Từ tiểu hầu gia vì tưởng niệm cố thê, nên đã ra lệnh tìm mười người thế thân.
Ta là kẻ có dung mạo không giống với vị cố thê kia nhất.
Thế nhưng, ta lại được chọn trở thành kế thất.
Từ Giới lấy vải đen che mắt, ôm lấy ta, si mê quấn quýt:
“Hài tử của chúng ta bị tiện nhân kia hại chết, không sao cả, chúng ta sinh thêm một đứa nữa.”
Hắn gọi ta bằng tên của vị cố thê:
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Tuyết Ý…”
Thế là, ta và hắn có một đứa con.
Chương 1:
Ngày Từ Giới cưỡng ép ta vào phủ, lá phong hôm ấy đỏ rực.
Tựa như xiêm y đỏ thắm trên người ta vậy.
Hắn trói ta trên giường, đôi mắt lạnh như băng, sâu không thấy đáy:
“Vậy là khỏi phải chuẩn bị hỷ phục nữa.”
Ta giãy giụa, móng tay cào rách khóe miệng hắn:
“Từ Giới! Ngươi đường đường là chủ của một thành, vậy mà lại đi cưỡng đoạt dân nữ ư?!”
Không ngờ vị quân hầu nổi tiếng tàn bạo ấy lại không nổi giận, mà còn bật cười.
“Gọi thêm một tiếng ‘Từ Giới’ cho bản hầu nghe thử xem.”
Hắn đè chặt người ta, không để lại kẽ hở nào, ghé tai sát môi ta.
Toàn thân ta run rẩy, sợ đến phát khiếp, chỉ có thể yếu ớt cầu xin:
“Từ Giới… xin ngươi thả ta ra…”
Chưa kịp định thần, hắn đã ngang ngược hôn xuống.
Từ Giới thân hình cường tráng, sức lực hơn người, ta không tài nào đẩy ra được, chỉ có thể cắn rách môi hắn.
Mùi m.á.u tanh nồng lan tỏa, vậy mà hắn chẳng dừng lại ngay, mãi đến khi thỏa mãn mới chậm rãi đứng dậy.
Trong gian phòng tối mờ, màn giường màu xanh đen buông rủ, cùng nam nhân trước mắt — kẻ đang l.i.ế.m m.á.u nơi khóe môi — mọi thứ đều quỷ dị đến rợn người.
“Nơi này từ giờ chính là nhà của nàng, nàng không cần phải đi đâu nữa.”
Ngoài cửa, có quản gia bẩm báo:
“Hầu gia, đã tra rõ rồi.”
Trong bóng tối, ta vội co người trốn vào góc giường, kéo chăn quấn chặt lấy mình.
Ánh mắt dán vào mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Từ Giới, sợ hắn lại giở trò với mình.
Chỉ nghe thấy giọng hắn trầm xuống, lạnh như băng:
“Nói lớn lên, để nàng ấy nghe cho rõ.”
Quản gia ngoài cửa cung kính trình bày:
“Lư Kiều Nhi, người bản địa, cư ngụ tại ngõ Văn Liễu phía bắc thành. Phụ thân mất sớm, tỷ tỷ đã xuất giá, hiện theo mẫu thân là một góa phụ bán kẹo đường mưu sinh.”
Ta nghe mà kinh hãi, trừng mắt nhìn Từ Giới:
“Hầu gia tra rõ thân thế dân nữ như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì?”
Từ Giới chỉnh lại cổ áo, nói thẳng:
“Nàng theo mẫu thân bán kẹo cả đời, cũng chẳng sánh được một phần sính lễ của bản hầu.”
Hắn nói — Hắn sẽ cho kiệu hoa tám người khiêng, sính lễ chất thành núi, đường đường chính chính cưới ta qua cửa.
“Lư Kiều Nhi, ta là thông báo cho nàng biết, chứ không phải thương lượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta sợ hãi trợn mắt, gấp giọng hỏi khi hắn sắp bước ra khỏi phòng:
“Chẳng lẽ hầu gia không biết hôm nay ta thử hỷ phục, là để chuẩn bị thành thân với người khác sao?!”
Bước chân Từ Giới khựng lại, quản gia ngoài cửa liền tiếp lời:
“Lư Kiều Nhi đã có hôn phối với nhà hàng xóm làm nghề vàng mã, cả hai sắp thành thân.”
