên quan có ai to gan như vậy dám đối đầu cùng lúc với người và Phó gia?"

Vì thế nên ta mới nói bọn họ có cẩn thận mấy cũng có sơ sót, sau khi xảy ra chuyện này, tất cả mọi người đều nói năng cẩn thận về tung tích của Phó Khánh, ngậm chặt miệng không nói, dường như quên mất người này cũng cùng mất tích. Nhưng không biết như vậy lại vừa hay nói rõ có người đứng sau thao túng chuyện này, bởi vì không dám kéo theo Phó gia xuống nước cho nên mới ngậm miệng không nhắc đến Phó Khánh."

Tông Tông sao mà không hiểu rõ điểm này, nên từ đầu tới cuối mới có thể thờ ơ lạnh nhạt với những lời nói bóng nói gió ở bên ngoài.

Bao gồm cả Thái Hậu, vì sao lại làm chỗ dựa cho Bàn Nhi rõ ràng ràng như vậy, thật ra đều có liên quan đến chuyện này.

Người bày ra ván cờ này vốn dĩ không nghĩ tới, giữa chuyện này sẽ xuất hiện một điểm bất ngờ là Phó Khánh, ngược lại tạo thành sơ sót lớn nhất để cho Bàn Nhi, Tông Tông và Phó Thái Hậu thống nhất đứng chung một chiến tuyến.

Nhưng rõ ràng là còn có Phó Khánh, vì sao cuối cùng mọi chuyện vẫn phát triển thành như vậy, chẳng lẽ người bày ra ván cờ này ngu ngốc không nhận ra?

Đương nhiên không phải.

Có lẽ ván cờ này là do hai người bày ra, liên kết xảy ra vấn đề, một người trong đó căn bản không biết chuyện Phó Khánh cũng cùng mất tích. Cũng có thể chỉ là ôm tâm lí may mắn, rõ ràng nếu bỏ qua cơ hội lần này thì có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để lật đổ Bàn Nhi nữa.

"Nương nương, người hoài nghi Từ gia? Vậy chuyện này có phải nên báo cho bệ hạ không?" Phùng Hải hiến kế.

Bàn Nhi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không, có lẽ trong lòng bệ hạ đã sớm có tính toán, chỉ là không có chứng cứ, nên mới nhẫn nhịn không biểu hiện ra. Lần này chúng ta lật ngược ván cờ, chẳng phải bọn họ vì vị trí thái tử tương lai sao? Ngươi đi tìm người... bảo bọn họ nhắc lại việc lập thái tử ở trên triều, không cần nhắc Nhị Hoàng Tử, cứ đề cử Đại Hoàng Tử. Không phải nàng ta muốn thêm dầu vào lửa để thiêu chết ta sao, ta ngược lại muốn xem thử xem đến cuối cùng thì ai mới là người bị đốt."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com