Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 37



Thẩm Từ Thu ở nơi Tư Quá đã hoàn thành việc khắc xong khối ngọc kia.

 

Với tay nghề của hắn, việc khắc một phù văn vốn không tốn quá nhiều thời gian. Nhưng lần này, hắn còn tỉ mỉ tạo hình cho khối ngọc, đẽo gọt thành một miếng ngọc bội hoàn chỉnh.

 

Trước đây, khi chế tạo chú văn thạch, hắn chỉ đơn giản mài nhẵn góc cạnh hòn đá, không mấy quan tâm đến hình thức bên ngoài. Thi thoảng làm kỹ một chút cũng chỉ vì muốn tặng quà cho người khác.

 

Ví dụ như từng tặng cho Huyền Dương Tôn, hay cho Úc Khôi. Nhất là với Huyền Dương Tôn, người vốn chẳng thiếu thứ tốt, Thẩm Từ Thu nghĩ rằng tự tay làm quà tặng sẽ càng thể hiện thành ý hơn.

Nam Cung Tư Uyển

 

Có lần hắn còn bỏ ra công sức lớn, làm hẳn một bộ chú khí nguyên vẹn, chỉ tiếc rằng cuối cùng e là cũng bị Huyền Dương Tôn vứt xó, chẳng biết bị nhét vào đâu rồi.

 

Tiếc là lúc đó hắn còn chưa khống chế được cách khắc phù văn như bây giờ, nếu có thể, thì đã sớm nhân cơ hội cắm cho Huyền Dương Tôn một cái “đinh” rồi.

 

Ngày thường chỉ cần một hai canh giờ là đủ để hoàn thành một phù văn phức tạp, thế mà lần này, chỉ là làm một bùa hộ mệnh, lại tốn trọn cả một đêm.

 

Phân hồn của Tạ Linh vẫn luôn bám trên ngọn cây, nghiêm túc dõi theo suốt cả đêm.

 

Ngón tay Thẩm Từ Thu thon dài như ngọc, động tác điêu khắc lại càng đẹp đến lạ. Khối ngọc trong tay hắn được tạo hình tinh xảo, kết hợp với đường nét của hắn, nhìn chẳng khác gì một cảnh tượng nghệ thuật sống động. Tạ Linh nhìn mê mẩn, không hề cảm thấy nhàm chán, bất tri bất giác, từ đêm tối đã đến sáng sớm lúc nào chẳng hay.

 

Cái đêm từng khiến Thẩm Từ Thu tuổi nhỏ sợ hãi đến quên cả cách nói chuyện, nay lại bình yên trôi qua như vậy.

 

Khi tia nắng đầu ngày vừa le lói, Thẩm Từ Thu hoàn thành những đường khắc cuối cùng. Một chiếc ngọc bội phượng hoàng sống động như thật, cánh xòe bay giữa mây khói, lặng lẽ ra đời.

 

Chim đỏ lửa trên cây lập tức nhảy cẫng lên, Tạ Linh ở đâu vọng tới:

“Ta tới bắt lấy đây!”

 

Chỉ chốc lát sau, Tạ Linh đã lù lù xuất hiện giữa tuyết trắng, đôi mắt màu hổ phách sáng rực còn hơn ánh mặt trời. Hắn nhận lấy ngọc bội từ tay Thẩm Từ Thu, hí hửng ngắm nghía đủ kiểu, sau đó mới làm bộ làm tịch gật đầu ra vẻ cao quý:

“Ừm, tay nghề không tệ.”

 

Thẩm Từ Thu nhìn màn diễn của hắn, thấy cũng tàm tạm, mới thản nhiên nói:

“Ngươi tới hơi sớm rồi đấy.”

 

Đợi hắn từ Tư Quá Hàn mà trở ra rồi tặng cũng được, đường đường Yêu tộc Thất điện hạ thiếu gì bùa hộ mệnh, có cần gấp đến vậy?

 

Tạ Linh chẳng để tâm, vừa giũ quạt vừa nghênh gió tuyết:

“Phải tới sớm mới giống thật — để người ta tin rằng chúng ta… tình thâm ý trọng.”

