Dắng Sủng

Chương 51



Bàn Nhi chắc chắn rằng Thái Tử thật sự là uống say. Nếu không hắn không thể nào hành động điên cuồng như vậy, hôn nàng ngay trên đường phố.

Lần trước khi hắn say rượu cũng không có như vậy, ở trên giường giày vò cả nửa ngày, ngoại trừ bắt nàng nói những lời làm cho người ta xấu hổ, thì cái gì cũng không làm.

"Điện hạ..." Cho đến khi hắn buông ra, Bàn Nhi mới thở hổn hển.

"Lần sau đừng xưng là ‘thiếp thân thiếp thân’ nữa, quá gượng gạo rồi." Thái Tử buông Bàn Nhi ra, nhưng một tay kia lại nắm lấy tay nàng, đặt ở trong lòng bàn tay chơi đùa.

Đây rốt cuộc là chấp nhận hay chê bai!

Là lời nói thật lòng hay là cố ý chê cười?

Bàn Nhi không thể hiểu được, cũng không rõ rốt cuộc Thái Tử có uống say hay không, nhưng người uống say đều là gia không thể trêu vào, nàng còn nhớ rõ lần trước Thái Tử sau khi uống say còn có thể nhớ được mọi chuyện, đương nhiên sẽ không dám nói bừa.

Bởi vì nói bừa sẽ phải chịu trách nhiệm.

Nàng thay đổi chủ đề: "Điện hạ lần này đi Cao Bưu, mọi chuyện đều thuận lợi chứ? Ta còn nghĩ chàng tranh thủ trở về trước tết đã là tốt rồi."

Nàng chẳng qua chỉ là nói một câu cắt ngang lạc đề, ai ngờ Thái Tử lại nghiêm túc trả lời: "Nói là thuận lợi thì cũng không phải thuận lợi, chẳng qua chỉ là một đám rắn chuột cho rằng có thể thừa dịp lợi dụng địa điểm hành thích, đã tập kích đội thuyền, ai biết được ta lại không ở trên thuyền, để cho bọn chúng rơi vào khoảng trống."

Mọi chuyện đương nhiên không đơn giản như vậy, thật ra trong đội thuyền có nội gián, những người đó nội ứng ngoại hợp thừa dịp đêm tối tập kích, đi thẳng đến khoang thuyền nơi Thái Tử ở, lại không biết người bên trong căn bản không phải Thái Tử, chẳng qua chỉ là thế thân.

Đây chính là kế hoạch trước đây Thái Tử và Thư Bình Lai đã thương lượng, cũng là nguyên nhân hắn có thể thuyết phục được Thư Bình Lai để hắn một mình đi Dương Châu. Đối phương bởi vì phán đoán sai tình hình, chẳng những không thành công, ngược lại bị rơi vào bẫy, nhưng mà những kẻ đó đều rất cứng đầu cứng cổ, sau khi bị bắt liền uống độc tự sát, một câu cũng không hỏi ra được.

Thủ đoạn và thủ pháp như vậy, vừa nhìn đã biết là tử sĩ nhà nào nuôi, nhưng manh mối đã bị đứt rồi khiến cho người ta điều tra cũng không ra, nhưng cũng khiến cho Thái Tử đoán ra chẳng qua cũng chỉ là mấy người kia.

Hiện giờ quân nam tuần còn dừng lại ở Cao Bưu Châu, bề ngoài nghỉ ngơi dưỡng sức, khiến cho người khác nghĩ rằng họ vẫn đang tiếp tục đi xuống, thực tế là âm thầm đưa Thái Tử trở về Dương Châu.

Theo lý mà nói thì hắn không nên trở về, nhưng hắn nghĩ đến chuyện nàng bảo hắn hỗ trợ diễn kịch, liền không quản mệt mỏi vội vàng chạy về.

"Vậy hiện tại điện hạ cải trang vi hành ở Dương Châu, nếu như để lộ tin tức..."

"Đừng lo lắng, ta đều sắp xếp xong cả rồi, sẽ không để lộ tin tức."

Thái Tử đã đem chuyện bị hành thích truyền về kinh thành, nói như vậy hiện tại trong kinh đang một mảnh hỗn loạn, đương nhiên cũng không ai để ý đến chuyện ở Dương Châu.

"Đúng rồi, ta thấy nhị ca của nàng hình như có việc muốn cầu xin ta, nàng có biết hắn ta muốn xin cái gì không?"

Vẻ mặt Bàn Nhi bất đắc dĩ, lại không ngoài ý muốn bị Thái Tử nhìn ra. Thái Tử là nhân vật cỡ nào, nếu nhìn không ra chút tâm tư hời hợt này của Tô Hải, thì vị trí Thái Tử này đã chắp tay dâng cho người ta từ lâu rồi.

