Nói đến đây, Thái Tử mới phát hiện ra nàng thật sự còn rất nhỏ, nhỏ hơn hắn đến tận mười tuổi.
Một người nhỏ như vậy mà đã sinh cho hắn hai đứa nhóc, trong bụng lại còn mang thêm một đứa nữa, trái tim của hắn nghĩ đến là lại mềm nhũn.
“Được rồi, đừng khóc nữa, cô vẫn chưa nói gì đến nàng mà. Mấy lời vừa rồi cô còn chưa nói xong thì nàng đã tức giận chạy mất. Nàng thử nhìn xem có ai dám hành xử trước mặt cô giống như nàng không. Hơn nữa, nàng không giống với Quách thị kia.”
“Có gì không giống chứ, chúng ta đều là thiếp, đều là hồ ly không cho chính thê con đường sống. Ngoài mặt thì Thái Tử Phi không nói gì, nhưng ta cũng không tin nàng ta không nói gì đó với Thái Hậu thì liệu Thái Hậu có ban thưởng hai người kia đến không?”
“Nàng nhìn nàng xem, nói đi nói lại thì vẫn xoay quanh hai cái người kia. Ngay cả dáng vẻ của hai người họ như thế nào cô còn không biết.” Nói xong, Thái Tử dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Tính tình này của nàng phải thay đổi một chút, ghen tuông nhiều thế này, ở đây thì cô có thể dung túng cho nàng, nhưng nếu để đến chỗ Thái Hậu thì cho dù mẫu hậu có biết thì nàng nói xem người có cho phép nàng như vậy không?”
Trong cung có thể cho phép một phi tần nhận hết sủng ái, chỉ cần nàng ta có công với việc nối dõi, nhưng tuyệt đối không thể là một nữ nhân hay ghen tị. Mà Thái Tử Phi gan lớn đến mức nào chứ. Trước đây nàng ta không muốn có người tiến vào Đông cung thì còn làm ra mấy thủ đoạn che giấu, nếu không thì Bàn Nhi làm sao có thể tiến cung được.
“Nhưng trong lòng ta cảm thấy không thoải mái!”
Nàng ôm cổ Thái Tử khóc nức nở, khóc được vài tiếng lại nói: “Không phải ta khóc là vì chuyện này. Chàng nói cho ta nghe, nếu như, nếu như lúc trước Thái Tử Phi không phạm phải sai lầm kia, liệu chàng có đối tốt với ta như vậy không?”
Cái này có lẽ là kết cục mà cả hai đời Bàn Nhi đều không thoát được. Nàng vẫn cho rằng kiếp trước mình có thể thắng được là ở chỗ có thể chịu đựng, không phạm phải sai lầm, ở chỗ hiểu được được rồi thay đổi, ở chỗ không chạm vào vảy ngược của Kiến Bình đế. Kiếp trước Kiến Bình đế và Trần hoàng hậu có chỗ không hoà thuận, nhưng cho dù như vậy thì bề ngoài vẫn luôn duy trì một trạng thái cân bằng.
Nhưng đến khi con của Thái Tử và Trần hoàng hậu dần lớn lên, dần dần không nghe lời mẫu hậu quản thúc nữa, cũng dần dần bắt đầu nảy sinh cảm giác không cam tâm khi làm một Thái Tử, bàn tay càng ngày càng vươn dài, hai vựa muối bị hắn ta quấy nhiễu đến mức rối loạn, vùng duyên hải Giang Chiết cũng không được yên. Kiến Bình đế nhẫn nhịn đến cực hạn, lại thêm chuyện hai vựa muối xuất binh đã trực tiếp kéo Thái Tử ngã ngựa.
Thái Tử bị phế, người đứng đầu hậu cung cũng đột nhiên gặp đại nạn, cộng thêm có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, cùng nhau tiến lên bao vây tấn công, người đứng đầu hậu cung lộ ra hình thái đồi bại. Một bước sai, từng bước sai, Trần hoàng hậu vì chuyện Thái Tử nhiều lần phạm vào điều kiêng kị của Kiến Bình đế mà không nhận ra. Đến lúc này nàng mới được xuất hiện, mới có cơ hội từ từ bước đến bên cạnh hắn, rồi bước vào trong lòng hắn.
Thật ra khi đó nàng vẫn đang nghĩ, nếu như người hắn chọn không phải là Ngụy Vương mà là Ngô Vương thì liệu người có được sủng ái chính là Hồ quý phi mà không phải là nàng hay không.