 

Thẩm Từ Thu đoán ngay ra ý đồ hắn, lạnh nhạt hỏi:

“Vậy ngươi định bao giờ mới kết Kim Đan?”

 

Tạ Linh nghẹn họng:

“…Ta biết mà! Ngươi giờ cứ nhắc chuyện này hoài là sao!”

 

“Bang!” — Hắn xếp quạt lại một cách tức giận, nói:

“Được! Chờ ngươi xuống núi, ta nhất định kết Kim Đan cho ngươi xem!”

 

Thẩm Từ Thu mặt không cảm xúc: “…”

 

“Ánh mắt đó là gì hả? Ngươi không tin đúng không? Thật sự đó…”

 

Tạ Linh bắt đầu thao thao bất tuyệt bên tai, không hổ là Yêu tộc hệ… chim, một mình có thể náo loạn bằng cả một đám người. Thẩm Từ Thu tiện tay vốc một nắm tuyết, thầm nghĩ: Ai ngờ nơi trừng phạt lạnh lẽo này lại có lúc náo nhiệt thế này.

 

Nhờ áo choàng Tạ Linh tặng, tay hắn vẫn ấm áp, chạm vào tuyết không hề thấy lạnh.

 

Từng mảng tuyết tan lặng lẽ, nhánh cây trơ trụi cũng bất động, nhưng cảm giác tĩnh mịch ấy đã khác xưa.

 



 

Những ngày sau đó, Tạ Linh không đến nữa, nhưng phân hồn chim đỏ vẫn luôn ở lại, chỉ cần ngẩng đầu là thấy.

 

Không thể vận dụng linh lực, Thẩm Từ Thu liền lặng lẽ tĩnh tọa, dồn tâm nghiên cứu pháp quyết phân hồn hóa thân, chuẩn bị sau khi ra núi sẽ lập tức bế quan tu luyện.

 

Hắn quyết tâm: trước kỳ khảo hạch của Ngọc Tiên Tông, nhất định phải tu thành giai đoạn hai của phân hồn hóa thân.

 



 

Đúng bảy ngày sau, ấn phong linh của Huyền Dương Tôn trên người hắn giải khai, linh lực tức khắc lưu chuyển toàn thân, đau nhức nơi kinh mạch cũng biến mất sạch.

 

Thẩm Từ Thu thở ra một hơi, đứng dậy, tháo áo choàng đỏ trên người, ngước nhìn con chim đỏ trên cây.

 

Nó vỗ cánh rồi biến mất — là Tạ Linh thu hồi lại rồi.

 

Thẩm Từ Thu xếp lại áo choàng, bước xuống núi tuyết. Nhưng ngay khi đến chân núi, hắn đột nhiên dừng bước.

 

Theo lý, hắn nên lập tức rời đi — nhưng…

 

Hắn không ngờ, Tạ Linh lại chờ sẵn ở chân núi.

 

Không chỉ vậy, Tạ Linh còn buộc chiếc ngọc bội phượng hoàng bằng sợi tơ vàng, treo ngay bên hông. Mỗi bước đi, ngọc và tơ vàng lấp lánh dưới ánh sáng, càng làm nổi bật vẻ quý khí của hắn: cẩm y hoa phục, phong lưu rạng rỡ.

 

…Hắn thực sự mang theo bên người.

 

Thẩm Từ Thu nhìn ngọc bội kia, trong lòng thoáng hoảng hốt.

 

Chỉ trong chớp mắt, Tạ Linh đã sánh vai đứng bên cạnh hắn, cười tươi như gió xuân:

“Đi thôi, ta có tin vui muốn báo cho ngươi.”

 

Thẩm Từ Thu hoàn hồn, ánh mắt lướt qua nụ cười rạng rỡ của hắn. Đôi đồng tử hổ phách ánh lên thần sắc không giấu được niềm vui. Thẩm Từ Thu lập tức hiểu ra—là đã kết Kim Đan rồi.

 

Hai người cùng rời đi, phía sau vẫn còn nghe tiếng các đệ tử đóng giữ nhỏ giọng thì thầm:

“Nghe đồn là thật đấy, tình cảm giữa bọn họ thật sự rất tốt.”

