Dắng Sủng

Chương 184



Tiếp sau đó, mọi chuyện rơi vào hỗn loạn.

Người Kim tiến hành một trận hô hào, mặc dù vì chuyện này mà trên thành lầu có xảy ra một chút náo loạn, nhưng không thu hút được sự chú ý trong bao lâu.

Dù sao Đại Chu cũng không thể vì một tên tướng lĩnh bị bắt làm tù binh mà mở cổng thành, để cho kẻ địch tự do xông vào thành được. Mà đám người Kim kia dường như cũng chỉ ra oai vậy thôi, rất nhanh sau đó đã lôi đài quan sát ra phía sau, sắp xếp thành đội hình tiến công nhỏ.

Sau nửa canh giờ, hai bên đều có thương vong, lúc này người Kim mới đánh trống lui binh.

Không biết phía người Kim bên này thế nào, thế nhưng bên phía Tuyên Phủ thì đang náo loạn cả lên vì tin “Tô Hải bị bắt."

Tin tức được truyền đi nhanh như cắt, tất nhiên không thể thiếu kinh thành, có thể đoán được nếu như chuyện này để dân chúng biết được, sẽ dấy lên sóng gió cỡ nào.

Nằm trong đội binh sĩ người Kim ở sau trận doanh, còn chưa đến lượt mình lên chiến trường đã nghe thấy tiếng kèn lui quân.

Nhân khoảng thời gian này, Tô Hải hết lần này đến lần khác có ý định tới gần cái thứ giống đài quan sát kia, đều bị Phó Khánh ngăn lại. Sau khi về tới quân doanh, lại lần nữa kéo Tô Hải đang muốn đi ra ngoài, nói: “Tới giờ người còn chưa thấy rõ chuyện sao?”

Tô Hải như bị sét đánh, còn thêm lời này giống như một gáo nước lạnh tạt vào mặt hắn ta, khiến hắn ta hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Mấy người Đại Chu lúc trước, còn có toàn bộ khung cảnh ngày hôm nay, chẳng phải đã thể hiện rõ hai bên đang cấu kết với nhau sao. Thế thì không còn nghi ngờ gì nữa, toàn bộ cuộc chiến ngày hôm nay chính là một màn kịch do hai bên tạo ra mà thôi, với một mục đích chứng minh rằng “Tô Hải” đã bị bắt làm tù nhân rồi.

“Ta đoán bên kinh thành đang căng thẳng lắm, nếu không bọn chúng sẽ không đưa ra hạ sách này đâu.” Phó Khánh thấp giọng nói.

Tô Hải nặng nề vuốt mặt một cái: “Nhưng tình thế như này cũng không được lạc quan lắm, làm ra một trận náo động lớn thế này, muội muội ta, còn có người nhà ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.”

Sau đó hai người không nói gì một hồi lâu, khiến cho không khí yên lặng đến ngạt thở lại tiếp tục kéo dài.

Bỗng nhiên Tô Hải nhấc chân đá vào đống cỏ chồng chất xung quanh, cỏ khô bay đầy trời, giống như trời đang đổ tuyết lớn. Mà hắn ta vừa đá, vừa nghiến răng ken két, hai má cũng âm thầm co giật liên hồi.

Từ trước tới nay chưa từng cảm thấy bất lực như vậy, giống như quay lại thời gian mười năm trước đây, một Tô Hải lúc nào cùng cười nhạo thế nhân nhưng tận sâu trong đáy lòng lại cảm thấy cực kỳ thất bại.

“Chuyện không đơn giản như vậy. Người Kim đồng ý hợp tác với đám súc sinh kia, chắc chắn là vì đám súc sinh đó đã hứa hẹn gì rồi, thứ gì đáng giá đến nỗi có thể diễn kịch cùng bọn chúng, chịu thiệt hại nhiều người như vậy? Chắc chắn phải là lợi ích gì đó đủ lớn.” Tô Hải nói.

Có thể thấy rằng dù hắn ta đang rất giận dữ, nhưng cũng không để mất đi những phán đoán nên có.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, có thể đọc ra trong mắt đối phương có cùng một ý nghĩ.

Bởi vì có một lớp đề phòng như vậy, nên trong những ngày tiếp theo, Tô Hải và Phó Khánh cùng tận lực quan sát chú ý từng hành động trong quân doanh.

Thậm chí Tô Hải còn dùng tới cách mua chuộc tướng sĩ cấp trên của bọn họ, để hắn ta phân họ đến nơi chăm sóc ngựa của tướng lĩnh cấp cao.

