Cung kính tiễn Thái Tử trở về, hai cha con Giang Thành mới xoay người đi ra ngoài.
“Nhìn ra cái gì rồi?”
Giang Phú vuốt nhẹ cái mũi, nói: “Tâm tư của vị Thái Tử Gia này thâm sâu trầm lắng hơn Thánh Thượng rất nhiều.”
Giang Thành chính là chủ nhân đương nhiệm của Giang Gia, nhìn từ dáng người, ông ta chỉ là một lão già gầy yếu, nhưng thực ra ông ta là người đứng đầu ở Dương Châu giậm một chân thôi đã làm cho Dương Châu chấn động ba lần. Giang Phú là trưởng tử của ông ta, rất được coi trọng, lúc trẻ đã đi theo ông ta trông coi quản lý việc buôn bán trong nhà.
Lần trước Thành An Đế Nam Tuần, Giang Phú thì hầu hạ ở bên cạnh phụ thân, mặc dù chỉ có thể cùng đứng ở góc tầm nhìn hạn hẹp nhất, nhưng cũng hiểu biết được tính tình của vị Vạn Tuế Gia này, lần này đón tiếp Thái Tử đại giá, Giang Thành chỉ có dẫn theo hắn ta cũng có ý là để hắn ta có thể mở mang được tầm mắt, cũng để con trai tạo mối quan hệ tốt với Thái Tử.
Nói cho cùng Giang Gia có thể có được gia thế như vậy, toàn bộ đều dựa vào mối quan hệ của người Chưởng Gia với Hoàng Gia, người Hoàng Gia này không phải là ai khác, mà là Hoàng Đế.
Ở trong mắt người Giang Gia, Thái Tử đã ngồi vững vị trí Thái Tử gần hai mươi năm rồi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn chính là người kế vị tiếp theo, những người Giang Gia trước kia còn cảm thấy Nam Tuần tốt như thế nào, Vạn Tuế Gia không đến ngược lại phái Thái Tử đến, Giang Thành lại cảm thấy đây là thời cơ tốt.
Lần này tạo tốt mối quan hệ, cũng tránh sau này người khác cướp mất lợi ích khi vị Chủ Nhân này đăng cơ, cho nên lần này Giang Thành đón tiếp Thái Tử đại giá, nhìn không rõ sự dụng tâm ở trong đó, nhưng thực ra lãng phí rất nhiều tâm tư.
Đây là lần đầu tiên người Giang Gia gặp mặt Thái Tử, tiệc rượu tổ chức vừa nãy thay vì nói là tiếp đãi Thái Tử, tốt hơn là nói để cho người Giang Gia có một ấn tượng chung về tính tình của Thái Tử. Nói tóm lại, nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực ra đều chứa những ý muốn sâu xa, đây cũng là nguyên nhân tại sao Giang Thành lại hỏi Giang Phú.
“Con đã nhìn thấy rồi chứ, thế thì hầu hạ cho tốt, nhất định phải ghi nhớ hết thảy cho dù không thể lấy được thiện cảm, cũng không thể để Thái Tử Gia ghét bỏ con. Sự đúng mực trong đó, hiện tại con cũng không con nhỏ nữa, ở bên cạnh phụ thân cũng đã hơn mười năm rồi, bản thân đã nắm chắc sự đúng mực bên trong đó.” Giang Thành vuốt râu nói.
“Vâng, phụ thân.”
“Giang Gia chúng ta có thể có quan hệ tốt với Hoàng Gia như vậy, không có ngoại lệ thì Tưởng Nhân Sở Tưởng, Giải Nhân Sở Nan *có nghĩa là nghĩ những gì người khác nghĩ, hiểu được những khó khăn của người khác, tám chữ này nhìn có vẻ nhẹ nhàng vô lực, nhưng thực ra muốn làm cực kỳ khó. Trước tiên tạm gác lại những thủ đoạn dùng để chiêu đãi các quan viên đi, ta nghe nói lần Nam Tuần này Thái Tử chỉ có dẫn theo một thị thiếp, là vị Phụng Nghi họ Tô kia, nghe nói vô cùng được sủng ái, hơn nữa nữ nhân này có hơi ghen tuông, cho nên vẫn là nên xem xét tình hình trước, nhất định đừng để trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, xem thường cái gối này, nếu bởi vì cái gối này mà rước lấy sự ghét bỏ, mất nhiều hơn được, phải biết Giang Gia chúng ta có thể có mối quan hệ tốt với Hoàng Gia, không phải chỉ dựa vào việc dâng tặng nữ nhân.” * cái gối ở đây không phải chỉ cái gối thông thường ý chỉ người gối nằm chung chăn với mình.
