Sức mạnh tự bạo cuộn trào như biển giận gió gào, sóng dữ quét tung bốn phía, dư chấn lan đến đâu là cỏ cây hóa tro đến đó. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ chiến trường bị cuốn sạch. Tạ Linh hoàn toàn không biết mình đã làm thế nào để lao ra được chỉ biết cả thân xương như bị ngàn vạn dãy núi nghiền nát, y lăn xuống mặt đất, trước mắt tối sầm lại. Đến khi gắng chống tay muốn đứng lên, linh khí trong người đã cạn sạch.
Tạ Linh chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nôn ra hai ngụm m.á.u tươi.
Lúc này dù có uống đan d.ư.ợ.c cũng không cách nào bù nổi. Kinh mạch chịu lực đến mức cực hạn, Bổ Khí Đan đâu phải vạn năng.
Y thở dốc từng hơi, đợi đến khi những mảng đen trắng trước mắt tan đi, mới phát hiện gần đó còn có một người bị quăng văng đến cùng chỗ với mình.
Nguyên Anh tự bạo khiến chiến cuộc tạm lắng, mọi người bị đ.á.n.h bay tán loạn, không ít kẻ bị trọng thương ngay từ trước, lúc này chỉ sợ còn chẳng biết mình bị hất đến đâu.
Tạ Linh cũng chẳng biết mình đang ở chỗ nào. Áo quần đầy bùn đất, ngọc bài truyền âm đã phát tín hiệu một lúc, nhưng y không còn hơi sức để nghe. Đến khi cố gắng gượng ngồi dậy, y mới nhận ra người gần đó chính là Mộ T.ử Thần.
Mộ T.ử Thần không bị thương nặng như y. Hắn có lực của Tà Hồn chống đỡ, lại thêm đông người Ngọc Tiên Tông bảo vệ. Lần này xuất chiến sớm, Huyền Dương Tôn tám phần đã căn dặn trước: bất kể sau này có lột mặt hắn để xem có che giấu tà ám hay không, thì trên đường vẫn phải bảo hộ chu toàn.
Mộ T.ử Thần đứng bật dậy, vừa thấy Tạ Linh liền ngây người, kế đó nghiến răng nghiến lợi:
"Thì ra là ngươi, Tạ! Linh!"
Mặt nạ của Tạ Linh rơi xuống.
Y nhìn Mộ T.ử Thần, trong n.g.ự.c cuộn lên vị tanh nồng của máu, vậy mà lại cười:
"Ừ, là ta."
Mộ T.ử Thần rút kiếm. Hắn nhìn ra ngay Tạ Linh đã chẳng còn lại bao nhiêu sức lực. Thù mới hận cũ chất thành một đống, hôm nay hắn nhất định phải g.i.ế.c người này.
"Ngươi muốn g.i.ế.c ta, Thẩm Từ Thu biết không?"
"Hắn không biết. Nhưng biết thì sao." Tạ Linh ngồi bệt dưới đất, một chân co lên, tay đặt hờ trên đầu gối, tựa như chẳng hề để ý cái c.h.ế.t đã kề bên. Dáng ngồi tản mạn bất cần, giữa bùn đất đá vụn, lại khiến người ta có cảm giác như ngồi trên giường nệm ấm áp.
"Ta chán ghét ngươi. Ngươi giả bộ yếu đuối trước mặt hắn, ta nhìn liền ngứa mắt. Lúc nào cũng muốn trừ ngươi."
Mộ T.ử Thần cười lạnh:
"Hắn mà biết ngươi muốn g.i.ế.c sư đệ hắn, còn ở bên ngươi nữa không? Nhưng ngươi sắp c.h.ế.t rồi, chẳng kịp biết đâu. Hắn sẽ về Ngọc Tiên Tông, tiếp tục làm sư huynh của ta."
Hắn cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, muốn trước khi g.i.ế.c Tạ Linh cho y nếm thử cảm giác lửa giận công tâm, trả lại cho y cú đ.á.n.h lúc nãy.
Nhưng Tạ Linh không hề lay động.
Bởi vì Thẩm Từ Thu trở về, tuyệt đối không phải Ngọc Tiên Tông. Còn Mộ T.ử Thần muốn ầm ĩ thế nào thì tùy, Thẩm Từ Thu chưa bao giờ coi hắn là sư đệ.
