Dắng Sủng

Chương 204: Phiên ngoại của Tông Đạc (1)



Khi đến Phúc Châu, vừa hay cũng là ban đêm.

Ở bến đò đã sớm có người đợi sẵn.

Trời đang đổ cơn mưa nhẹ.

Như Ca ôm áo khoác ngoài trong tay, cầm ô vội vàng chạy đến: “Điện hạ, ngài coi chừng dưới chân nhé.” Nói xong, nàng đưa ô cho Tiến Trung, rồi khoác áo choàng cho Tông Đạc.

“Sao ngươi lại ở đây?” Tông Đạc dùng nắm đấm chặn môi ho vài tiếng, vẻ mặt thanh tuấn không giấu được vẻ mệt mỏi. Bởi vì hiện giờ đang là giữa mùa thu và mùa đông, trên đường đi vội quá, nên hai ngày nay thân thể có chút không thoải mái.

Như Ca lườm Tiến Trung một cái, như thể phàn nàn hắn ta không chăm sóc tốt.

Tiến Trung cũng dùng ánh mắt của mình để đấu với nàng ta, điện hạ đang rất vội, nên chuyện này không phải một gã nô tài như hắn ta có thể ngăn cản, hắn ta đã thuyết phục qua nhưng điện hạ lại không nghe.

Tông Đạc cười nhẹ: "Đừng lườm Tiến Trung nữa, là do ta gấp gáp muốn trở về, dù sao ta cũng đã lãng phí rất nhiều thời gian trong kinh rồi."

Đột nhiên vẻ mặt của Như Ca dịu đi: "Ta chỉ cho rằng nếu hắn ta đã theo ngài về kinh thì nên chăm sóc tốt cho ngài."

"Đừng trách hắn."

Nói xong, hắn bước tới, Như Ca vội vàng giật lấy chiếc ô từ tay Tiến Trung, rồi đi theo sau.

Như Ca gặp được Tông Đạc là khi hắn mới đến Phúc Kiến, bởi vì hắn chọc tức một thương nhân địa phương, đối phương không rõ thân phận của hắn, nên hắn ta đã thuê một Mạnh Hổ bang nổi tiếng ở Phúc Kiến, muốn mua mạng của hắn.

Mạnh Hổ bang ra tay liên tiếp, hầu hết Tông Đạc đều tránh được, dường như nhận ra đây là một thế khó nên Mạnh Hổ bang đã thay đổi chiến thuật, sau đó thì phái Như Ca ra.

Vào thời điểm đó, Tông Đạc đang thảo luận công việc kinh doanh với những người ở Di Xuân Các, Như Ca đã giả vờ là một trong những người đứng đầu của nơi đó.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tông Đạc, Như Ca khá ngạc nhiên không biết thanh niên có dáng vẻ yếu ớt này lại có thể khiến những cao thủ bậc nhất trong bang lần lượt thất bại? Nhưng sự thật chứng minh rằng, coi thường kẻ thù của chính mình là coi thường mạng sống của chính mình.

Nhưng Tông Đạc không giết Như Ca mà để nàng ta đi.

Sau đó, Như Ca lại giả làm tiểu nhị trong nhà hàng và người lái xe, tất cả đều bị Tông Đạc nhận ra. Vào thời cổ đại, Gia Cát Lượng đã bảy lần bắt được Mạnh Hoạch, nay thì có Tông Đạc tóm được Như Ca những ba lần.

Sau khi Tông Đạc thả Như Ca đi lần thứ ba, Như Ca đã có chút suy sụp.

Hỏi hắn xem muốn làm gì.

Tông Đạc không nói gì, nhưng ngay sau đó Như Ca đã chủ động đến tìm Tông Đạc, nói rằng nàng ta sẽ làm nô tì ở bên cạnh hắn, chỉ hi vọng hắn có thể tha cho Mạnh Hổ bang.

