Ngón tay thon dài mà trắng nõn, ngón út và ngón áp út đeo hộ giáp vô cùng tinh xảo.
"Được rồi, bụng của muội đã lớn như thế rồi, còn hành lễ cái gì. Ta thì dám nhận đấy, chỉ sợ thái tử gia của chúng ta không vui thôi." Thái tử phi cười nói.
Nửa câu đầu không tệ lắm, nhưng đến nửa câu sau thì trở nên thâm sâu khó lường. Thế nên, cho dù Bàn Nhi không muốn hành lễ, chỉ e cũng không được.
Bàn Nhi vội vàng lùi lại hai bước, khom người ngồi xuống hành lễ.
Bụng nàng to như thế, bình thường cúi người cũng có chút khó khăn, càng không cần phải nói đến hành lễ. Thái tử nhìn dáng vẻ trầy trật kia của nàng, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy trên mặt hắn đang bốc lên hơi lạnh.
Thái tử phi cũng sửng sốt một hồi, nàng ta không ngờ rằng Bàn Nhi thật sự sẽ chịu thua trước mặt mọi người.
Nàng ta nghĩ rằng người này được thái tử dẫn theo nam tuần, đi một chuyến là gần một năm, nghe nói vô cùng oai phong, một năm nay quả thật không để người khác đến gần thái tử, nàng ta nghĩ bây giờ nàng đang mang thai, chắc chắn sẽ mượn cớ không hành lễ hoặc là ỷ lại việc được sủng ái mà kiêu ngạo, đến lúc đó nàng ta nắm được cái thóp này, trừng trị nàng như thế nào cũng không muộn, nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng nàng xem điều đó là sự thật mà làm theo.
"Xem muội kìa, chẳng qua ta chỉ nói đùa với muội một câu, muội lại coi như thật. Mau đứng dậy mau đứng dậy đi, chớ có làm bụng bị thương."
Chỉ tiếc lời này nói ra cũng đã muộn rồi, trái lại còn khiến cục diện hết sức khó xử.
Hồ lương đệ lườm nàng ta một cái, cười đi lên trước đỡ Bàn Nhi, nói: "Thái tử phi chỉ là thích nói đùa với chúng ta, thiếp thân cũng chẳng sao, từ trước đến nay là một người tính tình xảo trá, không ít lần chọc thái tử phi tức giận, Tô muội muội tuổi còn nhỏ, lá gan tất nhiên cũng nhỏ, đừng sợ, thái tử phi của chúng ta chỉ là thích nói đùa thôi."
Cho nên nói, trong cung thật sự là một nơi mà khắp nơi đều toàn là những lời nói sắc bén, lúc này vừa mới tới trước cửa Đông Cung, còn chưa nói được mấy câu, lời nói sắc bén lại bắt đầu.
Lời nói này của Hồ lương đệ nhìn thì có vẻ như đang nói chuyện thay thái tử phi, nhưng thật ra là đang nói xấu thái tử phi dưới mí mắt của thái tử, đồng thời còn muốn liên hợp với một tân sủng mới là Bàn Nhi.
Nhìn xem, thái tử phi chính là loại người không có độ lượng như thế, chúng ta liên thủ với nhau đi?
Bàn Nhi không dám tiếp lời, cảm kích nở nụ cười với Hồ lương đệ, đứng ở bên cạnh không lên tiếng.
thái tử thu hồi ánh mắt, đảo mắt nhìn đám người: "Đứng lên cả đi." Sau đó dẫn đầu đưa bọn họ vào trong.
Phúc Lộc liên tục không ngừng đuổi tới, vừa dùng tay ra hiệu với người bên cạnh, kêu bọn họ phân ra làm hai đi trông chừng Tô Phụng Nghi.
Ai ngờ Trương Lai Thuận lại chủ động tiến lên trước, đi đỡ Bàn Nhi.
Trong lòng Phúc Lộc thầm phỉ nhổ một tiếng, con thỏ nhỏ này lại trèo lên cành cao rồi.
Bên phía tiểu viện, bọn người Bạch Thuật đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.
Nhất là Tiểu Đức Tử, từ sau khi chủ tử đi, hắn ta giống như một đứa trẻ không có mẹ, trước kia đi ra ngoài đều là Đức ca ca, bây giờ đi ra ngoài ai cũng không quen biết hắn ta.
Nhưng cũng không ai làm khó hắn ta, không thể không nói như vậy cũng là khó có được.
