Trong điện yên tĩnh, truyền ra giọng nói có chút khổ sở của Bàn Nhi.
Nhìn trên mặt nữ nhi rõ ràng mang theo chút thẹn thùng, cái loại thần thái này cùng với hình tượng của con gái mình tuy không có chút liên quan nào, thế nhưng lại giống như thiếu nữ có ý trung nhân, Bàn Nhi nhất thời không kiềm được giọng nói của mình.
Thật sự chuyện này khiến nàng quá bất ngờ.
Sau khi đám người Tông Kiềm đến Bì Đảo không lâu, Bì Đảo lập tức bạo phát ra một loạt chiến tranh.
Người Kim không có khả năng ngồi sau xem mãnh hổ ở bên cạnh lâu như thế, mặc dù con mãnh hổ này chỉ là một con hổ con, nhưng vẫn cần gi.ết ch.ết con hổ con này trước khi nó kịp lớn lên.
Chỉ tiếc rằng chiến sự vẫn giằng co như trước, người Kim mặc dù đã rút quân, nhưng Đại Chu cũng không có ý định bỏ qua việc này, rõ ràng tính toán tiến thẳng vào để truy kích thu phục vùng Liêu Đông, cũng cung cấp đủ thời gian cho Bì Đảo phát triển.
Một cây nến hai đầu cháy, người Kim cũng không xuất quá nhiều binh lực để tấn công Bì Đảo, bọn họ lại không quá am hiểu thủy chiến, cho nên mặc dù Bì Đảo chiến sự thường xuyên, nhưng cũng không có trở ngại việc phát triển.
Nhưng mà lại chậm trễ Uyển Chu trở về.
Cách một thời gian Uyển Chu sẽ cho người đưa thư qua, nhưng không khéo chính là mỗi lần Bì Đảo đều có chiến sự, thế cho nên đợi Uyển Chu trở về, cuối cùng đã hơn một năm.
Mặc kệ thế nào, người cũng đã trở lại, mặc dù đen và gầy, nhưng cuối cùng vẫn hoàn chỉnh, Bàn Nhi vẫn rất vui vẻ.
Nhưng nàng vui vẻ còn chưa được mấy ngày, đã bị tin tức từ Vĩnh Thọ cung khiến cho ngây ngốc.
Lần này người đưa Uyển Chu hồi kinh là Phó Khánh, thế nhưng lại chủ động cầu cưới Uyển Chu ở chỗ Thái hậu.
Hai người rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Từ đấy nghi hoặc ở trong đáy lòng Bàn Nhi từ lâu cuối cùng đã có lời giải.
Trước đây Uyển Chu sửng sốt, nàng âm thầm suy đoán có phải nữ nhi có ý trung nhân hay không, sau đó lại không giải quyết được gì. Còn có hai lần Phó Khánh rời kinh, Uyển Chu đều đi tiễn, ngoài mặt là đi tiễn Tông Kiềm, nhưng thực tế Uyển Chu có thể không đi. Còn có chuyện lúc nãy, vì sao không ngại xa xôi mà ngàn dặm đi thăm cữu cữu.
Thăm cữu cữu là giả, gặp Phó Khánh mới là thật.
“Các con rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?”
Bị nương tận mặt dò hỏi loại chuyện này, Uyển Chu tự nhiên thẹn thùng, nhưng con bé thấy sắc mặt khiếp sợ như vậy của nương, lại hơi có chút khổ sở và ấp úng.
“Thật ra con với hắn…”
“Trước nay con là nhìn trúng hắn? Cho nên con mới nói muốn tìm người mà con thích, còn có hai lần trước hắn rời kinh, con không phải là đi cùng Tông Kiềm, là bản thân muốn đi, kể cả lúc trước, không phải đi thăm nhị cữu con, mà là đi gặp Phó Khánh?”
Nói chung giọng nói của Bàn Nhi không tốt lắm, cũng có thể lời nói của nàng quá sắc nhọn, nên mặt Uyển Chu dần dần không nhịn được, lộ ra thần sắc thống khổ, đồng thời mắt cũng đỏ.
“Hắn chính là biểu thúc của con đấy!” Bàn Nhi thấp giọng hét.