Nàng nhéo nhéo ngón tay, cúi đầu nói: "Chàng đừng để ý tới hắn ta, hắn ta chính là loại người mắt cao tay thấp, muốn ta nói với chàng để chàng tìm cách đem hắn ta đưa đến phủ làm chút việc vặt. Chàng nói trong phủ làm gì có việc gì cho hắn ta làm, ta lại lừa hắn ta, nói là cũng không thể nói trước được gì."

"Thì ra là như vậy."

Thái Tử gật gật đầu, bỗng nhiên lại nói: "Người tên Đại Trí kia, cũng nói với ta vài lời."

"Nói cái gì?" Bàn Nhi nhất thời cảnh giác.

Thái Tử không nói lời nào, ánh mắt híp lại, đánh giá Bàn Nhi từ trên xuống dưới, ánh mắt kia khỏi phải nói khiến cho người ta cảm thấy lo lắng.

"Điện hạ, ngài làm sao vậy?" Nàng cười gượng.

Hắn ta vẫn im lặng.

Bàn Nhi có chút hoảng hốt, giải thích: "Ta thật sự cùng Đại Trí ca không có gì, chỉ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau đó ta bị đưa đến nhà 'mẹ', Tô gia bên kia cũng không có trở về, chỉ có ngày lễ tết mới có thể trở về một chuyến, gặp mặt cũng ít..."

"Ta cũng không nói gì, nàng hoảng .cái gì."

"Ta..."

Không phải ánh mắt của chàng quá thâm sâu sao? Bàn Nhi trong lòng vô cùng ủy khuất.

"Vốn dĩ ta cảm thấy không có gì, nhìn nàng hoảng hốt như vậy, xem ra vẫn là có chút gì đó?" Thái Tử dùng hai ngón tay xoa huyệt thái dương, hắn vốn là đại mã kim đao đang ngồi ở chỗ đó, lúc này một tay đặt trên đầu gối day day trán, tay kia nắm lấy tay nàng.

Ánh mắt kia, tư thế kia, giống như biến thành người khác vậy. Đáng tiếc lúc này Bàn Nhi căn bản không có tâm tư chú ý cái này, tất cả đều ở trên lời hắn nói.

"Ta thề, thật sự không có gì."

Thái Tử vẫn nhìn nàng, không nói lời nào.

"Không tin thì thôi!" Lửa giận của nàng cũng nổi lên, xoay người lại, ai ngờ tay vẫn còn trong tay người ta.

Kéo một chút không rút tay ra được, lại kéo một chút, vẫn không buông ra.

Hắn kéo nàng trở lại, kéo nàng vào lòng, hiếm khi thấp giọng: "Ta đang đùa với nàng mà thôi."

Lần này đến lượt Bàn Nhi tức giận, mặt đối mặt, nhưng mi mắt lại rũ xuống, vừa nhìn đã biết là động tác từ chối giao tiếp.

"Giận rồi?" Hắn vươn một bàn tay lớn khác ra và khều cằm nàng, nàng tránh nhưng không tránh được.

Lại khều một lần nữa: "Thực sự giận rồi?"

"Chàng đừng cào ta!" Nàng vỗ tay hắn.

"Bốp" một tiếng, khiến hai người đều kinh hãi.

Bàn Nhi theo bản năng co rúm lại một chút: "Điện hạ, thiếp..."

"Lần này hết tức giận rồi?"

Hắn như không có việc gì, lại kéo nàng trở về trong ngực, bàn tay lớn chuyển đến bàn tay nhỏ bé yếu đuối không xương của nàng: "Không phải ta nói nàng, nàng cũng quá nhõng nhẽo rồi, cả ngày không biết trên biết dưới, đây cũng là ở bên ngoài cung, nếu là ở trong cung không biết đã phải chịu bao nhiêu đại bản."

Thái độ của hắn càng mềm mại, nàng càng kiều diễm, nằm trong lòng anh, thì thầm: "Ai bảo chàng bắt nạt ta, người ta đã thề độc rồi, chàng còn không tin!"

Thái Tử hừ một tiếng, chỉ lấy một tay xoa trán.

Xem ra thật sự uống không ít, cho dù không uống say, đại khái cũng gần như vậy.

"Ta xoa xoa giúp chàng." Nàng ở trong lòng hắn xoa trán cho hắn, thấy lông mày hắn dần dần thả lỏng, nàng xoa càng dụng tâm hơn "Đã nói chàng đừng uống rượu, nhất định không nghe. Đúng rồi, Đại Trí ca đã nói gì với chàng?"

"Nàng muốn biết?" Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Thái Tử liền thay đổi, so với dáng vẻ ôn hòa bình thường của hắn thì một chút cũng hợp.

"Vậy rốt cuộc chàng nói hay không?"