Giang Phú bị nói đến toát mồ hôi lạnh, bởi vì Giang Thành hoàn toàn nói trúng những sự chuẩn bị của hắn ta, hiện giờ ở trong biệt viện hắn ta đang nuôi mấy cô gái xinh đẹp, nên có cái ý tưởng này.
“Vâng, phụ thân.”
“Ta thấy Thái Tử tính cách ôn hòa, trong lời nói có chút dò xét, lại nghe nói hắn từ nhỏ đã đọc đủ các loại thơ sách, rất được mấy vị đại sư nho giáo của Hàn Lâm Viện khen ngợi, nghĩ đến cũng là một người có văn hay chữ tốt, con tổ chức nhiều cuộc nhóm hội thơ ca, cũng cho Thái Tử Gia biết, Giang Gia chúng ra không phải là cái loại chỉ biết tu sửa sân vườn, nuôi đào hát, thương muối tầm thường mà hưởng thụ mỹ thực, chúng ta không giống với những người đó.”
“Vâng, phụ thân.”
Lúc này, có một người hầu vội vàng đi đến.
“Lão Gia, Thiếu Gia.”
Giang Thành vẫy tay, nói: “Chuyện gì?”
Người hầu đó cúi đầu bẩm báo: “Không ngoài dự liệu của Lão Gia, Từ Gia, Trần Gia, Giang Gia, Bùi Gia đều đã đến, nhưng đều bị ngăn cản ở bên ngoài không cho vào.”
Thập đại thương muối của Dương Châu đều có thứ tự riêng, thứ tự lần này được sắp xếp dựa theo thế lực gia tộc và lai lịch, Giang Gia thì không cần nói, đương nhiên là đứng đầu, ngoài ra còn có mấy gia tộc họ Từ, Trần, Giang, Kiều, Bao, Lư, Mã, Bùi, Hoàng.
Theo lý mà nói hạ nhân đến bẩm báo, đều là lời nói ngắn gọn, đương nhiên sẽ không xếp Bùi Gia ở hàng cuối cùng, người hầu này sở dĩ sẽ nói như vậy, hoàn toàn là vì trước đó nghe được cái cớ mà Bùi Vĩnh Xương nói với người gác cửa ở đó. Nhưng mà người này chỉ nghĩ Bùi Vĩnh Xương cố ý muốn mượn cớ, để có thể thấy được dung mạo của Thánh Thượng, những chuyện như thế này cũng không phải chưa từng xảy ra trước đây, cũng không coi là có chuyện gì cả, lúc này nói đến chẳng qua là chuyện này để lại ấn tượng cho ông ta, trong vô thức lại đem ra nói.
Quả nhiên Giang Thành khua tay nói: “Làm tốt lắm, những người này mỗi người đều muốn ngồi mát ăn bát vàng, để cho bọn họ chia nhau tốn thời gian, mỗi người đều than nghèo, bây giờ lại đến đây, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy chứ.”
Sau đó Giang Thành dặn dò người hầu và Giang Phú mấy câu, thì tản ra không nhắc đến nữa.
Bàn Nhi ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác bên cạnh có nhiều hơn một người.
Khẽ hé một mắt nhìn ra bên ngoài, thì nhìn thấy chiếc cằm dáng hình hoàn hảo của hắn.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng mặt trời long lanh, mặc dù vẫn là đầu xuân, nhưng đã không còn lạnh từ lâu rồi. Vườn của Giang Gia xây dựng rất đẹp, là chỗ ở sắp xếp cho Thái Tử đương nhiên phong cảnh cũng là tốt nhất, nghe ở bên ngoài như ẩn như hiện có tiếng nước chảy cùng với tiếng hót véo von của chim tước, bất giác khiến cho tâm trạng của người ta vui vẻ hẳn lên.
Nàng không có nói chuyện, thuận thế vùi mặt vào trong lòng hắn, cảm thấy được một hồi rung động, dường như hắn đang cười.
Nàng tiện thể ngẩng đầu lên nhìn qua, thì thấy đôi mắt có ý cười của Thái Tử đang nhìn nàng, thấy nàng muốn mở mắt, nhẹ vuốt mái tóc dài rối tung của nàng: “Sao mà giống với một chú cún nhỏ thế.”