“Cũng không phải thân biểu thúc, ở giữa còn cách xa như vậy.” Uyển Chu quật cường mà nói, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, “Con cũng không biết bắt đầu từ khi nào, rõ ràng trước đây còn gọi hắn là biểu thúc, sau khi hắn đi rồi, con không thể hiểu được mà luôn nhớ đến hắn, sợ hắn ở biên quan sẽ bị thương, sợ hắn chết ở đó, luôn không tự chủ được mà thay đổi cách hỏi thăm tin tức của hắn… Con nghĩ, có lẽ đây chính là thích…”
“Lần đấy con và Tông Kiềm nghĩ rời cung trốn đi, chính là muốn đi tìm hắn?”
“Cũng không phải chỉ là đi tìm hắn, cũng muốn đi tìm cữu cữu.” Uyển Chu lau nước mắt nói.
Bàn Nhi không biết nên nói gì.
Nàng tuy không hỏi rõ ràng tường tận, nhưng cũng không sai biệt lắm mà hiểu hết được mọi việc trong đó.
Mười mấy tuổi, đó chính là quãng thời gian hay tò mò đối với tất cả chuyện bên ngoài, bỗng nhiên trải qua kiếp nạn sống chết, nửa đường nhảy ra một anh hùng niên thiếu.
Mặc dù anh hùng niên thiếu này có bối phận cao hơn mình, lúc đấy có thể là kính trọng nhiều hơn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, kính trọng đã chậm rãi biến chất, trở thành ngưỡng mộ, nhưng một thiếu nữ ngây thơ mờ mịt làm sao có thể hiểu được tâm tư của mình.
Cho đến khi lại trải qua một kiếp nạn lớn, cuộc sống đang ở trong một thung lũng thậm chí có thể là thế gian đang long trời lở đất, anh hùng niên thiếu này lần thứ hai xuất hiện.
Thậm chí hắn xuất hiện rồi phá giải nguy cơ, khiến cho tất cả phát triển theo phương hướng tốt.
Vì thế cuối cùng không áp chế được ngưỡng mộ.
“Hắn với con đã bắt đầu từ khi nào?” Vấn đề này thật ra đã hỏi hai lần, nhưng vị trí của con với hắn vừa đổi, ý vị cũng lập tức thay đổi.
Uyển Chu tất nhiên cũng nghe hiểu.
Nàng kìm nén không khóc: “Hắn không có bắt đầu cùng con, chính là lúc trước khi đi Bì Đảo, con nói với hắn là đợi hai năm sau hắn trở về làm phò mã của con, nếu hắn không quay về, con sẽ đi Bì Đảo tìm hắn, sau đó thì con đi.”
Bàn Nhi đỡ trán, sau một lúc lâu cũng không nói gì, tâm trạng phức tạp lúc này đã vượt qua tất cả mọi chuyện trong quá khứ.
Nữ nhi có ý trung nhân, thậm chí không ngại ngàn dặm mà đuổi theo, chuyện này không chỉ là một chuyện khiến cho người trong thiên hạ kinh hãi, đối với người thân cũng là một cú sốc quá nặng nề.
Qua một lúc lâu, nàng mới nói: “Thái hậu và phụ hoàng con cũng không nhất định sẽ đồng ý, dù sao hắn cũng là biểu thúc của con.”
“Mẫu hậu sẽ phản đối nữ nhi sao? Hay là mẫu hậu sẽ theo ý của nữ nhi?” Uyển Chu lôi kéo tay Bàn Nhi, hai mắt đẫm lệ mở to nhìn nàng.
“Ta…”
“Mẫu hậu…” Uyển Chu nhào vào trong lồng ng.ực của Bàn Nhi, lại bắt đầu khóc lên, nàng khóc mà đầy lo lắng và cũng thật bất lực, một nửa phía trước thì vui sướng vì đã quay trở về.
Nói trắng ra trong lòng không phải không hoảng hốt, cũng không phải biết rõ là làm như vậy là không đúng, chỉ là suy nghĩ muốn đi gặp hắn đã làm cho suy sụp hết lý trí.
