Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 41



Né tránh ư?

Thẩm Từ Thu thầm lạnh.

Hắn chẳng qua chỉ chọn cách đơn giản và dứt khoát nhất, một đao cắt sạch tơ rối. Dù là thứ gì rõ ràng, chỉ cần một nhát c.h.é.m xuống, đều thể đoạn tuyệt còn dây dưa.

Vừa phí thời gian, giúp đôi bên khỏi thêm phiền toái.

 

Đó trốn.

 

thứ nghĩ là chấm dứt sạch sẽ, cái tâm cảnh lạnh lẽo mà tự cho là yên , vì một ánh của Tạ Linh mà khẽ lay động.

 

Ánh mắt , như thể chọc thủng tuyết địa tịch liêu, chạm thẳng nơi sâu nhất trong lòng .

 

Thẩm Từ Thu cảm giác đầu ngón tay lạnh buốt bỗng như m.á.u ấm dâng lên, từng chút… từng chút một ấm .

 

Hắn vô thức động đậy ngón tay, cũng đúng lúc , Tạ Linh ném tới một vật.

Thẩm Từ Thu theo phản xạ đưa tay đón lấy.

 

“Địa giai hộ hồn châu.”

 

Đối với phần lớn tu sĩ mà , thứ cả đời chắc chạm một . Nhất là hộ hồn pháp khí hiệu dụng đặc biệt, càng quý như lông phượng sừng lân.

 

Mấy ngày , Thẩm Từ Thu lục tung kho pháp khí Ngọc Tiên Tông, cũng chỉ mượn một món Huyền giai mà thôi. Tạ Linh vẫn thấy đủ.

Y thậm chí lục cả kho riêng của , tiếc là tìm Thiên giai nào. Xem về thu bảo vật, thể chỉ phẩm cấp, gom cả công năng, ai khi nào cần dùng đến?

 

Tạ Linh nhếch môi, hời hợt :

 

“Ngươi cái gì cũng tính rõ ràng. Vậy viên châu coi như mượn, ghi nợ đó. Sau nghĩ đổi cái gì, sẽ tới tìm ngươi đòi.”

 

Nếu là giao dịch mơ hồ rõ, Thẩm Từ Thu vốn sẽ dễ dàng đồng ý. … thể vì đầu ngón tay mới ấm , thể vì ánh sáng từ ngọc bội phượng hoàng bên hông Tạ Linh chói đến hoa mắt…

 

Thẩm Từ Thu cuối cùng cũng cúi đầu, đáp một tiếng thật nhẹ:

“Được.”

 

Hắn mà chấp nhận một giao dịch rõ ràng như thế.

 

Tạ Linh cong khóe môi.

Thẩm Từ Thu xoay về phía giáo trường, y liền sải bước đuổi theo.

 

Mấy ngày nay, Tạ Linh cũng nghĩ kỹ nhiều chuyện.

 

Trong nguyên tác, Thẩm Từ Thu rõ ràng rời khỏi Ngọc Tiên Tông, sa tà đạo, trở thành vai phản diện.

 

hiện giờ, là một kẻ trọng sinh.

Trong đó tuyệt đối liên quan tới Mộ Tử Thần.

 

Diễn biến cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo, mà điểm bắt đầu, khả năng lớn nhất… chính là y hoặc Mộ Tử Thần.

 

Tạm thời thể xác định.

 

dù biến thế nào, một chuyện vẫn luôn đúng:

Nếu ai ý đồ g.i.ế.c , liền g.i.ế.c ngược .

Quản ngươi chính phái vai chính gì, Úc Khôi chính là minh chứng rõ ràng nhất.

 

Nhìn bề ngoài Tạ Linh vẻ lười biếng, cà lơ phất phơ, nhưng thật y là cực kỳ lý trí và bình tĩnh.

 

Dù ưu thế là cốt truyện, y cũng từng dựa nó. Ngược , khi phát hiện cốt truyện rối loạn, y vẫn thể vững vàng ứng biến.

 

Nơi … còn là mảnh đất hư cấu giấy.

Mỗi ở đây đều là một sinh linh sống sờ sờ, suy nghĩ, biến hóa.

Y cũng dùng phận một “” để đối mặt, chứ cũ ngoài xem vai chính trò.

 

Lòng khó đoán, ai cũng sống, ai cũng mục đích riêng của thế nên thứ dựa bản lĩnh mà tranh đoạt.

 

Người thuộc phe chính diện thể trở thành địch nhân, thì những kẻ vốn định sẵn là vai ác tại thể trở thành đồng minh?

