Lời này dường như khiến cho Thái tử trong khoảng thời gian ngắn không thể lý giải được, nghi hoặc nhìn nàng.
Nàng xấu hổ đến cúi đầu: “Nô tỳ đã muộn kinh hơn một tháng, hình như là có thai.”
Thái tử chỉ kinh ngạc một lát rồi chuyển thành bình tĩnh, thấy hai tay nàng ở sau lưng xoắn vặn, không nhịn xuống lại kéo ra, sau đó nắm trong tay, nói: “Có thai thì có thai, đây là chuyện tốt.”
“Thật là chuyện tốt sao?”
Trong lòng Bàn Nhi thật sự cao hứng, không nhịn được mà hỏi nhỏ.
Cho đến khi Thái tử ôm lấy eo nàng, sờ soạng bụng nhỏ của nàng thì nàng mới nhận ra mình đã làm cái gì, đồng thời cũng khiếp sợ với hành động của Thái tử.
“Đây mà không phải việc tốt, thì điều gì mới là việc tốt?”
“Cũng không phải, nô tỳ chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Thái tử cau mày nhìn nàng.
“Không, không có gì...”
Cho tới khi Bàn Nhi ngủ rồi, như mọi ngày, Thái tử vẫn chưa ngủ.
Tất nhiên là hắn biết câu “không có gì” vừa rồi của Bàn Nhi là lời nói trái lương tâm, lúc trước vẻ mặt do dự của nàng, mỉm cười cũng khó nén sự miễn cưỡng, nên không thể giấu giếm được Thái tử.
Vì sao lại như thế?
Thái tử phi không phải là người dễ đối phó. Hiện giờ nàng ta còn mang thai không ổn, Bàn Nhi lại có thai, không thể nghi ngờ gì thêm, Bàn Nhi chắc chắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Thái tử phi.
Nhưng Bàn Nhi lại là người do Trần thị đẩy đến bên người hắn để tranh giành sự nổi bật với Hồ lương đệ, Thái tử phi thà rằng để Bàn Nhi sinh con cũng không muốn Hồ lương đệ sinh.
Có lẽ nàng ta sẽ không hành động.
Sao ngươi biết được nàng ta sẽ không hành động?
Nhiều năm như vậy ngươi còn không hiểu rõ tính cách của Trần thị sao?
Người khác thấy có thai đều là vô cùng vui vẻ, vì sao nàng lại không vui vẻ?
Đáy lòng hắn vô cớ phát ra một giọng nói như vậy.
Thái tử có chút bực bội. Hắn nhìn người bên cạnh, buông tay ra, rồi ngồi dậy.
Tựa hồ nghe thấy âm thanh bên trong, bóng hình Phúc Lộc xuất hiện ở bên ngoài rèm.
“Điện hạ.”
“Đi gọi Bạch Cập tới.”
Không bao lâu, Bạch Cập đã bị gọi tới, Thái tử chỉ mặc áo trong rồi đi ra gian ngoài.
Trong phòng, dưới ánh đèn mờ tối, Bạch Cập quỳ gối trước mặt Thái tử.
“Việc chủ tử của ngươi có thai, ngươi có biết không?”
Bạch Cập phủ phục trên mặt đất: “Nô tỳ biết, chỉ là nô tỳ thấy hình như Tô chủ tử muốn giấu cho nên nô tỳ giả vờ không biết. Ngoài ra, dường như Bạch Truật cũng biết. Nhưng kỳ quái là nàng ta thế mà cũng nhẫn nhịn không làm gì. Dựa theo những gì nô tỳ âm thầm quan sát, nàng ta cũng không báo việc này cho người khác.”
Thái tử không nói gì, Bạch Cập tiếp tục bẩm báo: “Mấy ngày nay nô tỳ từng phát hiện cơm canh của Tô chủ tử bị người khác động tay động chân mấy lần, nô tỳ đều đã ra tay can thiệp. Nô tỳ còn phát hiện Bạch Truật cũng từng ra tay. Nô tỳ hoài nghi thân phận của nàng ta có vấn đề, dường như không đơn thuần chỉ là người của Thái tử phi. Chẳng qua, hết thảy đều ở trong tầm quan sát, tạm thời không dám xác định.”
Thái tử gật đầu, trong phòng lại lần nữa rơi vào bầu không khí yên lặng.
Lúc này, trong lòng Thái Tử lại xuất hiện một giọng nói.