"Hắn ta nói muốn ta đối tốt với nàng một chút, nếu ta đối xử với nàng không tốt, vẫn còn có hắn ta chờ nàng."

Cái tên Tiết Đại Trí này!

Chẳng trách nàng nói hôm nay Thái Tử cứ lạ lạ thì ra là ở chỗ này.

Cách hai ngày, Tô Hải lại tới, ở cửa sau báo tên của Tông Tam.

Thật ra hắn ta cũng không biết tên của Thái Tử, chỉ biết hắn họ Tông, được người khác gọi Tông Tam.

Người canh cửa bảo hắn ta chờ, một lát sau có người dẫn hắn ta đi vào, lần này Tô Hải không quanh co, trực tiếp nói muốn nhờ hắn hỗ trợ tìm một công việc làm, còn bảo hắn không cần nói với Bàn Nhi, để tránh nàng lại mỉa mai hắn ta.

Lý do của Thái Tử cũng không khác gì Bàn Nhi nói với Tô Hải lúc trước, nhưng chẳng qua là tương đối khéo léo hơn một chút, chỉ nói tạm thời quả thật không có việc thích hợp với hắn ta, nhưng sẽ giúp hắn để ý.

Mặc dù Tô Hải có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, trước khi đi ngược lại nói một câu, để cho hắn ngày mùng hai tết nhớ đưa Bàn Nhi về nhà mẹ đẻ, nói là nương nàng dặn dò.

Nói xong Tô Hải liền rời đi, xem ra thật sự có chút thất vọng, căn bản không chú ý Thái Tử cũng không hề đồng ý với hắn ta.

Sau khi Thái Tử trở về, Bàn Nhi hỏi hắn Tô Hải tìm hắn có chuyện gì. Hắn đem chuyện nói qua loa một chút, Bàn Nhi lẩm bẩm nói: "Biết ngay hắn ta là vì chuyện này."

Thái Tử nhìn nàng một cái, nói: "Nàng thật sự không muốn tìm công việc vặt cho nhị ca của nàng sao?"

Công việc vặt có thể nói ra từ miệng Thái Tử, đương nhiên sẽ không phải là việc mà Tô Hải muốn, dù sao chỉ cần không phải làm khổ lực, có thể đi theo bên người phú hộ lão gia hưởng chút hào quang là tốt nhất, loại công việc bình thường này, đương nhiên là không tầm thường.

Được rồi, nói một cách dễ hiểu, nếu Thái Tử thật sự ra tay giúp đỡ, đối với người của Tô gia mà nói chính là một bước lên mây.

Cho nên Bàn Nhi theo bản năng sửng sốt một chút.

Tại sao nàng lại sửng sốt?

Bởi vì trong suy nghĩ của nàng, nàng cùng người của Tô gia đã không còn quan hệ gì, ân dưỡng dục đã tiêu tan từ khi họ bán nàng đi, từ nay về sau đường ai nấy đi, sở dĩ nàng không vạch trần là vì để lại chút mặt mũi cho nhau, cũng là không muốn làm chuyện đến quá khó coi, dù sao Thái Tử cải trang vi hành ở Dương Châu, vẫn là càng ít người chú ý đến thì tốt hơn.

Nhưng tự hỏi chính mình, chẳng lẽ nàng thật sự không có một chút cảm giác nào đối với người của Tô gia sao?

Nếu thật sự không có, nàng cần gì phải hao tổn tâm trí bịa ra lời nói dối này, còn để cho Thái tử địa vị cao quý cùng nàng diễn kịch? Chính là muốn yên ổn trôi qua đoạn thời gian này, chờ năm sau bọn họ đi rồi, về sau có thể sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa, cho dù còn ở Dương Châu, cũng sẽ không có bất kỳ giao tiếp nào cùng với người của Tô gia, cứ như vậy dần dần bình thản quên đi lẫn nhau là tốt nhất.

Nhưng nếu thật sự có thể quên, theo lý mà nói bây giờ nàng không phải Tô Bàn Nhi, mà là Ý An Hoàng Thái Hậu, mấy chục năm không gặp cái gọi là "người nhà", coi như người qua đường là được.

Bàn Nhi cũng không thể lừa gạt mình, có những ký ức sẽ dễ dàng quên đi, nhưng có những ký ức lại khắc sâu hơn tưởng tượng.

"Sâu đến mức nào?"

Sâu đến mức bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ Diêu Kim Chi vừa mắng nàng, vừa ở trong ngõ gọi nàng về nhà ăn cơm.

Lần đó là lần đầu tiên trong trí nhớ của nàng, Diêu Kim Chi mắng nàng, bởi vì nàng làm đổ nồi canh trong nhà, chỉ có một việc như vậy, Diêu Kim Chi đau lòng vô cùng, liền mắng nàng vài câu.