“Lá gan của con thực sự quá lớn, trong khoảng thời gian này nương luôn hối hận trước đây không quản con thật tốt, khiến cho con dưỡng ra loại tính cách thích náo loạn này. Con cũng không tự nghĩ lại, con ngu ngốc hồ đồ như vậy mà đi, người ta nếu như cự tuyệt con, con nên làm cái gì bây giờ?”
Bàn Nhi vỗ về tấm lưng mỏng của con gái, muốn đánh nó hai cái nhưng lại không xuống tay được.
“Nữ nhi có nghĩ đến, nữ nhi cũng nghĩ đến khả năng cả đời này chỉ có thể tùy hứng như vậy một lần… Con thật sự không cam lòng, cho nên con nghĩ… Nếu hắn đối với con thật sự thờ ơ, con sẽ quay về, đến lúc đó sẽ nghe lời mẫu hậu mà tuyển phò mã, thành thật mà đợi ngày xuất giá của bản thân…”
Mẹ con ôm nhau, nói rất nhiều lời nói.
Lần này xem như là một lần hoàn toàn thẳng thắn mà nói hết mọi chuyện trong lòng, tâm tư ẩn giấu dưới đáy lòng của nữ nhi rất lâu, thậm chí một chút suy nghĩ tình cảm khó thể mở lời đều nói ra hết một lần.
Cho đến khi Uyển Chu nặng nề thiếp đi, Bàn Nhi mới buông con bé ra, đắp chăn mỏng lên cho con bé, ra khỏi noãn các.
Mới đi qua bình phong, thấy sau bình phong có một người đàn ông đang đứng.
Một thân long bào, thân hình gầy ốm nhưng lại cao to, chính là Tông Tông.
Bàn Nhi đã biết Tông Tông đến từ lâu, thế nên nàng chỉ phức tạp nhìn hắn một cái, hai người đi đến thiên điện.
“Chàng làm cha, chàng nói một chút việc này nên làm thế nào?”
“Lá gan của Uyển Chu thật sự quá lớn.” Tông Tông ngồi xuống bên cạnh Bàn Nhi, lắc lắc chuỗi Phật châu trên tay.
Bàn Nhi cầm ly trà từ trong tay của cung nữ, đưa cho hắn: “Còn không phải do chàng cho phép sao, nuông chiều nó đến vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng dám làm.”
Người cha già có chút không đồng ý: “Cái gì gọi là vô pháp vô thiên? Uyển Chu cũng không có làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, chẳng qua yểu điệu thục nữ quân tử…”
Nói xong hắn lập tức im lặng, cũng biết như thế là vô tình đã phản bác lại, chỉ là yểu điệu thục nữ quân tử khó cầu.
Có thể xuất phát từ trên người của nữ nhi mình thì biến thành thục nữ tốt ai cũng muốn, Tông Tông có chút khó chịu nói: “Phó Khánh này thật là, Uyển Chu cũng biểu hiện rõ ràng đến như vậy, hắn sao lại có bộ dạng thờ ơ như vậy, còn để cho Uyển Chu đuổi theo đến Bì Đảo, chẳng lẽ cảm thấy công chúa của trẫm không xứng với hắn? Công chúa của trẫm chính là kim chi ngọc diệp, thiên kiều bách sủng…”
Bàn Nhi nhìn Hoàng đến lập tức thành người cha già, chớp mắt nói: “Vậy ý của chàng là không phản đối?”
Tông Tông lập tức nói không thành tiếng.
Bàn Nhi cũng không nói lời nào, thong thả ung dung mà uống trà.
“...Thật ra việc này cũng không phải quá khó làm, tiểu tử Phó Khánh kia có tính trách nhiệm, tìm Thái hậu cầu thân, chính là…”
Chính là trong lòng có chút không thỏa đáng, rõ ràng là biểu đệ, bây giờ lại cưới nữ nhi của mình, về sau cuối cùng biểu đệ thành con rể?
“Uyển Chu khó có được ý trung nhân, thế nhưng...”
Cuối cùng những lời này thành lời kết thúc, nói trắng ra cha mẹ đều yêu thương con cái, có lẽ vì điều này sẽ làm người đời nghe qua phải sợ nên khó có thể tiếp thu, nhưng cha mẹ đối với con cái đều yêu thương, những gì xảy ra chắc cũng không thể tính toán được gì nhiều.
