Dắng Sủng

Chương 182



Cách làm người?

Cách làm người thế nào?

Nếu như là trước đây, con người của Hiền phi đúng là không tệ, thế nhưng từ khi Uyển Nhàn thành thân, mặt nạ trên mặt Hiền phi đã dần kéo xuống.

Có rất nhiều chuyện không giấu được khi được nghĩ sâu hơn, cũng có rất nhiều người không phải thật sự thành thật, chỉ là không có cơ hội, cũng chưa tới lúc mấu chốt, một khi đến lúc thì sẽ lộ nguyên hình.

Nếu như chuyện này là thật, vậy so với Hiền phi, Trần Hoàng Hậu coi như ngốc rồi.

Mà như Hiền phi mới xem là giấu sâu.

Tông Tông mím chặt khóe miệng.

Người khác không rõ nhưng Bàn Nhi lại biết hắn đang giận chuyện gì.

Nhớ năm đó lúc Chung Lương Viện qua đời, hắn còn vì chuyện mà tâm trạng sa sút, còn từng tự trách.

Nỗi trách của hắn không rõ ràng mà lại kín đáo, mặc dù mọi chuyện đối với Bàn Nhi là chuyện tốt, nhờ vào chuyện này nàng mới phát hiện Tông Tông bảo vệ mình, nếu không thì nàng đã là một Chung Lương Viện khác.

Bởi vì ghi lòng tạch dạ nên nàng mới có ấn tượng rất sâu.

Nàng rất muốn an ủi hắn một chút tiếc là không đúng lúc.

Bên kia, Từ Hiền phi vẫn đang biện giải cho mình.

"Kính xin Thái Hậu và bệ hạ phân xử cho thàn thiếp, nô tỳ vốn chẳng quen biết với nàng ta, sao có thể vì một người không biết từ đâu ra mà tự ý định tội nô tỳ."

Mặt của Phó Thái Hậu có chút lạnh nhạt: "Hiền Phi ngươi không nên kích động, ai gia và Hoàng Đế kkhông có ý định tội cho ngươi ngay lúc này."

Bấy giờ, Hiền phi cũng ý thức được là mình có chút kích động, vội hỏi: "Nhưng kiểu trường hợp thế này, kiểu chất vấn như vậy, thật sự khiến cho nô tỳ không thể không nghĩ nhiều."

Nói xong, nàng ta khóc lên, vốn có gương mặt không tệ, vừa khóc lên thật trông như hoa sau mưa.

"Chắc chắn là có người vu oan, hãm hại nô tỳ, kính xin Thái hậu và bệ hạ phân xử."

Nếu như nói là vu oan hãm hại, thật ra cũng không phải không thể, dù sao đang trong thời kỳ mẫn cảm, nếu như là sớm hoặc muộn hơn một chút cũng sẽ không khiến người ta phải suy nghĩ nhiều, nhưng cứ phải là vào lúc này.

Là lúc Từ Hiền phi và Trần Hoàng Hậu đấu nhau đến khí thế hừng hực vì chuyện lập Thái Tử.

Vậy đến cùng là thật sự có người cố ý vu oan hãm hại hay là Từ Hiền phi đang ngụy biện?"

"Hiền phi, ngươi nhìn bổn cung làm gì? Chẳng lẽ là muốn nói bổn cung vu oan cho ngươi?" Trần Hoàng Hậu cau mày, khong dám tin trừng mắt nhìn Hiền phi nói.

"Đến cùng thì có phải là Hoàng Hậu nương nương hay không cũng chỉ có mình Hoàng Hậu nương nương là rõ nhất."Hiền phi nghiaang mặt, vừa gạt lệ vừa nói.

Bàn Nhi chỉ muốn che mặt, sao trước đây không phát hiện Hoàng Hậu lại ngu ngốc như vậy?

Không, là Hiền phi rất biết cách làm cho Trần Hoàng Hậu tức giận, vì thế nên chỉ vài ánh mắt vài câu nói là có thể kích cho Hoàng Hậu tự động nhảy ra.

