Dắng Sủng

Chương 64



Cái thai mà Tô Phụng Nghi đang mang là song thai!

Thái tử gia đặc biệt đưa hai đầu bếp từ Giang Nam trở về, cũng là bởi vì Tô Phụng Nghi là người Dương Châu, thích ẩm thực Hoài Dương! Từ sau khi Tô Phụng Nghi trở về, thì không đến Kế Đức Đường thỉnh an nữa!

Tất nhiên không ai dám nói những lời này trước mặt người khác, những người đã lăn lộn trong cung bao nhiêu năm đâu ai là kẻ ngu, mỗi một người đều có mắt, ai không nhìn ra những chuyện này chứ.

Không nói những thứ khác, chỉ nói cái hôm Tô Phụng Nghi trở về, chỉ riêng các nô tài giúp đỡ khiêng rương hòm thôi mà đã khiêng hết cả một buổi chiều. Nghe nói những cái rương kia nặng đến mức hai người cũng không khiêng nổi, phải bốn người mới có thể khiêng được.

Thứ có thể đựng trong rương hòm tất nhiên là đồ tốt, lúc Tô Phụng Nghi đi đã mang theo bao nhiêu thứ rồi chứ, vậy mà bây giờ trở về lại mang gấp mấy lần, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Thế là Tiểu Đức Tử lại biến thành Đức ca ca, đi đâu cũng có người đi theo, còn có rất nhiều người muốn thông qua cửa của hắn để đến hầu hạ bên cạnh Tô Phụng Nghi, bởi vì rõ ràng sau khi Tô Phụng Nghi sinh con xong, bên cạnh tiểu chủ tử phải có người hầu hạ.

Đây chính là một điều hiển nhiên, đến lúc Thái tử gia kế vị, sau khi tiểu chủ tử lớn lên người kém cỏi nhất cũng là thân vương, có thể hầu hạ bên cạnh từ nhỏ, về sau vị trí đại thái giám của vương phủ không chừng là của bản thân. Hơn nữa, nói không chừng vận may của tiểu chủ tử tốt còn có thể tiến thêm một bước thì sao, nghĩ đến thì kích động đến nỗi toàn thân run cầm cập.

Trong Kế Đức Đường, vốn dĩ tinh thần mọi người đang vất vả lắm mới phấn chấn lên, giờ lại bị đánh cho tan thành mảnh nhỏ.

Thái tử phi trải qua tức giận, sợ hãi, rồi lại tức giận, đến chết lặng.

Không, nói trắng ra vẫn là nỗi sợ hãi chiếm thế thượng phong.

Nếu như nói trước khi chưa phát hiện chuyện của Lưu Thừa Huy, thì Thái tử phi đối với việc làm và kế hoạch của thái tử coi như cũng có dấu chân của mình trong đó, nhưng từ sau chuyện lần này, Thái tử không cho nàng làm hay biết thêm bất cứ thứ gì nữa.

Trước đó vẫn chưa rõ ràng, lúc ấy nàng phải bận rộn giữ cái thai, sau đó Thái tử lại rời kinh đến phía Nam đi tuần, đồng nghĩa với việc giúp quan hệ giữa hai người có thời gian để dịu lại.

Khi Đạt Nhi được sinh ra, bởi vì lo lắng, nên nàng ta gửi cho thái tử không ít thư, trong thư phu thê hai người nói một chút về con trai, dường như lại quay về lúc trước.

Nàng ta cho rằng sự việc đó đã trôi qua rồi, thật tình nàng không biết hoàn toàn không có trôi qua, mà là trở nên càng hỏng hơn nữa.

Từ ngày đó buổi tối thái tử chỉ ngồi ở Kế Đức Đường, rồi đến chỗ của Tô Phụng Nghi, Thái tử phi cảm nhận được điều đó. Nàng ta cho rằng là vì trước đó ở ngoài cửa lớn của Đông Cung, nàng ta ra oai phủ đầu với Tô Phụng Nghi một lần, thái tử sinh lòng bất mãn với nàng ta, nên mới như thế.

Thậm chí nàng ta có chút oán trách bản thân không giữ được bình tĩnh, định ngày mai sẽ cúi đầu với Thái tử, nói thêm một chút về chuyện của Đạt Nhi, nói không chừng sẽ có thể hòa hoãn trở lại. Ai ngờ trái lại là Thái tử nói với nàng ta rằng cái thai của Tô Phụng Nghi quá lớn rồi, nên miễn thỉnh an đi.