“Yêu tộc điện hạ đúng là có tâm, còn đích thân đến đón người nữa… nhà ta kia thì có bao giờ được thế đâu.”

 

Tạ Linh nghe vậy, khóe môi càng cong cao hơn. Thẩm Từ Thu chỉ coi như không nghe thấy gì.

 

Bên ngoài, thân phận của Tạ Linh vẫn là “luyện khí nhị tầng”, bởi vậy nếu muốn theo sát Thẩm Từ Thu, chỉ có thể hoặc ngồi tiên hạc, hoặc đi nhờ hắc ưng kiếm.

 

Mà nếu cưỡi hắc ưng thì lại không thể tiện đường trò chuyện, vì thế hắn chọn ngồi tiên hạc, sánh vai bay cùng Thẩm Từ Thu, còn hắc ưng thì lặng lẽ bay theo phía sau.

 

Ngồi trên tiên hạc, Tạ Linh nghiêng người, khẽ cười nói:

“Tin vui chính là ——”

 

Thẩm Từ Thu nhẹ nhàng cắt ngang:

“Kim Đan rồi? Chúc mừng.”

 

Tạ Linh: “…”

 

Hắn không nhịn được quay đầu nhìn thẳng vào mặt Thẩm Từ Thu:

“Ngươi không tin ta làm được đúng không?”

 

Thẩm Từ Thu vẫn một bộ dáng nhàn nhạt, dây buộc tóc khẽ tung theo gió tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp:

“Ta đâu có nói vậy.”

 

Quả thực hắn chưa từng nói ra miệng câu “ta không tin ngươi”.

 

Tạ Linh bị nghẹn họng, ngửa đầu một cái như sắp ngã, động tác khoa trương đến mức cả ngọc bội treo bên hông cũng lắc lư không dứt. Thẩm Từ Thu tuy không muốn để tâm, nhưng dải lụa kim tuyến kia cứ quấn quýt mãi trong tầm mắt, không nhìn cũng khó.

 

Bất chợt Tạ Linh “Ồ” một tiếng:

“Này không phải đường về đỉnh Lãnh Phong sao?”

 

Nghe nhắc tới Huyền Dương Tôn, sắc mặt Thẩm Từ Thu liền lạnh nhạt hơn:

“Ta vừa nhận xong phạt, theo quy củ, cần đến trước mặt sư tôn xin chỉ thị.”

 

Tạ Linh “à” một tiếng, tiện miệng hỏi:

“Nghe nói Huyền Dương Tôn đối với ngươi rất nghiêm khắc?”

 

Thẩm Từ Thu đáp gọn:

“Hắn trước nay vẫn vậy.”

 

Chỉ từ giọng điệu, rất khó phân biệt hắn có oán hận hay không. Tạ Linh cũng chẳng thể xác định mối quan hệ giữa hai thầy trò lúc này đã thực sự rạn nứt hay chưa.

 

Nếu còn có thể cứu vãn, Tạ Linh cũng muốn ra tay kéo hắn một phen—chỉ đơn giản là, nếu Thẩm Từ Thu không trở thành phản diện, thì cũng bớt đi một kẻ địch mà thôi.

 

Không phải vì lý do nào cao xa, chỉ là… bớt một kẻ thù, nhẹ một mối phiền.

 

Tiếc rằng Thẩm Từ Thu lại là kiểu người ngoài lạnh trong lạnh, tâm tư khó đoán, lời nói càng khó lôi. Nếu hỏi thẳng, chẳng những không được gì, e còn khiến hắn sinh nghi, rồi kéo giãn khoảng cách.

 

Tạ Linh khẽ gõ quạt lên lòng bàn tay, âm thầm than khổ: Khó làm.

 

Nhưng khó cũng phải làm, hắn đã quyết rồi.

 

Không thể hỏi thì đành tự mình dò xét, từng bước quan sát, từng bước hiểu rõ—giữa Thẩm Từ Thu và Huyền Dương Tôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

Tạ Linh thầm cảm thấy, mấu chốt của mọi vấn đề, hẳn là nằm ở Huyền Dương Tôn.