Đối phương còn tưởng rằng vì hai người sợ chết nên mới vậy, bởi vì nếu như đánh nhau thật, thì ngay cả một tên hồ cáp cấp thấp nhất cũng phải lên chiến trường, nhưng chỉ có một loại người là ngoại lệ. Ví dụ như ở lại trông coi quân doanh, phụ trách công việc hậu cần, giống như một số tên hồ cáp chăm sóc kiểm tra ngựa cho tướng lĩnh cấp cao, cũng là một trong những ngoại lệ.

Nhưng thứ Tô Hải dùng để đút lót quá quý giá, nên đối phương cũng chỉ cười cười không nói gì rồi mắt nhắm mắt mở mà giúp hắn ta.

Thứ Tô Hải dùng để đút lót là một bình kim sang dược, là bình duy nhất còn lại trên người hắn ta và Phó Khánh.

Loại kim sang dược này của Đại Chu mặc dù ở thảo nguyên khá hiếm, nhưng không phải không có, đối với tướng lĩnh cấp cao không nói, một số thường dân nếu như gặp được vận may lớn, cũng có thể tàng trữ được một bình.

Thế nên binh sĩ ở đây cũng không nghi ngờ gì nhiều.

Nhĩ Tất Hách là một tên rất cẩn thận, cũng mang trong mình bản năng của người dân du mục, đó chính là yêu thương chiến mã của mình.

Hằng ngày hắn ta đều tới chuồng ngựa để thăm chiến mã của mình, thậm chí còn tận tay đút từng nắm cỏ cho nó.

Hắn ta phát hiện ra hai ngày gần đây Chiến Vân có vẻ ăn nhiều hơn trước, từ khi mùa đông đến, Chiến Vân đã bắt đầu ăn ít đi nhiều rồi.

Chiến Vân là một con ngựa già, đã đồng hành cùng Nhĩ Tất Hách nam chinh bắc chiến khá nhiều năm, theo lý mà nói một con ngựa già như vậy sớm đã nên đổi con khác rồi, nhưng Nhĩ Tất Hách lại không đành lòng đổi Chiến Vân, hắn ta luôn cảm thấy Chiến Vân mang tới may mắn cho hắn ta, mới có thể bảo vệ được tính mạng của hắn ta đến tận bây giờ, không giống với những huynh đệ kia của hắn ta, người chết người bị thương.

Thế nên dù biết rõ tình trạng của Chiến Vân không được tốt lắm, nhưng lần này Nhĩ Tất Hách vẫn mang theo Chiến Vân ra trận, đối với chuyện dạo gần đây Chiến Vân không chịu ăn, hắn ta thực sự cảm thấy lo lắng.

Nghe nói vừa đổi người chăm ngựa mới, hôm nay tới cho Chiến Vân ăn, hắn ta còn khen Tô Hải một câu.

Hắn ta nào có biết tên hồ thất bẩn thỉu nhỏ bé đứng cách đó không xa, chính là Tô Hải, kẻ thù của hắn ta, tất nhiên càng không biết rằng Tô Hải đang kiềm chế bản thân không kích động mà xiên hắn ta ngay tại chỗ.

Tô Hải đã không ngừng nói với bản thân mấy lần, bây giờ đang ở trong doanh địa của người Kim, muốn làm gì cũng phải chờ cơ hội.

Tất nhiên Tô Hải có suy nghĩ này cũng không thể không cảm ơn Phó Hoàng khuyên ngăn mấy ngày nay.

“Ăn nhiều chút, anh bạn già ăn nhiều chút, ngày mai sắp phải để ngươi chịu cực rồi, đợi sau lần này quay về, ta nhất định sẽ để ngươi an hưởng tuổi già, đến lúc đó ngươi cũng không cần theo ta làm gì nữa…” Nhĩ Tất Hách vừa cho ngựa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện với ngựa, Chiến Vân vung vẩy đôi tai, lại ăn một miếng to hơn.

Tô Hải quay qua nhìn Phó Khánh một cái.

Hai ngày nay cũng không nghe thấy tin chuẩn bị xuất chiến, vậy Nhĩ Tất Hách đang suy nghĩ điều gì?

Sau khi Nhĩ Tất Hách rời đi, hai người bàn tán một lúc lâu cũng không đưa ra được kết luận, chỉ có thể đưa ra một phán đoán, có thể trong hai ngày này sẽ có một cuộc tập kích bất ngờ, chỉ có điều đại đa số mọi người đều không nghe thấy, hai người họ tất nhiên cũng sẽ không nghe nói.

