Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 104



Rồi y thấy

 

Một đôi mắt như đỉnh núi phủ tuyết, đang ướt vì nước mắt.

 

Lệ rơi lặng lẽ.

 

Thẩm Từ Thu… đang khóc.

 

Người chưa từng sợ sống c.h.ế.t, người chưa bao giờ cúi đầu trước cái gì… lại vào giây phút này, hoàn toàn sụp xuống.

 

Nước mắt trong suốt rơi từng giọt, rơi thẳng vào tim Tạ Linh.

 

Ngực y co rút dữ dội, đau hơn cả thiên lôi giáng.

Y ho ra máu, muốn đưa tay lau nước mắt giúp Thẩm Từ Thu, nhưng lệ cứ như hạt châu đứt chỉ, rơi mãi không ngừng.

 

“Huynh… đừng khóc…”

 

Mắt Tạ Linh cũng đỏ lên.

 

Khóc như vậy… tim y cũng đau đến muốn nát.

 

Thẩm Từ Thu cúi đầu, linh lực vẫn liên tục truyền vào.

Trong mê mang, hắn nghĩ:

Mình đang khóc sao?

 

Hắn thấy những giọt nước rơi lên mặt Tạ Linh.

 

Mưa đều bị linh lực ngăn lại, không chạm được vào họ.

Mưa trời không làm ướt được quần áo hai người…

Mưa trong lòng lại thấm đến mù mắt.

 

Thì ra… không phải mưa làm ta nhìn không rõ…

 

Lông mi Thẩm Từ Thu khẽ run, nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống gương mặt trắng mịn.

 

Bàn tay hắn đặt trên n.g.ự.c Tạ Linh, cảm nhận được nhịp tim kia càng lúc càng yếu ớt. Cổ họng Thẩm Từ Thu nghẹn lại, hắn cố gắng đè xuống tất cả cảm xúc, khẽ nói:

 

“Là mưa.”

 

Là mưa?

 

Trước mắt Tạ Linh lại bắt đầu mờ dần.

 

Là mưa thật sao?

A Từ vừa rồi khóc… là ảo giác?

 

Tốt quá… tốt quá.

May mà chỉ là ảo giác, nếu không…

 

Nếu không thì sao?

 

Y không kịp nghĩ hết.

 

Bàn tay Tạ Linh trượt khỏi gò má Thẩm Từ Thu, rơi xuống đất.

 

Y an tâm nhắm mắt lại ở khoảnh khắc cuối cùng, y ngủ yên trong lời nói dối mà Thẩm Từ Thu dệt nên.

 

Tim Tạ Linh ngừng đập.

 

Hơi thở Thẩm Từ Thu cũng cứng lại.

 

Những tán cây không còn che nổi trận mưa lớn tầm tã; lớp linh lực chống đỡ cuối cùng cũng tan vỡ, mưa lạnh ập thẳng vào người Thẩm Từ Thu.

 

Thân thể Tạ Linh trong tay hắn lạnh băng.

Như thể mọi hơi ấm từng có đều chỉ là ảo ảnh.

 

Thẩm Từ Thu cảm thấy bản thân như bước hụt xuống vực sâu chưa từng biết, lạnh đến thấu xương, rơi mãi, rơi mãi…

Hắn cố nắm lấy thứ gì đó, nhưng bắt không được.

Rõ ràng hắn phải giữ lấy…

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo 

 

Cơ thể Tạ Linh bỗng bùng lên một ngọn lửa kim hồng, sáng rực như thiêu trời.

Ngọn lửa ấy nuốt trọn lớp lạnh buốt trước đó, kéo phăng cả Thẩm Từ Thu về phía sau.

 

Thẩm Từ Thu loạng choạng, suýt ngã nhào.

Hắn thở dốc, ngơ ngác nhìn ngọn lửa đang cháy bừng trong lòng.

 

Không những hắn không tránh đi, trái lại còn bản năng ôm chặt lấy ngọn lửa kia vào lòng mình hơn.

 

Ánh lửa như có thể thiêu rụi tất thảy, nhưng lại không gây cho hắn chút thương tổn.

Một sợi lửa khẽ l.i.ế.m qua đuôi mắt hắn, tựa như đang hôn lên giọt lệ chưa kịp khô.

 

Ban đầu Thẩm Từ Thu còn chạm được vào thân hình Tạ Linh trong ngọn lửa, nhưng rất nhanh… hắn không sờ thấy nữa.

Chiếc trữ vật khí từ cổ tay Tạ Linh lăn ra khỏi biển lửa, dừng lại bên chân hắn.

 

Lửa bừng lên, mang theo khí tức sinh mệnh rõ rệt.

Rồi dần dần, ngọn lửa thu nhỏ lại… nhỏ nữa…

Cuối cùng co thành một đốm sáng đang nhảy lên trong lòng bàn tay Thẩm Từ Thu.

 

Hắn nâng nó lên, không dám chớp mắt.

 

Khi ánh lửa tan đi 

Trong tay hắn xuất hiện một chú chim nhỏ, yên tĩnh cuộn tròn ngủ.

 

Lông chim màu kim hồng, cả thân chỉ lớn bằng bàn tay. Trên đầu có chiếc mào kiêu ngạo, đuôi chim kéo dài thành từng sợi linh vũ rực rỡ.

 

Nó an ổn nhắm mắt, ngủ trong bàn tay Thẩm Từ Thu.

 

Ngay cả Tạ Linh cũng không ngờ niết bàn của mình lại hóa thành hình chim, chứ không phải một quả trứng như trong nguyên tác.

 

Bởi nguyên tác, vai chính lòng không vướng bận, niết bàn sẽ lui vào vỏ trứng phương thức nhẹ nhàng nhất của phượng hoàng.