Cũng có vẻ như Trần Hoàng Hậu có chút có tật giật mình.

Vẫn là Thái Hậu phải đứng ra ngăn lại vụ mất mặt này.

"Yên lặng hết cho ta, bây giờ để cho Thúy Liễu nói, ngươi nói là ngươi bị Từ Hiền phi mua chuộc, có chứng cứ không?"

Thúy Liễu quỳ gối bên dưới lắc đầu nói: "Dân phụ cũng không có chứng cứ, có điều khi ấy Hiền phi nương nương cho dân phụ một trăm lượng bạc thông qua Cẩm Ngọc bên cạnh người, nhưng số bạc kia đã bị xài hết trong mấy năm nay..."

"Cẩm Ngọc đã xuất cung từ rất nhiều năm trước, ngươi vừa nói lúc đó ngươi ở Đông cung hầu hạ bên người Chung Lương Viện đương nhiên là biết tên của đại cung nữ bên cạnh ta, ai biết được ngươi có bị ai đó sai khiến cố ý đến đây vu oan hãm hại ta không." Hiền phi nói xen vào.

Trần Hoàng Hậu tức đến xanh mặt.

Chung phu nhân cũng có chút cuống lên, nhìn sang Thúy Liễu rồi lại nhìn sang Thái Hậu.

"Vậy Thúy Liễu, ngươi có gì để chứng minh những lời ngươi nói hay không?"

Thúy Liễu nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn lắc đầu, vẻ mặt nàng ta có chút ủ dột, dường như cũng có chút cuống lên, nói: "Năm đó là Cẩm Ngọc chủ động tới tìm dân phụ, hỏi dân phụ có phải gấp gáp muốn xuất cung không, lúc đó dân phụ cũng rất ngạc nhiênlàm sao mà nàng ta có thể biết được chuyện này. Nhưng dân phụ lại bị ma quỷ che mất lương tâm, vì người nhà đến nói rằng Đại Lượng ca cũng chính là trượng phu bây giờ của dân phụ, đã bị người nhà thúc ép rất dữ, không chờ được nữa. Dân phụ muốn có thêm một phần tiền rồi lại xuất cung thành thân với Đại Lượng ca nên mới có thể làm ra chuyện trái lương tâm như vậy."

"Thật ra Chung Lương Viện đối xử với nô tỳ rất tốt, mấy năm nay mỗi khi nhớ lại chuyện này cũng cực kỳ hối hận. Lần này dân phụ nói ra sự thật là thật lòng muốn xin tội với Chung phu nhân, cũng là muốn tích đức cho con trai của dân phụ. Đã qua nhiều năm như vậy, dân phụ thật sự không lấy ra nỗi chứng cứ gì, nhưng dân phụ xin thề với trời, nếu hôm nay dân phụ có nói sai thì để cho dân phụ bị trời đánh, không giữ được đứa con nhỏ còn lại này."

Mỗi chữ Thúy Liễu nói ra đều là máu và nước mắt.

Nói xong, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.

Vẻ mặt của Thái Hậu có phần xúc động, cũng không phải là người đã lớn tuổi nên nhẹ dạ gì đâu, mà là đều đã từng làm mẹ, Thúy Liễu sinh bốn người con nhưng lại chết non hết ba, chỉ còn lại một đứa con nhỏ tuổi ốm yếu bệnh tật. Nếu không vì gặp phải nạn lớn, con lại đổ bệnh thì cả nhà cũng không cần phải tự bán thân.

Có thể thấy nàng ta lấy mình và con ra thề độc là đã nhẫn tâm biết bao nhiêu.

Từ Hiền phi liên tục cười lạnh: "Ngươi không lấy ra nổi chứng cứ, lại chỉ dựa vào tên của một người mà ai ai cũng biết để đến nói xấu bổn cung à? Nếu thề độc có thể chứng minh cho mình thì nô tỳ cũng có thể thề."

