Thẩm Từ Thu vốn định đáp lại Tạ Linh, nhưng giờ khắc này hắn thực sự không tìm nổi một lời để nói. Cuối cùng chỉ miễn cưỡng ép ra từ cổ họng một tiếng “Ừ”, coi như hồi đáp.
Chỉ vỏn vẹn một âm ngắn ngủi ấy, lại bởi nhiệt độ cơ thể và cơn run khẽ mà biến đổi, như than hồng bị xoa nát, tỏa ra hơi nóng mơ hồ.
Sực tỉnh, Thẩm Từ Thu lập tức nghiến chặt răng, nửa điểm thanh âm cũng không chịu để lọt ra.
Thế nhưng, chỉ cần một lần ấy thôi… cũng đủ khiến da đầu Tạ Linh căng cứng.
Không còn y phục che chắn, hương mai lạnh ngát phơi bày không chút giấu diếm. Thẩm Từ Thu bị ôm chặt trong lòng, Tạ Linh chỉ cần rũ mắt là có thể nhìn rõ bờ vai hắn khẽ run.
Thật sự là đòi mạng mà.
Tạ Linh siết chặt hàm răng.
Bàn tay y áp lên làn da trắng như tuyết, mềm mại như tơ. Nhiệt độ cơ thể vốn hơi lạnh của Thẩm Từ Thu, dưới tác động của liệt hỏa châu, lại trở nên nóng bỏng đến bỏng rát. Sắc đỏ như sương mỏng hừng hực tràn lên thân hình gầy mảnh, mỗi một lần hắn khẽ run dưới lòng bàn tay y đều rõ ràng đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Tạ Linh cảm giác tim gan phổi đều run rẩy theo.
Y cố trấn định, vận khởi linh lực hàn băng châu, đưa vào giữa lưng Thẩm Từ Thu.
Làn mát mẻ từ n.g.ự.c nóng rát chảy lan ra, khoan khoái đến mức khiến người suýt bật thành tiếng. Thẩm Từ Thu suýt nữa không kìm nổi một tiếng rên khẽ, đành cúi gằm đầu, cuộn người lại, miễn cưỡng nuốt xuống âm thanh, nhưng đồng thời lại áp sát hơn vào lồng n.g.ự.c Tạ Linh.
Thân thể hắn càng lúc càng cuộn lại, hơi thở gấp gáp, trán khẽ tì lên trước n.g.ự.c Tạ Linh. Trong khoảnh khắc ấy, bên tai hắn vang lên nhịp tim hỗn loạn, như thể nhịp đập của Tạ Linh cũng truyền sang.
Nhưng rõ ràng y đang vận hàn băng châu, sao lại nóng đến khó chịu như vậy?
Thẩm Từ Thu thoáng phân vân, chẳng biết là ảo giác hay hiện thực.
Ánh sáng yên tĩnh trong phòng rọi lên hai thân ảnh, soi sáng viên châu phát quang vốn không mang nhiệt, vậy mà nơi chăn gối chật hẹp này lại tựa hồ bị mài ra hơi nóng mờ mịt. Ngọn đèn dầu kéo dài bóng hai người, không lay động, chỉ càng quấn quýt không rời.
Y phục Thẩm Từ Thu nửa cởi, thân và bóng đều hòa vào thân ảnh Tạ Linh. Theo bản năng áp sát, cánh tay Tạ Linh vòng bên hông hắn cũng siết chặt theo từng nhịp thở.
Cảm giác này so với một cái chạm tay đơn thuần, nhanh hơn gấp bội. Thẩm Từ Thu lặng lẽ chịu đựng dòng linh lực đang cọ rửa, biết rằng chỉ cần vượt qua một đợt này, liệt hỏa châu sẽ dần lắng lại.
Nhưng khổ nỗi, đợt này lại bị kéo dài vô tận, từng khắc trôi qua đều như dày vò cả năm.
Hắn hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Tạ Linh lúc này gần đến mức nào, nhưng tuyệt đối không dám cử động, tựa như chỉ cần một động tác nhỏ thôi, sẽ có thứ gì đó bị chọc thủng.
