Bàn Nhi chớp mắt, biểu cảm trở nên dần dần thích thú.
Lưu Thừa Huy cũng chẳng dám nhìn nàng, lộ rõ vẻ hoảng hốt: “Tỷ tỷ xuất thân dân gian, trước kia trong nhà có người là đại phu, nghe người nói rằng phụ nữ không thích hợp với xông hương thơm, cũng không thích hợp để uống những loại trà có mùi thơm… Tuy những thứ đồ có hương thơm rất tốt, nhưng nếu dùng không đúng cách sẽ tổn hại đến cơ thể, muội muội càng phải lưu ý nhiều hơn mới phải.”
Bàn Nhi không muốn đi lòng vòng, nên hỏi thẳng: “Lưu tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ đang muốn nói cái gì?”
Lưu Thừa Huy đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mập mờ: “Ta chẳng muốn nói gì cả, bởi vì mới nhớ đến chuyện đã từng nghe qua trong nhà, nên chỉ là muốn kể một câu chuyện thú vị cho Tô muội muội nghe mà thôi. Tô muội muội nghe hiểu thì cũng tốt, nghe không hiểu thì cũng chẳng làm sao, tỷ tỷ trời sinh không biết nói chuyện, muội muội cũng đừng trách ta.”
Nói xong, nàng ta vội vội vàng vàng quay người rời đi, hành động này thật sự rất không đúng mực. Nhưng nàng ta là Thừa Huy, Bàn Nhi chẳng qua chỉ là Phụng Nghi chức vị thấp nhất, rốt cuộc cũng không bới móc ra được sai sót nào.
Bàn Nhi vuốt lông mày, tay cầm ly trà lên uống.
Tình cô cô từ bên trong bước ra, vẻ mặt khó hiểu: “Nàng ta phiền phức tận nửa ngày, chỉ vì nói ra những lời này thôi sao?”
Bàn Nhi nhấp một ngụm trà, nói: “Cô cô lẽ nào người không nghe rõ ý tứ của nàng ta sao, nàng ta bảo ta phải cẩn thận với Thái Tử phi.”
Nói đi nói lại, nhiều chỗ cong cong vẹo vẹo như vậy, tất cả lời nói của nàng ta đều là giả, chỉ có trà có hương thơm là trọng điểm.
Đối với Bàn Nhi mà nói, nàng đã trọng sinh lại một kiếp, đương nhiên biết những chuyện Thái Tử phi lén lút làm sau lưng, thế nhưng nếu như nàng không trọng sinh thì sao?
Một người phụ nữ đột nhiên được sủng ái, lại còn là một cô gái trẻ tuổi, nữ tử hậu cung được thánh sủng độc nhất vô nhị, cuối cùng sẽ nghĩ đến chuyện có đứa con nối dõi.
Bởi vì có con thừa tự, nên mới có thể bảo đảm được tương lai, dù sao thì cũng không có ai dám khẳng định mình sẽ được sủng ái cả đời.
Cứ như vậy, hành động của Lưu Thừa Huy rõ ràng là có thâm ý, đến tìm nàng trò chuyện, thực ra là vì muốn nhắc nhở nàng cẩn thận Thái tử phi. Nếu như Bàn Nhi có lòng dạ không sâu, lại làm chuyện gì cũng lỗ mãng, thì sẽ làm thế nào? Trong lòng nhất định sẽ nghi ngờ, sẽ đi tìm Thái tử rồi nằng nặc đòi mời thái y.
Có Thái y bắt mạch, những thứ không rõ ràng trong cơ thể đương nhiên sẽ được phơi bày trước công chúng.
Không không không, hình như nghĩ sai rồi, trà hoa kia của Thái tử phi chính là phương pháp bí truyền ở quê nhà của Nhị phu nhân, có thể ầm ĩ lâu như vậy, chính là bởi vì đại phu bắt mạch lại không chẩn đoán ra được vấn đề gì.
Kiếp trước Bàn Nhi cũng không nghĩ đến việc đi tìm Thái y, cũng không có ai có thể phát hiện ra manh mối gì, thậm chí Bàn Nhi làm sao mà nghi ngờ thứ trà hoa đó, chính là nhờ vào Tình cô cô.