Nghe đây, ngươi không nên đặt hy vọng lên người nàng ta nữa. Nàng ta chính là người như vậy, mặt ngoài giả vờ bị Hồ lương đệ sỉ nhục nên ra vẻ cất nhắc người bên cạnh, thực tế thì cho dù là cất nhắc người một nhà, nàng ta cũng không thiếu âm thầm làm những việc cần làm.
Đây là vì ngươi đã phái người quan sát, mới có thể khiến cho một số việc không xảy ra, nếu ngươi không phái người thì sao.
“Ngươi lui ra đi.”
“Vâng ạ.”
Bạch Cập thật cẩn thận bò dậy, trong lúc ngẩng đầu lên, vô cùng do dự liếc nhìn Thái tử một cái, thế nhưng vẫn không nói điều gì mà lui xuống.
Thái tử cũng không nói chuyện với Phúc Lộc, lại trở về trong phòng.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, Bàn Nhi tỉnh dậy rất sớm.
Chờ Thái tử tỉnh lại, nàng mới đi theo đứng dậy, hầu hạ Thái tử thay quần áo rồi rửa mặt như thường ngày.
Cho tới khi Thái tử sắp rời đi, nàng dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thái tử nhìn nàng một cái, bước chân mới vừa bước ra lại dừng lại, đứng tại chỗ vẫy tay với nàng.
Nàng vội đi qua.
“Nàng nhớ chú ý thân thể, mấy ngày nữa cô sẽ chuyển chỗ ở cho nàng.”
Thái tử đi rồi, Bàn Nhi lại như cũ vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
——
Vốn dĩ trong lòng Bàn Nhi còn đang suy nghĩ Thái tử gia nói chuyển chỗ cho nàng là thật hay là giả.
Nàng là nô tỳ của Thái tử phi, rõ ràng Thái tử phi đã có ý định sẽ giam nàng ở trong sân của nàng ta, Thái tử gia sẽ vì nàng mà làm trái với ý của Thái tử phi ư?
Mấy ngày sau không có chút động tĩnh gì, Bàn Nhi bèn không nghĩ nữa.
Có lẽ Thái tử gia chỉ nói chơi mà thôi, có lẽ sau khi Thái tử gia trở về Dục Khánh Cung, cảm thấy vì một nô tỳ mà khiến mối quan hệ với Thái tử phi trở nên căng thẳng thì sẽ không đáng?
Rốt cuộc cho dù là Hồ lương đệ, thái độ của Thái tử gia trước mặt người khác đều là giữ gìn địa vị của Thái tử phi, không cho phép bất kỳ kẻ nào xâm phạm sự uy nghiêm của nàng ta.
Bàn Nhi lại trầm mặc.
Có lẽ người ngoài không biết những cảm xúc này của nàng, nhưng Bạch Truật và Bạch Cập lại phát hiện được, trừ việc có vẻ sầu lo mà liếc nhìn nàng một cái, cũng không thể làm gì khác
Đúng ngay lúc này, đột nhiên có một vị quan viên của Khâm Thiên Giám tới Kế Đức Đường.
Nói là hoàng hậu nương nương ở Khôn Ninh Cung mệnh lệnh hắn tới đây nhìn xem. Tuy rằng không nói rõ, nhưng nếu là nhắc tới Khâm Thiên Giám, thì không có gì khác ngoài việc có liên quan tới phong thuỷ mệnh lý, địa thế tinh tượng. Tất nhiên, người của Kế Đức Đường đều tỏ ra cung kính, quan viên này hỏi gì cũng đáp nấy.
Quan viên trung niên này dạo quanh Kế Đức Đường một vòng, chỉ trừ chính điện là chưa đi đến, ngoài ra còn hay nhìn phương hướng nào đó rồi nói nhăng nói cuội một hồi với Phú Xuân mà người thường sẽ nghe không hiểu gì cả.
“...Thái tử phi tuổi thỏ, xung khắc với tuổi gà, ở đây có người tuổi gà không?”
Nghe thấy lời này, trong thời gian ngắn Phú Xuân cũng không trả lời được, chỉ nói cần phải hỏi kẻ dưới một chút, ai ngờ vị quan này vỗ về râu lại nói: “Rốt cuộc nói đến tam hợp tứ hành xung tương đối ảo diệu, nhưng lúc này Thái tử phi đang trong thời kỳ đặc thù, có thể kiêng dè thì vẫn nên kiêng dè mới tốt.”
“Cảm ơn đại nhân, nô tỳ sẽ bẩm báo lại việc này với Thái tử phi.”