Linh lực luân chuyển trong hai cơ thể. Lợi ích của việc đồng tu cùng một kẻ tu vi cao hiện ra rõ rệt: Tạ Linh cảm nhận được đan phủ nội mênh m.ô.n.g linh lưu. Nếu đây là song tu bậc cao, chỉ e vài lần thôi y đã có thể đột phá.
Nhưng muốn đồng tu thật sự với người trong lòng, lại là một thử thách cực lớn đối với ý chí.
Sau lưng Thẩm Từ Thu đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, khiến khối ngọc trắng trơn thêm phần sáng bóng, mềm mại ẩm ướt áp vào lòng bàn tay Tạ Linh, khiến y nhiều lần tâm viên ý mã, suýt thất thần.
Y chỉ có thể cắn mạnh đầu lưỡi để kéo thần trí về, tận lực vận chuyển linh lực. Chỉ là… hô hấp và nhịp tim vẫn không sao ổn định lại.
Chuyện này, thật sự… không thể trách y.
Bởi y đã thực sự dốc hết sức.
Liệt hỏa châu thỏa mãn tiếp nhận linh lực, lại dịu dàng hồi dưỡng ngược trở lại. Hai viên linh châu, cách nhau qua hai thân thể, như bị sợi dây vô hình nối liền, linh lực qua lại liên tục, chẳng phân ngươi ta.
Dần dần, liệt hỏa châu bình ổn, bắt đầu yên tĩnh tích trữ và vận hành linh lực. Nhiệt nóng trên người Thẩm Từ Thu cũng tan biến, thân thể căng chặt chậm rãi thả lỏng, chỉ là… trước mắt hắn vẫn không dám ngẩng lên.
Chỉ một lát nữa thôi là có thể kết thúc đồng tu, đến lúc đó tự nhiên sẽ lùi, hắn thầm nghĩ như vậy.
Khi hai viên châu hoàn toàn ổn định, cả Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đều chậm rãi thu hồi linh lực. Nhưng chẳng hiểu sao, cả hai lại không lập tức rời ra.
Không còn hạt châu quấy nhiễu, nhịp tim lại chẳng hề dịu xuống, ngược lại càng rõ mồn một, từng nhịp từng nhịp dồn dập trong lồng ngực.
Lúc đồng tu, bàn tay Tạ Linh áp trên người Thẩm Từ Thu tựa làn gió mát, dễ chịu như tắm trong suối lạnh; nhưng lúc này, hơi nóng mơ hồ lại lan dần, như nhiệt từ liệt hỏa châu truyền ngược lên, dán chặt vào lưng hắn.
Ngón tay Thẩm Từ Thu khẽ co lại.
Vừa thoát khỏi cơn sóng nhiệt, hắn không muốn để ngọn lửa ấy lại từ n.g.ự.c lan khắp thân. Hắn thử chậm rãi ngẩng đầu.
Nhưng mới vừa động, hơi thở của Tạ Linh liền nặng hơn.
Chưa kịp thấy rõ mặt y, trước mắt đã thoáng chao đảo. Eo bị siết chặt, Tạ Linh bất ngờ ôm lấy, cúi người áp sát, kéo hắn ngã xuống giường.
Thân hình Thẩm Từ Thu lật úp xuống, trời đất xoay cuồng, ánh mắt mơ hồ nhìn lên xà nhà. Trong chớp mắt, hắn kinh ngẩn đến quên mất mọi động tác và lời nói.
Hơi thở dồn dập của Tạ Linh phả bên tai, lồng n.g.ự.c hai người áp sát nhau, tiếng tim đập càng thêm hỗn loạn. Qua lớp da mỏng, từng nhịp lại từng nhịp nện vào nhau, không chút che đậy.
Thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, vô thức mà thẳng thắn va chạm, đảo loạn cả hồ nước tĩnh lặng trong lòng Thẩm Từ Thu.
