Dắng Sủng

Chương 92



Hí! Chủ tử vẫn còn có thể, thật là tốt quá!

Tiểu Đức Tử và Hương Bồ trao đổi ánh mắt với nhau, trên mặt hiện lên sự vui vẻ rất rõ ràng.

Thái Tử bước vào, Bàn Nhi nhìn thấy hắn trong phút chốc cảm thấy hoảng hốt, trong ánh mắt hiện lên cái gì đó nhưng Thái Tử còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã mờ đi.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, đã qua thời gian ăn tối rồi, bây giờ Thái Tử gia đến chắc chắn là sẽ không đi nữa. Nhóm nô tài vừa chuẩn bị nước ấm, vừa chuẩn bị xiêm y giống như trước, họ không phát hiện ra Phúc Lộc vẫn luôn đứng ở một góc khuất, không cười tủm tỉm như trước kia nữa mà ra sức cúi đầu xuống.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Thái Tử bèn đi vào phòng tắm.

Bàn Nhi suy nghĩ, đi đến mép giường ngồi xuống.

Thực ra nàng đang chuẩn bị đi ngủ, không ngờ Thái Tử lại đến vào lúc này.

Hắn thực sự đến đây sao? Vì sao lại bình tĩnh như vậy, vì sao lại không nói gì cả?

Không lâu sau, Thái Tử tắm xong đi ra ngoài.

Vẫn là chiếc tẩm y màu xanh do Bàn Nhi làm, nhìn bề ngoài thì thấy ổn nhưng thật ra chỉ là tô vàng nạm ngọc* mà thôi, đường may thưa thớt rất kém, nhưng ai bảo đây là đồ chủ tử đặc biệt may cho Thái Tử chứ, cho nên đám Hương Bồ các nàng rất vui vẻ tìm nó cho Thái Tử mặc, mà Thái Tử cũng không hề chê nó xấu xí mà vẫn mặc.

*tô vàng nạm ngọc: nhìn bề ngoài đẹp nhưng bên trong không đẹp

Nhóm nô tài đều đã lui xuống, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Thái Tử đi đến trước giường, đứng ở trước mặt Bàn Nhi.

Bàn Nhi hơi sợ hãi, trong lòng nghĩ liệu Thái Tử có đánh nàng hay không? Có lẽ đây là sự bình tĩnh dưới áp lực, nghĩ lại thì chắc hắn không đánh người đâu, chưa kể nàng còn là phụ nhân (phụ nữ đã có chồng). Dù gì nàng cũng đã sinh cho hắn ba đứa nhỏ rồi, không có công lao cũng có khổ lao, nếu hắn đánh nàng thật thì ngày mai nàng sẽ đi tìm tố cáo với Hoàng hậu nương nương.

Nghĩ như vậy, gan Bàn Nhi lại lớn hơn một chút, nghiêng người muốn đi lên giường đề che giấu sự hoảng sợ của mình.

Ai ngờ vừa mới xoay người đã bị người ta nắm lấy cổ tay kéo lại, nàng kinh ngạc quay đầu lại, còn chưa kịp hiểu rõ tình huống đã bị người ta hôn rồi.

Cơ thể thì luôn thành thật hơn so với đầu óc, Bàn Nhi cảm thấy mình thích Thái Tử, ngoại trừ việc hắn có Thái Tử Phi và Hồ lương đệ thì hắn đối xử với nàng vô cùng dung túng.

Có đôi lúc nàng cảm thấy ở trong cơ thể của mình có hai người, một người thì sợ hãi hắn, cảm thấy mình có cái đức hạnh gì mà lại được sủng ái như vậy, tóm lại là cảm thấy việc này rất là ảo, còn một người lại lạnh lùng nhìn hết mọi việc, làm cho mình bình tĩnh thêm một chút.

Giống như không phải nàng trọng sinh trở về, mà là Ý An Hoàng Thái Hậu chiếm thân thể của Tô Bàn Nhi, tuy rằng nàng vẫn làm chủ nhưng bên trong cơ thể còn có một người khác.

Hai người đều hiểu rõ nhau, biết rõ chỗ nhạy cảm của đối phương, hơn nữa cũng đã nhiều ngày rồi chưa làm, giống như là đã cách trở lâu lắm rồi cho nên hết sức h.am mu.ốn.

