Tạ Linh hét lên một tiếng rung trời, ép toàn bộ âm thanh trong ký ức chung quanh lùi xuống. Thẩm Từ Thu không kịp phòng bị, chỉ thấy bên tai ong ong nổ vang, cả thế giới như chìm trong lớp sương mù, mọi thanh âm trở nên mơ hồ đè nén bên tai.
Hắn ngẩn ngơ. Tạ Linh vừa nói gì?
Một khắc trước, hắn còn bị hàn ý tận xương nuốt chặt, trước mắt tối đen như cấm địa Ngọc Tiên Tông, lạnh lẽo khiến tim hắn chìm xuống, ngọn lửa nhỏ bé vừa nhen lên trong lòng thoắt chốc thành ảo ảnh, như gương trong nước, hoa trong mộng, sắp bị bão tuyết vô tình dập tắt.
Nhưng Tạ Linh lại như ngọn thiên hỏa giáng xuống, không chỉ thắp lại đuốc, mà còn muốn đốt tan cả đêm tuyết c.h.ế.t chóc kia.
Y nói, y thích ta.
Thẩm Từ Thu ngây dại. Nỗi đau buốt lạnh vừa rồi dường như còn in trên da, nhưng giờ lại bị một luồng sức mạnh nóng rực xông vào, làm tim hắn loạn nhịp. Bản năng thúc giục hắn gỡ cánh chim nhỏ đang quấn c.h.ặ.t t.a.y mình.
Nhưng Tạ chim nhỏ ôm ghì không buông.
“…… Buông tay.” Giọng Thẩm Từ Thu run rẩy, mang theo áp lực lạnh lẽo.
“Không buông!” Tạ Linh đáp dứt khoát.
Ngày thường y còn có thể buông lời trêu chọc “Có giỏi thì ném ta ra ngoài đi!”, nhưng lúc này y không dám. Y thật sự sợ...sợ Thẩm Từ Thu tổn thương, sợ bị hắn đẩy ra thật.
Phong lưu ngông cuồng chỉ là vẻ ngoài, trong thâm tâm, y chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi. Người trước mắt từng trải, từng chịu đủ gió sương, còn bản thân y, ngay cả cách để yêu thương một người cũng vụng về. Y biết rõ mình không hoàn mỹ, càng muốn tốt với Thẩm Từ Thu, càng tự hỏi liệu bản thân đã đủ tốt hay chưa.
Tình cảm thiếu niên nóng rực như lửa, và chính trái tim y là củi khô châm ngòi.
Y nói, giọng căng thẳng như muốn nứt ra:
“Ta xem trí nhớ của huynh, chỉ càng hiểu rõ huynh hơn. Nếu không có bao nhiêu ngày tháng chúng ta đi cùng nhau, chỉ dựa vào một đoạn ký ức bi thảm, sao ta có thể kiên quyết như thế? A Từ, huynh nghĩ ta là loại người đó sao?”
Thẩm Từ Thu hô hấp dồn dập đến chính hắn cũng không nhận ra. Hắn chẳng còn thấy đau ở lòng bàn tay, chỉ thấy tâm trí mình bị chấn động bởi từng lời Tạ Linh.
Chim nhỏ kia rõ ràng chỉ là một phân hồn nhẹ bẫng, thân thể yếu ớt, vậy mà dốc toàn lực ôm c.h.ặ.t t.a.y hắn, tưởng như muốn nghiền nát xương cốt chính mình.
“Ta bỏ ra bao nhiêu công sức mới xác định được lòng mình, từng chút từng chút đuổi theo huynh, chỉ muốn dần dần làm huynh ấm lại, chờ ngày huynh cười với ta. Nếu vì một hiểu lầm mà bị huynh ném bỏ… thì ta oan ức quá.”
Đôi mắt nhỏ của chim đỏ trừng to, lông vũ rực lửa bao phủ tay Thẩm Từ Thu trắng lạnh. Vừa rồi, sắc mặt hắn tái đến khiến người ta sợ hãi. Tạ Linh run run lông cánh, hồng quang linh lực thoáng chảy, l.i.ế.m qua vết thương lòng bàn tay Thẩm Từ Thu.
“Ta chạm vào huynh, là thương tiếc, là trân trọng. Ta muốn ôm lấy nỗi đau của huynh, chứ không phải chỉ liếc qua rồi rủ lòng thương hại.” Giọng y khàn khàn, như muốn khóc mà không khóc.
Nam Cung Tư Uyển
Chim nhỏ dụi đầu vào lòng bàn tay Thẩm Từ Thu, cọ cọ một cách nghiêm túc đến lạ.