Ngừng một lúc, Phú Xuân lại nói: “Trừ cái này ra, còn có việc khác cần kiêng dè hay không?”
“Cũng không có.”
Chờ tiễn quan viên này đi xong, Phú Xuân bèn nói việc này với Thái tử phi. Khoảng thời gian này, thân thể của Thái tử phi thực sự không tốt lắm. Mới đầu nàng có thai cũng không tệ lắm, thế nhưng đột nhiên thai nhi lại không khỏe, Thái tử phi âm thầm suy đoán có phải là đã có kẻ nào ra tay với mình hay là bị thứ gì xung khắc hay không.
Chỉ là lúc này Đông Cung đang trong thời kỳ đặc biệt, không nên gây chuyện. Nàng cũng không thể tự dưng làm ầm ĩ gọi người tới xem phong thủy gì đó cho mình, chỉ có thể nhẫn nhịn. Hiện giờ người của Khâm Thiên Giám cũng đã nói như vậy, tất nhiên nàng ta sẽ hết lòng tin theo.
Phú Xuân hỏi kẻ dưới một hồi, lại tra xét danh sách mọi người ở Kế Đức Đường.
Chợt ngẫm lại, thật đúng là không ít người tuổi gà, có ba cung nữ hai thái giám đều tuổi gà, này cũng dễ thôi, cùng lắm thì đuổi đi là được, nhưng Bàn Nhi thế mà lại cũng là tuổi gà.
Không lẽ cũng tiễn nàng đi chắc?
Việc này thật là khó làm.
“Thái tử phi, không bằng dời nàng ta ra ngoài đi?”
Thấy Thái tử phi không nói, Phú Xuân do dự hỏi.
Trần ma ma vội nói: “Này không thể được. Hiện giờ Hồ lương đệ ước gì Thái tử phi xui xẻo, Một khi dời nàng ta ra ngoài, Hồ lương đệ khẳng định sẽ mượn sức nàng ta, nhỡ nàng ta phản bội nương nương thì làm sao bây giờ? Nàng ta không ở trong tay nương nương thì khó có thể đảm bảo lòng trung thành của nàng ta được.”
“Nhưng sức khỏe của Thái tử phi...”
Đây mới là việc cấp bách, nếu cái thai này có thể yên ổn sinh ra, không chừng là một vị hoàng tử.
Nếu là hoàng tử, địa vị của Thái tử phi sẽ được củng cố.
Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đều là con của Thái tử phi, còn sợ gì những người khác?
Kỳ thật Thái tử phi cũng rất do dự, nàng hiểu rõ ý của Trần ma ma, cái gì cũng ổn thỏa khi để người ở trong tầm mắt.
Mà mặc dù ngoài miệng Thái tử phi chưa nói, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng, mấy năm nay tình cảm của Thái tử đối với nàng cũng càng ngày càng nhạt nhẽo. Ngày thường cho dù Thái tử có nghỉ ở Kế Đức Đường đi nữa, thì hai người cũng rất ít khi làm chuyện vợ chồng.
Trong viện của Hồ lương đệ như thế nào, nàng không rõ ràng lắm, nàng chỉ biết mỗi lần Thái tử nghỉ ở thiên điện, cũng chẳng xảy ra chuyện gì.
Đàn ông đều là tham luyến tươi mới, cho dù trong lòng Thái tử phi vô cùng chua xót, cũng không thể không an ủi chính mình như vậy.
Bàn Nhi ở Kế Đức Đường chính là người của Kế Đức Đường, giống như những nương nương trong cung, ai trong cung mà không nuôi mấy người xinh đẹp để giữ lại Thánh thượng ở trong cung mình?
Ở trong mắt người ngoài chính là cung nọ được sủng ái, sẽ không bàn đến mặt khác.
Nếu thật sự dời Bàn Nhi ra ngoài, liệu số lần Thái tử gia đến Kế Đức Đường sẽ càng ngày càng ít hay không, trong một tháng sẽ chỉ đến hai lần là mồng một và mười lăm?
Thái tử phi sẽ không nói những tâm tư này cho bọn nô tài biết, nên ngoài mặt nàng ta cũng chỉ nói là để bàn lại sau, hiển nhiên trong thời gian ngắn cũng chưa thể đưa ra quyết định được.
Ai ngờ đêm đó Thái tử phi lại ra một ít máu, lần này nàng ta không nhịn được, sau khi thái y rời đi, nàng lập tức gọi Trần ma ma và Phú Xuân tới, bảo ngày mai dời Bàn Nhi đi.