Sau khi làm xong việc, cả hai người đều kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm tóc của nhau.

Bàn Nhi nhắm mắt thở hổn hển, bỗng nhiên cảm giác được một bàn tay to lớn đang vu.ốt ve gáy của nàng.

“Bây giờ cô có chút không hiểu được nàng.”

“Vậy sao chàng còn muốn đến đây?” Nói ra rồi nàng mới ý thức được mình nói sai rồi, ngậm miệng lại, đồng thời cũng nhắm mắt lại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vì sao?

Có lẽ là thói quen, nhưng lại không thể phủ nhận thật ra hắn vẫn luôn chờ đợi lời giải thích của nàng, hắn tưởng dáng vẻ tức giận của hắn đã rõ ràng như vậy rồi, nàng nên nhận ra sớm và đến giải thích rõ ràng!

Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày vẫn không thấy nàng đến.

Cho nên khi nhìn thấy nàng đến tặng khăn, hắn đã tới.

Đến đây rồi thì lại thấy hối hận, hắn đến đây chính là có ý muốn tha thứ cho nàng, nhưng nàng lại không có ý định giải thích rõ ràng cho hắn. Nhóm nô tài lại còn tự cho mình là thông minh, chuẩn bị tốt mọi thứ, nếu hắn đến đây rồi thì tin tức này không thể giấu được, ngày mai sẽ truyền ra khắp Tĩnh Cốc.

Đến lúc đó, làm sao nàng có thể ra ngoài gặp người khác, ba đứa nhỏ cũng làm sao mà gặp người khác được chứ?

Nếu như Thái Tử Phi lại chứng nào tật nấy, nếu như…

Cho nên hắn đã ở lại, hắn đã hạ quyết tâm phải lạnh nhạt với nàng vài ngày, để cho nàng biết mình thật sự rất tức giận, nhưng khi bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy nàng ngồi trên giường, chân đi giày thêu trong vô thức mà vẽ vòng tròn.

Nàng cũng không biết rằng nàng có một tật xấu, đó là một khi căng thẳng thì chân nàng sẽ đung đưa chuyển động, hắn nghĩ rằng có lẽ là nàng giận dỗi hắn, cho nên mới không đi tìm hắn để giải thích.

“Không phải nàng… tặng khăn cho cô sao?”

Bàn Nhi cảm giác có gì đó muốn tuôn ra khỏi mắt mình, nàng cũng nghĩ đến lúc trước nàng tặng cho hắn bài thơ xiên vẹo kia, từng bởi vì bài thơ xiên vẹo kia mà cười nói vui vẻ.

Chính vì hiểu rõ nhau, nên nàng mới tặng chiếc khăn kia, muốn công tâm vi thượng.

Sau đó thì hắn đến đây nhưng lại không nói gì cả.

Nàng dụi mặt ở trên vai Thái Tử, nhỏ giọng nói: “Thiếp nghĩ là mình đã thất sủng rồi.”

Thái Tử âm thầm thở dài, thật lâu sau mới nói: “Ta sẽ không để cho nàng bị thất sủng.”

Sau đó thì không ai nói gì nữa, rõ ràng toàn thân hai người đều dính nhớp nhưng không có ai muốn đi tắm rửa cả, cứ như vậy tiến vào giấc mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Thái Tử thức dậy trước, hắn vừa động đậy Bàn Nhi liền tỉnh dậy.

Bàn Nhi không mở mắt, cảm giác được hắn đứng dậy sau đó đi vào phòng tắm, nàng suy nghĩ một chút rồi cũng ngồi dậy.

Nàng ra khỏi phòng tắm trước Thái Tử, chờ khi Thái Tử đi ra thì nàng đang ngồi ở trước bàn trang điểm để hạ nhận trang điểm cho. Nhìn trong gương thấy hắn đi ra, Bàn Nhi đứng lên, đi đến trước mặt hắn, nhận xiêm y từ trong tay của thái giám rồi thay quần áo cho hắn, sửa sang lại vạt áo thắt lưng cúc áo, giống hệt như trước đây vậy.

Sau khi xong xuôi hết mọi thứ, hai người cùng nhau dùng bữa sáng.

Trong lúc dùng bữa sáng, đám nhóc Uyển Chu đến đây, miệng kêu phụ vương phụ vương rất vang dội.