Tổ tiên của Tình cô cô là làm thái y, không biết rằng đã phạm phải tội gì khiến cho toàn bộ đàn ông trong nhà đều bị chém, còn tất cả phụ nữ trong nhà thì bị đem bán cho giáo phường ti. Ban đầu Tình cô cô bởi vì tuổi còn nhỏ, lại còn được người khác bí mật giúp đỡ, mới không lưu lạc đến giáo phường ti, nhưng cũng không tránh khỏi số phận lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Bởi vì nguồn gốc của gia đình, Tình cô cô vẫn biết một ít về y học, nhưng thứ bà ta giỏi nhất lại không phải là thuốc, mà là về điều chế hương thơm.
Thực ra kiếp trước Bàn Nhi vốn dĩ không phát hiện ra vấn đề gì ở trà hoa, mà chỉ nhận ra hương liệu đốt hương của Thái tử phi sai người mang đến cho nàng có vấn đề, khi ấy mới cẩn thận đề phòng, thậm chí còn không dám đụng đến trà hoa nữa, cái gì cũng không dám ăn. Sau này tiếp tục theo dõi, nàng mới đoán ra được trong trà hoa có vấn đề, nhưng cụ thể là vấn đề gì, nàng lại hoàn toàn không biết, chỉ biết là gây trở ngại đến việc có con nối dõi.
Mà sở dĩ nàng biết được rõ ràng, chính là lần này sau khi vào Đông cung, nàng cố tình tìm một cái cớ, nói cho Tình cô cô chuyện mà nàng cảm thấy rằng trà hoa có vấn đề. Tình cô cô dùng phần trà hoa còn thừa thấm vào khăn tay, phát hiện trà hoa không có vấn đề, mà là mật hoa trong trà có vấn đề.
Trà ướp hương vốn dĩ là trà hoa, trà hoa khi uống vào sẽ có hương thơm lan tỏa, loại trà này rất được phụ nữ ưa chuộng, phụ nữ thích vị ngọt, cho nên thêm chút mật hoa vào để thêm vị ngọt, cách làm này quả thật là không sai.
Cái sai ở đây chính là mật hoa không phải loại nào khác, lại là mật hoa oải hương.
Hoa oải hương, hay còn gọi là vanilla, loại cây này có vô số ghi chép trong sách cổ, còn có người gọi nó là Linh lăng hương bởi vì nó sinh sôi nảy nở ở Linh Lăng.
Hoa oải hương chính là loại vanilla phổ biến nhất, chủ yếu được dùng để điều chế hương liệu, nhưng lại có một phương thuốc cổ truyền liên quan đến hoa oải hương ở trong cuốn “Y Lâm Tập Yêu Phương”-- dùng hoa oải hương xay thành bột, lấy hai tiền trong rượu vàng, ủ liên tục năm ngày, trong vòng một năm sẽ không thể mang thai.
Phương thuốc này không phải không phổ biến, rất nhiều canh tránh thai được trộn hoa oải hương vào trong đó. Thế nhưng hoa oải hương là vanilla, rất khó để che giấu mùi hương, người bình thường chỉ cần biết được mùi hương của vanilla là như thế nào đã có thể dễ dàng phân biệt được.
Vì vậy thứ đồ này ít được sử dụng nơi hậu trạch.
Không vì điều gì khác, mà nó quá dễ dàng bị phát hiện.
Nhưng trà hoa của Thái tử phi lại không bỏ hoa oải hương, mà lại thay bằng mật hoa oải hương, nếu như không nhờ vào khứu giác hơn người của Tình cô cô, thuở nhỏ lại còn nghe qua về mật hoa này không ít lần, thì sẽ tuyệt đối không thể phát hiện ra.
Thông qua mật hoa, hương thơm ngào ngạt của hoa oải hương bị loại bỏ, khiến cho người khác không dễ dàng cảm nhận được. Mặc dù dược tính bị giảm đi rất nhiều, nhưng lại có lợi là thêm một lớp trên mạch tượng khó có thể nhìn ra được.