“Làm gì có!”
Nàng ngáp một cái, lại nói: “Điện Hạ yến tiệc xong rồi sao? Đồ ăn rất ngon, rượu cũng ngon phải không?”
Lời nói này có chút thú vị.
“Nàng dùng bữa trưa chưa?”
Nàng ở trong lòng hắn gật đầu: “Tất nhiên là đã dùng rồi. Trước đó thôi, cảm thấy bản thân cũng coi như là một người Dương Châu, ăn cũng nhiều món ăn Hoài Dương, hôm nay đến được đây, mới phát hiện trước đây thiếp thật sự như là ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết ngồi trong giếng ngắm nhìn bầu trời.”
Thái Tử hiện ra một tia nghi vấn.
Bàn Nhi tiếp tục nói: “Yến tiệc sắp xếp cho thiếp hôm nay thì có tám món gỏi tám món chay tám món mặn, còn có sáu món chính. Thiếp nhớ có một trò chơi ghép chữ, hình như gọi là Phúc Lộc Tam Tinh báo tin vui đến, dùng thịt bò kho tương, nấm sơn, trứng gà, măng tây làm món khai vị, nhìn thì đẹp, ăn thì cũng ngon đấy, chỉ là phân lượng quá nhiều. Còn có tôm sông chiên dầu, ốc móng tay ngâm rượu, thịt pate, gan vịt ngâm nước muối, da heo sữa nướng, rau củ cắt sợi xào dầu mè, quả óc chó màu hổ phách, sốt mật ong, vân vân, đồ ăn rất nhiều, thiếp cũng không nhớ hết.
“Thiếp chỉ nghe tên những món ăn này thật ra cũng rất bình thường, cũng không phải là chưa từng ăn qua, nhưng mà làm được phải gọi là một sự tinh tế. Có một món sườn heo ướp tỏi, sườn heo chiên qua, phía trên cũng không biết bọc cái gì, bên ngoài thì giòn bên trong thì mềm, ăn vào ngoại trừ một chữ thơm ra, cũng không biết diễn tả như thế nào.
“Còn có cái món thịt pate này, thật ra chính là món ăn của Trấn Giang, thiếp có hỏi qua nha hoàn, nha hoàn đó nói món này còn lấy móng heo làm nguyên liệu, nhưng mà chỉ thêm các loại nguyên liệu bí truyền phải ướp suốt ba ngày trời, sau đó đợi ướp thấm rồi, dùng cả thịt gà vịt còn có xương ống heo hầm canh, canh phải hầm đủ mười hai canh giờ, lần nữa lấy móng heo hầm chín, phải dùng lửa riu riu hầm từ từ đến khi thịt xương nhừ ra, da thịt xốp giòn, lại dùng nước đá đông lại thành miếng. Thiếp nghe đến trán cũng to luôn, nhưng thật sự rất ngon. Còn có món da heo sữa nướng này nữa, phải chọn ba tháng chỉ có hai mươi cân heo sữa làm nguyên liệu, tháng quá ngắn, da không đủ khỏe, tháng quá dài, da sẽ già mất...”
Theo những gì nàng nói ra, ánh mắt Thái Tử tối sầm lại, hắn cười nói: “Lại không nhìn ra nàng là một người tham ăn.”
Bàn Nhi khí thế hùng hồn nói: “Không phải thiếp tham ăn, là do nấu quá ngon thôi. Chỉ có điều là sức ăn của thiếp ít, cũng không có ăn được bao nhiêu, còn dư lại rất nhiều, đều thưởng cho Hương Bồ bọn chúng dùng, mấy người đều no cứng bụng.”
Nói đến no cứng bụng, nàng vô thức sờ cái bụng dưới.
Ngủ một giấc, cuối cùng cũng không có cảm giác đầy bụng nữa, nhưng mà Bàn Nhi cũng có chút ngạc nhiên với khả năng tiêu hóa hiện tại của bản thân, trước kia nàng ăn nhiều như vậy, nếu như thức ăn không tiêu hóa hết trong nửa canh giờ, thì khó mà thoải mái, hôm nay lại là nằm xuống liền ngủ được, có thể là bởi vì quá mệt rồi sao?
“Món ăn ở yến tiệc hôm nay cũng rất phong phú.” So với trong Cung phong phú cũng không kém.