Nghe nói Thái Tử gia sắp trở về rồi, Tiểu Đức Tử ngày ngày vạch ngón tay ra tính thời gian, bây giờ cuối cùng cũng trở về rồi, hắn ta đã đứng ở cửa chờ rất lâu rồi, hắn ta muốn khi chủ tử trở về sẽ nhìn thấy Tiểu Đức Tử đầu tiên.
Ai ngờ được người thì đã nhìn thấy rồi, nhưng tại sao còn có một tên thái giám đi bên cạnh.
Khi đến gần, Tiểu Đức Tử mới phát hiện ra là Trương Lai Thuận, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta còn đang nghĩ là cái tên nào không có mắt mà cướp vị trí của hắn ta, Trương Lai Thuận thì không sao, Trương công công là người của thái tử gia.
"Chủ tử à, cuối cùng người cũng trở về rồi." Nếu không phải trong cung không cho phép khóc, thì suýt chút nữa Tiểu Đức Tử đã khóc ròng ròng để thể hiện mình trông mong chủ tử trở về đến mức nào.
Hắn ta trước trước sau đảo quanh bên cạnh Bàn Nhi, thật sự cũng là không thể chen vào được, bên trái có Tình cô cô, bên phải có Trương Lai Thuận, bên nào cũng không có chỗ hắn cho hắn ta chen vào, nên hắn cũng chỉ có thể đi lon ton ở phía trước để dẫn đường.
Đến khi Bàn Nhi đi vào trong ngồi xuống, hắn ta còn đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ của hắn ta như thể 'Mặc dù ta rất muốn vào đi trong, nhưng ta phải hiểu quy củ'.
Bàn Nhi bị hắn ta chọc cười, vẫy tay: "Xem dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi kìa! Làm sao vậy, có ai bắt nạt ngươi à."
Tiểu Đức Tử vội vàng vừa lăn vừa bò vào trong, quỳ ở đó mà nói ngọt: "Không có ai bắt nạt nô tài đâu, chỉ là nô tài nhớ chủ tử thôi, một ngày chủ tử không có ở đây, chúng nô tài đã cảm thấy một ngày không có người để dựa dẫm, chủ tử vừa về đến, chúng nô tài cảm thấy trời đều đã sáng rồi."
Tiểu Điền Tử cũng đứng ở ngoài cửa, nhưng không làm quá lên giống như Tiểu Đức Tử, trong lòng thầm mắng: "Đồ nịnh hót, đồ chó thối, chỉ mình ngươi có thể!"
Đúng là chỉ mình hắn ta có thể! Cả hai đều biết chủ tử đã trở về rồi, Tiểu Đức Tử thì có thể ở bên trong, hắn ta thì ở bên ngoài. Tiểu Điền Tử tự tát cho mình một bạt tai, ai bảo ngươi không còn dùng được.
"Được rồi được rồi, xem cái miệng dẻo của ngươi kìa." Bàn Nhi cười híp mắt nói.
Trong khi nói chuyện nàng xoa xoa eo của mình, nàng đang muốn nói gì đó, trông thấy Trương Lai Thuận còn đứng ở bên cạnh, nhân tiện nói: "Làm phiền Trương công công rồi, chỗ của ta không còn việc gì nữa, Trương công công cũng mau trở về nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả một ngày rồi."
"Nô tài không mệt đâu, nếu như chỗ của Phụng Nghi chủ tử không còn việc gì nữa, nô tài trở về bẩm báo."
Bàn Nhi cười gật gật đầu, nhìn Hương Bồ một cái.
Hương Bồ vẫn chưa kịp phản ứng, Bạch Thuật đã bước lên phía trước một bước tiễn Trương Lai Thuận ra ngoài, lúc gần đi còn nhét cho Trương Lai Thuận một cái hầu bao.
Vốn dĩ Trương Lai Thuận không muốn nhận, hắn dám nhận hầu bao của ai cũng không dám nhận của vị bên trong kia, ngẫm lại bây giờ đã về cung rồi, thì vẫn nên nhập cảnh tùy tục mà nhận lấy, hắn ta lại sẵng giọng nói một câu Tô chủ tử đã khách sáo rồi.
Đợi sau khi Trương Lai Thuận rời khỏi, Bàn Nhi vội vàng nói: "Nhanh nhanh nhanh, dìu ta đi lên giường nằm một hồi, thật là đau lưng."
Bọn người Tình cô cô và Hương Bồ vội vàng giúp một tay dìu nàng vào trong, đến khi cởi giày ngồi trên giường, Bàn Nhi thuận tay chọc nhẹ Hương Bồ một cái, nhìn nàng ấy rồi lắc đầu: "Ngươi cũng nên chăm chú vào, học hỏi Bạch Thuật nhiều một chút."