Từng chuyện từng chuyện sau đó, cho dù chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng, cũng làm cho thái tử phi đau thấu tim gan. Vốn dĩ Trần ma ma không cho phép hạ nhân bẩm báo lên, là nàng ta sai người nhất định phải báo lên.

Sau đó nàng nghe được, cũng bình tĩnh trở lại. Không thể tiếp tục như vậy được nữa. Thái tử phi tự nhủ, nếu còn tiếp tục như vậy, nàng sẽ phải thua mất, nàng thua thì không sao, nhưng nhị quận chúa và Đạt Nhi phải làm sao đây?

Khi nghĩ đến chuyện này, Thái tử phi đang ở trong phòng của đại công tử.

Nhị quận chúa rất thích đệ đệ, nên mỗi ngày đều tới thăm nó. Thái tử đi vắng một năm nay, thái tử phi bận rộn chuyện con cái, cũng không quên nhị quận chúa, biết thái tử không thích nàng ta xem nhị quận chúa quá yếu đuối, nên đã cứng rắn ép con đi học quy củ.

Bây giờ nhị quận chúa cũng học rất ra dáng rồi, một tiểu cô nương chưa tròn bốn tuổi, đã có được dáng vẻ của đại quận chúa lúc trước. Thật ra nếu suy xét nghiêm túc, Thái tử phi mới hiểu được tại sao Thái tử thích đại quận chúa, nhưng lại hờ hững với nhị quận chúa, là trước kia do nàng ếch ngồi đáy giếng.

Con người cũng nên trải qua một chút đả kích, mới có thể nhìn rõ bản thân mình hơn, Thái tử phi cảm thấy bây giờ mình đang trải qua những thứ này.

Cho nên khi thấy sự bình tĩnh trước nay chưa từng có của nàng, bọn người Trần ma ma sợ nàng sẽ nhất thời hồ đồ làm ra chuyện gì, nhưng nàng lại bình chân như vại, vô cùng trấn định. Cũng vì thế mà sau đó khi nghe nói hoàng hậu nương nương triệu Tô Phụng Nghi đến Khôn Ninh Cung nói chuyện, nàng ta chẳng những không tức giận, trái lại còn căn dặn mang mấy người đi theo để hầu hạ, nhất định không thể xảy ra chuyện gì.

Bọn người Trần ma ma rất kinh ngạc, Thái tử phi ngoài mặt thì không sao, nhưng trong lòng lại cười khổ.

Bàn Nhi ngồi trên kiệu, được hạ nhân khiêng một đường đến Khôn Ninh Cung.

Nói ra có thể hơi không có tiền đồ, kiếp trước ở trong Tử Cấm Thành ngồi kiệu thậm chí là long liễn của Kiến Bình Đế nàng đều đã ngồi rồi, lúc này ngồi trên một cái nhuyễn kiệu như thế, nàng lại có chút kinh hồn bạt vía.

Không riêng gì chuyện Hoàng Jậu nương nương muốn gặp nàng, còn có Thái tử phi.

Thái tử phi vậy mà không hề tức giận, trái lại còn lệnh cho nàng mang theo vài người đi cùng, tránh cho việc trên đường xảy ra rủi ro.

Nói thật Bàn Nhi rất kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là một loại phòng bị vô thức.

Nếu như này, nàng có hơi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, chuyện khác thường chắc chắn sẽ có chỗ kỳ quái. Không chỉ riêng Bàn Nhi, ngay cả Tình cô cô cũng vô cùng thận trọng, không chỉ dẫn theo Hương Bồ và Thanh Đại, mà còn dẫn theo cả Bạch Thuật và Tiểu Đức Tử.

Nếu như hạ nhân trong tiểu viện nhiều hơn một chút, chắc chắn nàng cũng không ngại mang thêm vài người của mình, đáng tiếc bên cạnh Bàn Nhi tổng cộng chỉ có mấy người như vậy, đã là huy động toàn bộ lực lượng rồi.