Không đúng, chính xác mà nói, tinh tế hơn so với trong Cung, chọn dùng nguyên liệu nấu hiếm thấy hơn.
Những món Bàn Nhi ăn cũng khá bình thường nguyên liệu nấu thì có thể tìm được, cái khó chính là cái khâu nấu nướng, nhưng món ăn hôm nay mà Thái Tử dùng, không nói là xương rồng gan phượng, cũng coi như là hiếm thấy. Thái Tử không phải là người không có kiến thức, nhưng hắn lại biết rất nhiều món ăn hôm nay, đều không có trong một tháng nay.
Hắn sớm đã nghe qua, độ giàu có của thương muối, giàu có nhất thiên hạ, hôm nay từ trong sân vườn này, mới thật sự mở mang sự hiểu biết.
“Nàng còn muốn ngủ nữa à? Vẫn là ngủ thêm một lát nữa đi.”
Thật ra Bàn Nhi đã không còn thấy buồn ngủ nữa, nhưng thấy Thái Tử vừa trở về, hôm nay vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, liền nằm cùng hắn một lát, ngủ được khoảng nửa canh giờ, lịch làm việc và nghỉ ngơi của Thái Tử từ trước đến nay luôn có quy tắc, nếu ngủ trưa nhiều lắm cũng chỉ nửa canh giờ, hai người đã thức dậy.
Sau khi thức dậy, uống một chén trà, trước khi vào đây Bàn Nhi đã biết phong cảnh ở sân vườn rất đẹp, liền kéo Thái Tử đi ra vườn ngắm cảnh.
Cảnh sắc của vườn này quả thực rất đẹp, tưởng chừng như mỗi bước đều là cảnh, Bàn Nhỉ chỉ nhớ được mấy chữ ‘Mặc dù có người làm ra, nhưng giống như thiên nhiên tạo ra vậy’, quả thực là lâm viên của Giang Nam đã được khai triển hết mức.
Ở kiếp trước từ sau khi Bàn Nhi vào Tử Cấm Thành, cả đời cũng chưa từng được ra Kinh Thành, kiến trúc của Tử Cấm Thành tràn đầy khí thế, nếu nói sao mà cảnh sắc bình thường như vậy, duy nhất một công trình đặc sắc nhất Giang Nam chính là Tây Uyển, Tây Uyển này phải trải qua mấy triều đại mới xây dựng xong, nhưng nếu như so sánh với nơi này, chỉ có khí chất cao quý tao nhã, cảnh sắc thì lại không bằng.
Đương nhiên cũng có lý do ở Dương Châu này trời sinh có địa thế thuận lợi, nhưng cũng có thể tưởng tượng chỉ có bọn họ nhìn ra được mảnh vườn này phải tốn biết bao nhiêu ngân lượng.
Nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng thực ra đều dùng tiền bạc mà đắp lên.
Trong lòng Bàn Nhi mơ hồ có chút thở dài, Thái Tử cũng không thấy vui vẻ, giữa hàng chân mày có thể thấy rõ vẻ mặt lạnh lùng.
Bàn Nhi cảm thấy Giang Gia này có chút ngốc, người có tiền thì có tiền thôi, đưa ra cho người khác nhìn, đặc biệt còn đưa cho Chủ Nhân của thiên hạ xem làm cái gì, là muốn nói với Thái Tử ngươi còn tiền hơn với người Thái Tử này sao, hay là muốn đem gia sản đều dâng lên?
Thật ra nàng cũng hiểu rõ, tiếp giá nhìn có vẻ là vô cùng vinh dự. Thật ra cũng rất khó. Tiếp giá mà quá đơn giản, sợ cảm thấy tiếp đãi không chu toàn, tiếp giá quá xa hoa lãng phí, sợ tiếp đãi phạm phải điều kiêng kị.
Hơn nữa Giang Gia không phải là lần đầu tiếp giá, Thành An Đế ba lần Nam Tuần đều là Giang Gia tiếp giá, thậm chí Tiên Đế Gia cũng vậy, chỉ có thể nói ‘Thẩm mĩ’ của Thái Tử là người làm cháu trai này khác với cha ruột và ông nội mà thôi.
Mặc dù Bàn Nhi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thái Tử, nhưng có lẽ hắn sẽ không nổi giận, xem ra kiếp trước Kiến Bình Đế vẫn luôn nhớ đến công việc buôn muối ở Lưỡng Hoài, nói không chừng có quan hệ với Giang Gia này.