Quả nhiên ngày thứ hai trong quân doanh bất ngờ xảy ra biến động, đột nhiên Nhĩ Tất Hách tiến hành chia quân, lên kế hoạch để một nhóm người tập kích con đường mới mở phía Tây của Tuyên Phủ.

Tất nhiên, trước khi đội hình xuất phát, những thứ này binh sĩ cấp thấp chắc chắn không thể biết được, chỉ biết rằng bên trên muốn điều binh thôi.

Mà càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là Tô Hải và Phó Khánh cũng có tên trong danh sách đó.

Đợi đến khi xuất phát mới biết, thì ra người dẫn đầu nhóm người là Nhĩ Tất Hách, chính hắn ta tận tay sắp xếp mang theo hai tên hồ thất mới đổi theo, chắc có lẽ vì để tiện chăm sóc cho Chiến Vân.

Qua một ngày hành quân vội vã, nhóm người đến khu vực phụ kế bên con đường mới mở.

Bọn chúng không tiến hành dựng trại đóng quân, mà ở tại chỗ đợi lệnh. Trong khoảng thời gian này, Tô Hải thấy rất nhiều trinh sát của người Kim thoắt ẩn lại thoắt hiện, chạy tới chạy lui, mà không phải chỉ có mỗi phía trước chỗ con đường mới mở, mà phía sau đội quân cũng có, nên hắn ta bèn đoán được có lẽ phía sau cũng có quân đội của người Kim.

Có thể lần này Nhĩ Tất Hách không chỉ tập trung một nhóm người, mà là hai đoàn người, thậm chí có thể còn có một nhóm phục kích khác nữa.

Đến lúc này, sợ rằng đến tên ngốc cũng biết, sắp có chiến tranh thật rồi.

Trận chiến bắt đầu mà không có điềm báo từ trước, giống như quân đội của Đại Chu phát hiện đội quân của người Kim nên mới chạm trán với nhau dưới quy mô nhỏ, đối phương vì số người không đủ mà phải nhanh chóng rút lui.

Lúc này sĩ khí của người Kim tràn trề, tất nhiên phải tạo thế mau chóng đuổi theo chứ.

Con đường mới mở nằm ở khu vực biên trấn nhỏ, bởi vì phía trước có một số biên trấn bị thất thủ, khiến cho nơi này trở thành khu vực xát tiền tuyến nhất ở con đường phía Tây, chiến hỏa rất nhanh sẽ bùng nổ ở đây.

Trải qua hơn nửa ngày chiến đấu, quân đội mới thành lập của Đại Chu bị đánh cho tan tán, quân đội người Kim chiếm được biên trấn này.

Tô Hải vốn tưởng rằng người Kim sẽ ở lại đây nghỉ ngơi một ngày, rồi sau đó mới lên kế hoạch tiếp theo sau, ai ngờ phán đoán của hắn ta đã sai hoàn toàn, người Kim không những không có ý định nghỉ mà còn muốn tranh thủ chiến thắng này mà tiếp tục ép quân.

Cứ như vậy tiếp tục chiếm đóng thêm một trấn nữa, lúc này Tô Hải và Phó Khánh mới xác định được trong này có gì đó không ổn. Nếu không, mặc dù chiến đấu rất kịch liệt nhưng thương vong của người Kim không quá nặng, mà theo những gì hắn ta quan sát được, thương vong bên phía Đại Chu cũng không lớn.

Loại thương vong này quả thực không phù hợp với những cuộc chiến gay gắt kia, ngược lại lại giống với việc hai bên đang diễn kịch với nhau hơn.

Đến lúc này, sau khi trải qua vở kịch “Tô Hải bị người Kim bắt làm tù nhân”, Tô Hải còn gì mà không hiểu nữa, trông có vẻ như hai bên đã trao đổi, cấu kết với nhau rồi.

Người Kim giúp phía Đại Chu diễn một vở kịch, người bên phía Đại Chu tự động nhường lại một số biên trấn, vừa hay giúp Nhĩ Tất Hách có thêm chiến công.

Vì thân mà bán nước!

Tô Hải lại bị chọc giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này có tức đến mấy cũng không thể làm gì được.

Lúc này Tô Hải đã bàn bạc kỹ với Phó Khánh rồi, phải nhân cơ hội này, hắn ta nhất định phải quay về, lúc tới ồn ào như nào thì lúc về cũng ồn ào như vậy, cho dù có phải trả giá bằng mạng cũng phải quay về, nếu còn không về, hắn ta sợ tình thế phía bên kinh thành sẽ không khống chế được nữa.