Linh lực quen thuộc mơn trớn vết thương, lông vũ mềm mại quét qua da, làm cả cánh tay Thẩm Từ Thu run rẩy.
Mới vừa rồi hắn suýt nữa đạp hụt vào vực sâu, vẫn không nỡ ném Tạ Linh đi. Giờ phút này… lại càng không thể.
Ký ức trong vấn tâm thạch dần tan, những bi thương đã khắc sâu cũng lùi về quá khứ. Tiếng ly va chạm vang lên trong trẻo đó là lần đầu tiên hai người cùng nhau uống rượu.
Dưới ánh đèn, Tạ Linh ánh mắt chuyên chú, rõ ràng và nghiêm túc mà nhìn hắn. Còn Thẩm Từ Thu, men rượu khiến ký ức cũng trở nên mơ hồ.
Bọn họ dừng lại trên phiến đá suốt nửa ngày, sau lưng, bóng tối triều dâng đang chậm rãi ập đến, muốn nuốt trọn cả con đường.
Khóe mắt Thẩm Từ Thu thoáng thấy bóng đen ấy, cả người chợt bừng tỉnh.
“—— A Từ!” chim nhỏ vừa kêu liền bị bàn tay to che lấy, cả đầu lẫn miệng bị phủ kín. Thẩm Từ Thu im lặng bắt chặt, ôm chặt y trong hai tay, sải bước đi thật nhanh.
Trước mắt phân hồn chỉ là một mảnh hắc ám, nhưng y nghe rõ tiếng thở gấp gáp, bước chân dồn dập, và hơn hết cảm nhận được vòng tay kia chưa từng muốn buông ra.
Có lẽ, bọn họ đã đi qua khúc nhai khó nhất.
Bên ngoài, vành mắt Tạ Linh đỏ hoe, khẽ lẩm bẩm: “…… Hù ta muốn chết.”
Các thuộc hạ bên cạnh: “???”
Nhìn t.h.i t.h.ể dưới chân điện hạ vừa bị một đao c.h.é.m ngã, ai nấy im thin thít mới vừa ra tay tàn nhẫn như vậy, thế mà giờ lại lẩm bẩm lời mê sảng?
Tạ Linh hít sâu, lau mặt thật mạnh, đá văng thi thể:
“Làm theo kế hoạch, đi châm ngòi lão tứ và lão ngũ. Ta còn có chuyện, trong hai canh giờ, nếu không quan trọng, đừng đến quấy rầy ta.”
Thuộc hạ cúi đầu lĩnh mệnh.
Ngũ hoàng tử Tạ Tồi Viêm từ sau Kim Ngọc Yến vẫn luôn là cái gai. Cùng lúc quét sạch cả ba hoàng tử khác quá tốn sức, chi bằng để bọn họ tự c.h.é.m giết, y làm ngư ông thủ lợi.
Tạ Linh bước vội về phòng, đóng sầm cửa, toàn tâm tập trung vào phân hồn. Nhưng bên kia, tầm nhìn vẫn chìm trong bóng tối.
Bên tai y, ký ức vang vọng:
“Đã hẹn cùng đi, vì sao ngươi không đợi ta?”
“Huynh không cần chờ, đi đâu ta cũng sẽ tìm được huynh.”
Tiếng chân Thẩm Từ Thu nện mạnh trên phiến đá cuối cùng, vang lên tựa hồi chuông con đường này đã đến tận cùng.
Bọn họ quen nhau chưa lâu, nhưng ký ức chung đã nhiều đến mức phủ kín cả con đường tế tự. Từng mảnh hồi ức chưa dùng hết, đã đủ để nhuộm rực quãng đường này.
Khung cảnh tan biến, nhưng lúc này, ký ức hai người lại thêm một nét khắc sâu không phai.
Khúc nhạc đã dứt, nhưng dư âm còn mãi.
Thẩm Từ Thu cúi xuống, nhặt lên mảnh tàn quyển Tạ Linh muốn.
Đôi mắt nhỏ của chim đỏ rốt cuộc cũng thấy lại ánh sáng, y ngước nhìn cằm Thẩm Từ Thu, bất an mà thấp thỏm, muốn nhìn xem trong mắt hắn là gì.
Y không nhìn thấy cũng chẳng hay biết, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt trong vắt như thu thủy kia đã đỏ hoe.
Thu hồi tàn quyển, tượng đá phía dưới chậm rãi mở ra một cánh cửa. Như thể chỉ cần họ tiến vào, mọi thứ sẽ được hoàn chỉnh.
