Dắng Sủng

Chương 41



Bàn Nhi buồn như nhà có tang.

Đương nhiên cũng không hề khoa trương đến như vậy, nhưng cũng không thể tránh khỏi sự chán nản. Muốn nói chuyện với Thái Tử, nhưng lại không biết nói cái gì, nhưng vừa nghĩ đến việc sau khi Thái Tử rời đi, để nàng một mình ở lại Đông Cung, đối mặt với Thái Tử Phi, Hồ Lương Đệ còn có Từ Lương Viện, nàng cảm thấy chờ đến khi Thái Tử trở về, nhất định là nàng đã bị lột mất một lớp da.

Dù sao nàng cũng chỉ là một Phụng Nghi nho nhỏ.

"Điện hạ, chàng nhất định phải suy nghĩ thật kỹ."

Đến cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể nói một câu cố gắng cứu vãn điều đó.

Thái Tử gật đầu nói: "Nàng cứ từ từ dùng, ta còn có việc phải đi trước." Bàn Nhi vội vàng buông đũa xuống, tiễn Thái Tử ra ngoài.

Lần này là đưa đến tận cửa viện, khiến cho Thái Tử có chút kinh ngạc, bởi vì trước kia Bàn Nhi chưa từng như vậy.

"Điện hạ, chàng nhất định phải suy nghĩ thật kỹ nhé."

Lần này Thái Tử không gật đầu, mà là ừ một tiếng, dừng một chút, hắn đột nhiên giơ tay lên, lệnh cho đám người Phúc Lộc lui ra ngoài mười bước, mới nói: "Tối hôm qua hình như ta uống say, cũng không có ấn tượng gì với những chuyện sau đó, ta không có làm gì thất lễ chứ?"

Bàn Nhi sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Không có, điện hạ vẫn ổn, sau khi trở về tắm rửa đã lập tức đi nghỉ ngơi."

"Vậy thì tốt." Thái Tử nhìn nàng một cái thật lâu, thấy nàng có một sợi tóc rơi xuống má, giơ tay giúp nàng vén tóc lên, sau đó xoay người rời đi.

Để lại Bàn Nhi có chút sững sờ, trong lòng nhịn không được nghĩ liệu có phải sau khi hắn uống say có còn nhớ được gì hay không? Nhưng cái này thật sự không phù hợp với tính cách của Thái Tử, với tính khí này của hắn nếu biết tối hôm qua mình nói cái gì làm cái gì, còn có thể bình tĩnh đứng ở chỗ này hay sao?

"Vậy tại sao chàng lại hỏi như vậy?"

Bàn Nhi suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến đau cả đầu nhưng vẫn không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, tính toán ngẫm lại chuyện trước mắt, nếu Thái Tử thật sự không dẫn nàng đi cùng thì cuộc sống sau này của nàng nên sống như thế nào.

Mấy ngày nay Thái Tử rất bận rộn, cũng không có đến đây. Bàn Nhi đoán hắn nhất định là bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi Nam Tuần.

Từ trước đến nay chuyện đi Nam Tuần đối với triều đình mà nói đều là một chuyện cực kỳ lớn, không nói đến việc phải chuẩn bị một hai năm, còn phải bắt đầu chuẩn bị trước nửa năm là tất yếu. Hiện giờ Thái Tử bị bắt ép đi Nam Tuần, lại vội vàng như vậy, chuyện trong đó đã phức tạp ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng thời gian trôi qua, phía Thái Tử bên kia vẫn không báo tin gì cho nàng, trong đầu nàng dần dần cũng chặt đứt ý niệm muốn đi theo hắn, bắt đầu nghiêm túc tính toán xem sau khi Thái Tử đi rồi, nàng nên đóng cửa sống qua ngày như thế nào.

Đối với việc này, Bàn Nhi đã sớm gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho các nô tài bên cạnh, để cho bọn họ bắt đầu khiêm tốn làm người và trong đầu đừng nghĩ đến việc muốn đi Nam Tuần với Thái Tử.

Chủ tử đã nói như vậy, xem ra là thật sự không có hy vọng, chán nản xong bọn Tiểu Đức Tử đã lấy lại tinh thần, chính thức bắt đầu suy nghĩ những việc tiếp theo.