 



 

Khi linh kiếm và tiên hạc hạ xuống, Thẩm Từ Thu tiến về đỉnh núi bái kiến sư tôn, Tạ Linh cũng âm thầm theo sau.

 

“Đệ tử tham kiến sư tôn.” – Thẩm Từ Thu quỳ xuống, trong lòng không quên lý do mình bị phạt. Nếu giờ hắn làm ra vẻ chẳng hề hấn gì, Huyền Dương Tôn tất sẽ nghi ngờ. Cho nên câu tiếp theo, hắn chủ động nhắc đến:

 

“Về phần sư đệ kia…”

 

Huyền Dương Tôn ngắt lời, giọng nặng nề:

“Đã cho người lập mộ và chôn di vật sau núi rồi.”

 

Chung quy vẫn là đồ đệ tự mình dạy dỗ, lời nói của Huyền Dương Tôn vẫn mang theo mấy phần thương cảm:

“Nếu rảnh, hãy đến thăm hắn một lần đi.”

 

Thẩm Từ Thu cúi đầu đáp: “… Dạ.”

 

Trên đời này, có những vị sư tôn tuy nghiêm khắc với đệ tử, nhưng thực tâm thương yêu, đến mức đệ tử chỉ cần bị thương một chút cũng đau lòng khổ sở. Còn Huyền Dương Tôn, từ đầu đến cuối trên mặt không hiện lấy một tia bi thương, ngay cả mới vừa rồi, biểu hiện nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là “có chút buồn bã”.

 

Tạ Linh thu hết mọi cảm xúc giữa hai thầy trò vào đáy mắt.

 

Vị sư tôn này, là đã từng có tình nghĩa nên mới lãnh đạm đến vậy, hay căn bản chưa từng thật lòng với người đệ tử đã mất?

 

Linh sủng còn có thể dưỡng thành cảm tình, huống chi là một đệ tử từ nhỏ nuôi lớn. Mối quan hệ giữa hai người này, càng nhìn càng thấy có điều bất thường.

 

Thẩm Từ Thu vốn nghĩ Huyền Dương Tôn chỉ gọi hắn đến để nói vài câu, ai ngờ lời nói của sư tôn còn chưa dứt. Từ trên ghế tông chủ, ánh mắt Huyền Dương Tôn chậm rãi rơi xuống người hai người bọn họ:

 

“Thất điện hạ, khảo hạch của tông môn, ngươi cũng nên đi thử một lần.”

 

Thẩm Từ Thu khẽ giật mình, Tạ Linh cũng thoáng sững sờ, không ngờ bản thân lại bị điểm danh. Sau đó hắn cười:

“Nhưng ta vốn không phải đệ tử Ngọc Tiên Tông, cũng không định bái sư.”

 

“Những trạm kiểm tra khác ngươi không cần qua, chỉ cần vào cửa thứ ba—Vấn Tâm Quan là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời Huyền Dương Tôn nói, nghe như đang thương lượng, nhưng khẩu khí lại giống như thông báo, không cho từ chối:

“Vấn Tâm Thạch có tác dụng không nhỏ với bản thân ngươi.”

 

Tạ Linh hiểu ngay: Bên ngoài có không ít người chê cười việc Thẩm Từ Thu chọn một “phế vật” làm đạo lữ, liên lụy cả danh tiếng của Ngọc Tiên Tông. Đây là một cách để đánh tiếng với thiên hạ, dù tu vi hắn không cao, nhưng ít ra cũng có chỗ đáng để người khác nhìn nhận.

 

Dù sao hắn đã tu đến phân hồn hóa thân, một cái vấn tâm mà thôi, có gì phải ngại?

 

Tạ Linh vui vẻ đáp:

“Đã là ý Huyền Dương Tôn, ta tất nhiên sẽ thử một phen.”

 

Đang ở trên địa bàn người khác, lại là một vị Kim Tiên mở lời, hắn cũng không dại gì từ chối.

 

Thẩm Từ Thu nghĩ bụng, chỉ là vấn tâm thạch, quả thật không đáng lo. Thạch này hiệu quả còn xa kém thủy kính của Nhiên Hồn lão tổ, e rằng chưa hỏi được gì Tạ Linh đã ra rồi.