Trong oán trách mang theo thân mật, Hương Bồ có chút sa sút tinh thần sờ lên trán. Đây là do ra ngoài lâu rồi, nên phản ứng cũng không bằng người khác, xem ra sau này thật sự phải học hỏi Bạch Thuật nhiều hơn một chút.
Mặc dù Thanh Đại không bị răn dạy, nhưng cũng ra vẻ như có điều suy nghĩ.
Tình cô cô tự tay xoa thắt lưng cho Bàn Nhi, Bạch Thuật và Bạch Chỉ vừa rót nước vừa bưng quả, bận rộn tới tới lui lui, trong mắt đều mang theo vẻ vui mừng. Nhất là Tiểu Đức Tử, nếu như không phải bên cạnh chủ tử không cần hắn ta hầu hạ, hắn ta đã dính qua đó từ lâu.
"Các ngươi cũng đừng đi tới đi lui nữa, dù sao cũng trở về rồi. Đúng rồi, sau khi ta đi, trong cung có xảy ra chuyện gì không?"
Nếu như nói không có cũng không đúng, nhưng nếu nói có thì thật chắc là có, chủ yếu chỉ tập trung ở hai nơi là Kế Đức Đường và Hồ lương đệ.
Sau khi thái tử đi không đến hai tháng, Hồ lương đệ sinh ra tứ quận chúa, lần này Hồ lương đệ không thể đắc ý được nữa, lúc đầu lời thề son sắt cứ cho rằng đó là một tiểu hoàng tôn, ai ngờ lại là một nữ nhi.
Từ đó về sau Hồ lương đệ đều vô cùng khiêm tốn, cũng không mở miệng ngậm miệng là Hoàng Hậu nương nương nữa, càng không tìm cớ để không đi thỉnh an thái tử phi nữa.
Còn về bên phía Kế Đức Đường, cũng rất yên tĩnh, đứa bé trong bụng chiếm hết tâm tình của Thái Tử phi, nàng ta toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ cái thai. Trong khoảng thời gian đó có hai lần suýt nữa thì phải sinh non, nhưng nhờ có thái giúp giữ cho cái thai ổn định trở lại, cho dù như thế thì Thái Tử Phi vẫn sinh non hơn nửa tháng, đại công tử sinh ra thân thể cũng không quá khoẻ mạnh.
Nếu như nói là không khoẻ mạnh thì thật ra vẫn còn nhẹ, có lẽ do Phúc Lộc sợ làm hỏng tâm trạng của Thái Tử gia, nên nói nhẹ đi không ít. Theo lời tả của Tiểu Đức Tử, riêng một mình đại công tử khi trong tháng đã phải mời thái y năm lần rồi, suýt chút Bào Sử Viện đã không còn ở Đông Cung nữa.
Mãi cho đến khi qua trăm ngày, mới hơi tốt hơn một chút, nhưng bình thường Thái Tử Phi trông nom rất chặt chẽ, chưa từng đưa ra khỏi Kế Đức Đường. Lần đầu tiên Hoàng Hậu nương nương gặp cháu trai ruột, vẫn là đích thân đến Đông Cung một chuyến, từ đó những tin đồn về trưởng tử của Thái Tử thân thể suy nhược cũng được truyền ra ngoài.
Nghe nói vì việc này, Thái Tử phi đã rất tức giận.
Còn về tức giận thế nào, tại sao lại phải tức giận vì chuyện này, đã không phải là chuyện mà Tiểu Đức Tử có thể nghe ngóng được nữa.
Nhưng Bàn Nhi biết tại sao, Phó hoàng hậu lại háo hức trông mong Đông Cung có hoàng tôn được sinh hạ, là vì để ổn định địa vị của thái tử, còn thái tử phi nóng lòng muốn sinh con trai, thì là vì để ổn định địa vị của bản thân.
Bây giờ thân thể của đại công tử không tốt, đồng nghĩa với việc những suy nghĩ của hai người đều bị đánh gãy, tin đồn con trai trưởng của thái tử thân thể suy nhược bị truyền ra ngoài, cũng cắt giảm bớt phần nào tác dụng của hoàng tôn này, khó trách Phó hoàng hậu sẽ thất vọng.
Thực ra Bàn Nhi thật lòng hy vọng thân thể của đại công tử có thể bình an khoẻ mạnh, bởi vì chỉ có như thế, thái tử phi mới có thể bớt gây rối lại, đến lúc đó cho dù nàng sinh ra con trai, cũng không cần phải đứng mũi chịu sào.