 

Tất nhiên, vài kẻ ác là thể cứu vãn ví như đám trong Yêu Hoàng Cung từng huyết hải thâm cừu với Tạ Linh, hoặc vài đại phản diện sắp sửa lên sân khấu, những kẻ tội ác chồng chất, sát hại vô , khả năng chung đường.

 

Thẩm Từ Thu thì khác.

Trong nguyên tác, chỉ đối đầu với Ngọc Tiên Tông, Đỉnh Kiếm Tông cùng phe chính diện, những g.i.ế.c đều là những kẻ g.i.ế.c .

Thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng ngẫm kỹ thì từng g.i.ế.c bừa vô tội.

Nam Cung Tư Uyển

 

Nếu ban đầu vai chính thiết với Ngọc Tiên Tông, thường xuyên hợp tác với họ, thì thể Thẩm Từ Thu còn chẳng buồn liếc mắt tới.

 

Cho nên Thẩm Từ Thu khả năng đổi phe ?

 

Tạ Linh suy nghĩ, theo bóng dáng Thẩm Từ Thu, trong đầu nghĩ lan man nhiệm vụ phụ gần đây vẫn thành.

 

Trong nhiệm vụ yêu cầu ôm đối phương hai mươi , tính tới giờ: trong Thủy Kính hai , đêm ở Nguyệt Hoa Tuyền một , còn thiếu mười bảy cái ôm nữa.

 

Với tính cách của Thẩm Từ Thu…

Chẳng lẽ y định chờ tới khi nhiệm vụ chính kết thúc mới bắt đầu ôm bù?

 

Tạ Linh lạnh cả sống lưng, nghĩ nhanh như chớp.

Nếu y với Thẩm Từ Thu rằng “thù lao” là ôm thêm mấy , Thẩm Từ Thu sẽ nghĩ đầu óc vấn đề, là nghĩ ý đồ gì với ?

 

Dù thì chắc chắn Thẩm Từ Thu sẽ đáp ứng.

 

Thôi, vẫn nên hít sâu tỉnh táo cái .

 

Thẩm Từ Thu dĩ nhiên trong đầu Tạ Linh đang chạy loạn cái gì.

Hắn cất viên hộ hồn châu tay áo, chuẩn lên đường.

 

Khi các tử mới lượt tiến giáo trường, liền thấy bên cạnh Thẩm Từ Thu thêm một .

 

Biện Vân trông thấy Tạ Linh, sửng sốt một chút, lập tức phát điên:

 

“Không thể nào! Ngươi kẹt ở kiếp đào hoa thật ? Đi cũng mang y theo!

Đệ tử tân nhập môn rèn luyện thì liên quan gì đến y?”

 

Thẩm Từ Thu còn kịp đáp, Tạ Linh bình thản tiếp lời:

 

“Ta du ngoạn thôi. Nghe trấn Hướng An phong cảnh tồi.

Dù cũng thị vệ bảo hộ, phiền các ngươi . À đúng , thị vệ của cũng sẽ giúp các ngươi rèn luyện , yên tâm.”

 

Y bịa hết, nào từng tới cái tên Hướng An trấn.

chỉ cần chỗ gì đặc biệt, là chơi thì cũng sai.

 

Hắc Ưng phía lặng lẽ theo , xa cũng chẳng gần, tay ôm kiếm một lời.

Một tên tu sĩ Hợp Thể kỳ, diệt một con yêu vật Kim Đan kỳ thì dễ như trở bàn tay.

 

Lúc đầu vài tử còn ôm tâm lý may mắn, nhưng Tạ Linh mở miệng, liền dập tắt ngay hy vọng của họ.

 

Đã đến đây, thôi thì ngoan ngoãn mà rèn luyện .

 

Tạ Linh tìm lý do hợp lý, Thẩm Từ Thu cũng cần giải thích thêm, chỉ gật đầu với Biện Vân:

 

“Ừ, đúng như .”

 

Biện Vân: “……”

 

Hắn rốt cuộc thấu Thẩm Từ Thu đúng là yêu nghiệt mê hoặc, mà còn mê sâu.

mê thì cũng chừng mực ?

Ngươi say mê thì cũng đừng để tu luyện ảnh hưởng chứ?!

 

mà linh khí quanh Thẩm Từ Thu hình như dày thêm thì ?!

Chẳng lẽ ai thể thắng !

 

Cũng chắc.

Biện Vân liếc sư mới của là Diệp Khanh.