Tạ Linh đưa tay ấn lên ngọc bài truyền âm. Y không nghe những âm thanh đang chớp lóe liên tục nữa, mà vẽ nhanh lên mặt ngọc một ký hiệu, ra lệnh cho đám Hắc Ứng nhân cơ hội rút hết, đừng lo cho y, y tự có cách.
Đây là mệnh lệnh của chủ tử.
Tạ Linh trong khoảnh khắc liền đưa ra quyết định.
Y không định c.h.ế.t dưới tay Mộ T.ử Thần. C.h.ế.t kiểu đó… quá dơ. Để Mộ T.ử Thần trở thành người ép mình độ kiếp? Y sợ đến Niết Bàn rồi cũng ngủ không yên.
Độ kiếp thế nào, phải do chính y quyết.
Cũng lúc này, Tạ Linh cuối cùng nhận được âm thanh đã chờ rất lâu.
Là Thẩm Từ Thu.
Trong truyền âm, giọng hắn vội vàng đến mức nghe như kinh hãi:
"Tạ—"
Tạ Linh bỗng bật người lên, lách khỏi một kiếm bất ngờ lao đến của Mộ T.ử Thần. Y nắm chặt ngọc bài, mọi sát ý đều tan biến khi nghe được giọng hắn.
"A Từ."
Tạ Linh gọi hắn bằng tên thân mật để trong lòng, rồi nghẹn ngào muốn nói lời xin lỗi.
"Ta xin lỗi trước…"
Y ép ra một quạt kim diễm xích linh chặn đòn của Mộ T.ử Thần, nuốt ngụm m.á.u tràn lên cổ họng, nói:
"Ta e là phải độ kiếp trước rồi."
Trong nguyên tác, vai chính sau khi độ kiếp sẽ thức tỉnh truyền thừa phượng hoàng, đột phá Nguyên Anh rồi Niết Bàn, từ đó càng vững chắc, chịu ít thống khổ hơn.
Tạ Linh không phải chưa từng tính toán. Kế hoạch vốn rất tốt, mọi thứ tiến hành cũng rất ổn.
Nhưng những chi tiết rắc rối cứ mọc lan như cỏ dại, thế thì rút đao trước, c.h.é.m sạch đám yêu ma quỷ quái này!
Chỉ tiếc khi từ biệt Thẩm Từ Thu, quá gấp gáp. Y vốn còn muốn ôm lấy hắn một trận cho thỏa.
Nhưng những điều nên nói đều đã nói. Y bao nhiêu lần biến việc độ kiếp của mình thành chuyện nhẹ nhàng như một giấc ngủ, khiến Thẩm Từ Thu từ hoảng loạn tái mặt đến dần dần có thể bình tĩnh chống đỡ.
Còn Vân Quy Tông… nơi đó đã giao lại cho Thẩm Từ Thu. Trong tông môn, Tạ Linh nhìn hắn từng chút hòa nhập, từng chút thả lỏng thân tâm, mà an lòng.
Lúc này Thẩm Từ Thu hẳn là đã ổn, không còn vấn đề gì nữa.
Ngọc bài truyền âm chỉ cho phép hai bên nghe được lẫn nhau, kiểu truyền âm mật như lời nói đẩy thẳng vào tuyến âm, vì thế dù Mộ T.ử Thần đứng gần trong gang tấc cũng không biết Tạ Linh đang nói gì. Ngược lại, Thẩm Từ Thu cũng không nghe thấy bên này tiếng binh khí giao nhau ầm ĩ.
Tạ Linh c.ắ.n răng, dù không nỡ nhưng vẫn dứt khoát ngắt liên lạc, thu hồi ngọc bài.
Chiếc quạt mang theo lửa quét ngang, đ.á.n.h bật Mộ T.ử Thần lùi vài thước. Dáng vẻ ngoan ngoãn ngày thường biến mất sạch, ánh mắt y so với bầu trời âm u còn thêm vài phần lạnh lẽo.
"Ngươi mà còn sức à?" Mộ T.ử Thần nghiến răng.
"Ta còn nhiều át chủ bài lắm." Tạ Linh thở hổn hển, trong miệng toàn mùi máu.