Dù sao thì hắn đã bất mãn với người đứng đầu hậu cung từ lâu. Trước kia Thái Tử nhận được nhiều sự coi trọng từ hắn đến mức mấy năm gần đây cũng đã thu được không ít các bè cánh trong triều, cộng thêm có nhà họ Trần đứng đằng sau, có thể nói là đuôi to khó vẫy được. Vậy nên bất kể là ở trên triều hay ở trong cung, hắn đều cần có một công cụ để áp chế người đứng đầu hậu cung.
Đặc biệt là ở trong cung, Trần hoàng hậu không phạm phải sai lầm nào, ở ngoài sáng sợ rằng Hoàng đế cũng không thể tùy tiện xử lý, vì động tay vào sẽ kéo theo cả một đám người. Vậy nên chỉ có thể khiến cho nàng ta phạm phải sai lầm, chỉ có sủng phi duy nhất ở lục cung mới có thể kiềm chế được Trần hoàng hậu.
Cái gọi là biện pháp của Đế vương, cho đến bây giờ đều là cách thức cân bằng.
Ở kiếp trước, nàng chưa bao giờ hỏi về sự nghi ngờ này. Hắn sủng ái nàng, vậy thì nàng sẽ nhận lấy, hắn nói hắn đợi nàng ở Đế lăng, nàng nghĩ đấy có lẽ chính là điều tốt nhất hắn có thể cho nàng. Nhưng nàng không thể ngờ rằng mình lại có thể đưa sự nghi ngờ ấy đến kiếp này.
Một kiếp này, mặc dù nàng đã thay đổi sự khởi đầu, không phải làm nô tỳ mà là dùng thân phận thị thiếp cấp thấp tiến vào Đông cung, nhưng mà có một số chuyện vẫn đi theo đường cũ mà vận hành. Chỉ đó điều một vài chuyện đã đến sớm, may mà nàng hiểu rõ kết cục nên đã chôn vùi được nhiều tai hoạ.
Mâu thuẫn giữa Thái Tử và Thái Tử Phi đã xuất hiện từ sớm, bởi vậy khi xảy ra chuyện Thái Tử bất ngờ tìm đến nàng, nàng đã nắm chắc cơ hội. Sau đó Thái Tử thay đổi thái độ liên tiếp sủng hạnh nàng, lúc đó Bàn Nhi lập tức đoán nhất định là Thái Tử và Thái Tử Phi đã nảy sinh mâu thuẫn. Mặc dù không có được bằng chứng chính xác từ trên miệng Thái Tử, nhưng trên thực tế những chuyện phát sinh sau đó đã rất rõ ràng.
Nàng vẫn sẽ mượn chuyện này để chen vào.
Vậy nếu như giữa Thái Tử và Thái Tử Phi không có mâu thuẫn vợ chồng, liệu hắn có đối xử với nàng tốt như thế này không?
Bàn Nhi không biết mình bị làm sao, rõ ràng là không nên hỏi nhưng vẫn nói ra miệng. Đừng tưởng ở trước mặt hắn nàng to gan lớn mật, nhưng trên thực tế cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cho dù ở trong mơ nàng cũng sẽ không tính sai.
… Lời này không nên nói ra. Nếu như câu trả lời của hắn không giống như suy nghĩ của nàng, nếu như hắn cảm thấy nàng phạm vào điều cấm kỵ của hắn, vậy hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào đây?
Nàng có hai đứa bé, trong bụng còn có thêm một đứa nữa, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không khiến nàng thấy quá lúng túng, nhiều nhất thì hắn sẽ đối xử lạnh nhạt với nàng thôi.
Lúc đầu hắn quá bận rộn chính sự, có thể đến nhìn nàng quả là quá khó khăn, phải tranh thủ lúc rảnh rỗi. Vậy hắn hoàn toàn có thể mượn chuyện bận rộn sự vụ để không đến nữa.
Bận bịu một hồi, đợi đến khi nàng tỉnh táo lại thì sau này sẽ không dám tái phạm nữa.
Hắn luôn dùng cách này để đối phó với phi tần, nhìn thì giống như rất ôn hoà nể nang mặt mũi của đối phương, thật ra lại ẩn chứa sự lạnh lùng vô tình. Có lúc không phải tất cả mọi người đều hiểu thấu tỏ, có lẽ các nàng căn bản không hiểu rõ ý tứ bên trong, hoặc có lẽ đợi đến khi các nàng hiểu ra thì cũng đã muộn. Thái Tử Phi không phải cũng như vậy sao, chẳng lẽ nàng còn có thể so sánh được với Thái Tử Phi à?
Bàn Nhi suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng cảm thấy chệch đi vấn đề chính. Mà trong khi nàng đang suy nghĩ lung tung, Thái Tử cũng đang ngẫm nghĩ.
Nghĩ đến cái nếu như kia.
Suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy rất vô căn cứ: “Không có nếu như, tại sao lại có nếu như.”