Nàng ta quay mặt về phía Thái Hậu và Tông Tông, giơ ba ngón tay lên trời, vẻ mặt trịnh trọng: "Nô tỳ lấy cả dòng họ Từ thi ra thề, nếu như nô tỳ thật sự có hại Chung Lương Viện thì cho nô tỳ vĩnh viễn rơi xuống A Tỳ địa ngục, làm cho cả họ Từ thị mất hết danh dự, vĩnh viễn không thể vươn mình."

Hay rồi, lần này đều thề độc, mọi chuyện lại quay về điểm ban đầu một lần nữa.

Chuyện này cuối cùng là thật hay giả, Từ Hiền phi thật sự hãm hại Chung Lương Viện hay là bị người ta vu oan hãm hại.

Phó Thái Hậu cũng rất đau đầu, nhìn sang con mình một cái, mới hỏi Chung phu nhân: "Chúng phu nhân, ngươi còn gì muốn nói không?"

Vào lúc này, Chung phu nhân cũng coi như nhìn rõ được tình hình, không có chứng cứ xác thật, tất nhiên không thể định tội cho Hiền phi được, ý muốn đòi công bằng lại cho con gái cảu bà ấy đương nhiên cũng thất bại.

Đương nhiên là không cam lòng, nhưng không cam lòng thì có thể làm được gì, hơn nữa Chung phu nhân cũng đã có tuổi, mấy ngày nay bị giày vò, nhìn thì chỉ là bà ấy dẫn người vào cung cáo trạng nhưng trên thực tế thì sao mà Chung gia không có giãy dụa và gút mắc cho được.

Bây giờ tất cả đã lắng xuống, dù cho bà ta dùng hết sức mình vẫn không thể nào đồi lại công bằng cho con gái.

Gương mặt bà ấy hoàn toàn u ám: "Thần phụ không có gì muốn nói, chỉ muốn gặp mặt Ngũ Hoàng Tử điện hạ một lần."

Thái Hậu suy nghĩ mãi cuối cùng cũng đồng ý.

Một loạt chuyện cứ thế rồi thôi, có vẻ như Từ Hiền phi thoát thân không mất một sợi tóc nhưng có phải không mất một sợi tóc hay không thì chỉ có mỗi mình nàng ta mới biết.

Sau đó, Bàn Nhi cũng đã từng âm thầm thảo luận chuyện này lại với Tông Tông.

Hai người đều không cho ẩ được một đáp án chính xác, nếu không thì Thái Hậu cũng không đồng ý cho Chung phu nhan gặp Ngũ Hoàng Tử ngay tại lúc đó rồi.

Lúc đó, Bàn Nhi khi nhìn qua nét mặt của Từ Hiền phi, nét mặt của nàng ta vô cùng khó coi.

Làm cho nét mặt của Từ Hiền phi càng thêm khó coi còn tiếp diễn sau đó, bởi vì người của Chung gia dường như trở nên năng nổ hơn, khi trong cung mở tiệc mừng năm mới, Chung phu nhân còn chủ động đi tìm Ngũ Hoàng tử để nói chuyện.

Bởi vì có chuyện này, nên việc Ngũ Hoàng Tử do con gái của Chung gia sinh ra mới lưu truyền rộng rãi, càng ngày càng có nhiều người biết đến Hiền phi chỉ là mẹ nuôi của Ngũ Hoàng Tử, chứ không phải là mẹ ruột.

Mà hoàn cảnh của từ Hiền phi cũng trở nên lúng túng, vốn là bỏi vì Ngũ Hoàng Tử được đề cử cho vị trí Thái Tử, nên mỗi khi trong cung có tiệc sẽ có rất nhiều mệnh phụ lôi kéo làm quen với nàng ta, bây giờ lại quay sang lôi kéo làm quen với Chung phu nhân.

Vì thế nên, Trần Hoàng Hậu đã không ít lần chế giễu, giờ thì tạm không nói sâu hơn nữa.