 



 

Rời khỏi Quỳnh Ngọc Đại Điện, đã cách nhiều ngày, Thẩm Từ Thu cuối cùng cũng trở lại đỉnh Lãnh Phong. Vừa về phòng liền lập tức bế quan.

 

Tạ Linh vốn mới kết Kim Đan, còn định nghỉ ngơi hai ngày, nhưng vừa thấy bộ dạng chăm tu của Thẩm Từ Thu, lập tức quay người vào phòng tu luyện theo.

 

Hắc ưng nhìn trong mắt, không khỏi thấy ngạc nhiên.

 

Bởi vì loại “yêu phi” như hắn từng gặp, đều chỉ biết mê hoặc quân vương khiến người quên hết đạo lý, chưa từng thấy ai bị mê hoặc xong lại càng thêm quyết chí tự cường.

 

Hắc ưng hừ lạnh một tiếng, càng nhìn càng không hiểu đường đi nước bước của Thẩm Từ Thu. Nhưng nghĩ thế nào cũng vẫn phải thừa nhận: điện hạ chịu khổ luyện là chuyện tốt, chí ít sau này đối mặt trắc trở cũng không đến mức bị “mỹ nhân hại người”.

 



 

Thẩm Từ Thu đã ở Tư Quá Hàn bảy ngày. May mắn là trong khoảng thời gian ấy, hắn đã luyện thành phân hồn hóa thân nhị giai.

 

Ở giai đoạn này, phân hồn sẽ nhạy bén hơn với cảm ứng xung quanh, tuy chưa thể biến thành “phân thân” như chính chủ, nhưng đã có thể phát ra tiếng nói ngoài thần thức truyền âm, thậm chí còn có thể dùng để tấn công bằng thần thức.

 

Tuy nhiên, càng tu cao, thần thức và tâm tính của tu sĩ cũng mạnh lên, biết cách phòng ngự tinh thần, bởi vậy phân hồn công kích chỉ là phần phụ—mấu chốt vẫn là dùng để nhận biết và truy tra khí tức của các loại thần thức, đặc biệt là để xác minh trên người Mộ Tử Thần có tồn tại hồn phách lạ hay không.

 



 

Ngày khảo hạch Ngọc Tiên Tông chính thức bắt đầu.

 

Vừa mở sơn môn, đoàn người như nước lũ ùn ùn kéo đến, chen nhau tiến vào, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt vô cùng.

 

Có kẻ ôm giấc mộng tu tiên, có kẻ ôm tâm tư riêng, nhưng không ai ngoại lệ—tất cả đều muốn chen chân vào Ngọc Tiên Tông.

 

Trên đài cao, Huyền Dương Tôn và các trưởng lão ngồi quan sát tình hình qua tầng sáng. Một số đệ tử nội môn cũng được phái đi giữ trật tự, phòng ngừa những kẻ có ý đồ xấu trà trộn gây loạn.

 

Khảo hạch chia làm năm cửa, kéo dài năm ngày. Khi người người còn đang xếp hàng ở cửa thứ nhất để kiểm tra tư chất, Thẩm Từ Thu lại chẳng vội, mà nhân lúc còn ít người, dẫn Tạ Linh thẳng đến cửa thứ ba – Vấn Tâm Thạch.

 



 

Vấn Tâm Thạch sừng sững tại tiền sơn, là một khối đại thạch cao chừng năm sáu người.

 

Một mặt của thạch bị mài nhẵn phẳng lì như gương, nhưng bóng đá ấy lại không phản chiếu hình ảnh của bất kỳ ai—chỉ là một mảnh tối đen, sâu không thấy đáy.

 

Đệ tử trông coi cửa thứ ba đồng loạt chắp tay hành lễ:

“Thẩm sư huynh.”

 

Thẩm Từ Thu gật đầu đáp lại, Tạ Linh thì ngẩng đầu đánh giá khối đá khổng lồ trước mặt:

“Đây chính là Vấn Tâm Thạch?”

 

“Ừ,” Thẩm Từ Thu nói, “Bước vào trong, nó sẽ khơi lại trong tâm ngươi ký ức đau khổ nhất, thương tâm nhất, hoặc là điều ngươi sợ hãi nhất, buộc ngươi phải trực diện lại một lần nữa.”