 

Trong nhóm tử dòng chính , nhỏ tuổi nhất Mộ Tử Thần, mà là Diệp Khanh mới chín tuổi, kim linh căn, Trúc Cơ trung kỳ, trời sinh kiếm cốt.

 

Khuôn mặt Diệp Khanh ngoan ngoãn, càng thiện cảm hơn Mộ Tử Thần.

Nó , hổ, chỉ điều ít , mỗi chỉ thốt vài chữ, khiến Biện Vân kẻ nóng như lửa cũng kiềm tính tình.

 

Biện Vân xoa đầu tiểu sư , hừ lạnh:

 

“Tới đây, nhớ kỹ, là Thẩm Từ Thu.

Tương lai cố gắng đánh bại , sư sẽ vui.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Diệp Khanh đỏ mặt cúi đầu hành lễ với Thẩm Từ Thu, nhỏ giọng gọi một tiếng:

 

“Thẩm sư …”

 

Rồi ngượng ngùng, còn chút như đang xin .

Tuổi nhỏ, nhưng ngoan ngoãn lễ phép hơn cả sư của .

 

Thẩm Từ Thu cúi đầu .

 

Đứa nhỏ cũng là một đặc biệt.

 

Đời , khi Biện Vân chết, trong tông môn từng tin đồn Thẩm Từ Thu g.i.ế.c sư , thế mà Diệp Khanh trực tiếp đến hỏi:

 

“Có g.i.ế.c sư của ?”

 

Đây là đầu tiên dám thẳng như thế.

Thẩm Từ Thu chỉ đáp “ ”.

Từ đó về , Diệp Khanh bao giờ xuất hiện mặt nữa.

Tin tin, Thẩm Từ Thu cũng rõ.

 

Biện Vân vốn là chăm lo cho Diệp Khanh, vì Đại trưởng lão, tuy là sư phụ của cả hai, nhưng luôn bận bịu với chuyện lớn, việc dạy dỗ đều do Biện Vân gánh.

Có thể , Diệp Khanh thật sự xem Biện Vân là nhân.

 

Không giống như kiểu quan hệ của Úc Khôi với năm xưa.

 

Tạ Linh cạnh Thẩm Từ Thu, đứa nhỏ , nheo mắt.

 

Chín tuổi Diệp Khanh…

Trong nguyên tác, là nhân vật quan trọng, thuộc về phe chính diện, khi lên sân khấu hơn mười tuổi, tính cách chín chắn, khí chất chính nghĩa, thể xem là nửa tử của vai chính.

 

Khi truyện, Tạ Linh từng thích đứa nhỏ .

Vừa hiểu chuyện, nghĩa khí, mà việc nhanh gọn, bao giờ do dự.

kiểu y thích.

 

hiện giờ, nội tình của Ngọc Tiên Tông sâu như biển, nhiều khác biệt với ấn tượng ban đầu trong nguyên tác.

Diệp Khanh đứa nhỏ liệu còn giữ như xưa?

 

Nếu vẫn đổi, thì nên sớm xuống tay, thu nhận đồ cho chắc ăn ?

Dù đang cạnh sư của nhưng Tạ Linh trong đầu âm thầm tính kế cướp .

 

Ở một bên, Mộ Tử Thần thấy Tạ Linh cận với Thẩm Từ Thu, trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng:

 

“Cũng đúng thôi, giờ y là một phế nhân, dựa Thẩm Từ Thu thì còn dựa ai? Phải bám chặt cũng là chuyện thường.”

 

Hắn thừa nhận Tạ Linh đúng là vẻ ngoài xuất chúng, nhưng thể chỉ mặt, xét cả thủ đoạn.

 

Mà quan hệ giữa với , yếu ớt nhất chính là thử thách thời gian.

Cho dù hiện giờ Thẩm Từ Thu phần thiên vị Tạ Linh, Mộ Tử Thần vẫn tin rằng thể chiếm một vị trí trong lòng sư .

 

Nghĩ , Mộ Tử Thần liền tiến lên về phía còn bên cạnh Thẩm Từ Thu, cố tình thu hút sự chú ý:

 

“Sư , nếu biểu hiện , sẽ vì mà cao hứng chứ?”

 

Thẩm Từ Thu thu hồi ánh mắt từ chỗ Diệp Khanh, sang, đáp nhẹ:

 

“Tất nhiên.”

 

Mộ Tử Thần vui vẻ, nhân cơ hội “vô tình” đụng tay Thẩm Từ Thu, định mật một chút như những .

sờ hụt.