Cùng lúc đó, bởi vì hai người đấu với nhau nên hoàn cảnh của Bàn Nhi tự nhiên có chiều hướng tốt lên.

Nhưng cũng chỉ là có chiều hướng tốt thôi, Đại Lý Tự vẫn chưa điều tra ra được kết quả, không có kết quả thì không thể kết luận, phủ Vĩnh Thuận Bá và Tô Hải vẫn còn chưa rửa được tội danh phản quốc.

Tuy rằng tạm thời không có đại thần lấy chuyện này ra mà nói thêm, nhưng khi trên triều bàn chuyện liên quan tới việc lập Thái Tử thì khi nhắc tới Nhị Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử, và cả Lục Hoàng Tử do Hoàng Quý Phi sinh là lại có người nắm lấy chuyện Tô Hải tạm thời mất tích, phủ Vĩnh Thuận Bá còn chưa rửa sạch hiềm nghi mà bác bỏ.

Đến giờ thì thật sự Bàn Nhi đã không còn hy vọng gì về chuyện Tô Hải còn sống, bởi vì biên quan cho đến giờ không có truyền về bất cứ tin tức gì liên quan tới Tô Hải.

Một người mất tích gần nửa năm, còn có thể sống được sao?

Chỉ có một người tràn đầy tự tin với chuyện Tô Hải còn sống, người này chính là Tông Kiềm.

Nó thậm chí còn định lén đi biên quan tìm cậu, đáng tiếc chỉ vừa mới thực hiện được một nửa thì đã bị Uyển Chu phát hiện.

"Đại tỷ..."

"Tỷ nói cho đệ biết, đệ muốn lén lút đi biên quan một mình là chuyện không thể nào. Muốn đi cũng được, phải dẫn tỷ theo đi." Rõ ràng Uyển Chu đã có chuẩn bị từ sớm, lấy ra một bao quần áo thật to từ phía sau, lúc này mới lộ ra Bán Hạ đang núp sau lưng con bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bán Hạ khổ sở, nước mắt cũng sắp tràn ra.

Từ khi công chúa phát hiện Tam Hoàng Tử có hành động lạ đã bắt đầu lén lút thu dọn đồ đạc, đương nhiên Uyển Chu không am hiểu những chuyện này. Không am hiểu cũng không sao, không phải còn có Bán Hạ sao, vì thế nên Bán Hạ đáng thương đã bị Uyển Chu kéo xuống nước.

Giúp công chúa chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bị quần áo, chuẩn bị ngân lượng, còn bị công chúa lén uy hiếp, nếu như dám nói ra ngoài thì sẽ nói ra chuyện nàng ấy là người chuẩn bị mọi thứ.

Trừ phi Bán Hj không cần mạng nhỏ nữa, nếu không thì cũng chie có thể ngoan ngoãn nghe lời. Trên thực tế cho dù nàng ấy ngoan ngoãn nghe lời thì cái mạng nhỏ cũng không được bảo đảm, có điều so với uy hiếp trước mắt thì cũng chẳng coi vào đâu.

Nhưng Bán Hạ vẫn muốn cố gắng thuyết phục Tam Hoàng Tử và Ngũ Công Chúa, đừng lén rời cung một mình.

Nếu việc này bị người khác biết được, sẽ không tránh khỏi rắc rối, đến lúc đó Hoàng Quý Phi phải làm sao đây? Chỉ tiếc là hai người đang hứng thú căn bản không nghe vào, sau một hồi thương lượng (thật ra là có người uy hiếp, có người khuất phục), cuối cùng thì đi đến nhất trí, cùng nhau xuất cung ra biên quan tìm cậu.

Sau khi chuyện được quyết định, đương nhiên là mỗi người tự đi về, hẹn nhau ngày hôm sau sẽ cùng tìm cơ hội xuất cung.

Có lẽ là ôm suy nghĩ như thế, buổi tối hôm đó hai người còn đi tới Cảnh nhân cung ở với Bàn Nhi một lúc, hiếm khi thấy không phiền kkhông quậy, phải biết bình thường cặp tỷ đệ này là hai đứa thích cãi nhau nhất.