Lúc này, một người ăn mặc như người hầu đi tới, người còn chưa đến gần, liền bị tiểu thái giám thủ hạ của Trương Lai Thuận chặn lại.
Qua một lát, tiểu thái giám đến báo cho Trương Lai Thuận, Trương Lai Thuận lại tiến lên trước mặt Thái Tử nói: “Chủ Tử, người hầu kia nói nếu như là ngắm cảnh cảm thấy buồn chán, Thính Âm Các ở phía trước đã sắp xếp một buổi nhạc kịch. Người Giang Nam này thích nhất là nghe nhạc kịch, đặc biệt là người Dương Châu, bình thường trong gia đình có chút tiền đều sẽ nuôi một ban kịch ở trong nhà, nghe nói ban kịch của Giang Gia ở Dương Châu thậm chí là cả Giang Nam này cũng rất có danh tiếng.”
Cái đoạn nói chuyện sau đó là bản thân Trương Lai Thuận thêm vào, bình thường đám nô tài bên cạnh các Chủ Tử đều phải tinh thông cái này, không nói là phải thông thạo mọi thứ, cũng phải hiểu biết không ít, bằng không Chủ Tử hỏi đến mà đám nô tài đều cuống cuồng lên, thế còn làm cái gì được nữa, đổi người khác cho rồi.
“Thế thì đi xem thử đi.”
Sau đó một đoàn người liền di chuyển đi Thính Âm Các, người hầu đó ở phía trước dẫn đường, nhìn ra được là một người đã được huấn luyện bài bản, hành vi cử chỉ đều là vừa phải, lại không làm cho người khác cảm thấy vượt quá phép tắt, lại không bị thất lễ.
Thính Âm Các này xây dựng cũng khác với bình thường, vừa vặn xây dựng ở trên một hồ nhỏ.
Rõ ràng vừa mới đầu tháng hai, trên mặt hồ vậy mà có một số hoa sen đã nở, trong hồ có những con cá chép, tung tăng bơi lội trông rất vui vẻ.
Là Thủy Tạ xây dựng, một bên gần hồ nước mở rộng ra, có hàng rào bằng gỗ bao quanh, phía đối diện hướng bên này có một bãi đá, trên bãi đá xây dựng rạp nhạc kịch, có thể nói là xa hoa lộng lẫy.
Sau khi ngồi xuống, liền có người mang trà lên.
Trà này cũng khác với thường ngày, không phải giống nhau, mà là nhiều hơn mấy loại.
Của Bàn Nhi là một chén bột củ sen, thêm đường phèn, hạt dưa, hạt óc chó và hạt hạnh nhân, chén còn lại là trà Thiết Quan Âm thêm bánh cam nhỏ, trà táo đỏ và long nhãn.
Chén của Thái Tử là một chén trà Long Tĩnh thượng đẳng, và một chén trà Bát Bảo.
Còn có mức hoa quả, có bốn loại quả khô, bốn loại quả tươi, bốn loại điểm tâm, bốn loại mứt kẹo, tổng cộng mười sáu dĩa.
Thái Tử cũng thôi đi, hắn chỉ uống trà xanh, trà Bát Bảo cái loại trà ngọt này thì lại không hề đụng đến, Bàn Nhi đã rất lâu rồi chưa ăn qua bột củ sen, nhìn thấy liền thích, cầm cái thìa lên múc ăn, một bên ăn, thường thường còn uống trà để giải vị ngọt, hai người phối hợp vừa đúng lúc, khiến người khác cảm thán trong lòng.
Có người hầu đến hỏi có cần lựa chọn nhạc kịch.
Thái Tử từ đó giờ không có xem kịch, cho dù có xem, cũng là tổ chức yến tiệc trong Cung, thỉnh thoảng cùng Phó Hoàng Hậu xem một chút. Kiếp trước Bàn Nhi cũng không thích xem kịch, nhưng nàng bỗng nhiên nhớ đến một vở kịch Mẫu Đơn Đình đã nghe trước đây, liền chọn cái vở kịch Mẫu Đơn Đình này. * Mẫu Đơn Đình hay còn gọi là Peony Pavilion là một vở kịch rất nổi tiếng vào thời nhà Minh.
Không bao lâu, có tiếng nhạc đối diện trên đài liền truyền đến.
Cùng với tiếng nhạc chầm chậm vang lên, có một ‘Nữ tử’ dáng người hóa trang vô cùng xuất chúng bước ra từ sau tấm rèm.