“Chỉ sợ bên Thái hậu…” Bàn Nhi có chút lo lắng nói.
Thái hậu lúc đấy không đồng ý, hiển nhiên đối với chuyện này cũng khó có thể tiếp thu, hơn nữa chuyện này đối với nhà họ Phó mà nói, chưa chắc không phải là một cú sốc. Phó Khánh có thể tạo áp lực đến cầu tới trước mặt Thái hậu, cũng là nguyên nhân khiến cho Bàn Nhi lo lắng nhất.
“Thái hậu thật ra rất thương Phó Khánh, chẳng qua làm trẫm kinh ngạc chính là Phó Khánh có thể thuyết phục Nhị cữu mẫu.”
Cuối cùng Thái hậu vẫn đồng ý.
Rốt cuộc cũng là hai hài tử mà mình yêu thương.
Hôn sự của Uyển Chu cứ như vậy mà định ra, không tránh được khiến cho bên ngoài có tin đồn nhảm, nhưng hiển nhiên đây cũng là chuyện tốt. Đích trưởng nữ của Tô Hải Hậu gả cho con vợ cả của nhị phòng nhà họ Phó, thậm chí có rất nhiều người cho rằng đây là quyết định của Thái hậu.
Cuối cùng ý chỉ tứ hôn là của Thái hậu.
Cho nên khó tránh khỏi việc sẽ có người cảm thấy là Thái hậu đang mưu tính vì nhà họ Phó, một đời vua một đời thần, lại là cửu gia, rốt cuộc cũng cách một tầng. Nhưng cưới tỷ tỷ song sinh của Thái tử, thì không cần có loại băn khoăn này, chẳng sợ sau này Thái tử đăng cơ, hắn suy nghĩ vì tỷ tỷ cũng sẽ thủ hạ lưu tình đối với nhà họ Phó.
Cuối cùng ngồi ở trên cao, cũng là một loại chuyện lo lắng đối với mỗi thế gia đại tộc.
Vì thế Thái hậu gánh trên lưng tiếng xấu này, nhưng đúng lúc cũng vì như vậy nên không có một ai vì chuyện thành thân này mà phê bình quá nhiều. Trừ khi là muốn đắc tội với nhà họ Phó và Hoàng Hậu cùng một lúc, đồng thời cũng đắc tội với Thái hậu và bệ hạ, trên đời này không có người nào có lá gan lớn như vậy, dám cùng một lúc đắc tội nhiều người như thế.
Lại cũng vì vậy mà khiến cho tất cả mọi người đều có thái độ chúc phúc với hôn sự này, ít nhất ngoài mặt là như thế.
Ngoài ra chuyện này cũng không phải không có ảnh hưởng, có Thái hậu và nhà họ Phó ở đằng sau, địa vị của Thái Tử tự nhiên càng thêm vững vàng. Cũng đánh nát tâm tư nhỏ của một số người, đương nhiên đây là chuyện ngoài lề.
Bởi vì Phó Khánh muốn nhanh chóng về Bì Đảo, lần tới hồi kinh còn không biết là khi nào, hôn sự của hai đứa nhỏ tốt nhất là nhanh chân gấp rút làm.
Có thể có chút hấp tấp nhưng tuổi của Uyển Chu bây giờ cũng đã nên thành hôn, vì chuyện xuất giá của con bé mà Bàn Nhi đã sớm tìm ngày, của hồi môn nàng chuẩn bị cho Uyển Chu từ sớm cũng không khác nhiều lắm, còn lại chính là Nội Vụ phủ và Lễ Bộ.
Có ba người to nhất ở trong cung đều tỏ thái độ, Nội Vụ phủ và Lễ Bộ tự nhiên cũng không dám chậm trễ, chỉ thiếu việc mang hết chuyện ở trên tay bỏ xuống, toàn tâm toàn ý mà chuẩn bị cho lúc Ngũ công chúa xuất giá.
Duy nhất chính là phủ Công chúa, có thể là không kịp, mặc dù phủ Công chúa đã tu sửa từ sớm, lại mới tu sửa được một nửa, một chốc một lát cũng không kịp.