Trên đường đi rất tĩnh lặng, cho đến khi tới Khôn Ninh Cung cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Niệm Từ mang người chờ ở bên ngoài, đợi Bàn Nhi hạ kiệu đã vội vàng đến đón.

Cũng không phải nói Bàn Nhi là một Phụng Nghi nhỏ nhoi, đáng để nàng ta a dua nịnh bợ, mà là do Bụng của Bàn Nhi thật sự quá lớn, cho dù là Niệm Từ lần đầu tiên nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc. Hoàng hậu nương nương triệu Tô Phụng Nghi đến nói chuyện là chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không thể biến thành chuyện xấu.

Bao gồm cả Phó hoàng hậu, sau khi Bàn Nhi đi vào trong, cũng kinh ngạc mà nhanh chóng sai người ban ghế.

"Bổn cung biết con mang song thai, không ngờ bụng của con lại lớn như thế? Thái y nói thế nào, như vậy có ổn không?"

Bàn Nhi ngồi ở phía dưới, đàng hoàng đáp lời: "Cách mấy ngày Vương thái y sẽ đến bắt mạch, nói đứa bé đều khoẻ mạnh, nương nương cảm thấy bụng của thiếp thân cực kỳ lớn là bởi vì cơ thể của thiếp thân gầy, từ sau khi Vương thái y chẩn ra là song thai, bình thường thiếp thân không dám ăn gì cả, Vương thái y nói không thể nuôi đứa bé quá lớn, nếu không đến lúc đó rất khó sinh mà cũng dễ sinh non."

"Thì ra là như vậy."

Thấy Phó hoàng hậu vẫn có chút lo lắng, Niệm Từ cười nói: "Nương nương, nếu như thái y nói như vậy, chắc chắn không sai đâu. Lúc trước nô tỳ ở dân gian cũng từng nghe nói một câu, ở trong bụng của mẹ lâu thêm một ngày, bằng với nuôi bên ngoài hơn một tháng, tuy rằng thái y nói với người, mang song thai khả năng sinh non sẽ rất lớn, nhưng trong cung có nhiều thái y như vậy, nhất định Tô Phụng Nghi sẽ có thể bình an sinh hạ tiểu hoàng tôn."

Phó hoàng hậu gật gật đầu, nhìn về phía Bàn Nhi nói: "Bây giờ bổn cung không cầu xin gì cả, chỉ mong con có thể bình an sinh con ra, nuôi nấng một tiểu hoàng tôn khoẻ mạnh. Vốn dĩ thai của con ở tháng này, mà còn lại là song thai, bổn cung không nên gọi con đến đây, nhưng không gọi đến nhìn xem thì cứ không yên lòng mãi. Bây giờ thấy con vẫn khoẻ mạnh, bổn cung đã rất yên tâm rồi, nếu như thái y phụ trách không cho con ăn nhiều, vậy thì ăn mấy món hợp khẩu vị, muốn ăn cái gì thì nói với thiện phòng, không cần phải gò bó."

"Tạ ân điển của nương nương, thiếp thân nhất định không gò bó bản thân." Bàn Nhi cung kính nói.

Phó hoàng hậu rất hài lòng với thái độ của nàng: "Lúc trước bổn cung đã thấy con là một người ngoan ngoãn hiểu chuyện, thái tử cũng nói với bổn cung con là người hiểu chuyện, cho nên bổn cung sẽ phá lệ một lần, nếu như lần này con có thể giúp thái tử sinh hạ một tiểu hoàng tôn khoẻ mạnh, bổn cung sẽ đích thân thỉnh phong thân phận lương đệ cho con."

Nói thật, chuyện này thật sự làm cho Bàn Nhi hơi kinh ngạc, nàng từng nghĩ sau khi sinh con xong, có thể thái tử sẽ tấn phong cho nàng, nhưng không ngờ rằng lại là do Phó hoàng hậu nhắc đến việc này, còn là vị trí lương đệ.

Phải biết rằng thái tử chỉ có thể lập hai vị lương đệ, Đại Chu trước nay không có trắc phi, mà thay lương đệ tức thành trắc phi.