Ta và mẫu thân chắt chiu từng đồng suốt hai tháng trời, ngay cả tỷ tỷ — tuy cuộc sống cũng chẳng khá giả — cũng lén đưa ta ít tiền riêng, chỉ mong giúp ta có được một bộ hỷ phục tươm tất để xuất giá.
Sáng nay, ta đang vui vẻ thử hỷ phục trong tiệm may, còn hồ hởi kể với bà chủ tiệm rằng ta mong chờ cuộc sống sau này biết bao.
Đột nhiên, một phụ nhân ăn mặc như gia nô trong hầu phủ tiến lại gần, không đầu không đuôi thốt ra một câu:
“Cô nương nói chuyện thật lanh lợi, chỉ nghe giọng đã thấy thân thiết rồi.”
Trán trái bà ta có một vết sẹo do bỏng, ta động lòng trắc ẩn nên đáp vài câu.
Bà ta liền ghé tai thì thầm với tiểu nha hoàn đi cùng, tiểu nha hoàn kia lập tức chạy đi mất hút.
Sau đó, bà ta mỉm cười thần bí:
“Ta cảm thấy có duyên với cô nương, bèn sai nha hoàn về lấy một bảo vật tặng cô làm lễ mừng thành hôn.”
Ta vội vàng từ chối, nhưng chưa kịp dứt lời, chẳng thấy bảo vật đâu, chỉ thấy Từ Giới vận thường phục xuất hiện.
Lông mày kiếm kéo dài tới thái dương, mắt phượng lạnh lùng vô tình.
Ta đã từng gặp hắn.
Hắn là một vị quân hầu trấn giữ vùng trọng yếu.
Mỗi lần khải hoàn trở về, ta đều chen vào đám đông xem náo nhiệt.
Hắn còn rất trẻ.
Cả một gia tộc toàn những kẻ trung liệt, nay chỉ còn lại mình hắn là huyết mạch duy nhất còn sống sót.
Mấy năm trước, Từ Giới nổi danh là kẻ ngỗ nghịch ngông cuồng.
Trên đường vào thành, hắn từng nhảy xuống ngựa, không hỏi han gì đã bế xốc một đứa trẻ nhà dân lên, mang thẳng tới hầu phủ.
Đứa trẻ sợ hãi khóc thét, vậy mà hắn còn hỏi:
“Làm đại tướng quân… chẳng lẽ lại vô vị đến vậy sao?”
Dân gian đều đồn: Từ Giới là tướng tinh, nhưng là loại tướng tinh sinh vào giờ xấu, mang theo tà khí.
Một niệm thành Phật.
Một niệm thành Ma.
Mà thành ma…chắc hẳn là từ sau cái c.h.ế.t của thê tử hắn – Vệ thị.
…
Từng có một Từ Giới cưỡi ngựa vào thành với nụ cười tươi rói.
Từ Giới bây giờ, dẫu công trạng hiển hách, gương mặt hắn cũng chỉ còn lại vẻ âm u, hiểm độc.
Năm đó, đứa trẻ từng được hắn bế lên ngựa lại chen ra phía trước, nói muốn “làm đại tướng quân thêm lần nữa”.
Nào ngờ hắn chẳng có chút ý định ghìm cương, thẳng tay thúc ngựa lao tới.
Nếu không nhờ mẫu thân đứa nhỏ ôm nó tránh đi kịp thời, e rằng vó sắt dưới chân chiến mã đã giẫm nát đầu đứa nhỏ rồi.
Dạng người vừa có quyền vừa khó lường như hắn, chúng ta từ lâu đã quen với chuyện: thấy thì kính nể, nhưng tốt nhất là tránh xa.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Về sau ta không còn đi xem hắn khải hoàn vào thành nữa, ta chỉ ở nhà, nấu một nồi nước đường để làm kẹo bán.
Nào ngờ hôm nay, khi ta đang thử hỷ phục, thì kẻ mà ta từng phải dè chừng ấy lại xuất hiện ngay trước mặt.
Hắn nắm chặt lấy vai ta, bực bội quát:
“Ngươi nói chuyện đi!”
Ta sợ đến đầu óc trống rỗng:
“Hầu gia muốn dân nữ nói gì?”