Đúng vậy, nam nhân khác với nữ nhân, đồng thời hắn cũng khác với nàng. Hắn là Thái Tử, hắn là Tông Tông, nhưng hắn không phải Kiến Bình Đế, mà một Kiến Bình Đế đối xử tốt với nàng đã không còn ở đây nữa.
Bàn Nhi lập tức cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ.
Nàng sống lại làm gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì để sinh Việt Nhi và tiểu thập lục ra thôi sao? Nhưng mà ở chỗ kia của nàng, cả Việt Nhi và tiểu thập lục đều ở đó, còn có Phượng Nhi, còn có mấy tôn tử tôn nữ đáng yêu của nàng nữa.
Ở nơi đó nàng là Thái Hậu, đứng trên vạn vạn người, ai cũng không dám làm nàng xấu mặt hay khó xử, nàng không cần phải lấy lòng bất cứ kẻ nào, nàng sống rất thoải mái hài lòng.
Ngoại trừ không có hắn mà thôi.
Nhưng có hay không có hắn thì quan trọng sao?
Nàng nhìn gương mặt tuấn tú của hắn qua màn nước mắt. Nếu như nàng có thể lựa chọn lại, nàng sẽ tình nguyện quay về sao?
Đột nhiên Bàn Nhi phát hiện ra nàng không thể đưa ra đáp án ngay lập tức.
Nơi này có Tình cô cô, có Hương Bồ, có Tiểu Đức Tử, có Bạch Thuật và Bạch Chỉ, còn có Việt Nhi và Uyển Chu, có đứa bé trong bụng không biết có phải là Tiểu Thập Lục hay không, còn có hắn nữa.
Hắn đối xử với nàng rất tốt, điểm khác biệt duy nhất chính là không cần phải chú ý đến hắn, ngoại trừ nàng thì không còn bất kỳ nữ nhân nào khác, bởi vì tất cả những người kia đều đã bị giáng làm thứ dân, chỉ là người vô hình. mà thế giới này, hắn vẫn chưa phải Hoàng đế, có nhiều thứ cản tay hắn. Bọn họ cũng chưa cùng nhau đi qua nhiều năm…
Thái Tử bị tiếng khóc của nàng làm cho mơ hồ, không hiểu sao câu trả lời của hắn, lời dỗ dành của hắn ngược lại càng làm nàng khóc nhiều hơn.
Chẳng lẽ hắn trả lời không đúng? Hay là nàng không hiểu ý của hắn?
Hắn nói ra ý của mình đơn giản dễ hiểu hơn: “Tính cách của con người đều đã được quyết định, tính tình của Thái Tử Phi vô cùng không an phận, cũng quá kiên cường. Thật ra cô đã ngầm ám chỉ với nàng ta rất nhiều lần, nàng ta vốn có thể hiểu được, nhưng lại từ chối không muốn hiểu. Vậy nên tất cả chuyện này đã được quyết định, những vấn đề này kiểu gì cũng sẽ xảy ra, chỉ là xem sớm hay muộn mà thôi.”
Hắn bày ra dáng vẻ như nói chuyện đã lâu, đôi lông mày nhíu lại, thái độ chân thành phân tích cho nàng nghe. Chỉ có điều không hiểu rõ hoặc là chưa bao giờ làm chuyện như này nên dáng vẻ của hắn hơi chậm chạp.
“Nhưng chàng cũng chưa trả lời, vậy thì có thể đối xử tốt với ta không?” Nàng khịt mũi một cái rồi nói, khuôn mặt khóc đến mức đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ.
Thái Tử có chút khó hiểu, không biết tại sao nàng vẫn cứ dây dưa mãi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời nàng: “Chắc hẳn là sẽ. Có lẽ không nhanh như thế này, nhưng lúc cô ở cùng với nàng thì cảm thấy rất dễ chịu.”
“Tính cách của nàng yếu đuối như thế này, lá gan cũng nhỏ. Nếu không có cô để ý đến nàng, có lẽ nàng đã bị Thái Tử Phi chèn ép gắt gao rồi, rồi thì không dám phản kháng lại, có lẽ sẽ chịu không ít khổ cực.”
“Nhưng mà nàng rất thành thật hiểu chuyện, chắc hẳn Thái Tử Phi có thể bao dung với nàng. Dù sao thì nàng vẫn là người của nàng ta, chờ một lúc lâu nữa, cô chắc hẳn có thể phát hiện ra điểm tốt của nàng…”
Hắn nói rất chậm, giống như thể vừa nghĩ vừa nói.
Thái Tử chưa bao giờ giống như thế này, chuyện này khiến cho Bàn Nhi thấy buồn cười, nàng vừa khóc vừa cười nói: “Chỗ tốt gì chứ?”