Dù thực sự đã cạn sạch sức lực, nhưng trước mặt người này, y tuyệt đối không thể cúi đầu lộ ra nửa phần yếu thế.
Y siết cây quạt đã mất hết độ ổn định, tay run nhẹ.
Tạ Linh khẽ động niệm, mở bảng hệ thống.
“Ta muốn từ bỏ nhiệm vụ nhánh: G.i.ế.c vai ác Thẩm Từ Thu.”
【 Xác nhận từ bỏ? Từ bỏ sẽ phải chịu trừng phạt. 】
【 Có 】
Tạ Linh không hề do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong khoảnh khắc bảng thoại biến mất, trên đỉnh đầu y lập tức tụ lại tầng mây đen nặng trĩu. Hơi thở hủy diệt ùa xuống khiến Mộ T.ử Thần kinh hãi bật người. Y ngẩng lên, thấy bầu trời xoáy lại như một cơn lốc nuốt lấy vân khí.
Kiếp… vân!?
Nhưng rõ ràng nơi này đâu có ai muốn độ kiếp. Kẻ dựa vào đan d.ư.ợ.c và ngoại lực mà gượng lên đến Nguyên Anh thì tuyệt đối không dẫn lôi kiếp được… Sao lại thế!?
Mộ T.ử Thần hoảng loạn tột cùng, thậm chí không rõ kiếp vân là do hắn hay Tạ Linh kéo đến. Trời cao dấy lửa giận, khiến hắn run rẩy từ tận đáy linh hồn. Trước bầu trời mênh mang ấy, hắn nhỏ bé như một con kiến, còn mây đen trên cao thì mở ra tựa như sẵn sàng nuốt trọn tất cả.
Mộ T.ử Thần muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đúng lúc hắn định chạy, Tạ Linh lại không cho hắn thoát.
Tình thế đảo ngược trong chớp mắt: khi nãy là hắn chủ động lao vào muốn g.i.ế.c Tạ Linh; giờ đây lại là Tạ Linh muốn ấn c.h.ế.t hắn.
Tạ Linh ném pháp khí như không cần tiền, dù linh lực không còn bao nhiêu, uy lực không phát được tối đa cũng không sao, dù gì y cũng giàu, không đau lòng.
"Đừng chạy." Tạ Linh cười, nhưng trong mắt chỉ có sát ý lạnh lẽo. "Không phải ngươi muốn g.i.ế.c ta à?"
Mộ T.ử Thần lập tức hiểu ra:
"Kiếp vân là ngươi kéo đến!? Ngươi làm gì vậy!?"
Hắn không chạy nổi, chứng minh kiếp vân nhắm thẳng vào hắn. Diện tích kiếp vân quá lớn, nếu còn đứng đây chắc chắn bị quét vào.
Nhưng Tạ Linh lại thấy… thế vẫn chưa đủ.
Nam Cung Tư Uyển
Nhiệm vụ nhánh bỏ thì bị trời đánh.
Còn nhiệm vụ chủ tuyến bỏ hình phạt chính là “lôi kiếp tăng cường”.
Hai chữ “tăng cường” nghe là biết hung hiểm hơn nhiều.
Tạ Linh không chớp mắt, bật khung tiếp.
“Từ bỏ nhiệm vụ chủ tuyến: Kết minh với Ngọc Tiên Tông.”
Nhân cơ hội này, mấy nhiệm vụ rác rưởi đó, minh hữu rác rưởi đó, y không thèm nữa.
Tạ Linh tàn nhẫn cũng chẳng thua ai: Lôi kiếp càng tàn nhẫn càng tốt, cứ để nó giáng xuống!
【 Cảnh cáo: Từ bỏ nhiệm vụ chủ tuyến sẽ chịu trừng phạt nghiêm trọng. Xác nhận? 】
“Xác nhận.”
Khung thoại tan biến.
Kiếp vân trên trời lập tức phình lớn gấp đôi, tựa như thiên tai hủy thế. Trời cao phân ra một luồng Thiên Nhãn nặng nề, chỉ một cái chớp mắt là có thể cuốn sạch vạn vật.
Tạ Linh chẳng cần tính mạng, cứ thế lao vào, đốt tinh huyết, tung pháp khí không ngừng để trói chặt Mộ T.ử Thần.