Lúc này, sau khi trải qua một loạt các cuộc bao vây và đàn áp, Mạnh Hổ bang mới nhận ra rằng họ đã khiêu khích một người mà họ không thể khiêu khích.

Như Ca là con gái của thủ lĩnh Mạnh Hổ bang, tên đầy đủ của nàng ta là Mạnh Như Ca.



Sau khi trở về nhà, Như Ca khuyên Tông Đạc nghỉ ngơi sớm.

Miệng hắn nói ừ, nhưng hắn lại không có ý định rời khỏi phòng sách.

Lúc đầu sau khi Tông Đạc đến Phúc Kiến, nghe lời Tông Việt lựa chọn làm dân thường, trước tiên hắn chọn làm thương nhân, thành lập nên “Thương hiệu Vinh Thuận”, lúc sau thì thu phục luôn cả Mạnh Hổ bang, mấy năm nay Thương hiệu Vinh Thuận cũng rất nổi tiếng ở khu vực ven biển.

Không ai biết Thương hiệu Vinh Thuận này nổi lên như thế nào, còn khi ai đó để ý, thì nó đã nuốt chửng công việc kinh doanh của rất nhiều người với một sức mạnh không thể ngăn cản được.

Bây giờ Tông Đạc đã có một tên khác bên ngoài, được gọi là Vinh Tam Gia.

Các quan lại của vùng ven biển đều biết Duệ Vương ở Phúc Kiến, nhưng quan sát một lúc, Duệ Vương lại không hề có tí động tĩnh gì, mỗi lần ra khỏi Vương phủ đều tìm một số văn nhân, để đối thơ, uống trà chơi cờ. Cũng có một số người phát hiện Thương hiệu Vinh Thuận dường như có liên quan gì đó đến Duệ Vương, nhưng không ai đánh đồng vị Vinh Tam Gia sấm rền gió cuốn thủ đoạn đầy tay với Duệ Vương ôn tồn lễ độ.

Theo họ, sở dĩ Duệ Vương đến Phúc Kiến là vì bị Thánh thượng đày đi.

Thử nghĩ mà xem, Tô Hoàng hậu dù tài đức vẹn toàn đến đâu thì sao có thể để một hoàng tử danh tiếng lẫy lừng ở trong kinh làm chướng mắt chứ? Khi những lời bàn tán cứ xảy ra, thì Duệ Vương đã đến Phúc Kiến.

Đến thì đến thôi, miễn là đừng làm lỡ chuyện họ phát tài là được.

"Ngày mai ngài còn phải gặp người của Hắc Long bang nữa, còn phải lên thuyền ra khơi, nên là nghỉ ngơi sớm đi?"

Tông Đạc ngẩng đầu khỏi xấp hồ sơ, cười nói: "Như Ca, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ, ta đọc xong mấy cái này, sẽ nghỉ ngơi sau."

“Sao ngài không nghe khuyên bảo thế này!” Như Ca nói.

Nàng ta tức giận dậm chân, thấy Tông Đạc vẫn đang nhìn mình mà cười, bóng dáng đỏ bừng vụt đi như một cơn gió.

Cánh cửa bị đóng sầm từ bên ngoài.

Căn phòng có một chút yên tĩnh, bầu không khí có chút khó xử.

Tiến Trung liếc nhìn biểu hiện của chủ nhân rồi thì thầm: "Như Ca cô nương cũng là đang lo lắng cho thân thể của điện hạ."

Tông Đạc ngả người ra sau, xoa lông mày: "Ta biết, nhưng ngày mai ta phải đi gặp Hắc Long bang, một khi đi thì ta không biết khi nào mới quay về được, việc vặt phức tạp, không coi hết mấy thứ này, nên nếu càng tích góp lại thì sẽ càng nhiều hơn."

Tiến Trung đột nhiên không nói gì.