Cái gọi là tam thê tứ thiếp, không chỉ nói về nam tử có thê thiếp đông đảo, mà là một một loại tập tục xấu lưu truyền đã lâu trong lễ chế thời cổ đại. Chẳng hạn như trong hán giản có ghi chép, nam tử ngoại trừ chính thê, còn có thiên thê, hạ thê, trong [Bắc Sử] có nói: Thời cổ chư hầu cưới chín nữ tử, sĩ có một vợ hai thiếp; thậm chí theo luật pháp thời cổ đại, hậu cung của thiên tử ngoại trừ hoàng hậu ra còn có tam phu nhân, tam phu nhân này thật ra cũng là một kiểu của thê tử.

Vật đổi sao dời, lễ chế thời cổ đại đã thay đổi từ chế độ đa thê, thành chế độ một chồng một thê nhiều thiếp từ lâu, nói cách khác một chồng chỉ có thể có một thê, những người khác đều là thiếp.

Nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, nếu không những trắc phi, bình thê kia từ đâu mà ra, còn có một số thiếp ngang hàng với thê trong những nhà thương nhân, nhưng có vài người vì phân biệt những nữ tử có địa vị tương đối cao trong số thiếp thất, những mánh khóe bản thân tạo ra cũng không được luật pháp triều đình thừa nhận, nhưng thế tục lại tán thành.

Những thứ này Bàn Nhi cũng chưa từng nghiên cứu kỹ lưỡng, nàng chỉ biết là nếu như nàng có thể trở thành lương đệ, thì sẽ có thể lên ngọc điệp.

Đúng thế, dù phi tần của Đông Cung đông đảo, nhưng người chân chính có được danh phận chính thức chỉ có phi và lương đệ. Là có thể lên ngọc điệp, tuy rằng chỉ ghi tên của lương đệ, nhưng nếu sinh được con trai nối dõi, thì trên ngọc điệp sẽ viết tên của con trai lương đệ phía dưới tên của lương đệ.

Còn những người khác, trừ khi là có công sinh con, mới có thể viết một dòng nho nhỏ dưới tên của đứa trẻ do mình sinh ra, chính là được dòng tộc nào đó sinh ra.

Nhìn thì như một trên một duới, thật ra ý nghĩa lại không tầm thường.

Từ trước đến nay trong cung coi trọng 'Mẹ quý nhờ con', 'Con quý nhờ mẹ', cả hai nhìn như tương tự với nhau, nhưng thật ra ý nghĩa lại khác một trời một vực. Làm một so sánh đơn giản nhất, đứa bé do phi tần sinh ra, có thể so sánh với đứa bé do một quý nhân nho nhỏ sinh ra à? Cho dù là quý nhân vì sinh con mà có công, được tấn phong, khi so sánh với một người được tấn phong cùng chức vị vẫn phải thấp hơn một đầu.

Mà lời của Phó hoàng hậu rõ ràng chính là đang hứa hẹn, sẽ để cho Bàn Nhi ngồi lên vị trí lương đệ trước, bởi vì trong hoàng gia phàm là có con trai nối dõi được sinh hạ, thì phải cần một năm hay thậm chí là mấy năm sau mới có thể lên ngọc điệp. Chuyện này có liên quan đến những đứa trẻ dễ dàng chết yểu, ở đây không thể kể ra rõ ràng.

Tất cả những suy nghĩ này chỉ nảy lên trong nháy mắt, chợt Bàn Nhi lộ ra mấy phần bất ngờ một cách thích hợp, cũng giả vờ muốn quỳ xuống tạ ơn.

Nhưng bị Phó hoàng hậu ngăn cản.

"Được rồi, con cũng không cần đa lễ, lời bổn cung nói con ghi nhớ trong lòng, cũng không cần rêu rao khắp chốn, bổn cung chờ con lập công cho Đông Cung."

Trước nay Phó hoàng hậu luôn tự kiềm chế trước mặt người khác, có thể nói ra những lời này, đủ để chứng minh những lời nói vô căn cứ liên quan tới con trai trưởng của Thái tử thân thể yếu đuối, đối với nhất hệ trung cung không phải là không có ảnh hưởng, mà là ảnh hưởng cực lớn, vì vậy hôm nay Phó hoàng hậu mới thất thố như vậy.

Bàn Nhi hơi rũ mắt xuống yên lặng suy nghĩ, trên mặt lại chỉ gật đầu đáp lại, sau đó Phó hoàng hậu sai người tiễn nàng ra khỏi Khôn Ninh Cung.