Tình cô cô nói, loại trà này tuy gây ra tổn hại cực kì bé đối với cơ thể người phụ nữ, nhưng nó còn có tác dụng hơn thuốc tránh thai của phụ nữ quý tộc tiền triều. Bởi vì dược tính nhẹ, cho nên cần phải uống hàng ngày mới phát huy công dụng tránh thai. lại cộng thêm thủ đoạn sắp xếp ngày thị tẩm của Thái tử phi, phải xem như là không có một chút sơ hở nào.
Chuyện này đã khiến Bàn Nhi tốn thời gian hai kiếp, còn có cơ duyên trùng hợp mới biết rõ được nội tình, Lưu Thừa Huy không có khả năng biết được. Vậy nên là Lưu Thừa Huy cũng như Bàn Nhi, đã phát hiện ra những điểm đáng ngờ trong trà, nhưng lại không tìm ra được bằng chứng. Nhưng nàng ta vẫn đến nhắc nhở Bàn Nhi, là muốn để cho Bàn Nhi đề phòng cẩn thận Thái tử Phi?
Đúng vậy, chỉ có thể là vì lý do đó.
Cũng giống như kiếp trước, thân thể của nàng không có vấn đề gì nhưng mãi vẫn không hoài thai, dĩ nhiên là có chỗ nào đó sai sai, miễn là trong lòng có sự đề phòng, thì sẽ tránh được con người có lòng độc địa, nhìn xem đối phương làm cái gì cũng đều mang theo dụng ý.
Thế nhưng vì sao Lưu Thừa Huy lại phải làm như vậy?
Nhắc nhở Bàn Nhi, đối với nàng ta thì có lợi ích gì?
Nếu như nói nàng ta muốn từ chỗ Bàn Nhi mà phân chia sự sủng ái gì đó thì cũng không giống lắm, Lưu Thừa Huy đến đây vài lần, nhưng lần nào đến cũng sẽ không ở lại cho đến khi mặt trời lặn, nếu như nàng ta thật sự muốn phân chia sự sủng ái từ chỗ Bàn Nhi, nàng ta nhất định sẽ vô tình gặp gỡ Thái tử, thế nhưng thời gian này nàng ta vẫn cứ luôn trốn tránh.
Trong lòng Bàn Nhi có hơi khó chịu.
Con người chính là kỳ quái như vậy, lúc không biết thì tò mò, nếu như nửa biết nửa không biết thì lại thấy khó chịu hơn nữa. Nhưng ngay cả khi có người tiết lộ câu trả lời, lại cảm thấy nửa tin nửa ngờ không biết rốt cuộc điều này là thật, hay là đang lừa người khác.
Nàng cảm thấy Lưu Thừa Huy đã thành công rồi, ít nhất nàng ta cũng thành công khiến cho tâm trạng của nàng bị quấy nhiễu.
“Mặc kệ nàng ta, nếu như nàng ta có mục đích, nhất định sẽ còn đến nữa.”
Tuy nhiên Lưu Thừa Huy không đến, thậm chí là khi nàng ta kẻ trước người sau với Bàn Nhi, ngoại trừ chào hỏi ra thì điều gì cũng không nói, dường như còn muốn trốn tránh nàng.
Giờ Thân vừa qua, đã có người chuyển lời từ Dục Khánh cung, nói rằng chút nữa Thái Tử sẽ đến dùng bữa.
Vừa đúng lúc Hương Bồ đang định đến phòng ăn sắp xếp bữa tối, Bàn Nhi lại tăng thêm vài món mà Thái tử yêu thích, lệnh cho Hương Bồ đi bố trí.
Quá nửa giờ Dậu, bên ngoài Tây sương xuất hiện rất nhiều thái giám, trái lại Đông sương bên kia lại yên tĩnh đến độ dường như không có kẻ nào ngó ngàng, cửa lớn đóng chặt, cũng không thấy một tên nô tài nào.