Thấy Vương gia đang nhìn về phía cửa, chỉ lo hắn vì tức giận Như Ca cô nương mà buồn phiền, do dự một chút rồi nói: "Nô tài nghe Tiểu Đặng Tử nói, sau khi điện hạ trở về kinh, người của Mạnh Hổ bang đã đến tìm Như Ca cô nương, chính là vị hôn phu của Như Ca cô nương, ;à cái người họ Triệu kia, có vẻ vẫn chưa từ bỏ. Nếu điện hạ đã rất thích Như Ca cô nương rồi, sao ngài không sớm đưa nàng về nhà sớm, rồi cho nàng một danh phận, như thế thì bên cạnh ngài cũng có người chăm sóc, cũng có thể tránh tên họ Triệu lại tới. "

“Nói nhảm cái gì thế!” Tông Đạc cau mày mắng.

Tiến Trung sợ đến mức im lặng.

Tông Đạc thở dài: "Tiến Trung, ngươi đừng nghĩ bậy, ta với nàng ta đã hứa hẹn từ trước, năm sau sẽ đến hạn năm năm, là lúc nàng ta phải trở về nhà..."

Có tiếng rầm bên ngoài cửa, như thể có vật nặng rơi xuống đất.

Tiến Trung vội vàng mở cửa, nhưng bên ngoài lại không có ai, chỉ có một cái khay và một bộ quần áo rơi trên mặt đất.

Quần áo là những đường kẻ trên dưới sẫm màu và ống tay áo rộng.

Đây là màu độc nhất của Vinh Tam Gia.

Không giống với Duệ Vương, Vinh Tam Gia thường mặc đồ màu đen huyền, còn Duệ Vương thường mặc một chiếc áo choàng có màu sắc của sau cơn mưa trời lại sáng, với một khí chất ấm áp, đẹp trai và lịch lãm.

Sẽ xuất hiện ở đây, còn cầm lấy những thứ này, chỉ có thể là Như Ca, có vẻ Như Ca đã nghe thấy gì đó được nói ở bên trong.

Tiến Trung quay đầu lại chủ nhân, mới phát hiện Tông Đạc không biết từ khi nào đã đến sau lưng hắn ta, nhìn ra cửa với một ánh mắt có chút phức tạp.

Lần này, dường như hắn đã thực sự tức giận. Tiến Trung âm thầm nghĩ.

Ai biết được rằng sau khi Tông Đạc đi ra ngoài vào sáng hôm sau, Như Ca lại xuất hiện rồi.

Nàng ta vẫn mặc một bộ trang phục màu đỏ chói, mái tóc đen nhánh thắt bím và xõa xuống vai trái. Thân hình cao, dáng người mảnh khảnh, có dây buộc quanh cổ tay và cổ chân, trên lưng đeo một con dao quắm.

Sau khi Như Ca xuất hiện, thì không nói chuyện với Tông Đạc, rõ ràng là rất tức giận.

Tông Đạc hỏi nàng ta đã ăn sáng chưa, nàng ta cũng không để ý.

Tiến Trung ở bên cạnh nhíu mày, trong lòng nhàn nhạt thở dài, đáng tiếc nữ nhân kiệt xuất như vậy lại là người của giang hồ, thân phận của nàng ta quá thấp rồi, nếu không..., nếu không tại sao điện hạ lại nói nàng ta sẽ trở về nhà sau năm năm nữa.

Để Tiến Trung thấy rằng điện hạ thích Như Ca, nếu không thì làm sao một người như vậy có thể xuất hiện bên cạnh điện hạ?

Nói là bảo vệ, thề trung thành đến chết?

Đường đường là Hoàng tử của Đại Chu, thân phận cao quý của Duệ Vương, thfi sẽ cần một người giang hồ bảo vệ sao? Nhưng Tiến Trung không thể hiểu được chủ nhân của mình đang nghĩ gì, với vẻ đẹp hoạt sắc sinh hương của mỹ nhân ở bên cạnh hắn qua qua lại lại, cũng có thể khiến hắn không chút động lòng chút nào, trong trắng như hòa thượng.