Tạ Linh khẽ chống người, kéo ra khoảng cách vừa một gang, ánh mắt khóa chặt vào đáy mắt Thẩm Từ Thu.
Đôi mắt màu hổ phách ấy ẩn ngọn lửa, lại sâu thẳm khó dò; ánh sáng và bóng tối quấn lấy nhau, giam giữ Thẩm Từ Thu trong một khoảng trời nhỏ bé.
Ánh mắt của y quá nóng, như muốn nung chảy hình bóng trong con ngươi. Bị ánh nhìn đó giam cầm, hơi thở của Thẩm Từ Thu khựng lại.
Ánh mắt Tạ Linh chậm rãi dịch chuyển, lướt qua chân mày, sống mũi, rồi dừng ở đôi môi.
Thẩm Từ Thu khẽ mở to mắt, đầu ngón tay run run.
Không được… không thể…
Ý niệm ấy mờ mịt nhưng hốt hoảng vang lên trong đầu. Hắn biết mình phải lập tức thoát ra, nhưng tứ chi lại như bị trói buộc, cứng đờ không nghe sai khiến, quên mất cả cách động.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Linh cúi đầu, từng tấc một áp sát. Cánh tay đã bỏ quên thần trí cuối cùng khẽ run, theo phản xạ đưa lên, đè lại bờ vai y.
Tạ Linh khựng lại, đôi mắt hổ phách sáng tối đan xen như ánh lửa lay động.
Lực ấn của Thẩm Từ Thu lên vai y vốn chẳng mạnh, Tạ Linh hoàn toàn có thể tiếp tục tiến tới, nhưng… trong mắt y lúc này chỉ chứa bóng hình người trước mặt mọi nét mặt, từng cử chỉ, đều rơi trọn vào tầm nhìn.
Y dừng lại ở khoảng cách hai hơi thở hòa vào nhau, không tiến thêm nửa bước.
Thẩm Từ Thu cảm thấy ngay cả lời nói cũng trở nên nặng nề khó thốt, môi khẽ mấp máy, gắng mở miệng:
“Tạ…”
Tạ Linh hít sâu một hơi.
Rốt cuộc y chậm rãi lùi lại đôi chút.
Cùng với hơi ấm và bóng hình dần rút đi, Thẩm Từ Thu lại không lập tức thở phào như mọi khi. Trong lòng hắn, lần đầu tiên, dâng lên một cảm giác mơ hồ khó tả, chẳng biết gọi là gì.
Nam Cung Tư Uyển
Khi hắn khẽ hé môi, định nói điều gì đó nhưng lại chẳng tìm được lời, Tạ Linh bất ngờ dừng động tác.
Một cảm giác mềm yếu thoáng lan trên vành tai Thẩm Từ Thu.
Ngón tay Tạ Linh nhẹ lướt qua tai, tinh tế đến mức như đang khắc họa đường nét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa dừng lại ở đó, ngón tay men theo vành tai xuống, khẽ chạm vào khuyên tai hình linh vũ, rồi bất ngờ cúi đầu, in lên đó một nụ hôn.
Tạ Linh nhắm chặt mắt, kìm nén đến cực hạn, vừa nóng rực vừa thành kính, như kẻ hành hương rốt cuộc tìm được thần minh xứng đáng để dâng hiến tất cả.
Y sợ làm đối phương giật mình hay tổn thương, nhưng lại tuyệt đối không buông tay, chấp nhất đến mức chẳng màng hậu quả.
Đồng tử Thẩm Từ Thu thoáng co lại.
Nụ hôn này rõ ràng không chạm vào bất cứ phần da thịt nào, nhưng qua sợi lông chim, nó lại như xuyên thẳng vào n.g.ự.c hắn, bỏng rát và bất ngờ.
Trái tim tưởng chừng đã vụn nát bị siết chặt một cách dữ dội, nhưng lần này, không có m.á.u rơi.
Nó đập nhanh, mang theo hoang mang và nghi hoặc, nhưng càng đập càng gấp, như muốn tìm lại nhịp điệu đã mất từ lâu.
