Công tử quả nhiên là công tử, nhíu mày trông còn đẹp trai hơn mấy phần.
Ta mơ hồ hiểu được, cảm thấy chàng không phải loại người lừa gạt ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Đợi bọn họ đi xa, ngươi đi vòng qua Tây sương phòng, chỗ đó ít người."
Nghe chàng nói xong, ánh mắt ta chợt lóe, vị Vương gia này sao lại còn quen thuộc phủ ta hơn cả ta nữa?
Chàng dường như hiểu được ánh mắt của ta, khẽ cười: "Yên tâm, ta không phải người xấu."
Câu "yên tâm" của chàng mang theo chút bất đắc dĩ, giọng nói còn dễ nghe hơn cả tiên sinh của tỷ tỷ gấp vạn lần.
"Ta tên là Tạ Tri Khanh." Chàng bổ sung.
Tạ Tri Khanh, Tạ Tri Khanh...
Ta thầm nghĩ, quả nhiên người đẹp thì tên cũng đẹp.
Trai đơn gái chiếc ngồi xổm bên nhau thêm một lúc.
Cho đến khi tiếng cười của đám nha hoàn dần xa.
Ta đứng dậy, chân đã tê dại.
Nhăn nhó đi về phía Tây sương phòng.
Quay đầu nhìn bụi cỏ phía sau, người nọ đã biến mất từ lúc nào.
02
"Nhị tiểu thư, người đã về rồi!" Đức Phất lo lắng đợi ở cửa.
Thấy ta ướt như chuột lột, nàng ta lo lắng đến mức sắp khóc.
"Nói rồi mà tiểu thư đừng đi chọc Diễm Miểu, cứ thích tranh cái chức Thái tử phi làm gì, người không sợ nàng ta đánh c.h.ế.t à!"
Đức Phất đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là Lâm Đại Ngọc chuyển thế, nước mắt nhiều.
Nàng ta nằng nặc đòi đi mách cha ta, bị ta ngăn lại.
Năm ta mười tuổi, Diễm Miểu làm mất một cây trâm ngọc, cứ khăng khăng là ta lấy trộm.
Ta bị oan ức không phục, nàng ta cũng giống như hôm nay, tùy tiện ném ta xuống ao.
Lần đó cha ta có đến, nhưng cũng chẳng thèm nhìn ta lấy một cái.
Ông ta bận dỗ dành Diễm Miểu đang khóc sướt mướt, nói sẽ mua cho nàng ta nhiều trâm cài đẹp hơn.
Cha ta không xem ta ra gì, trong mắt ông ta, ta còn không bằng một sợi tóc của Diễm Miểu.
Cho dù ta có chết, ông ta cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.
...
"Đừng nói chuyện này nữa, Đức Phất," ta cười dỗ dành nàng ta, "Ngươi có biết bánh sen kia ngon lắm không, mềm mịn ngọt ngào, còn có mùi... sen nữa... hehe, ta lỡ tay ăn hết rồi! Lần sau, lần sau nhất định sẽ mang về cho ngươi nếm thử!"
Đức Phất không muốn vạch trần ta, qua loa nói: "Vâng vâng vâng, ta đi chuẩn bị nước nóng cho tiểu thư."