 

Thẩm Từ Thu như thể chẳng , bước thẳng về phía , tay vặn tránh khỏi tay trong gang tấc.

 

Mộ Tử Thần: “…”

 

Không đúng. Một thì là trùng hợp, hai là ngẫu nhiên, nhưng đây là thứ mấy !?

Rõ ràng là cố tình tránh né!

 

Thẩm Từ Thu , Tạ Linh lập tức theo sát.

Khoảng cách giữa Tạ Linh và Mộ Tử Thần liền trở nên gần trong gang tấc.

 

Tạ Linh nhẹ nhàng gõ quạt xếp, bật thành tiếng.

Cười đủ , mới đầu sang Mộ Tử Thần:

 

“Thu hồi mấy cái trò nhỏ nhặt của ngươi .”

 

Mộ Tử Thần thu tay , trong lòng tức nghi ngờ, nhưng mặt lộ vẻ vô tội:

 

“Điện hạ đang gì ?”

 

Tạ Linh chậm rãi bung quạt, giọng nhàn nhạt:

 

“A Từ thích khác tùy tiện gần. Ngươi mấy tay quá rõ ràng, quá gượng ép.”

 

Mộ Tử Thần lập tức bày dáng vẻ đáng thương:

 

“Ta chỉ là cận với sư , chẳng lẽ như thế cũng ?”

 

Tạ Linh liếc mắt , lạnh lùng đáp:

 

“Loại như ngươi gặp nhiều . Cố tỏ bản lĩnh, nhưng tiếc là ăn cái kiểu đó.

Dù cho ở đây, A Từ cũng chẳng thèm ngươi , tin ?”

 

Lời cuối, giọng y trầm xuống, mang theo ý châm chọc rõ ràng.

 

Mộ Tử Thần tức đến ngón tay phát run, cắn răng một câu yếu ớt:

 

“Ta… hiểu ngươi đang cái gì! Ta tìm sư !”

 

Nói xong đầu chạy .

Tạ Linh lạnh, gập quạt .

 

Trên Tạ Linh vốn cũng Địa giai hộ hồn khí, nếu dẫn dụ Tà Hồn mặt, y thể.

Hiện tại tuy thể bại lộ tu vi thật, nhưng nếu thể dẫn dắt thù địch về phía , cũng là một cách thử phản ứng.

 

Nếu như giữa y và Mộ Tử Thần thực sự dây mơ rễ má về vận mệnh, thì cho dù Thẩm Từ Thu chen giữa, sớm muộn cũng sẽ đối đầu.

 

Vậy nên, mồi nhử thể chỉ là Thẩm Từ Thu, Tạ Linh cũng đích tham chiến.

 

Mộ Tử Thần tức giận trở bên cạnh Thẩm Từ Thu, thầm nghĩ:

 

“Tên Tạ Linh thật đáng ghét! Một kẻ phế vật chỉ ăn bám, cũng dám tranh giành với ?!”

 

Trong thức hải, giọng khàn khàn của Tà Hồn vang lên đầy gian tà:

 

“Theo thấy, chi bằng ngươi đưa cái vòng tay đó trực tiếp cho Thẩm Từ Thu, để đoạt xá .

Từ nay về sẽ che chở ngươi, sư của ngươi, chẳng càng ?”

 

Tà Hồn thèm khát thể chất của Thẩm Từ Thu từ lâu: tiên cốt, Linh Lung Tâm, cả đời hiếm gặp, tư chất còn vượt cả Mộ Tử Thần bây giờ.

 

Mộ Tử Thần đương nhiên hiểu rõ lòng Tà Hồn.

Cả hai bọn họ đều mưu tính riêng nếu chỉ là giả thiên phú, e rằng Tà Hồn sớm đoạt xác .

 

Nếu thật sự để đoạt xác Thẩm Từ Thu, thì còn ai che chở nữa?

 

Mộ Tử Thần nhạt, thản nhiên :

 

“Tiền bối đùa . Thể chất đó là của mà, tiền bối cứ yên tâm. Sau nhất định sẽ tìm một xác cho .”

 

Tà Hồn hừ một tiếng, cũng chẳng mong chờ gì:

 

“Thôi , qua vài ngày nữa tìm cho ít huyết .

Ta đói khát mệt mỏi , hiện tại chẳng còn sức bảo vệ ngươi nữa.”

 

Lại đòi m.á.u .

Mộ Tử Thần thầm nghĩ phiền toái, nhưng vẫn dám phản đối, nhanh chóng gật đầu:

 

“Được, .”