Trong lúc này, bên ngoài cuối cùng cũng có tin đồn, Thành An Đế đã định ra ngày để Thái Tử đi Nam Tuần thay cho mình, ngay vào mùng hai tháng chín, khâm thiên giám đã tính qua, hôm đó là ngày tốt khó gặp, vạn sự đại cát.

Thái Tử cũng từng tới chỗ của Bàn Nhi, hắn cũng chưa đề cập tới việc muốn dẫn Bàn Nhi cùng đi Nam Tuần, tất nhiên là Bàn Nhi cũng không tiện hỏi lại, coi như chưa từng nhắc đến việc này.

Mấy ngày nay Phúc Lộc sắp bận đến phát điên rồi, Thái Tử xuất hành đương nhiên không tầm thường. Hiện giờ Thái Tử Phi đang dưỡng thai, vì vậy những việc chuẩn bị đồ đạc hành trang chỉ có thể là do lão ta làm. Tháng chín Thái Tử xuất hành, cách Tết Nguyên Đán chưa tới ba tháng, Tết khẳng định là không thể trở về, nếu hành trình bị trì hoãn thì có khi phải đầu xuân mới có thể bắt đầu, nói cách khác chờ đến khi Thái Tử từ Giang Nam trở về, tính không nhầm thì đã là mùa hè.

Chuyến đi kéo dài trải qua cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, trong thời gian này phải mang theo rất nhiều y phục, càng chưa kể đến một ít vật dụng cá nhân của Thái Tử.

Cuối cùng sau khi giải quyết xong việc này, Phúc Lộc cũng có thể nghỉ ngơi đầu óc mà quan tâm những chuyện khác.

Hôm nay từ trong viện của Bàn Nhi đi ra, Phúc Lộc nhớ tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tô Phụng Nghi, tự nhiên không khỏi lại nghĩ đến chuyện lúc trước nàng nói để điện hạ suy nghĩ thật kỹ.

"Chủ tử, lần này đi ra ngoài ngài thực sự không dẫn Tô Phụng Nghi đi cùng sao?"

Thái Tử liếc lão ta một cái.

Lão ta vội vàng nói: "Nô tài không có ý gì khác, nô tài chỉ là..." tò mò.

Nếu như muốn dẫn theo thì hiện tại cũng nên chuẩn bị, nếu như không có ý định dẫn theo, vì sao điện hạ không cho Tô Phụng Nghi một câu trả lời? Nhìn dáng vẻ đáng thương vừa rồi của nàng, Phúc Lộc vừa rồi chẳng qua chỉ là liếc trộm một cái, trong lòng cũng đã mềm nhũn.

"Nhiều chuyện!" Thái Tử cười, đá lão ta một cước.

Phúc Lộc chịu một cước của hắn, lập tức ngã lăn ra ngoài. Đương nhiên là cố ý, nhìn Thái Tử vui vẻ, lão ta cũng cố ý thuận theo.

Sau khi đứng vững, lão ta lại tiến đến trước mặt nói: "Nô tài cũng không phải cố ý dò xét tâm tư của chủ tử, chỉ là cảm thấy nếu như dự định dẫn theo Tô Phụng Nghi cùng đi, lúc này cũng nên chuẩn bị một chút."

"Vậy còn không mau đi!"

Phúc Lộc sửng sốt, chợt hiểu ra, nói: "Nô tài lập tức đi ngay."

"Lặng lẽ làm."

Thái Tử chỉ cần nghĩ đến đêm đó nàng đã 'lừa gạt' mình như thế nào, lập tức nghiến răng nghiến lợi. Tiểu cô nương còn giả bộ thông minh với hắn, vậy để cho nàng tiếp tục giả bộ thông minh.

"Vâng, nô tài nhất định sẽ lặng lẽ làm."

Ngày mùng một tháng chín, Thái Tử Phi bày gia yến ở Kế Đức Đường, xem như là tổ chức cho Thái Tử.

Đây là lần đầu tiên Thái Tử Phi cùng Thái Tử đồng thời xuất hiện trong cùng một khung cảnh, những người khác đều vô cùng kiêng kị, ngược lại Thái Tử và Thái Tử Phi đều tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trước kia thế nào, hiện tại vẫn như thế.