Ngày hôm đó trong viện tử Triệu Hi Nguyệt đã chặn đường Thái Tử, mặc dù sau chuyện này Thái tử không trừng phạt nàng ta, nhưng cũng khiến cho Triệu Hi Nguyệt bị mất mặt. Vì vậy nàng ta đổ bệnh, đã nhiều ngày không đến Kế Đức đường để thỉnh an, thế nhưng Kế Đức đường bên kia nghe nói nàng ta bị ốm, Thái Tử phi vẫn vì nàng ta mà mời Thái y đến chẩn bệnh cho nàng ta.
Kể từ đó cho đến nay, toàn bộ Đông sương trở nên đặc biệt trầm thấp, mùi thuốc nồng nặc thỉnh thoảng bay ra bên ngoài, càng chứng minh được rằng hoàn cảnh của người bên trong vô cùng tồi tệ.
Lúc Thái tử đi đến Tây sương, cả người ngập tràn sự nhiệt huyết.
Hắn mặc một cái áo choàng màu vàng có thêu hoa văn hình rồng, trông giống như vừa mới từ bên ngoài trở về, bên trong có ba lớp, bên ngoài cũng có ba lớp, Bàn Nhi vừa nhìn đã thấy nóng, thế nhưng nhìn hắn vẫn ung dung tự tại.
Tuy rằng Thái tử có sức hấp dẫn như vậy, ban đầu vốn dĩ rất nóng nhưng khi nhìn hắn lại không thấy nóng nữa, chỉ có cổ áo ướt đẫm mồ hôi kia nói cho mọi người biết rằng hắn cũng rất nóng.
“Bệ hạ nên tắm rửa trước đi rồi hẵng thay quần áo.” Nói xong, Bàn Nhi cũng không chờ Thái tử đồng ý, đã ra lệnh cho người đi chuẩn bị nước.
Thái tử nhìn nàng cười cười, đã từ bỏ việc thuyết phục nàng nắm rõ những quy tắc.
Để mà nói thì Thái tử chính là một người chú trọng đến những quy tắc, nhưng các quy tắc ấy lại bị phá vỡ khi ở chung với Bàn Nhi. Cũng do Bàn Nhi hiểu cái nào nặng nhẹ, đã sống cùng hắn gần như cả cuộc đời, nàng hiểu rất rõ khi ở trước mặt Thái tử, cái gì có thể mạo phạm, cái gì không thể đụng đến được.
Cho nên tiêu chuẩn đặt ra là vô cùng thỏa đáng, Thái tử cũng chỉ có thể buông trôi bỏ mặc mà thôi.
Thời tiết bây giờ rất nóng, trong một ngày Thái tử phải tắm rửa tổng cộng hai ba lần, cho nên cơ thể cũng không quá bẩn, chỉ cần dùng nước tắm đi mấy vệt mồ hôi là có thể xong rồi. Vì hắn thường xuyên đến nghỉ ngơi ở chỗ Bàn Nhi, cho nên Phúc Lộc đã lệnh cho người mang đến đây vài bộ thường phục của hắn.
Đợi đến khi thay xong một bộ y phục mùa hè mát mẻ, ngay cả Thái tử cũng không khỏi thở phào một hơi.
Đồng thời trong lúc đang thư giãn, hắn cũng nhăn mày. Trong những ngày này, bởi vì đã có nhiều lần đến đây, Thái tử cũng nhận ra nơi Tây sương này của Bàn Nhi cũng không được thoải mái cho lắm.
Thử nghĩ mà xem, phải hứng chịu cái nắng buổi chiều, hẳn rất là nóng nực.
Đổi một cái viện tử khác cho Bàn Nhi, đối với Thái tử mà nói thì đây cũng không phải chuyện gì, chỉ là…
Đồ ăn đã được dọn ra, Bàn Nhi cười hí hửng mời Thái tử ra cùng dùng bữa.
Ăn không nói ngủ không tiếng, đây là thói quen của Thái tử, điều này cũng không thể bỏ qua.
Sau khi dùng xong bữa tối, thì hai người chơi cờ vây với nhau.