Thẩm Từ Thu bước đến, ngay trước ngưỡng cửa, hắn phất tay, dùng thanh khiết thuật rửa sạch m.á.u trên lông chim nhỏ.
Chỉ có Tạ Linh biết mới vừa rồi hắn đã bị thương, đã đổ máu.
Đi qua cửa đá, hai người trở lại vị trí khi trước biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài kia, mặt trời rực rỡ. Thẩm Từ Thu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe lập tức bị ánh sáng chói lòa chiếu vào, khiến hắn thoáng hoảng hốt, phải giơ tay che.
Khi hắn buông tay xuống, chim nhỏ không còn níu c.h.ặ.t t.a.y hắn nữa, nhưng nhanh chóng bay đến vai hắn đậu xuống, lặng lẽ móng vuốt siết chặt vạt áo.
Hắc Ưng cùng Bạch Trấm đứng chếch bên, Tạ Yểm chạy nhanh lại gần, đôi mắt lo lắng nhìn hắn qua lớp vải đen.
Thẩm Từ Thu biết mình nên mở lời, nhưng cứ như bị khóa chặt, môi run run lại không thể phát ra tiếng.
Cuối cùng, vẫn là chim nhỏ cất tiếng:
“Chuyện đã xong, chúng ta có thể trở về rồi.”
Trở về.
Hai chữ vang trong lòng Thẩm Từ Thu, nặng trĩu mà xa xôi.
Minh Trạc Nguyệt chắp tay:
“Đa tạ tương trợ. Như đã hứa, ta tặng hai vị một lời dự báo.”
Linh lực hóa chữ vừa tan, thanh âm của hắn bỗng ngân vang, như kim thạch gõ vào vòm trời, chấn động đến tận mây nguyệt:
“Thiên mệnh kiếp độ, thương tâm nhân lưu.”
Âm thanh như đá vỡ xuyên qua tầng mây, vọng thẳng vào tai Thẩm Từ Thu và Tạ Linh. Cả hai cùng giật mình, lòng dấy lên một nỗi căng thẳng khó gọi tên.
Chim nhỏ lông vũ lại lần nữa nổ tung.
Nhưng chờ Minh Trạc Nguyệt khép miệng, tất cả âm thanh vọng lại vừa rồi thoáng chốc như hư ảo, phảng phất chỉ là ảo giác.
Nói xong lời dự báo, sắc mặt hắn thoáng trắng bệch, thở ra một hơi dài, lại khẽ mỉm cười chắp tay, như thể chưa từng có chuyện gì, cáo từ mà đi.
Một câu ấy, để lại trong lòng mọi người từng đợt thấp thỏm.
Hắc Ưng cùng Bạch Trấm liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương lo lắng bất an: câu ấy nghe thế nào cũng chẳng lành.
Tinh tế suy nghĩ, kiếp nạn kế tiếp quả thực có chữ “Độ” đi kèm, vốn là độ kiếp, thành công thì tất nhiên là mừng. Nhưng thành công rồi, sao còn có “kẻ thương tâm”?
Hơn nữa, lời tiên đoán kia lại không phải dành riêng cho một người, mà là đồng thời nói cho Thẩm Từ Thu cùng Tạ Linh. Điều đó lại càng khiến người ta khó yên lòng.
Tạ Linh nghe thấy, cả người rùng mình. Người khác có thể không rõ, nhưng y thì hiểu rất rõ theo nguyên tác, y buộc phải trải qua một kiếp nạn chí tử. Chỉ là y vốn đã chuẩn bị sắp đặt, muốn đem cửa ải này vượt qua sớm.
Tiên tri kia, hiển nhiên nhắm vào y và Thẩm Từ Thu. Độ kiếp là y, còn “người thương tâm”… chẳng lẽ lại là A Từ?
A Từ sẽ vì y mà đau đến thế sao?
Trong tính toán của Tạ Linh, đợi khi chuẩn bị gần xong, y sẽ nói rõ với Thẩm Từ Thu. Dù sao y sẽ không thật sự ch·ết, nhiều lắm chỉ là giả dạng bế quan hoặc ngủ say, chỉ cần cho A Từ biết trước, có tâm lý chuẩn bị, tất cả sẽ nằm trong tầm kiểm soát. Như vậy A Từ sẽ không quá khổ sở, cả hai đều có thể bình tĩnh vượt qua.
Nhưng một câu của Minh Trạc Nguyệt, khiến lòng y thoáng chốc hỗn loạn.