Cái thai của Thái Tử Phi tạm thời giữ lại được nhưng thái y nói vẫn cần phải tĩnh dưỡng như trước, cho nên hiện giờ chuyện hậu viện là Cao ma ma quản lý. Lần này Thái Tử đi ra ngoài không có ý định mang theo Phúc Lộc, để lão ta ở lại trông coi Đông Cung, lại đem Trương Lai Thuận đi theo. 

Về phần có mang theo thị thiếp theo hầu hạ hay không, Thái Tử Phi không hỏi, những người khác tự nhiên cũng không dám hỏi, coi như Thái Tử đã sớm có an bài.

Hồ Lương Đệ rất thương tâm, ngày sinh nở của nàng ta là vào cuối tháng mười, lúc đó Thái Tử không ở trong kinh, không có cách nào để thấy đứa trẻ chào đời. Nhưng nàng ta cũng không có giả bộ nhiều, biết Thái Tử rất coi trọng quy củ phép tắc, không cho phép nàng ta làm càn trước mặt người khác.

Trong lúc đó ba vị tiểu quận chúa cũng xuất hiện, đây là lần đầu tiên Bàn Nhi nhìn thấy ba vị tiểu quận chúa xuất hiện trước mặt người khác, Đại Quận Chúa là người khỏe mạnh nhất, đã bắt đầu học quy tắc, cung kính hành lễ với Thái Tử, nói một vài lời chúc phúc.

Thân thể của Nhị Quận Chúa cùng Tam Quận Chúa đều không tốt cho lắm, nhìn dáng vẻ đều có chút gầy gò, nhỏ bé, hai vị Quận Chúa ngay cả đi đường cũng đi không vững, đều được vú nuôi ôm vào trong ngực.

Thấy Đại Quận Chúa hành lễ với Thái Tử, còn nói lời chúc phúc nên Hồ Lương Đệ lập tức cũng bảo nhũ mẫu để Tam Quận Chúa xuống, như vậy thì Nhị Quận Chúa cũng không thể miễn tục.

Cuối cùng Thái Tử ngăn cản mới thôi tiếp tục giày vò.

Nhìn hai nữ nhi mệt nhọc, dù Thái Tử tính tình tốt đến đâu, cũng khó tránh khỏi có chút tức giận.

"Nếu bệnh tình đã tốt hơn, cũng đừng suốt ngày giam giữ con bé trong phòng, để con bé đi lại nhiều hơn ở bên ngoài, lên lịch trình đi học hàng ngày, đừng suốt ngày để vú nuôi ôm."

Hiếm khi thấy Thái Tử nói những lời dài dòng như vậy, Hồ Lương Đệ cũng ý thức được Thái Tử có chút phàn nàn về việc Tam Quận Chúa đến nay vẫn chưa biết đi, nhưng phía trước còn có Nhị Quận Chúa. Nhưng lời này nàng ta không nói ra, chỉ là không ngừng đáp ứng, hơn nữa Tam Quận Chúa mới hơn hai tuổi, đứa trẻ từng ấy tuổi như vậy không biết đi cũng không phải không có, vả lại Tam Quận Chúa cũng mới vừa bị bệnh, nên mới lâu biết đi như vậy.

Thái Tử không tỏ rõ ý kiến, nhưng cũng không nói Nhị Quận Chúa.

Thái Tử Phi từ trước đến nay luôn nuông chiều Nhị Quận Chúa, thường ngày hay để Nhị Quận Chúa ở trong phòng, người bình thường không dễ gì gặp được. Lời này thay vì nói là Thái Tử nói cho Hồ Lương Đệ nghe, không bằng nói là nói cho nàng ta nghe.

Chỉ vì chuyện nuôi dưỡng Nhị Quận Chúa, Thái Tử cùng Thái Tử Phi đã xảy ra mâu thuẫn không ít lần, số lần nhiều liền không nhắc tới nữa.

Dường như Thái Tử Phi cũng ý thức được, nhìn Nhị Quận Chúa gầy gò xanh xao, rũ mi mắt xuống không nói một lời. Thái Tử liếc thấy phản ứng của nàng ta, lông mày bất giác nhíu lại: "Thôi, đều giải tán đi, những ngày ta không có ở đây, hy vọng các ngươi đều cẩn thận lời nói và hành động, an phận sống qua ngày."