Sự tình phát triển đến bước đường này, Trần ma ma cũng chỉ có thể tự mình an ủi.
“Thái tử phi sắp xếp như vậy cũng không tồi, cho nàng ta một thân phận thấp kém, dù gì nàng ta cũng là người nhát gan, lão nô sẽ thường xuyên đi nhắc nhở nàng ta, hơn nữa Bạch Truật vẫn còn ở bên người nàng ta cơ mà?
Không sợ nàng ta sẽ không đồng lòng với Thái tử phi, đến lúc đó lại sắp xếp thêm mấy người của chúng ta ở bên người nàng ta, vậy thì sẽ luôn có thể quản lý nàng ta chặt chẽ được.”
Đáng tiếc kế hoạch không bằng biến hóa mau, hai ngày sau trong viện Hồ lương đệ đột nhiên truyền đến tin tức có thai, ngay sau đó Bàn Nhi cũng truyền ra có thai.
——
Thời gian kết hôn được xác định là vào mồng sáu tháng tám.
Lễ kết hôn của Thái tử không tầm thường, sau khi xác định thời gian thì bèn hạ chỉ thông báo khắp thiên hạ.
Tới gần ngày quan trọng, trong kinh thành phá lệ náo nhiệt, thậm chí một số nước nhỏ quanh thân phiên bang phụ thuộc vào nước Đại Chu đều phái đặc phái viên vào kinh chúc mừng.
Nước An Nam cũng phái người tới, lần này là vợ chồng hai người Vương thế tử của nước An Nam.
Đúng là Triệu Anh và An Bình công chúa Uyển Nhàn.
Uyển Xu và Tống Minh cũng từ Phúc Kiến trở về.
Sau khi Tống Minh đi không đến nửa năm, Uyển Xu bèn từ kinh thành đuổi theo tới Phúc Kiến.
Lúc ấy Bàn Nhi và Tông Tông từng lén thảo luận về việc này.
Tông Tông nói Uyển Xu làm bậy, Bàn Nhi lại nói, nói không chừng Uyển Xu đã nghĩ thoáng rồi.
Thực tế về việc nam nữ, Tông Tông xác thật không bằng Bàn Nhi, thật đúng là nàng nói đúng.
Lúc sau Uyển Xu bèn vẫn luôn ở Phúc Kiến với Tống Minh, hiện giờ đều đã sinh con, lần này đã là một nhà ba người cùng nhau hồi kinh.
Cùng hồi kinh còn có Tông Đạc.
Ngoài ra, Uyển Chu và Phó Khánh cũng đã trở lại, Uyển Chu còn mang theo cái bụng chửa to bốn tháng.
Việc này Bàn Nhi cũng không biết. Lúc trước cũng không có tin tức gì truyền về, nàng còn nói thầm với Tông Tông một hồi là Uyển Chu kết hôn lâu như vậy rồi tại sao còn chưa mang thai. Tông Tông còn nói Uyển Chu còn nhỏ, sinh con muộn hai năm nữa cũng tốt.
Mấy năm nay bởi vì Bàn Nhi một lần lại một lần sinh sản, Tông Tông cũng hiểu biết không ít về việc sinh dục.
Dù sao cũng dựa theo Vương thái y nói, kỳ thật phụ nữ sinh sản quá sớm cũng không tốt. Qua hai mươi tuổi mới sinh mới là tốt nhất, lúc này thân thể người phụ nữ khoẻ mạnh, chẳng những không dễ xảy ra việc sinh khó, mà sinh ra con cũng khoẻ mạnh.
Bởi vậy hắn mới nói như vậy.
Không nghĩ tới lần này Uyển Chu trở về thế mà bụng chửa, lại là bảo bối yêu thương của mình, Bàn Nhi là lần đầu tiên làm bà ngoại, mấy ngày đầu Uyển Chu mới trở về, nàng chỉ toàn vây quanh con gái của mình.
Vẫn là Tông Tông ngăn nàng lại, bởi vì tuổi thai của nàng cũng không nhỏ.
Nhắc tới việc này, lúc trước còn cảm thấy xấu hổ. Vốn dĩ đối với việc lần nữa mang thai, Bàn Nhi cũng cảm thấy không điều gì lạ, thế nhưng lại không nghĩ tới con gái cũng mang bụng chửa đứng ở trước mặt nàng, việc này khiến nàng hơi xấu hổ.
Cũng khiến nàng hiểu được cái gì gọi là trai già đẻ ngọc.
Vì việc này, nàng còn lén náo loạn với Tông Tông một hồi, nói đều tại hắn, mới khiến nàng gặp phải chuyện xấu hổ như thế.