Khi đó nàng còn nhỏ, không nhớ rõ là bao nhiêu tuổi, nhưng da mặt tiểu cô nương đều mỏng, nàng liền cảm thấy nương mắng mình rất ủy khuất, liền phải đi trốn đi không để cho bà tìm thấy, trừ phi bà tìm được mình thì nàng mới trở về.

Rõ ràng bà nghe thấy tiếng la hét của nàng , nhưng không quan tâm đến nàng. Sau đó trời tối, đói bụng, lại vừa sợ, đành ỉu xìu trở về, còn chưa đi đến cửa nhà, đã bị Diêu Kim Chi bắt được đánh mấy cái. Bà vẫn luôn tìm kiếm nàng ở bên ngoài mà không hề biết rằng thực ra nàng trốn ở phía sau nhà. 

"Nha đầu chết tiệt này, nếu bị kẻ ăn xin bắt cóc đi thì làm sao?"

Nàng cũng còn nhớ, một ngày trước khi nàng bị bán, Diêu Kim Chi đến để thuyết phục nàng nói chuyện với nàng.

"...Ngươi lớn lên rất ưa nhìn, nhà người như chúng ta không giữ được đứa con gái như ngươi, thay vì chờ ngươi lớn thêm một chút bị người ta nhìn trúng, dùng chút thủ đoạn mà làm nhục, không bằng hiện tại đi theo người khác cũng tốt..."

"... Ngươi coi như nương nợ ngươi đi, nương nghèo sợ rằng nhìn thấy nhiều bạc như vậy liền không di chuyển được... có số bạc này, cha ngươi cũng có thể nghỉ ngơi, đại ca, nhị ca của ngươi sau này cũng có thể có tiền đồ, không đến mức người già mấy đời đều làm khổ sai cho người ta..."

"... Ngươi coi như ta không nuôi ngươi kiếp này, ta cũng không phải nương ngươi, từ nay về sau ngươi nợ ta, đều đã trả hết..." Bàn Nhi khẽ lắc đầu, thần sắc mê mang: "Ta không biết..."

Thái Tử nhìn có chút đau lòng, nói: "Vậy đừng nghĩ nữa."

Sau đó Bàn Nhi không nghĩ tới, nhưng tâm tình vẫn sa sút hơn nửa ngày. Vốn dĩ Thái Tử định đem lời của Tô Hải truyền đạt lại cho nàng, kể từ đó hắn cũng không nhắc lại nữa.

Trong lúc này, từ phía Cao Bưu bên kia đưa tới một phong thư, thư nhà từ kinh thành đưa tới. Thái Tử Phi hạ sinh, sinh ra con trai đầu lòng của Thái Tử.

Bức thư do Thái Tử Phi tự mình viết.

Trong thư nàng ta rất vui, nói rất nhiều với Thái Tử, rất kỳ vọng về tương lai cùng với Thái Tử, đồng thời cũng để Thái Tử đặt tên cho đứa nhỏ, sai người đưa về kinh thành.

Lúc Thái Tử đọc thư, Bàn Nhi cũng ở đó. Nàng không cẩn thận nhìn thấy một cái, nhất thời cả người đều bối rối.

Một sự bối rối không giải thích được.

Cũng bởi vậy nàng cố tình tìm cớ, từ trong thư phòng lui ra ngoài, nàng cũng không phát hiện ánh mắt Thái Tử nhìn bóng lưng của nàng như có điều suy nghĩ.

Buổi tối, Thái Tử đặc biệt ra sức, muốn Bàn Nhi ba lần mới tính là bỏ qua.

Bàn Nhi bị mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích, tự nhiên cũng không nhớ ra những phương pháp giúp mang thai bình thường nàng làm ra, ngược lại Thái Tử giúp nàng nhét một cái gối vào dưới hông.

Lúc ấy, Bàn Nhi không biết Thái Tử có xấu hổ hay không, dù sao nàng cũng vô cùng lúng túng. Sau đó liên tưởng đến chuyện ban ngày, cùng với thâm ý trong động tác này của hắn nàng lại có chút muốn khóc.

Đây có lẽ là khoảng thời gian xấu hổ nhất trong hai kiếp sống của Bàn Nhi, trên người đắp chăn, trong chăn tr.ần tru.ồng, dưới hông nhét một cái gối đầu, rồi nước mắt lại tràn đầy hốc mắt.

Sau đó nàng coi nó như mồ hôi, lau sạch trên gối đầu, bị Thái Tử ghét bỏ một trận.

Bình thường khi Thái Tử ghét bỏ thì sẽ không nói ra ngoài miệng, nhưng chờ Bàn Nhi từ trong phòng tắm đi ra, nàng phát hiện ra bình thường sẽ không đổi gối đầu nay cũng đã thay cái khác rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com