Tà Hồn trong người Mộ T.ử Thần cũng bị dọa vỡ mật. Nó muốn rút lui, muốn bỏ xác chủ, nhưng vòng tay ở trên người Mộ T.ử Thần, dù có đoạt xá lúc này cũng chưa chắc chạy kịp. Chỉ có liều mạng che chở Mộ T.ử Thần mới giữ được một con đường sống.
Mộ T.ử Thần luống cuống chống đỡ, mò lấy ngọc bài truyền âm định báo cho Huyền Dương Tôn
nhưng ngọc bài bị Tạ Linh đ.á.n.h văng!
"Ngươi g.i.ế.c không được ta!" Mộ T.ử Thần vừa tránh pháp khí vừa gào lên. "Dù không truyền được âm, chỉ cần ta gặp nguy hiểm, sư tôn sẽ cảm ứng."
"Vậy để lão tới!" Tạ Linh gầm lên. "Xem lão chạy tới kịp không để nhặt xác ngươi!"
Hai mắt hổ phách của Tạ Linh bừng lên như lửa. Y nổ tung thêm một kiện pháp khí cấp thiên, rồi trong lúc lao lên, tay vô thức chạm vào miếng phượng hoàng ngọc bội được cất kỹ trong ngực.
Đó là bùa hộ mệnh của Thẩm Từ Thu, y vẫn không nỡ để nó tan vỡ vì mình, định thu về trữ vật khí.
Vừa khẽ vuốt qua, Tạ Linh chợt sững người.
Phù văn đã bị đổi.
Không phải phù đạo đại sư, nhưng phù văn thông dụng y không thể không nhận ra.
Bùa hộ mệnh đã bị sửa
thành lấy thân thế bồi.
A Từ…
Viền mắt Tạ Linh cay lên.
A Từ ngốc của y…
Y cất ngọc bội vào trữ vật khí, ngăn mọi nguy cơ rồi lao thẳng lên. Kiếm của Mộ T.ử Thần đ.â.m xuyên qua vai, nhưng Tạ Linh không né. Y giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, quật hắn xuống đất, đá bụi b.ắ.n tung.
Lôi kiếp hướng về Tạ Linh, nên cú đ.á.n.h đầu tiên của kiếp vân sẽ tạo hố lớn, sóng xung kích đủ cuốn bay tất cả. Mộ T.ử Thần muốn bị sét bổ trúng cũng chỉ có cơ hội ở nhát đầu tiên.
Hắn có hộ thân pháp bảo, có Tà Hồn nên chưa chắc c.h.ế.t. Nhưng đây là thiên phạt. Dù không g.i.ế.c được, chỉ cần phá hủy Tà Hồn, cướp sạch vận khí hắn, Tạ Linh đã kiếm lời.
Ngươi dám nhặt vận khí của ta để đối phó ta?
Đặt nó lên đầu mà nâng niu?
Nằm mơ!
Tạ Linh tay nhuốm máu, siết chặt Mộ T.ử Thần, không cho hắn chạy.
Tới đi!
Thiên phạt trước mặt, vạn vật bình đẳng, ngươi muốn toàn mạng mà rút lui? Mơ đi!
Máu nóng chảy dọc thân kiếm. Tạ Linh như dã thú, sống c.h.ế.t không buông, hòa làm một với mây đen trên cao. Y chính là tiếng sấm, là lôi đình, là thiên phạt muốn nghiền nát Mộ T.ử Thần dưới oai trời.
"Không ai được phép chạm vào Thẩm Từ Thu của ta!"
Trong mây, tia chớp tím bạc nổ vang, ngân xà vũ động, tiếng sấm mỗi lúc một gần.
Tà Hồn thất kinh hét:
"G.i.ế.c hắn đi! G.i.ế.c hắn thì kiếp vân có thể tan —!"
Mộ T.ử Thần không rút nổi kiếm, hắn đ.á.n.h một chưởng vào n.g.ự.c Tạ Linh. Nhưng đúng lúc ấy, trước mắt hắn bỗng lóe lên ánh sáng trắng chói lòa, ngoài nó ra không còn thấy được gì nữa.
Ánh sáng nuốt trọn tất cả.
Tiếng thiên phạt giáng xuống, lôi đình nổ tung, sức hủy diệt đủ quét sạch đất trời…
Thiên uy giáng xuống
không gì đỡ nổi.