Ngày hôm sau, hai người và cả Bán Hạ trốn trong xe của Vận Ngọc Tuyền dự định xuất cung, còn chưa đi đến cửa cung đã bị người ta xách trở về.

Nếu thực sự để cho bọn nhỏ cứ thế xuất cungthì người làm Hoàng Đế là Tông Tông coi như bỏ rồi.

Vì tuổi còn nhỏ, ít nhiều vẫn còn vài phần ngây thơ, chuyện bọn nhỏ cho rằng không chê vào đâu được thật ra lại có trăm ngàn sơ hở, cha ruột đã sớm thấy rõ hết cả, chỉ là nhịn không nói, muốn nhìn xem hai nhóc con này đến cùng là muốn quậy ra sao.

Bàn Nhi nhận được tin, lúc này đã ở Càn Thanh cung.

Hiếm khi nàng kích động đến thế, vung tay lên đánh cho Tông Kiềm mấy cái.

Thật ra nàng cũng muốn đánh Uyển Chu, dù sao con bé cũng là tỷ tỷ, phát hiện đệ đệ mình dự định xuất cung một mình thế mà lại không ngăn cản, ngược lại còn thông đồng nhau làm bậy. Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm của Uyển Chu, lại nhìn con trai cao to đen ở bên cạnh.

Con trai da dày thịt béo, có đánh cũng không đau lòng.

"Là nương bỏ đói các con hay là bỏ thiếu quần áo cho các con mà các con lại muốn chạy ra khỏi cung, nếu như gặp phải chuyện nguy hiểm, có nghĩ tới nương phải làm sao hay không?"

Bọn nhỏ thật không nghĩ tới vấn đề này, trước đó Uyển Chu cũng đã lén lút đi tìm xem bản đồ, dựa theo bản đồ thì Tuyên Phủ cách Kinh Thành cũng không xa lắm, con bé cảm thấy đi về chỉ cần có mười ngày, vì thế nên sẽ quay về rất nhanh.

Bàn Nhi đánh không hết giận, muốn đánh lại đau lòng đau tay, nhìn thấy hai bao quần áo để bên cạnh thì đi tới mở ra.

"Đồ dùng thường ngày, đồ cưỡi ngựa, đồ đi đêm, màn thầu, bánh bao,... Các con mang bánh bao theo làm gì?"

"Thì ăn trên đường ạ." Uyển Chu nói lí nhí.

Lén liếc nhìn phụ hoàng đang ngồi một bên uống trà, nhưng mà phụ hoàng lại chẳng thèm nhìn con bé một cái, trước đây phụ hoàng không có như vậy, nói rõ phụ hoàng cúng rất tức giận. Uyển Chu không còn chỗ dựa, giọng nói tự nhiên cũng lí nhí.

"Bên trong bánh bao có nhân thịt, còn cho mấy đứa mang lên đường mà không hư à?" Nói xong, Bàn Nhi tiếp tục lục: "Còn biết mang vàng theo, Này là lo trên đường đi phải dùng tiền sao? Nếu biết mang vàng, chẳng lẽ không biết bình thường vàng cũng không lưu hành, con cầm nguyên cục vàng đi trên đường, chỉ với hai đứa không lớn không nhỏ như hai con, thì sẽ có người tới cướp ngay."

Bàn Nhi càng nói càng tức giận.

Uyển Chu nói nhỏ: "Hẳn là không đâu. Hơn nữa còn có Tông Kiềm, đệ ấy biết võ công, có thể đánh cho kẻ xấu chạy, hơn nauwx con cũng biết võ công."

Càng nói về sau giọng của con bé càng lúc càng lớn, dường như cảm thấy suy nghĩ này của mình thật không tệ, Thật không ngờ bình thường con bé không hề khen Tông Kiềm giờ lại khen võ công của Tông Kiềm tốt.

Mà Tông Kiềm ở bên cạnh đã muốn che mặt, trước đây sao nó không phát hiện ra đại tỷ lại ngây thơ như vậy.