Bên này sau khi Bàn Nhi được tiễn đi, Niệm Thu từ đầu đến cuối không lên tiếng bây giờ lại có chút lo lắng nói: "Nương nương hứa hẹn với nàng ta như thế, nếu như nàng ta là người dễ dàng bị kích động, chỉ e lại gây ra rắc rối."

Phó hoàng hậu nói: "Ngươi cũng cảm thấy bổn cung là nóng vội. Nhưng, bổn cung thật sự là nóng vội. Hai ả tiện tỳ kia sai người rêu rao khắp chốn nói con trai trưởng của Thái tử thân thể yếu đuối, còn nói thái tử đã hơn hai mươi lăm tuổi, con trai nối dõi lại cực kỳ ít ỏi, thậm chí còn moi ra chuyện khi còn nhỏ thái tử thân thể yếu đuối, nói những lời như thân thể yếu đuối này e là có nguồn gốc. Bây giờ trên triều đường thậm chí có đại thần ngu muội vô tri dâng tấu, nói là vì suy nghĩ cho giang sơn xã tắc, nên chọn lại thái tử khác."

Phó hoàng hậu tức giận vỗ lên tay vịn một cái, càng nói vẻ tức giận trên mặt càng nghiêm trọng: "Trong tình huống như vậy, nếu như Trần thị là người thông minh, thì nên hiểu rõ nặng nhẹ trong đó, cho dù nó muốn oán trách ta, ta cũng là mặc kệ, dù sao đứa con dâu này của ta oán trách ta đã không ít. Bản thân nó tạo ra bao nhiêu tội ác, trong lòng nó tự hiểu rõ, không phải do nó, con trai nối dõi của Thái tử sẽ có thể ít ỏi như thế này sao?! Ta cho phép nó tiếp tục ngồi trên vị trí Thái tử phi này, đã là cho nó thể diện rồi."

Phó hoàng hậu cũng đã nói như vậy rồi, tất nhiên Niệm Thu không thể nói thêm nữa.

Nói trắng ra là, làm cung nữ tâm phúc của Phó hoàng hậu, nàng ta đối với Thái tử phi cũng không phải không có oán khí. Đường đường là hoàng hậu muốn gặp cháu trai ruột, còn phải tự mình chạy tới đích thân thăm hỏi, mặc dù chuyện này cùng có chút liên quan đến việc đại công tử thân thể yếu đuối, nhưng đại công tử đã gắng gượng qua trăm ngày, thì không hề nghiêm trọng như người ngoài tưởng tượng.

Đúng thật là thân thể yếu đuối, nhưng cũng không có yếu đến mức không chịu nổi, chẳng qua chỉ là Thái tử phi quá coi trọng đứa bé.

Đương nhiên, coi trọng, điều này thật ra cũng không sai. Nhưng Phó hoàng hậu trong tối ngoài sáng đều từng ám chỉ Thái tử phi bế đứa bé đến cho mình nhìn xem, nhưng Thái tử phi lại ngoảnh mặt làm ngơ, có lẽ nàng ta nhìn không hiểu ám chỉ của Phó hoàng hậu? Nhưng tối thiểu nhất có thể chỉ rõ được bản chất, nàng ta không hề xem Phó hoàng hậu ra gì.

Phó hoàng hậu mãi mà vẫn không gặp được cháu trai, ăn ngủ không yên, không có cách nào khác nên phải đích thân đi một chuyến. Quả nhiên sau khi đi một chuyến, bị người ta nhỏ nói thành to, trong lòng bà cũng âm thầm hối hận nhưng không nhắc đến, dường như Thái tử phi cũng có ý oán trách, đã rất lâu rồi vẫn không đến Khôn Ninh Cung thỉnh an.

Nói là muốn chăm sóc đại công tử, thật ra ai mà chẳng biết rốt cuộc là tại sao.

Nghĩ tới những chuyện này, Niệm Thu lại cảm thấy nương nương làm như vậy không sai, trên đời này có một số người ỷ vào việc người khác có tính tính tốt nên không kiêng nể gì cả, phải để nàng ta bị thua thiệt thật thảm hại một lần, nàng ta mới có thể thức thời.

Đây là lời nói của Niệm Từ, lúc này Niệm Thu cảm thấy rất có đạo lý.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com