Trên bàn ăn tràn ngập tiếng nói chuyện ríu rít của mấy đứa nhỏ, thực ra chủ yếu là Uyển Chu nói nhiều, dường như cũng không khác trước kia là bao.

Nhưng rốt cuộc có cái gì khác hay không, từ thái độ bỗng nhiên trở nên cẩn thận dè dặt lẫn nhau của hai người, có lẽ sẽ nhìn ra một chút manh mối.

Bàn Nhi đi đến Doanh Đài thỉnh an Phó Hoàng Hậu.

Nghe Niệm Thu nói mới biết là sắp đến sinh thần của Phó Hoàng Hậu.

Bình thường Phó Hoàng Hậu không tổ chức tiệc sinh thần, trừ khi là ngày chẵn, bà nói tuổi của bà đã già rồi, sắc đẹp cũng không còn, mỗi một lần tổ chức có nghĩa là mình lại già thêm một tuổi.

Nhưng đại thọ lần thứ năm mươi lần này không tổ chức không được.

Phủ Nội Vụ mang quy định đến, Phó Hoàng Hậu xem qua rồi cắt giảm vài thứ, sau đó quyết định sẽ tổ chức ở Tây Uyển, đỡ phải quay về Tử Cấm Thành tổ chức, quy củ rất rườm rà lại tốn nhiều nhân lực nữa.

Còn mười ngày nữa là đến ngày tổ chức, sau khi quay về Bàn Nhi bắt đầu rầu rĩ không biết nên tặng cái gì. Theo lẽ thường, nàng là thiếp thất của Thái Tử, Đông Cung tặng một phần quà là đủ rồi, nhưng Phó Hoàng Hậu dù sao cũng là chỗ dựa vững chắc của mình, lúc trước Bàn Nhi cảm thấy mình bị thất sủng thì Phó Hoàng Hậu chính là chỗ dựa vững chắc trong kế hoạch của nàng.

Nói nàng nịnh bợ cũng được, nói nàng quá mức thế lực cũng được, coi như cố gắng một phần tấm lòng hiếu thảo.

Vì việc này mà nàng phiền não không thôi, còn đặc biệt sai người quay về Đông Cung lấy sổ sách trong kho của mình đến đây để xem, nhưng mà vẫn luôn cảm thấy không hài lòng.

Khi Thái Tử trở về thấy nàng vì việc này mà băn khoăn suy nghĩ cũng không nói gì cả, chỉ nhìn nàng lo lắng suy nghĩ. Mãi cho đến tận hai ngày trước khi tổ chức tiệc mừng thọ, Thái Tử mới có lòng tốt nói cho nàng rằng Phó Hoàng Hậu thích những chiếc đàn nổi tiếng, trong chuyến Nam tuần lần trước có người tặng cho Bàn Nhi một chiếc đàn tên là ‘Hải Nguyệt Thanh Huy’, Bàn Nhi cũng không rảnh rỗi thoải mái đi đánh đán cho nên chiếc đàn kia vẫn cất ở trong đáy hòm, nàng lấy cái đó tặng cho Phó Hoàng Hậu.

Bàn Nhi lúc này mới nhận ra, hắn cố ý nhìn nàng phát sầu sao? Nếu như là trước kia thì nàng nhất định là đã oán trách hắn, nhưng lần này thì không.

Ánh mắt của Thái Tử tối sầm lại, nhưng lại không nói gì cả.

Bọn nhóc đi ra ngoài chơi đã trở về, từ lúc vào Tây Uyển, Uyển Chu và Tông Kiềm giống như là con cá vào biển rộng, như cá gặp nước, suốt ngày đi chơi khắp nơi cùng với hai người con trai của Phủ Việt Vương. Tông Việt vốn đang muốn chăm chỉ học tập nhưng lại cảm thấy đại tỷ và tiểu đệ rất có thể sẽ gặp rắc rối cho nên đành phải đi theo.

Vốn dĩ Bàn Nhi sợ bọn họ ra ngoài có thể sẽ phải chuyện gì ngoài ý muốn, ai ngờ Thái Tử đã sắp xếp ổn thỏa rồi, không chỉ sắp xếp mấy thái giái cao lớn mà còn có cả hộ vệ đi theo.