"Vâng."

Mọi người nối đuôi nhau đi ra, chỉ còn lại hai người là Thái Tử và Thái Tử Phi.

"Mấy ngày này ta không ở đây, nàng cứ an tâm dưỡng thai, có chuyện gì thì cứ thương lượng với Cao ma ma, có lẽ bà ta có thể giúp nàng đưa ra chút chủ ý, còn có mẫu hậu..."

"Điện hạ người yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ trông coi kỹ Đông Cung."

Thái Tử Phi nói, trong lúc đó nàng ta giương mắt lên, không cẩn thận đụng trúng ánh mắt của Thái Tử, cảm giác có một loại bi thương khó hiểu dâng lên trong lòng.

Thái Tử gạt chuỗi phật châu, tay còn lại vỗ vỗ vào chân, kiên nhẫn nói thêm vài câu: "Bây giờ việc nàng cần làm là dưỡng thai cho tốt, chuyện của Đông Cung ta đã an bài xong, nàng không cần phải quan tâm nhiều."

Thái Tử Phi nhìn Thái Tử có chút không dám tin, đây là muốn đoạt quyền lực của nàng ta? Tuy rằng lúc trước chuyện hậu viện đều giao cho Cao ma ma, nhưng vẫn chưa nói rõ ra trước mặt, hiện tại hắn lại không để ý thể diện nói ngay trước mặt nàng ta.

Nhưng nàng ta có thể nói được gì? Thái Tử Phi đột nhiên phát hiện nàng ta vậy mà lại không thể nói được gì.

Thái Tử biết nàng ta lại hiểu lầm, trong lòng tức giận một trận đến phập phồng không thôi.

Thôi bỏ đi, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, dù sao hắn chỉ cần hơi động một chút, nàng ta sẽ như chim sợ cành cong mà suy nghĩ lung tung, ngăn cũng không ngăn được.

Hắn đứng dậy và nói: "Nàng nghỉ ngơi sớm đi."

"Vâng."

Thái Tử Phi trơ mắt nhìn Thái Tử đi ra ngoài, nước mắt rốt cục cũng chực trào ra khỏi hốc mắt.

Bàn Nhi không nghĩ tới hôm nay Thái Tử cũng sẽ đến chỗ nàng. Theo lý thuyết, ngày mai Thái Tử phải đi xa, hôm nay nên nghỉ ngơi ở chỗ của Thái Tử Phi mới đúng. Nhưng ngẫm lại mối quan hệ giữa Thái Tử và Thái Tử Phi, Bàn Nhi lại có thể hiểu vì sao Thái Tử không ở lại Kế Đức Đường.

Phần còn lại hoàn toàn là sự vui vẻ.

Ngày mai Thái Tử sẽ phải đi rồi, có thể ở chung thêm một lát đương nhiên là tốt, cũng bởi vậy mà tối nay Bàn Nhi đặc biệt ân cần, dường như Thái Tử cũng có ý này, cho nên hai người lăn lộn đến nửa đêm mới nghỉ ngơi, trước khi đi ngủ Bàn Nhi còn đang nghĩ ngày mai chỉ sợ không gặp được Thái Tử.

Ngày mai nàng nhất định phải ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, dù sao chờ nàng tỉnh lại, người khác đã đi rồi mới tốt. Ngày hôm sau quả thật Bàn Nhi ngủ đến khi mặt trời mọc ba sào mới dậy, nhưng khi tỉnh dậy nàng không phải đang ở trong phòng mà là ở trong xe.

Lúc mới tỉnh, nàng còn chưa ý thức được mình đang ở đâu, may mà Tình cô cô ở trước mặt nàng, nàng mới biết mình đang ở trong đoàn xe đi Nam Tuần, e rằng lúc này đã sắp đi ra khỏi hoàng thành rồi.

Dưới sự hầu hạ của Tình cô cô, Bàn Nhi mặc áo ngoài lại, búi tóc, sau đó mới chú ý đến bên ngoài xe, trong im lặng mơ hồ mang theo chút ồn ào, đây là đang ở trên đường đi.