"Hai tay khó đánh lại bốn tay, một mình nó đánh được mấy người? Nếu như người bên ngoài dùng thuốc mê thì làm sao đây?"

Vừa nghe thấy lời này, hai đứa nhỏ đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Bàn Nhi.

"Nương, sao người biết những chuyện này?"

"Ta nghe phụ hoàng các con nói. Đừng có nói leo, lấy dân chúng bình thường để nói, có mấy người có vàng để dùng, các con cầm vàng ra ngoài, cảm thấy có người dám nhận sao?"

Uyển Chu oan ức vô cung."Những thứ này đều là Bán Hạ soạn giùm."

Bán Hạ đáng thương, cứ thế thành công bị chủ tử bán, Bán Hạ vẫn quỳ ở bên cạnh, dù cho đã sợ đến run lấy bẩy, vào lúc này cũng phải cố gắng vì mạng nhỏ.

"Thật ra nô tỳ muốn lấy bạc cho chủ tử mang theo, nhưng lại không tìm được bạc trong hộp bạc, chỉ có vài nén bạc , nhưng máyy thứ đó vừa nhìn đã biết đồ trong cung, nô tỳ, nô tỳ cũng chỉ có thể, chỉ có thể..."

Nghe đến đó, Bàn Nhi thật không biết mình nên ginạ hay nên cười nữa.

Nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Tông Tông, cho hắn một ánh mắt, ra hiệu tới lúc ngươi lên rồi đó cha đám nhỏ.

Tông Tông buông ly trà xuống, nói: "Các con định xuất cung làm gì?"

Hai đứ phía dưới tỷ nhìn đệ, đệ nhìn tỷ, cuối cùng vẫn do Uyển Chu lêntiếng nói.

"Con phát hiện Tông Kiềm muốn rời cung một mình đi biên quantìm cậu nên muốn đi cùng với đệ ấy."

Vừa nghe thấy lời này, cơn giận của Bàn Nhi bỗng chốc tan biến, có một loại cảm giác phức tạp không nói được.

Thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, Tông Tông lại nhìn hai đưa nhỏ nói: "Tuổi của hai con còn quá nhỏ, lại chưa từng ra khỏi cung, không biết ở bên ngoài lòng người hiểm ác, mặc kệ là đi làm gì hay là đi tìm ai, không nên không nói cho phụ hoàng và nương các con biết. Lần này nể tình các con phạm lỗi lần đầu, phụ hoàng sẽ không phạt nặng, mỗi người tự về chép 'Đại Học' mười lần đi, không chép xong thì không được ra ngoài."

Chờ đến khi hai đứa nhỏ đi mất, Tông tông mới vỗ tay nàng nói: "Nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều."

"Cũng không biết nhị ca thế nào rồi, biết là khả năng còn sống rất nhỏ, nhưng ta vẫn hi vọng huynh ấy còn sống." Bàn Nhi tựa vào vai hắn nói.

Tông Tông thở dài, không nói gì.

Không biết lúc này Tô Hải cũng đang rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.

Hắn ta và Phó Khánh vốn định đi vè phía Du Lâm, ai ngờ lại bị đội ngũ lớn dẫn đi sang Kế Châu.

Kế Châu lúc này đang bị ngọn lửa chiến tranh thiếu đốt tận trời.

Người Kim tựa như dốc hết sức lực, không đánh bại được Kế Châu thì thề không bỏ qua.

Đổi lại là trước đây, mùa đông vừa đến là sẽ rút binh, nhưng năm nay người Kim hoàn toàn không có ý định này. Một xe lại một xe quân bị và tiếp tế từ hậu phương gửi đến, dường như đánh thắng ở Liêu Đông đã cung cấp cho người Kim nguồn vật tư sung túc.

Lều bạt trong quân doanh càng ngày càng nhiều, nối liền tời đất, hai người Tô Hải cũng ở trong một tiểu đội trong đó.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com