Không nói nhiều, đoàn người nhanh chóng phi nhanh đến ngoại thành.

Sau khi đi được khoảng nửa giờ, mới đến một bãi biển.

Bãi biển đầy đá, người bình thường sẽ khó dẫm lên, nhưng Tông Đạc không biết võ, bước đi đương nhiên sẽ chậm rãi, Như Ca đi theo sau, có vẻ rất vội, một bước, rồi lại một bước, cứ bước tới ôm chừng eo hắn, một vài người khác thì đi trước nên đã đến được căn cứ của họ.

Ngay khi đứng yên, nàng ta vội buông tay ra, khuôn mặt có chút đỏ lên, nhưng vẫn nghiêm nghị như có người nợ nàng ta mấy trăm lượng bạc, nhìn Tông Đạc cũng không thèm nhìn.

Tông Đạc bật cười, định nói gì đó để xoa dịu lại, thì lúc này mặt nước có động tĩnh.

Mọi người nhìn sang thì thấy được vài chiếc thuyền nhỏ đang chèo trên mặt nước.

Chiều dài của thuyền chỉ dài mười thước rưỡi, đáy thuyền cực kỳ nông. Phía trước có một người đứng trên thuyền, thân hình cao lớn thẳng tắp, dung mạo khác hẳn người thường.

“Duệ Vương bệ hạ.” Đợi khi thuyền chuẩn bị cập bến, một vài người trên mũi thuyền bước tới và kính cẩn chào Tông Đạc.

Tông Đạc vung tay lên: "Không cần như thế đâu."

"Đây không phải là hải cảng, thuyền lớn không vào được, chỉ có thể dùng loại thuyền này để đón điện hạ."

Tông Đạc khẽ gật đầu ra lệnh nói: "Lên thuyền."

Ngay khi giọng nói vừa phát ra, các vệ sĩ đi cùng đã nhanh chóng bước tới.

Tiến Trung và Tông Đạc là hai người duy nhất không biết võ thuật, Tông Đạc lại bị Như Ca tóm lên thuyền, vị thủ lĩnh hơi bất ngờ khi nhìn thấy cảnh này, có thể thấy dáng vẻ Duệ Vương không tán thành đứng yên đằng sau, nhưng hắn ta lại không để lộ ra.

Chỉ là tội nghiệp cho Tiến Trung, suýt chút nữa đã trèo lên thuyền bằng tay và chân, quần áo còn bị nước biển làm ướt.

Lại so với Tông Đạc thì đến cả chân áo choàng, tay áo của hắn cũng không bị rối, đúng thật là người với người không thể so sánh.

Con thuyền di chuyển về phía trước khoảng một phần tư giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy con tàu lớn.

Nó là một vật to khổng lồ, cao khoảng hai mươi mét.

Đặc biệt là khi thuyền tiến lại gần, nhìn từ dưới lên, càng cảm nhận được sự khổng lồ của con tàu. Có một hố đen lớn cách vài mét ở mạn tàu, chỉ cần dành một chút thời gian ở vùng ven biển, sẽ biết nó là gì.

Đó là khẩu pháo, ở trên trang bị khẩu đại bác.

Đây là một tàu chiến được trang bị kỹ lưỡng.

Thang trên tàu nhanh chóng được hạ xuống, từng nhóm người lần lượt lên tàu chiến.

Lúc này, một người đàn ông trung niên khác trong bộ âu phục màu xám mạnh mẽ dẫn theo người bước đến.

"Duệ Vương điện hạ."

"Phó tướng Chu, đừng khách sáo, lần này phiền ngươi đi cùng ta một chuyến rồi."