Nhưng Tạ Linh thì khác.

 

Trong lòng y có niệm, mối kết hàng nghìn sợi không cách nào tháo, tất cả đều buộc trên một người.

 

Y tình nguyện chịu khổ… chỉ để người ấy được bình an trong lòng mình.

Bởi thế, niết bàn của y biến thành dáng vẻ yếu ớt nhất 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không phòng hộ, nhưng lại có thể lập tức dâng cho người trong lòng một chút ấm áp.

 

Linh vũ trên khuyên tai Thẩm Từ Thu cũng biến từ kim thành vàng ròng, như mặt trời nhỏ.

 

Lông mi hắn run lên, nước mắt vỡ thành từng giọt sương, khẽ treo trên đầu hàng mi.

Hắn run rẩy nâng tay, ôm lấy chú chim nhỏ.

 

Ấm áp.

Còn có nhịp tim đập thật sự, từng chút từng chút.

 

Nó sống.

Không phải cái thân thể lạnh lẽo vừa rồi.

Là thật sự sống.

 

Mưa thấm ướt toàn thân Thẩm Từ Thu, lăn qua gò má tái nhợt của hắn.

Chỉ có chú chim trong tay là sạch sẽ, không nhiễm một chút lạnh.

 

Hắn nhìn tiểu phượng hoàng tái sinh, từ bình tĩnh đến run rẩy, từ run rẩy đến gần như quỵ xuống.

Hắn ôm lấy nó, lưng khẽ cong xuống.

 

Ngàn năm băng sơn trong lòng hắn sụp đổ.

Vỡ thành từng mảnh.

Từng mảnh va vào nhau, dậy sóng cuồn cuộn.

 

Hắn không kìm được nữa.

Hai vai rung lên dữ dội, xương sống như run rẩy dưới trận mưa tàn phá.

Khoảnh khắc ấy, tất cả yếu đuối của hắn đều chỉ dành cho một người.

 

Thẩm Từ Thu run như chiếc lá trong gió, như con thuyền nhỏ trong bão, run càng lúc càng mạnh, càng bất lực 

Cuối cùng, ở nơi không ai nghe thấy, hắn bật ra một tiếng nức nghẹn thê thảm.

 

Hắn đau quá.

 

Nam Cung Tư Uyển

“Tạ Linh… ta đau quá…”

 

Nước mắt hắn rơi như mưa.

Một trái tim tan nát của hắn được Tạ Linh cứu sống, rồi khiến nó tỉnh dậy 

và khiến hắn lần đầu tiên hiểu thế nào là thích một người.

 

Nhưng cái hiểu ấy… quá đau.

 

Ái biệt ly.

Cầu không được.

Tất cả dồn đến cùng lúc, lấp đầy trái tim hắn vừa mới học cách yêu.

 

Hắn đau đến không tìm thấy chính mình.

Như linh hồn nứt ra, rơi vào đất, rơi vào lửa.

 

Chỉ có chút trọng lượng trong lòng bàn tay… chống đỡ hắn khỏi sụp xuống.

 

Thì ra thích một người… có thể khiến một người sống, cũng có thể khiến một người c.h.ế.t.

 

Nước mắt rơi lên bộ lông óng như tơ của tiểu phượng hoàng, trong suốt lăn xuống từng giọt.

 

Thẩm Từ Thu đặt tay còn lại lên thân thể nhỏ bé kia, cúi đầu, trán tựa vào mu bàn tay.

 

Qua lớp tay ấy… hắn như trở về khoảnh khắc hai người từng kề trán vào nhau.

 

Tạ Linh…

 

Đôi mắt hắn đỏ bừng, nước mắt lăn trên gương mặt đẹp như ngọc, ánh tuyết trong mắt vỡ thành muôn mảnh:

 

Ta vừa mới hiểu thôi…

Ta hình như… thật sự thích ngươi.

 

Không chỉ một chút.

 

“Đáp án này ngươi còn chưa nghe được…

Không muốn trở về nhanh một chút… nghe sao?”

 

Hắn run giọng cầu xin:

 

“Ngươi mau trở về… được không…”

 

Không ai thấy hắn khóc.

Không ai biết tim hắn như rỏ máu.

 

Bộ quần áo đỏ trên người hắn như đóa hoa nát rơi vào bùn, loang lổ.

 

Nước mắt hắn rơi hết, chỉ còn hận thấu xương tụ lại trong đáy mắt.

 

Khi hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu, ôm chặt tiểu phượng hoàng trong lòng bàn tay, từ từ đứng thẳng dậy.

 

Hắn như mỹ nhân bước ra từ tranh, nước mắt còn chưa khô 

Nhưng trong mắt đã lóe lên ánh lạnh của g.i.ế.c chóc.

 

Để mặc mưa xối qua mặt, hắn nhìn về bầu trời mù mịt phía xa.

 

Ngọc Tiên Tông.

Đỉnh Kiếm Tông.

 

Các ngươi đã lấy nửa cái mạng của ta.

 

Máu trên áo hắn theo mưa chảy xuống, kéo dài thành một vệt đỏ rực phía sau.

 

Như dòng m.á.u vô tận.

Như tấm sa đỏ diễm lệ.

 

Mùi m.á.u và sát ý khiến người ta sợ hãi nhưng đồng thời đẹp đến rợn người.

 

Hắn nhẹ nhàng che lấy tiểu phượng hoàng trong tay.

 

Sự dịu dàng là dành cho nó.

Sát ý là dành cho những kẻ bên trên mây kia.

 

Vạt áo hắn quét qua vũng nước máu.

 

Ta và các ngươi, không c.h.ế.t không dừng.