Bởi lời tiên đoán của người này xưa nay không hề hư ngôn. Một khi mở miệng, tất là chân thực.
Đạo tiên tri ấy, nếu dính đến vận mệnh thiên địa hay đại khí vận giả, tất sẽ tiêu hao tâm thần kinh khủng. Trong nguyên tác, Minh Trạc Nguyệt vài lần bói toán, kết cục thê thảm: hộc m.á.u tam thăng còn là nhẹ, có khi phải nằm mười ngày nửa tháng mới hồi lại.
Vậy mà hôm nay, khi bói cho Tạ Linh một người mang đại khí vận hắn chỉ hơi trắng mặt, không đến mức suy kiệt. Hoặc là bởi vì nhân quả này chỉ dính đến cá nhân, không đủ chấn động thiên địa; hoặc là chính hắn đã từng đoán trước, nay chỉ chọn lúc thích hợp để nói ra.
Dù thế nào, cũng khiến người thêm kiêng kỵ.
Thẩm Từ Thu nghe xong, lại nghĩ khác với Tạ Linh.
Hắn vốn là u hồn trọng sinh, vốn chẳng phải số mệnh may lành. Nay có cơ duyên mà sống lại, nếu lại gặp kiếp nạn, cũng chẳng có gì lạ.
Nhớ lại trong hang đá, khi bản thân gần như lạnh lẽo mất hồn, Tạ Linh vẫn liều mạng túm chặt hắn, bộ dáng như tim gan nứt toác mà không màng tất cả… Hình ảnh ấy, cho dù hắn tâm thần hoảng loạn, cũng khắc sâu trong ấn tượng, khó lòng xóa nhòa.
Độ kiếp rốt cuộc là ai? Kẻ thương tâm lại là ai?
Thẩm Từ Thu vốn ít lời, Tạ Yểm và hai hộ vệ lại chưa ở chung lâu, nên mãi đến khi bọn họ lên phi thuyền, cũng không ai nhận ra bầu không khí giữa hắn và Tạ Linh đã biến đổi vi tế.
Lần này mang theo tàn quyển, Tạ Linh không cần tự mình đi dò từng nơi nữa. Chiếc phi thuyền không hướng về Yêu Hoàng Cung, mà là đưa Tạ Yểm đến một địa điểm khác trước.
Trong khoang thuyền, hai người ngồi im lặng.
Thẩm Từ Thu ngồi bên cửa sổ, Tạ Linh thu nhỏ đáp xuống vai hắn, rồi nhảy lên bàn, chăm chú nhìn hắn, vừa định mở miệng thì lại bị Thẩm Từ Thu cắt ngang.
“Ngươi… nếu đã thấy ký ức kia, hẳn cũng đoán được rồi.”
Thanh âm hắn rốt cuộc vang lên, khàn khàn mà thong thả, như vẫn còn đè nén vết thương trong lòng:
“Phải, ta chính là lệ quỷ trọng sinh vì báo thù.”
Bí mật này, vốn hắn cho rằng đời đời kiếp kiếp cũng không ai biết, cũng tuyệt đối không thể thốt ra với bất kỳ ai. Nhưng rốt cuộc, lại có thêm một Tạ Linh.
Một Tạ Linh… dường như còn để tâm hắn hơn cả chính bản thân hắn.
Qua mặt nạ, giọng nói Thẩm Từ Thu nghẹn ngào:
“Ngươi thích ta… rốt cuộc là cái gì?”
Hắn buông bàn tay trắng như ngọc, thon dài như gỗ tước, đặt ngay trước mắt Tạ Linh, cúi đầu nhìn.
“Ngươi thấy dung nhan, ta chỉ thấy bạch cốt.
Một bộ xương khô thế này, có gì đáng để thích chứ?”
Hắn hạ mắt, nửa lạnh lùng nửa tự giễu.
Ngay lúc ấy, một chiếc cánh đỏ khẽ vươn ra, dè dặt chạm vào đầu ngón tay hắn.
“Huynh là mỹ nhân, ta sẽ vẽ huynh trong tranh.
Huynh là bạch cốt, ta sẽ đưa huynh trở lại nhân gian.”
Ngọn lửa đỏ ấy nóng rực trên đầu ngón tay, khiến mắt Thẩm Từ Thu thoáng cay xè.
“Ta thích chính là Thẩm Từ Thu, mặc kệ huynh cho rằng bản thân là gì.”
Xuyên qua phân hồn, Tạ Linh nhìn thẳng hắn, từng chữ vững chắc.
“Lòng ta, ta rõ ràng.”