Hắn ta có thể đoán ra được tin tức “hắn ta bị người Kim bắt làm tù binh”, sau khi truyền đến kinh thành sẽ tạo ra chấn động lớn cỡ nào, thậm chí tình hình của người nhà, hay Bàn Nhi đều có vẻ không được tốt lắm.

Trên thực tế phán đoán của Tô Hải không hề sai, tình hình bên phía Bàn Nhi thực không được tốt lắm.

Trận giông bão này còn ác liệt hơn trước đây nhiều, hiện nay việc Tô Hải bị người Kim bắt làm tù binh, đồng nghĩa với việc xác thực cho tin đồn Tô Hải phản quốc trước đây.

Ban đầu nói muốn giam giữ người của Phủ Vĩnh Thuận Bá, nhưng vì Phủ Vĩnh Thuận Bá dựa vào Hoàng Quý Phi đang được sủng mà tạm thời được miễn, đây là cách nghĩ của hầu hết mọi người, nên Bàn Nhi, người đang ngồi trên ngôi vị Hoàng Quý Phi này phải đứng mũi chịu sào.

Đặc biệt Tông Tông còn đối với việc Tô Hải phản quốc bảo thủ kiên quyết, luôn giữ yên lặng không đả động gì tới, càng không thèm có ý kiến gì với những tấu chương mà chúng đại thần nói về chuyện giam giữ người của Phủ Vĩnh Thuận Bá, nên bây giờ đã đồn lên tới mức Yêu Phi lộng hành, Quân Vương bị mê hoặc luôn rồi.

Tông Tông trên triều đường còn nổi giận một trận, còn có mười mấy vị đại thần tới Tả Thuận môn dập đầu quỳ khóc, còn có người tới trước cả Vĩnh Thọ cung quỳ khóc.

Hoàng Thái Hậu không thể không ra mặt.

Tình hình thế này, Bàn Nhi tất nhiên cũng không thể không lộ mặt, thực ra Bàn Nhi sớm đã nói với Tông Tông, bất kể kết quả thế nào, cứ giả vờ làm bộ an ủi các vị đại thần trước đã, nàng tình nguyện phối hợp cùng hắn diễn kịch.

Bởi vì Tông Tông bị người ta chọc cho nổi giận, nên nhất định không chịu làm như vậy, vì vậy mới làm lớn chuyện thành thế này.

Nhưng nếu không muốn làm lớn chuyện, cứ theo cách nghĩ của đám quan lại này, không chỉ muốn xử lý hết những người trong phủ Vĩnh Thuận Bá, mà ngay cả Bàn Nhi một Hoàng Quý Phi cũng không thể không chịu phạt được.

Không bị cấm túc cũng bị phế, hoặc không thì bị đày vào lãnh cung, Tông Tông sao có thể đối xử như vậy với Bàn Nhi được?

Bây giờ Phó Thái Hậu ra mặt khuyên can, điều hoà thế cục bằng cách tạm thời giam giữ người của phủ Vĩnh Thuận Bá, Bàn Nhi bị cấm túc, có điều là cấm túc ở Càn Thanh cung.

Đây là điều mà Tông Tông không chịu nhượng bộ, vì chuyện này mà Phó Thái Hậu cảm thấy bất lực, nhưng cũng không nói gì nhiều.

“Chàng làm như vậy chẳng khác nào công nhận cái danh hiệu Yêu Phi này của ta cả.” Bàn Nhi cười nói.

Tông Tông mím chặt môi, không nói một câu nào.

“Chàng cũng đừng giận…”

Nàng nhẹ giọng còn muốn khuyên hắn, nhưng lại bị hắn cắt ngang.

“Nếu như không được, trẫm định công bố mối quan hệ giữa nàng và Trần gia.”

Đây là cách mà Tông Tông nghĩ ra được sau khi suy nghĩ kĩ càng, cũng là cách tốt nhất có thể làm được trước mắt. Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ cho Bàn Nhi chu toàn, hoàn toàn giúp nàng thoát khỏi đám bùn lầy này.

Tất nhiên làm như vậy, cũng có mặt hại của nó.

Đầu tiên ắt phải vứt bỏ phía bên phủ Vĩnh Thuận Bá, có thể về mặt tình cảm đối với Bàn Nhi mà nói là một chuyện rất khó chấp nhận. Thêm nữa chính là mối quan hệ giữa Trần gia và Trần Hoàng Hậu, tất sẽ để lại rất nhiều hậu hoạn.

Nhưng những hậu hoạn này đối với tình hình trước mắt, hoàn toàn không tính là gì nữa rồi.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com