Không đến mấy ngày mấy đứa nhóc đã đen đi một chút rồi, nhưng lại vô cùng vui vẻ, hoàn toàn khác với dáng vẻ già dặn khi vào trong cung.

Lúc nàng đi vào cung cũng không giống, Thái Tử nhìn nàng xụ mặt dạy dỗ Tông Kiềm, đáng tiếc là không kiên trì được bao lâu đã nhanh chóng nở nụ cười.

Thoạt nhìn nụ cười này có thể không đoan trang nhưng rất chân thật.

Thái Tử giật mình phát hiện nàng đi theo mình đã hơn sáu năm, từ lúc mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi, nhưng rất ít khi thấy nàng cười như vậy, chỉ có hồi đi Nam tuần mới thấy, dường như khi trở về Tử Cấm Thành, nàng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ vũ khí.

Thực ra… hắn cũng như vậy.

“Phụ vương, người xem Tông Kiềm bắt cá nhỏ nè.” Uyển Chu xách theo một cái thùng nhỏ chạy tới.

Là cá cẩm lý (cá koi), nhưng vẫn còn là cá con, trong thùng có bốn năm con cá nhỏ.

“Các con còn nhỏ, không được tùy tiện ra sông chơi.” Nói xong Thái Tử cũng nhận ra lời này hoàn toàn vô dụng, trong Tây Uyển không có gì nhiều, chỉ có nước là nhiều, nhớ lại khi còn bé hắn cũng là học bơi ở Tây Uyển.

Mẫu hậu nói là sợ hắn rơi xuống nước, nhưng thực ra là sợ có người hãm hại hắn.

“Ngày mai phụ vương sẽ sắp xếp người dạy bơi cho các con.” Thái Tử suy nghĩ rồi nói.

“Thật ạ?” Trong chốc lát ánh mắt của Uyển Chu sáng bừng lên.

“Con là con gái, con không cần phải học.” Bàn Nhi đi tới nói.

“Tại sao con gái lại không được học? Nương, con cũng muốn học, hai đệ đệ đều có thể học, tại sao con không thể học, phụ vương---” Uyển Chu xuất chiêu làm nũng.

Thái Tử liếc nhìn Bàn Nhi một cái, sau đó nói với con gái: “Nương của con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, chờ con lớn hơn một chút, sẽ ít đi ra ngoài hơn, không giống với hai đệ đệ của con.”

“Có gì mà không giống chứ? Con còn lớn hơn Tông Kiềm đó.”

Thực ra cũng không có gì khác cả, chẳng lẽ con trai sợ rơi xuống nước, còn con gái thì không sợ?

Không, là do trong cung con trai sẽ quan trọng hơn một chút, nhưng Thái Tử cũng không nguyện ý gieo rắc quan niệm này vào đầu con gái nhỏ của mình. Hắn cảm thấy cin gái mình không cần phải nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần vô lo vô nghĩ mà lớn lên là được rồi, những chuyện phức tạp đen tối nên để nam nhân làm.

Cũng bởi vì vậy mà Thái Tử đối xử với hầu hết các con trai của mình đều vô cùng nghiêm khắc, nhưng đối với con gái thì lại vô cùng chiều chuộng, đặc biệt là Uyển Chu.

“Thôi được, con muốn học thì cứ học đi, ta sẽ cho người tìm hai nhũ mẫu biết bơi đến trông chừng con.”

“Cảm ơn phụ vương, phụ vương, người thật là tốt quá, Uyển Chu thích phụ vương nhất.” Uyển Chu vui vẻ nói, suýt chút nữa thì ôm lấy cổ Thái Tử hôn hai cái.

Bàn Nhi sẵng giọng: “Thật là nha đầu điên rồ mà, vui vẻ một cái là hồ ngôn loạn ngữ, không một chút quy củ.”

“Sao lại là hồ ngôn loạn ngữ?” Thái Tử hơi bất mãn nói.

Con gái ngưỡng mộ phụ thân là chuyện rất bình thường, giống như thê thiếp ngưỡng mộ phu chủ cũng là chuyện bình thường. Dường như đều nhận ra được điều này, Bàn Nhi không nói gì nữa, Thái Tử cũng không nói gì.

May mà Tông Kiềm chạy đến tìm tỷ tỷ đòi lại cá nhỏ của mình, chuyện này mới trôi qua.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com