Nó muốn nói với chủ nhân của mình rằng, nó vẫn tồn tại không phải một nắm tro tàn lạnh lẽo.
Có lẽ… hắn thật sự vẫn còn một trái tim để rung động.
Nhận thức ấy theo nụ hôn trên linh vũ ùa thẳng vào đầu óc, khiến ánh mắt Thẩm Từ Thu chợt tan rã. Hắn không biết đây là ngày nào, hay đã trôi qua bao kiếp, chỉ cảm thấy mọi thứ nhòe mờ như mộng.
Mãi cho đến khi Tạ Linh buông khuyên tai linh vũ ra, chậm rãi mở mắt.
Ánh nhìn Tạ Linh dừng lại nơi đôi mắt còn đang chấn động không yên của Thẩm Từ Thu. Màu hổ phách trong mắt y nhu hòa như phủ sương mai. Y giơ tay, khẽ lướt qua khóe mắt hắn.
Thẩm Từ Thu theo bản năng khép mi, đến khi mở ra lần nữa thì Tạ Linh đã lùi về khoảng cách hoàn toàn không còn chút uy hiếp.
Hắn nằm trên giường, hồi lâu không động đậy.
Tạ Linh không dám nhìn thêm, chỉ chăm chú ra ngoài cửa sổ. Nụ hôn vừa rồi vừa khắc chế vừa mất kiểm soát gần như đã rút cạn toàn bộ sức lực của y. Giọng y khàn đặc:
“… Trời đã sáng.”
Phương đông đã ửng nắng, ánh sáng mờ mờ rơi nghiêng vào phòng. Thẩm Từ Thu khẽ co ngón tay, như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng dài. Lông mi run nhẹ, kéo áo, rồi chậm rãi ngồi dậy.
Khi thay bỏ bộ hoa phục, hắn cuối cùng chỉ quên tháo khuyên tai. Lúc này khoác vào bộ nguyệt bạch ngân bào, khác hẳn trang phục Ngọc Tiên Tông, nhưng vẫn trong trẻo như sương tuyết.
Ngón tay hắn ngập ngừng bên khuyên tai, mấy lần muốn tháo xuống… song mảnh linh vũ nhẹ tênh kia lại như hóa thành mãnh thú khổng lồ, khiến hắn không dám chạm gần.
Đúng lúc ấy, Tạ Linh xoay người. Thẩm Từ Thu lập tức buông tay, như thể chẳng có gì vừa xảy ra.
Khó khăn lắm mới ổn định tâm tình, Tạ Linh búng ngón tay. Một phân hồn hóa thành chim nhỏ đáp xuống đầu gối Thẩm Từ Thu. Không còn là điểu ảnh đỏ rực bao phủ linh quang như trước, lần này nó có mỏ, có mắt, có lông tơ mềm mại trông chỉ là một chú chim bình thường.
Dù phân hồn hóa thân vẫn chưa đạt tứ giai để hóa hình người, nhưng tiến bộ ấy là rõ rệt.
Chú chim này khác hẳn bản thể rực rỡ của Tạ Linh tròn trịa, nhỏ gọn vừa vặn trong một bàn tay, đôi mắt tròn xoe lanh lợi, đáng yêu đến mức nhảy nhót liên tục trên đầu gối Thẩm Từ Thu.
“Mang nó theo.” Tạ Linh nói.
Không nhìn chủ nhân, Thẩm Từ Thu đối diện với ánh mắt chú chim:
“… Ngươi định luôn duy trì phân hồn này?”
“Không hao linh lực, coi như tu luyện phân hồn hóa thân.” Y viện đủ lý do chính đáng, nhưng rồi lại trầm mặc.
Thẩm Từ Thu rũ mắt, ánh nhìn lạnh mà trong, không đáp.
Một lát sau, Tạ Linh như chịu thua, xoa mặt, rồi cúi đầu:
“… được thôi, ta chỉ là muốn lúc nào cũng thấy được huynh.”