Bàn Nhi cảm thấy có chút đau đầu, nên quyết định không suy nghĩ thêm nữa, ngủ một giấc bồi dưỡng tinh thần rồi nói tiếp.
Ngủ giấc này mãi đến khi trời tối, vẫn là Hương Bồ đến bẩm báo, vì Thái Tử phi bày yến tiệc ở Kế Đức Đường, nên mới đánh thức Bàn Nhi.
Vội vàng thu dọn một phen, đến Kế Đức Đường, khi Bàn Nhi đến, những người nên đến gần như đều đến cả rồi.
Sau một lát, thái tử và thái tử phi cùng nhau đi ra, Bàn Nhi thấy hai hàng lông mày của Thái Tử có một chút nhắn lại không rõ ràng.
Đây là đã gặp đại công tử rồi? Trong lòng nàng âm thầm suy đoán.
Bởi vì gần một năm không gặp thái tử, bầu không khí của bữa yến tiệc hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Sự náo nhiệt này không có nghĩa là ở mặt ngoài, trên thực tế bản tính ăn không nói, ngủ không tiếng của thái tử lại trở về lần nữa, toàn bộ bữa tiệc đều yên tĩnh im ắng. Thứ mà nàng đang nói đến là những thứ chỉ mình nàng nhìn thấy, ngoại trừ Mã Thừa Huy vẫn luôn cúi đầu ra, tất cả mọi người đều đang liếc mắt đưa tình với thái tử.
Thái tử phi cũng là một ngoại lệ, nàng ta không liếc mắt đưa tình với Thái tử, mà là bận rộn quan sát các thiếp thất ở phía dưới.
Đi gần một năm, hôm nay là ngày đầu tiên trở về, Thái Tử phi lại bày tiệc, thái độ lấy lòng rõ ràng như thế, chắc hẳn đêm nay sẽ ở lại Kế Đức Đường rồi.
Trong lòng Bàn Nhi có chút chát chát mà nghĩ, chợt nàng lại cảm thấy mình cũng ở bên ngoài lâu rồi.
Đừng thấy những nữ nhân được người khác đưa đến khi ở bên ngoài kia nàng ghen một chút cũng không sao, nhưng nữ nhân của Đông Cung lại không đến lượt nàng ghen, mỗi một người ở đây đều đến sớm hơn nàng, thái tử cũng sẽ không cho phép nàng ghen như thế, bình thường đùa giỡn cũng chẳng sao, trong cung không giống với những nơi khác.
Bàn Nhi cúi đầu chỉ lo ăn những món ăn trước mặt, vừa ngẫm lại chuyện của kiếp trước, thời gian dần qua cũng bình tĩnh lại.
Cho đến khi lui xuống, nàng cũng chưa từng nhìn thái tử một lần.
Thái tử ở lại Kế Đức Đường, hắn không lập tức rời đi sau khi dùng bữa xong, bản thân đã nói rõ thái độ.
Sau khi Bàn Nhi trở về, cũng không la hét tìm thoại bản để xem, cũng chưa hề nói ăn quá no muốn đi lại để tiêu hóa thức ăn, sau khi trở về thì nói muốn ngủ tiếp.
Hương Bồ và Thanh Đại vẫn có chút không hiểu, trái lại Tình cô cô và Bạch Thuật ai nấy đều thấy rõ mồn một. Sau khi hầu hạ cho Bàn Nhi nằm xuống, Tình cô cô ở lại.
"Ta canh cho người một hồi, đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút."
Bàn Nhi hơi bật cười, lại có chút cảm động, còn có chút lúng túng, chẳng lẽ nàng làm rõ ràng như vậy?
Nàng khép hai mắt lại, tạm thời quên hết tất cả tâm tư, để cho bản thân đi vào mộng đẹp.
Lúc bắt đầu ngủ không được, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng quạt nhẹ nhàng cho nàng của Tình cô cô, thời gian dần qua suy nghĩ càng lúc càng mơ hồ.
Nàng cảm thấy mình bị ép tới nỗi rất khó chịu, vô thức ngã ra phía sau, ai ngờ lại rơi xuống một khoảng không, rồi lập tức tỉnh lại. Nàng sờ so.ạng phía sau một hồi, trống không, lập tức có một nỗi kích động muốn khóc.
Một bàn tay đưa đến, đỡ lấy thân thể xiêu vẹo của nàng.
"Tại sao ngủ một giấc thôi cũng không thành thật như thế."