 

Chuyện ấy thì không sao, nhưng Tạ Linh cần xác nhận một việc rất quan trọng:

“Những cảnh tượng ấy… sẽ không bị người ngoài nhìn thấy chứ?”

 

Thẩm Từ Thu trả lời: “Sẽ không.”

 

Bên cạnh có một đệ tử nhiệt tình giải thích:

“Những người ngoài đương nhiên không thể thấy được. Nếu tâm chí kiên định, sẽ rất nhanh tìm được lối thoát, tự mình bước ra, coi như vượt ải thành công. Nhưng nếu bị Vấn Tâm Thạch đẩy ra ngoài, tức là thất bại.”

 

Tạ Linh đảo mắt nhìn quanh, phát hiện cạnh bàn ghi danh có bày một chiếc sạp, bên trên để một loạt sợi tơ mỏng cùng bảng hướng dẫn. Trên thẻ viết rõ:

“Liên Kết Ti – người tham gia có thể chọn đeo, một đầu giao cho người bên ngoài. Nếu trong lúc khảo nghiệm rơi vào thống khổ quá độ, Liên Kết Ti sẽ rung lên mãnh liệt, đệ tử bên ngoài lập tức kéo người ra ngoài, giúp giảm bớt đau đớn. Nhưng bị kéo ra, đồng nghĩa khảo hạch thất bại.”

 

Tạ Linh xem xong liền hiểu—ngay cả việc có đeo Liên Kết Ti hay không, cũng là một phần khảo nghiệm. Bởi vì chỉ những người không tin chính mình mới lựa chọn đeo.

 

Nếu không buộc dây, dù trong thạch có đau đớn đến mức nào, chỉ cần chịu đựng được là có thể thông quan. Nhưng một khi đã buộc, thì ngay từ khoảnh khắc thống khổ bắt đầu, dây rung lên là người sẽ bị kéo ra ngay—tức là thất bại.

 

Đúng là tầng tầng lớp lớp thử thách, đâu đâu cũng gài bẫy!

 

Tạ Linh có vẻ rất thích thú, xem xong liền cười nói:

“Cho ta một sợi Liên Kết Ti.”

 

Đệ tử tròn mắt: “A?”

 

Tạ Linh hỏi lại: “Không lẽ phải trả bằng linh thạch? Bao nhiêu?”

 

“Không… không cần.” Đệ tử vội hoàn hồn, tuy không hiểu Tạ Linh muốn dây làm gì, nhưng vẫn đưa cho hắn một sợi.

 

Tạ Linh nhận lấy, không chút do dự buộc một đầu lên cổ tay mình, đầu còn lại đưa cho Thẩm Từ Thu:

“Đây, ngươi cầm lấy. Lỡ ta chịu không nổi thì kéo ta ra.”

 

Thẩm Từ Thu: “……”

 

Phía bên kia quầng sáng, các trưởng lão cùng Huyền Dương Tôn đều nhìn thấy cảnh này: “……”

 

Ngươi được cử đến để khảo nghiệm, lại muốn qua loa cho xong thế sao?

 

Thẩm Từ Thu trầm mặc chốc lát, rồi vẫn nhận lấy dây, quấn vòng qua cổ tay.

 

Tạ Linh chỉ là muốn đùa chơi. Thấy Thẩm Từ Thu thật sự buộc dây, liền hài lòng gật đầu:

“Vậy ta đi đây. Dù có giãy dụa một chút, ngươi cũng đừng vội kéo ta ra, để ta xem kịch xong rồi nói.”

 

…… Vậy ngươi còn đòi buộc dây làm gì?

 

Thẩm Từ Thu không hiểu, nhưng vẫn giữ lấy đầu dây kia.

 

Tạ Linh sải bước đến trước Vấn Tâm Thạch, không ngừng chân, một bước đã bước thẳng vào mặt đá phẳng như gương. Sóng nước khẽ gợn lên, thân ảnh Tạ Linh lập tức biến mất.

 

Thẩm Từ Thu đang định buông tay, thì chợt cảm giác cổ tay căng chặt.