Thẩm Từ Thu muốn ngẩng lên, nhưng lại nhịn. Chỉ có khuyên tai khẽ rung, che giấu khoảnh khắc tâm tư vừa xao động vì lời ấy.
Hắn đưa ngón tay về phía chim nhỏ. Nó khựng lại, rồi nhón trảo đặt lên ngón tay ngọc trắng. Thấy hắn không né tránh, nó vội vàng đặt cả trảo còn lại, đứng vững trên tay, run run lông. Nơi đáy mắt Tạ Linh niềm vui hiện rõ.
“Được.” Thẩm Từ Thu nói.
Hắn không có lý do nào khác, chỉ muốn được nhìn chú chim ấy nhiều hơn.
Giờ Thìn đến, Tạ Yểm xuất hiện tại Đông Vân Cảnh. Hắc ưng và Bạch Trảm đã sẵn sàng. Thẩm Từ Thu lấy ra một chiếc phi thuyền nhỏ chưa từng dùng, dáng vẻ giản dị, chỉ chở vừa mười người. Lần này chỉ mang theo ba người và chim nhỏ.
Linh vũ bên tai hắn khẽ rung theo mỗi cử động nhưng hắn vẫn chưa tháo khuyên tai.
Lên thuyền, hắn khựng lại đôi chút, nhưng cuối cùng không quay đầu. Chỉ để chim nhỏ đậu lên vai, rồi xuất phát.
Phi thuyền lao lên, nhanh chóng mất hút giữa tầng mây. Chim nhỏ của Tạ Linh tuy có thể thấy rõ mặt Thẩm Từ Thu, nhưng bản thể y vẫn đứng yên, mắt không rời phương hướng người kia đi mất.
Không biết từ khi nào, Khổng Thanh đã đứng bên:
“Chỉ tách mấy ngày đã khó chịu vậy sao? Ngươi vốn có thể tìm cách khác để Tạ Yểm rời đi, sao lại để hắn đi cùng Thẩm Từ Thu?”
Tạ Linh giơ tay, khẽ chụp vào khoảng không:
“Ta ước hắn trong mắt và bên người chỉ có ta, ngày ngày kề cận, chẳng rời nửa bước.”
“Nhưng…” y chậm rãi mở tay, đỡ lấy một mảnh mây trắng.
“Với hắn, như thế chẳng khác nào một nhà giam khác?”
Người từ tro tàn gượng dậy, nếu cả đời chỉ giữ được một tia sáng, vẫn phải sống trong kẽ hẹp tù túng, thì ý nghĩa ấy liệu có khác gì một loại khổ đau khác?
Tạ Linh không nỡ.
Y muốn trao cho Thẩm Từ Thu tất cả điều tốt đẹp nhất, muốn điểm tô thế giới của hắn rực rỡ đến mức hắn thật lòng muốn sống tiếp.
Tân tông môn là lễ vật Tạ Linh dành cho Thẩm Từ Thu. Để hắn tiếp xúc với Tạ Yểm và những người khác đó là khởi đầu mới, chỉ thuộc về hắn.
“Ta muốn đưa hắn ra khỏi phong tuyết, cho hắn phồn hoa như gấm, muốn hắn từ nay không sợ điều gì.”
Tạ Linh đón lấy bầu trời xanh thẳm, trong mắt ánh sáng lấp lánh như tinh quang cuồn cuộn.
“Ta không sợ bên cạnh hắn đầy rực rỡ, vì cho dù hắn thấy hết cái đẹp của thế gian, ta vẫn có thể trở thành sắc màu chói mắt nhất trong mắt hắn.”
Thiếu niên rực rỡ như mặt trời mới mọc, kiêu hãnh như tùng giữa núi tuyết, cười rạng rỡ không che giấu:
“Ta muốn nhìn hắn có được tất cả, rồi trở thành người duy nhất của hắn.”
Y không hề giấu diếm dã tâm muốn chiếm vị trí đặc biệt nhất trong lòng Thẩm Từ Thu. Dù họ có bao nhiêu thứ, cái gọi là đạo lữ tất nhiên phải là người duy nhất, chẳng phải sao?