Chẳng qua đây là nói chuyện phiếm, không nói kỹ.
Các chị em đều đã đến đông đủ, cũng coi như hội tụ đầy đủ một nhà.
Uyển Nhàn, Uyển Xu, Uyển Bùi, Uyển Lanh đều đã là làm mẹ, cũng chỉ có Uyển Chu là lần đầu tiên có thai, các chị em bèn nói chuyện quanh việc Uyển Chu có thai và chuyện của con trẻ.
Lần này là lần đầu tiên về kinh sau mười mấy năm xuất giá của Uyển Nhàn, nàng của hiện tại và Uyển Nhàn của trước kia hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Kỳ thật trước khi Uyển Nhàn xuất giá đã có dấu hiệu của sự thay đổi, nhưng không khác biệt nhiều bằng lần gặp mặt này.
Da đen, người cũng đẫy đà, nếu nói trước kia Uyển Nhàn là người gầy yếu, thì hiện tại nàng lại là khoẻ mạnh đầy đặn.
Từ dáng người là có thể nhìn ra, khuôn mặt tràn đầy sự tự tin và vẻ tươi cười, vừa thấy đã biết sống rất tốt.
Xác thật cũng rất tốt, Đại Chu vẫn luôn có đặc phái viên thường trú ở An Nam.
Những năm gần đây, ngoại trừ một mình Uyển Nhàn, Triệu Anh chưa từng nạp thiếp, tất cả con nối dõi đều do Uyển Nhàn sinh ra.
Hai người tổng cộng đã sinh ra hai trai một gái, sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn.
Uyển Xu thay đổi cũng rất lớn, từ sau khi xác định việc kết hôn, nàng thấy các chị em khác đều là một khuôn mặt lạnh lùng dường như ai mắc nợ nàng, lần này lại nhiều vẻ tươi cười, lời nói cũng nhiều hơn.
Dường như lần nữa trở lại giống với lúc trước, nhưng so với lúc đó lại nhiều thêm một phần chân thành.
Tương tự thay đổi cực lớn còn có Uyển Thiền, nàng xem như trổ mã “phúc hậu” nhất trong các chị em, mặt mày hồng hào, khí sắc rất tốt, tuy rằng ngoài miệng không thể thiếu oán giận phò mã không có tiền đồ gì, nhưng mặc cho ai cũng có thể nghe ra lời này có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Tam tỷ, tỷ cũng đừng oán giận tỷ phu, tỷ phu đối với tỷ còn chưa đủ tốt sao?”
Uyển Bùi cười nói, có ý giễu cợt.
“Tốt cái gì mà tốt, hắn cũng chỉ có chút bản lĩnh này.”
Nghe xong lời này của Uyển Thiền, mọi người đều nở nụ cười.
“Các ngươi cũng đừng cười ta. Với ta mà nói, ta hâm mộ đại tỷ nhất. Nhìn một cái, đại tỷ mới là chân chính tùy ý tiêu sái. Đâu giống chúng ta, cả đời đều ở trong một mảnh trời bốn góc kinh thành này, thế giới bên ngoài là dạng gì cũng không biết.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, nhất thời ánh mắt của Uyển Nhàn, Uyển Chu còn có Uyển Xu đều trở nên phức tạp.
Trong các chị em, cũng chỉ có ba người các nàng từng ra kinh, nguyên nhân lại không giống nhau.
“Đại tỷ, tỷ nói cho ta nghe đi, chuyện sau khi tỷ đi An Nam, còn có chuyện giữa tỷ và tỷ phu đi.”
Uyển Ngọc tò mò mà lại gần hỏi.
Thiếu nữ mười lăm tuổi chính là tuổi tác đang tò mò mọi chuyện, đặc biệt là về chuyện tình cảm.
Không quá hai năm nữa, Uyển Ngọc cũng phải xuất giá, nàng có thể nhìn ra tình cảm giữa đại tỷ và đại tỷ phu rất tốt.
Tình cảm giữa Uyển Chu và Phó Khánh cũng rất tốt, nhưng quá trình đã bị nàng quấy nhiễu đến nên nàng đều đã biết, hiện tại đến phiên Uyển Nhàn.
Uyển Thiền cũng ở một bên góp vui: “Đúng vậy đúng vậy, đại tỷ mau nói đi.”
“Nói cái gì chứ, các muội thật là.”
Uyển Nhàn cười mắng nói, ánh mắt lại trở nên mông lung.