 

Thẩm Từ Thu: ?

 

Liên Kết Ti vốn là linh khí chế tác đặc biệt, chỉ có người bên ngoài mới có thể kéo được người bên trong ra, chưa từng có chuyện xảy ra điều ngược lại.

 

Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.

 

Trước bao ánh mắt kinh ngạc, chỉ thấy thân hình Thẩm Từ Thu bỗng nhiên khựng lại, giữa không trung áo trắng tung bay, rồi cả người bị kéo thẳng vào Vấn Tâm Thạch, biến mất không dấu vết.

 

Mọi việc xảy ra trong chớp mắt!

 

Đệ tử bên ngoài: “!!??”

 

Các trưởng lão và Huyền Dương Tôn cũng đều c.h.ế.t lặng.

 

Không phải chứ? Thẩm Từ Thu… bị Tạ Linh kéo vào bên trong??

 

Đây còn là Liên Kết Ti mà họ từng biết sao!?

 



 

Mà lúc này, Tạ Linh bên trong Vấn Tâm Thạch còn chưa hề hay biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Hắn vốn bước vào là muốn xem thử liệu có ký ức nào đủ khiến bản thân thống khổ, đau lòng hay sợ hãi hay không, dù nghĩ mãi cũng không ra.

 

Nếu ký ức chẳng có gì đáng sợ, vậy chẳng phải là có thể thông quan dễ dàng sao?

 

Tạ Linh chậm rãi phe phẩy quạt, vừa thong thả dạo bước, vừa xuyên qua màn sương trắng phía trước. Một cảnh tượng dần hiện ra…

 

Hắn bước một bước, lập tức khựng lại.

 

—— Đây là… sân viện của Thẩm Từ Thu?

 

Còn đang nghi hoặc, một tiếng “Phanh!” vang lên, cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh bung ra, một thân ảnh áo trắng lao ra ngoài.

 

Là Thẩm Từ Thu.

 

Nhưng lại không giống với Thẩm Từ Thu mà hắn từng biết.

 

Người kia so với Thẩm Từ Thu lúc mười tám tuổi, nét mặt trưởng thành hơn, bớt đi vẻ non nớt. Nhưng giờ phút này lại tái nhợt, thân hình gầy gò đến mức chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn đi.

 

Trên vạt áo trước n.g.ự.c dần dần thấm m.á.u đỏ, lộ ra băng vải bên trong.

 

Hắn vừa lao ra khỏi phòng, đã loạng choạng ngã xuống đất.

 

Tạ Linh hoảng hốt, theo bản năng đưa tay đỡ lấy, nhưng lại chẳng chạm được gì—bàn tay xuyên thẳng qua thân ảnh ấy.

 

Hóa ra đây chỉ là một hư ảnh ký ức.

 

Tạ Linh ngơ ngác đứng đó, cảm giác khó hiểu dâng lên.

—— Đây rõ ràng không phải ký ức của hắn, sao lại thấy được?

 

Thẩm Từ Thu vì sao lại gầy đến thế? Vì sao thương tích nặng nề đến mức đi không nổi?

 

Hắn còn chưa kịp nghĩ ra, thì thấy Thẩm Từ Thu trên mặt đất cố gắng chống dậy, miệng run run kêu:

“Người đâu——”

 

Nhưng tiếng kêu chưa dứt, hắn đã trừng lớn mắt, dường như thấy điều gì không thể tin nổi. Cả người run rẩy, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

 

Ánh mắt ấy… đang hướng về phía Tạ Linh đang đứng.

 

Nhưng rất rõ ràng—Thẩm Từ Thu không nhìn thấy hắn.

 

Tạ Linh giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Huyền Dương Tôn và Úc Khôi từ xa bước tới.

 

Thẩm Từ Thu phun ra một ngụm máu, ho đến tê tâm liệt phế.

 

Ánh mắt hắn tối sầm, phảng phất như cả thế gian đã vỡ vụn. Lúc mở miệng, giọng nói xưa nay vốn lạnh lùng kia đã trở nên tan tác như vụn băng:

 

“Sư tôn… người không thể đối xử với ta như vậy…”