Từ khi Bàn Nhi phát hiện rằng đánh Cờ Tào Cáo không thắng nổi Thái tử, nàng mới nghĩ ra một cái gì đó để giết thời gian, nhưng tiếc rằng điều khiến nàng không ngờ tới chính là, vị Thái tử không mấy khi chơi cờ vây ở kiếp trước lại chính là một cao thủ cờ vây.
Thử nghĩ mà xem, làm sao mà người chơi tốt trò Cờ Tào Cáo lại có thể đánh cờ vây dở tệ được. Theo lý mà nói, trong lục nghệ của người quân tử, cờ vây mới là chủ đạo, cho nên Bàn Nhi lại bị thua thảm hại.
Trong lúc bị hành cho tơi bời, Thái tử cũng nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục chơi như vậy, thế nào nàng cũng sẽ nghĩ ra thứ khác để đối phó hắn, nên đã âm thầm nhường nàng.
Một cao thủ cờ vây bình thường nhường người khác cũng vẫn rất ung dung tự tại, cho nên sau khi Bàn Nhi thắng Thái tử, ban đầu thì nàng cho rằng chẳng qua chỉ là bản thân gặp may mắn mà thôi, chỉ là nhất thời mới được vậy. Nhưng số lần thắng ngày càng nhiều hơn, nàng không thể không cảm thấy rằng kĩ năng đánh cờ của nàng đã tăng lên, nên mới thắng được hắn.
Dù gì thì trước đây nàng cũng là một cao thủ cờ vây.
Ừm, trở thành cao thủ cờ vây, là do ban đầu người nhà nuôi dưỡng thành kĩ nữ, nàng đã chơi cờ cùng với vị sư phụ dạy cờ, vậy nên nàng có thể ngang sức ngang tài với bất kì đối thủ nào, đó là lý do vì sao nàng tự cho bản thân mình là một cao thủ cờ vây.
Nàng cũng chẳng thèm nghĩ xem, một người sư phụ là nữ dạy cho nữ tử chơi cờ, lại có thể so sánh ngang nhau với Thái tử, người được huấn luyện để trở thành người kế vị sao? Cờ vây có thể thể hiện tốt nhất mưu lược và bố cục của một người.
Tối nay Bàn Nhi lại đạt được thắng lợi lớn, ba ván thắng tận hai ván, nàng vô cùng vui vẻ.
Nàng vui mừng nằm ngoan ngoãn trên giường nhỏ, hầu như là Thái tử muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, nàng cũng không tự mình chủ trương. Đây chính là một loại cảm giác khác, bất cứ người đàn ông nào lại không mong muốn bản thân có thể thể hiện mình trước mặt người phụ nữ, dĩ nhiên cũng không hy vọng mình bị đánh trả.
Khi tình đã nồng đậm, Thái tử lau mồ hôi trên trán cho nàng, nhìn nàng mà nói: “Sau này sẽ đổi viện tử cho nàng, nàng ráng chịu đựng một chút.”
Thực sự rất là nóng, nóng cả một ngày trời làm sao có thể vì mặt trời lặn xuống núi một khoảng thời gian mà tản bớt nhiệt được, Thái tử cũng không phải không cảm nhận được, chỉ là hắn vẫn có sự băn khoăn trong lòng.
Trong mắt Thái tử có một lớp nước mỏng, Bàn Nhi nhìn qua hàng mi ướt đẫm mồ hôi của hắn, đột nhiên nàng mỉm cười, ôm lấy cổ của hắn, xoa xoa má, nhỏ giọng nói: “ Chàng đã không ghét bỏ, làm sao thiếp có thể bị tủi thân được.”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi đã kiểm tra cụ thể, Vanilla thời cổ đại còn gọi là Huân Thảo, còn có một ý kiến là do nó mọc ở Linh Lăng nên gọi là Linh Lăng Hương, cụ thể thế nào thì không rõ. Quả thật có một đơn thuốc như vậy trong “Y Lâm Tập Yêu Phương” của Hương Đồng đã trích dẫn, liệu nó có thực sự hiệu quả trong việc tránh thai hay không, tôi cũng đã kiểm tra một vài nghiên cứu, tất cả đều nói có.