Nàng lặng lẽ vén một góc nhỏ của rèm xe nhìn ra ngoài.

Lúc này đội ngũ đã đi ra khỏi hoàng thành, dân chúng trên đường ngày càng nhiều hơn, hai bên đường lớn đều là cấm vệ quân mặc giáp trụ, dân chúng xem náo nhiệt đều bị ngăn ở bên ngoài.

Tin tức Thái Tử thay hoàng đế đi Nam Tuần đã được công bố ra bên ngoài từ lâu, hôm nay tất cả mọi người đều đến xem Thái Tử.

Ở trong kinh thành dưới chân thiên tử, cho dù là dân chúng bình thường cũng hiếm khi được nhìn thấy những vương công đại thần huân quý quốc thích gì đó, nếu vận khí tốt còn may mắn được nhìn qua thánh nhan, nhưng nếu nói nhìn thấy Thái Tử thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Nhất là Thái Tử lại thay hoàng đế đi Nam Tuần, chắc hẳn vị Thái Tử này rất được hoàng đế sủng ái.

Trong đội ngũ lớn như vậy, nghi trượng của Thái Tử đặc biệt bắt mắt, phía trước là đội long kỳ cầm long kỳ vàng, xanh, đỏ, trắng mỗi người một màu, hoàng kỳ ở giữa, sau đó là đội nghi trượng cầm cờ đỏ, kích (binh khí), qua (giáo), nghi trượng, vũ bảo tràng(cờ phướn), ô thanh phương (ô lọng).

Nghi trượng kéo dài mấy chục thước, Hoàng Thái Tử ngồi trong kiệu vàng là trông bắt mắt nhất.

Thái Tử mặc một thân lễ phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trong kiệu vàng, qua những tấm màn trướng rủ xuống bốn phía xe, dân chúng vây quanh hai bên đường thấp thoáng có thể nhìn thấy một bên sườn mặt tuấn mỹ vô song của Thái Tử.

Tuy rằng hoàng thân quốc thích không khó gặp, nhưng có thể nhìn thấy không phải là những vị lớn tuổi thì chính là những con cháu thế gia quần áo là lượt, dáng vẻ tuấn tú cũng không có mấy người. Hiện giờ có một Hoàng Thái Tử lớn lên tuấn tú, thân phận còn cao quý như vậy, sau đó chờ đội ngũ Nam Tuần đi qua, trong phố phường nhất định sẽ có người bàn tán về Hoàng Thái Tử vừa nhìn đã biết là có uy nghiêm, dáng vẻ cũng đẹp, về sau nhất định là minh quân.

Những lời truyền tai nhau nhiều nhất chính là từ những nàng dâu nhỏ và các đại nương, Thái Tử ở trong mắt các nàng chính là nhân vật thiên tiên, Hoàng Thái Tử như vậy sau này làm hoàng đế, nhất định sẽ là một hoàng đế tốt.

Bởi vậy mới nói con người vẫn là bị ánh mắt khống chế, không cần quan tâm hiểu biết hay không, lần đầu tiên nhìn thấy trông đẹp mắt là được.

Chưa kể đến sự ảnh hưởng mà Thái Tử đi tuần tra đối với dân chúng kinh thành bên này, ở một bên Bàn Nhi cúi đầu khom lưng, vén rèm xe nhìn ra ngoài, cho đến khi nhìn thấy sắp ra khỏi cửa Vĩnh Định, mới luyến tiếc buông rèm xe xuống.

Chợt nàng nhớ tới một chuyện, làm sao nàng có thể ở trên giường lại xuất hiện trong đoàn xe đi Nam Tuần?

Sau đó Tình cô cô đã giải thích nghi hoặc cho nàng.

"...Phúc công công đã nói từ lâu rồi, nhưng bởi vì nói muốn gạt chủ tử, nô tỳ cùng Hương Bồ các nàng đã bí mật chuẩn bị hành trang cho chủ tử."

Nói cách khác, từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều biết, chỉ giấu mỗi mình nàng? Thảo nào gần đây nàng cũng không thấy Hương Bồ ủ rũ mặt mày nữa, thì ra là như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com