Chẳng qua Uyển Chu tính sau đại hôn, sẽ cùng Phó Khánh đến Bì Đảo, phủ Công Chúa trong thời gian ngắn cũng không thể tu sửa xong, nên cũng không gấp.
Thế nên Bàn Nhi dĩ nhiên không thể thiếu chút lo lắng, ngoài mặt không thể hiện gì, bên trong thì lén lút nói với Tông Tông, triệu hồi Phó Khánh về kinh, như thế cũng có thể ngày nào cũng nhìn thấy nữ nhi, cũng không đến nỗi phải lo lắng xem tân phu thê này ở bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Chuyện này chung quy ngẫm lại, cuối cùng Phó Khánh cũng có cuộc sống và khát vọng của riêng mình, càng vào lúc quyền cao chức trọng, càng không thể tự tiện làm ra chuyện gì phạm phải ý nguyện của đối phương. Nếu Bàn Nhi và Tông Tông thật sự làm như vậy, đối với Uyển Chu không phải là tốt, mà là đang tạo ra một rào cản giữa bọn họ.
Cho nên loại ý nghĩ này cũng chỉ nằm trong phạm vi suy nghĩ một chút thôi, hai người lén lút nói một chút rồi cho qua.
Rất nhanh đã đến ngày Uyển Chu xuất giá, đây là lần đầu tiên trong hai đời Bàn Nhi gả nữ nhi, tâm trạng phức tạp trong đó đừng nói đến.
Đợi tiễn Uyển Chu đi, nàng giữ lấy Tông Tông lại khóc một lần, khiến cho Tông Tông cảm thấy nàng càng sống càng nhỏ đi, bây giờ càng ngày càng thích khóc.
Vì thế, hai người tự nhiên náo loạn một lát, cũng coi như là đôi phu thê già tìm được một loại tình thú mới, không cần nói đến.
Sau ba ngày tân hôn, đến lúc về nhà lại mặt, Bàn Nhi nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của Uyển Chu, mặt mang theo sự xấu hổ, tinh thần thì có chút uể oải không phấn chấn lắm.
Hỏi có phải Phó Khánh không tốt với con bé hay không, Uyển Chu chỉ cúi đầu đỏ mặt, còn có cái gì không rõ sao? Trong lòng Bàn Nhi đầy đen tối, thật là già rồi, nữ nhi cũng gả chồng rồi, nói không chừng đợi qua một thời gian nữa là làm ngoại tổ rồi.
Uyển Chu và Phó Khánh ở lại kinh thành mười ngày, sau đó khởi hành đi Bì Đảo.
Lần này đi chính là thiên sơn vạn thủy, không biết ngày về.
Vì giải sầu cho Bàn Nhi, rõ ràng chỉ vừa mới vào hè, Tông Tông đã hạ chỉ đi Tây Uyển tránh nóng.
Bọn nhỏ cũng tự nhiên đi theo.
Bao gồm cả Duệ Vương, Tông Tông cũng hạ chỉ truyền hắn đến Tây Uyển bầu bạn.
Sau khi rời cung lập phủ không lâu, Tông Tông đã an bài việc làm cho Duệ Vương, làm việc ở Hộ Bộ. Tuy chỉ là một chủ sự nho nhỏ, nhưng Duệ Vương làm rất dụng tâm.
Mỗi ngày tinh thần đều sáng loáng, người nhìn vào cũng có tinh thần hơn so với trước kia nhiều.
Ít nhất theo Bàn Nhi nhìn thấy thì là như thế.
“Phụ hoàng con đang ở bên trong nói chuyện cùng Tông Việt, đang đợi con đấy.”
Tông Đạt cung kính mà hành lễ với Bàn Nhi: “Tạ mẫu hậu, nhi thần đi vào đây ạ.”
Bàn Nhi gật gật đầu, một bên phe phẩy quạt tròn, một bên đi ra ngoài cùng Bạch Thuật.
Bên ngoài nắng không gắt lắm, hai người đi theo con đường đầy cây xanh để đi đến đình xem cá, Bạch Thuật cho cá ăn, Bàn Nhi thỉnh thoảng lấy một ít ném vào trong nước.