Nhìn thấy nàng mỉm cười, hình như Thái Tử cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhíu mày nói: “Nàng muốn nói đến cái gì?”
“Ta cũng không biết chỗ nào của ta tốt nữa.” Nàng ngã về phía giường, che mặt tránh né, giống như thể rất xấu hổ.
Thái Tử thuận thế phủ người lên, khuỷu tay chống xuống giường, một bàn tay thì vu.ốt ve đôi môi nàng, còn một tay khác thì vuốt vuốt chóp mũi của nàng rồi nói: “Tiểu tinh ranh, thật là phiền phức, khi thì khóc khi thì cười, lúc nãy nàng không biết…”
“Thiếp không có, thiếp cũng không biết vì sao mình lại khóc nữa.” Nàng che mặt, nhỏ giọng nói.
Hắn cắn cắn lên bờ môi của nàng, sau đó hôn lên đ.ỉnh đầu nàng hai lần: “Vậy nên cô mới nói nàng là đồ phiền phức. Cũng đã làm mẹ người ta rồi mà nước mắt còn nhiều như thế, sau này sinh ra một đứa nhóc thích khóc thì làm sao bây giờ?” Giọng điệu của hắn giống như thở dài, giống như đang vì chuyện này mà buồn rầu.
“Chắc là không đâu nhỉ?” Nàng bị hắn hù doạ, nghĩ lại thấy Tiểu Thập Lục cũng không thích khóc, nhưng mà lúc này không phải thời điểm Tiểu Thập Lục được sinh ra, vậy đứa bé kia có phải Tiểu Thập Lục không?”
Nói thật lòng thì Bàn Nhi cũng thấy mơ màng, nàng vô thức sờ lên bụng mình.
Thấy nàng sờ bụng, Thái Tử cũng kịp thời phản ứng lại là nàng đang mang thai, hắn ngồi dậy: “Đừng lộn xộn nữa, đừng làm con bị thương.”
Bàn Nhi cũng vội vàng ngồi dậy, cúi đầu xoay người để lau đi nước mắt, có chút dáng vẻ xấu hổ không dám gặp người.
Một trận giận dỗi khó hiểu cứ như vậy mà kết thúc. Đợi đến lúc đêm khuya, người bên cạnh đã ngủ thiếp đi rồi, Thái Tử lại như có điều gì đó suy nghĩ.
Ngày hôm sau lại mở màn bằng một tràng nôn nghén.
Thái Tử thấy nàng nôn thành như vậy, người đứng trước giường, lông mày nhíu chặt: “Đứa nhóc này đến khi sinh ra e rằng sẽ thành một Hỗn thế ma vương.”
Bàn Nhi nhổ ngụm nước chua cuối cùng trong miệng mình ra, để Hương Bồ dìu dậy dùng nước ấm súc miệng, sau đó uống thêm hai ngụm nước ấm nữa thì nàng mới nói: “Thiếp nghe Hoàng hậu nương nương nói, lúc bà mang thai điện hạ cũng nôn rất dữ. Nôn nghén đến tận tháng thứ năm thứ sáu mới ngừng.”
Vẻ mặt Thái Tử rất kinh ngạc.
Nô tài trong phòng đều cúi đầu, toàn bộ đều như mình bị điếc.
Thái Tử nhìn Bàn Nhi một chút, phủi phủi góc áo rồi đi ra ngoài.
“Cô ở ngoài chờ nàng ra dùng bữa sáng.”
Phúc Lộc đi theo.
Tình cô cô không đồng tình nhìn Bàn Nhi một chút, nói: “Người đúng là. Đây là nhờ điện hạ tốt tính, nếu đổi lại là người có tính cách không tốt thì nhất định là sẽ nổi nóng với người.”
Bàn Nhi cười cười, không nói chuyện.
Thực tế chứng minh Thái Tử quả thật là đã tiên đoán đúng, đây quả thật là một Hỗn thế ma vương, còn chưa sinh ra mà đã ở trong bụng Bàn Nhi giày vò đến năm, sáu tháng mới chịu yên tĩnh.
Đợi đến khi sinh ra, tiếng khóc nỉ non đầu đời vô cùng vang dội, nghe xong thì thấy đây chính là tràn đầy sức mạnh.
Mà chờ đến khi nó biết đi biết chạy thì càng không ổn, nó có thể khiến cho phòng ốc xáo trộn, khiến Bàn Nhi không nhịn được mà cảm thán Thái Tử tiên đoán quá chuẩn.
Phải quản.
Nếu đã dạy thì không thể chỉ dạy binh thư mà còn phải quản thúc cho tốt.