"Lời này của điện hạ có chút nặng rồi. Trước khi điện hạ đến, Tần Vương điện hạ đã đặc biệt căn dặn, tất cả đều là vì Duệ Vương, phải giúp điện hạ hoàn thành công việc. Nếu không phải ngài ủng hộ Bì đảo, mấy năm nay chúng ta cũng không thể đánh nát bọn răng bọ dân tộc Kim kia.”

Mấy năm nay Tông Đạc đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ kinh doanh, nhưng tất cả số tiền đấy đều được dành cho Bì đảo này.

Đại Chu có hải quân, nhưng hải quân lại tập trung ở Mân Giang và Phúc Kiến, lần đó cuộc tập kích vào đại hậu phương của dân tộc Kim từ Bì đảo bằng đường biển đã khiến Tô Hải và những người khác nhận ra tầm quan trọng của các tuyến đường biển.

Sau khi đến Bì đảo, bốn bể của Bì đảo được bao bọc bởi nước, có vị trí địa lý thuận lợi, nghe nói trước đây Đại Chu chủ yếu là bộ binh, để chống lại dân du mục ngoài hải quan nên sau này phát triển thêm kỵ binh.

Nhưng vùng ngoài đã tiêu hao hết kinh phí của triều đình, vì ven biển luôn có hải tặc, nên hải quân cũng được chia một phần, nhưng đó cũng chỉ là một góc của miếng bánh mà thôi. Khi đến lượt Bì đảo, nhân lực được triều đình hỗ trợ hết mức ít ỏi, nhưng khi nghe tin Bì đảo vẫn cần phải huấn luyện thủy quân, nên một số bộ hạ đã lên tiếng.

Cũng chính vì khả năng ngân khố quốc gia không còn đủ khả năng thành lập hải quân.

Binh sĩ thì dễ, nhưng tàu chiến và thậm chí là vũ khí trên người mới là vấn đề lớn.

Tàu chiến không có pháo vẫn có thể là tàu chiến sao?

Nhưng đại bác của Đại Chu cũng có thể sử dụng trên mặt đất, nhiều nhất sẽ có vài người bị giết bởi nổ buồng, có thể trang bị trên tàu chiến, còn có thể trực tiếp phá hủy tàu chiến.

Phải biết rằng việc đóng một tàu chiến có thể rất tốn kém.

Nói cách khác, chỉ có thể tìm người bán đại bác để mua đại bác.

Nhưng đại bác cũng đắt, mua được cũng không dễ, cộng với một số lý do khác, kế hoạch thành lập hải quân ở Bì đảo tan thành mây khói.

Nhưng Tông Kiềm không bỏ cuộc, Tông Đạc đến vùng ven biển, cũng nhận ra rằng những doanh nhân lớn ở địa phương và một số quan chức địa phương đã ăn sâu vào gốc rễ, khi ra biển, liệu có thắt lưng buộc bụng hay không, có làm nên chuyện lớn không, còn phải để bản thân hắn có được chiếc tàu chiến của riêng mình mới được.

Ví dụ đơn giản nhất, hầu hết các thương gia lớn ở vùng ven biển đều kiếm được rất nhiều tiền nhờ việc vận chuyển hàng hóa đường biển, ngươi đem một lượng hàng ra biển, chỉ dựa vào một chút lực lượng vũ trang ở trên thuyền hàng, nói không chừng ra biển đã bị bắn rồi, họ không có lực lượng vũ trang, chỉ có thể đi con đường của Tịnh Hải Hầu phủ.

Nhưng vừa hay thứ mà Tông Đạc muốn tránh nhất lại chính là Tịnh Hải Hầu phủ.

Vậy là hai anh em đã hợp lại thành một, một người phụ trách ra tiền, người kia bí mật đóng tàu và huấn luyện hải quân ở Bì đảo, mấy năm nay, cũng được xem là họ đã đạt được một số thành tích rồi, đây là lý do Tông Đạc lựa chọn đàm phán với Hắc Long bang vào thời điểm này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com