“Duệ Vương so với Nhị công chúa thì hiểu chuyện hơn nhiều, người cũng hiểu biết lễ nghĩa.”
Nhắc đến Nhị công chúa Uyển Xu, sắc mặt Bàn Nhi đen đi.
Sau khi Uyển Xu xuất giá, sau đó vẫn luôn không ngừng nghỉ như thế, dù sao lâu lâu vẫn có thể nghe được chút tin tức nàng ta đại náo Định Viễn Hầu phủ, trong đó chuyện nhà quá mức phức tạp, người ngoài cũng không hiểu rõ, dù sao sau khi Tông Tông nghe được quả thật không vui nổi.
Cho dù là với Tống Minh, giống như có rất nhiều mâu thuẫn, Tống Minh vốn là võ tướng, dù sao cũng là một tướng quân, bởi vì Uyển Xu không cho hắn ta đi biên quan, mấy năm nay Tống Minh vẫn luôn ở trong kinh, Bàn Nhi đối với Uyển Xu không quan tâm quá nhiều, chỉ biết là phu thê họ luôn giận dỗi.
Không đúng, trước khi Uyển Chu xuất giá, Uyển Xu cũng có hồi cung một lần.
Bàn Nhi nghe người ở dưới nói, Uyển Xu đối với Tống Minh có rất nhiều oán giận, nói Tống Minh còn có suy nghĩ định đi Bì Đảo với Phó Khánh. Uyển Xu hồi cung lần này ngoại trừ đưa Uyển Chu xuất giá, chính là muốn Uyển Chu nói với Phó Khánh đừng đưa Tống Minh đi cùng.
Ngươi nói chuyện này là sao?
Dù sao Bàn Nhi nghe xong chỉ có một suy nghĩ, từ khi nào Uyển Xu biến thành như vậy?
Cụ thể trong đấy có chuyện gì thì nàng không biết, dù sao Tống Minh cũng không có ủng hộ, ở giữa có thể phu thê hai người họ lại ầm ĩ, lần này Tống Minh hạ quyết tâm phải đi, Uyển Xu gây ầm ĩ cũng vô dụng, nàng ta lại chạy đến Tây Uyển.
Thứ nhất là tìm Duệ Vương chống lưng, thứ hai là tìm Thái Hậu làm chủ.
Tạm thời còn không có tìm đến trước mặt Bàn Nhi, nàng đơn giản chỉ cần coi như không biết, chẳng qua thực tế đều biết rồi.
“Chuyện của Nhị công chúa ta nhúng tay vào thì không tốt, chẳng qua Thái hậu và Bệ hạ không để ta quản là được.”
Lại dừng một lúc, sau đó thì Bàn Nhi và Bạch Thuật cùng quay về.
Sau khi trở về, Tông Việt và Duệ Vương đều đã rời đi, Tông Tông đang xem sổ sách. Thời tiết nóng, trong phòng để tảng băng, có thái giám đứng ở góc tường quạt.
“Thần thần bí bí, chàng và Tông Việt với Tông Đạt nói gì đấy, còn muốn giấu thiếp?”
Tông Tông nâng mắt nhìn, thấy nàng mặc một bộ váy hồng xanh, làn da trắng như tuyết, môi đỏ hồng, trong tay cầm quạt tròn mà phe phẩy, cực kỳ mỹ lệ, chỗ nào giống như nương của mấy đứa trẻ.
Hắn cười cười: “Là chuyện chính vụ.”
Nói xong hắn xoa xoa giữa mày: “Trẫm định để Tông Việt và Tông Đạt điều đi thay trẫm cải trang vi hành.”
“Ở đâu?” Nói thật Bàn Nhi có chút kinh ngạc.
Hắn vẫy vẫy tay với nàng, đợi nàng đi đến bên cạnh, kéo nàng ngồi ở trên đầu gối, lại lấy quạt tròn ở trong tay nàng ra, cầm tay ngọc nhỏ dài của nàng đặt lên huyệt thái dương của chính mình, để Bàn Nhi nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, mới nói: “Dương Châu và Phúc Kiến.”
Trong lòng Bàn Nhi hiểu.
Dương Châu có Lưỡng Hoài là nơi sản xuất muối chính, có muối thương, thuế muối, Phúc Kiến Tĩnh Viễn Hầu phủ, có hải thương, hải thuế. Cái gọi là tăng thu giảm chi, chẳng qua chỉ là biện pháp trị ngọn không trị gốc, mỏ bạc An Nam mặc dù làm giảm áp lực cho quốc khố của Đại Chu, nhưng rốt cuộc cũng không thể dựa vào đấy mãi.
Người Kim còn ở Liêu Đông, Bì Đảo còn đang xây dựng, đất đai Đại Chu mở rộng, hôm nay chỗ này ngập úng ngày mai chỗ nào hạn hán, Hoàng Hà hằng năm vỡ đê, yêu cầu bạc ở mọi chỗ quá nhiều.
Cũng không thể đều bảo bá tính trồng trọt rồi trưng thu của nông dân, vậy chỉ có thể nghĩ cách khác.
Hai hạng mục thuế muối và trà là hai loại thuế quan trọng trong triều đình, mỗi người bán muối và bán trà đều oán giận thuế cao, nhưng mấy năm nay triều đình càng ngày càng ít thu được thuế muối.
Vì sao? Tất nhiên là có nguyên nhân.
Nguyên nhân này cần có người đi điều tra, đi giải quyết, đây cũng là chuyện mà Tông Tông tính toán cho hai nhi tử rời kinh tìm nguyên nhân là thứ nhất, người mà hắn tin tưởng gần nhất chỉ có nhi tử, thứ hai cũng là để rèn luyện thêm kinh nghiệm.
Chuyện này Bàn Nhi đều biết, nàng thậm chí còn biết điểm mấu chốt của chuyện muối ở Lưỡng Hoài là ở đâu, nhưng nàng không thể nói rõ. Cùng lắm chỉ có thể chỉ điểm vài chỗ cho Tông Việt, thuận nước đẩy thuyền thôi.
“Vậy chàng định an bài như thế nào? Ai đi Dương Châu, ai đi Phúc Kiến?”
Tông Tông trầm ngâm rồi nói: “Tông Việt đi Dương Châu, Tông Đạt đi Phúc Kiến.”
Bàn Nhi cũng hiểu vì sao hắn an bài như thế, tầm quan trọng gần nhất của thuế muối không cần phải nói, chuyện này đã đè nén ở trong lòng hắn nhiều năm, từ sớm hắn đã gấp không đợi nổi nghĩ sẽ giải quyết, an bài Tông Việt đi, tự nhiên là coi trọng chuyện này.
Đến chuyện Phúc Kiến nói duyên hải có vấn đề, chỗ này tích bệnh lâu năm, thế lực khắp nơi phức tạp, không riêng chỉ Tĩnh Viễn Hầu phủ, còn có đại gia tộc ở nơi khác, có các thương nhân và quan lại, rắc rối khó gỡ. Cho dù là kiếp trước, Tông Việt và con dâu Phương Xuân cũng tốn gần mười năm mới có thể có chút hiểu.
Hiển nhiên trong một thời gian ngắn không giải quyết được, hắn an bài Tông Đạt đi, chưa chắc không phải có suy nghĩ đưa Tông Đạt ra khỏi kinh thành.
Cho dù là phụ tử, cuối cùng vẫn là đế vương, nếu đã định ra người kế thừa, chưa chắc Tông Tông không suy xét và cân nhắc kỹ càng.
“Nếu chàng đã nghĩ tốt, vậy làm đi.” Một bên nàng ôn nhu nói, một bên xoa bóp đầu cho hắn.
Hắn cầm lấy bàn tay của nàng, mỉm cười liếc nhìn nàng: “Lần này không phải không chịu được nhi tử rời xa nàng sao?”
“Tất nhiên là luyến tiếc, chẳng qua phải lấy chuyện quốc gia làm trọng sao.”
“Hoàng Hậu thật hiền đức.”
Giọng này vừa nghe đã biết là trêu chọc, Bàn Nhi lấy đôi tay trắng như phấn đánh hắn hai cái…