Đậu Đỏ Và Cây Sơn Tra

Chương 11



Ta vung kiếm c.h.é.m xuống, Thẩm Hoài Du rít lên một tiếng thảm thiết.



Một kiếm rạch ngang mi tâm, lại bị ta c.h.é.m đứt cánh tay phải.



Máu tươi văng lên mặt ta, mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.



Ta trừng mắt nhìn hắn, nghiến từng chữ:



“Đây là món nợ ngươi thiếu A Cẩn. Ngươi phải trả!”



Cổ họng ngập tràn vị tanh ngọt, ta cắn rách đầu lưỡi, ném kiếm xuống, ra lệnh người mang Thẩm Hoài Du đã hôn mê ra khỏi cung.



Sau khi biết chuyện, Thẩm lão phu nhân gắng gượng thân thể bệnh tật đến cầu xin ta tha cho Thẩm Hoài Du:



“Công chúa, ta biết người hận Hoài Du thấu xương… Nhưng nó là em trai A Cẩn, là ta… là phủ Trấn Bắc Hầu nợ nó”



“Xin người, nể tình A Cẩn, hãy buông tha cho nó đi.”



Ta lặng lẽ ngồi suốt đêm trong thư phòng của Thẩm Hoài Cẩn.



Cuối cùng, ta đồng ý tha cho Thẩm Hoài Du.



Nhưng ta yêu cầu hắn phải uống thuốc “mất trí”, bị trục xuất khỏi Bắc Đường, vĩnh viễn không được trở lại.



Thẩm Hoài Du muốn có tất cả những gì Thẩm Hoài Cẩn từng có, thì ta càng phải khiến hắn tay trắng trở về tay trắng.



Thẩm lão phu nhân gật đầu đồng ý.



Trong đêm, họ lặng lẽ đưa Thẩm Hoài Du rời đi.



Ta biết bản thân sống chẳng còn bao lâu.



Ta dùng những người cũ mà mẫu hậu phái bên cạnh, thu thập tất cả bằng chứng hoàng đế từng sát hại trung thần, giao lại cho tâm phúc bảo quản.



Một khi có ngày hoàng đế động đến phủ Trấn Bắc Hầu, những bằng chứng ấy sẽ được công bố khắp thiên hạ.



Ta quá hiểu người ca ca này của mình.



Hắn coi danh tiếng còn quý hơn tính mạng, có vậy thì hắn sẽ không dám động đến Trấn Bắc Hầu phủ nữa.



Vậy là ta có thể yên tâm… đi tìm A Cẩn rồi.



21.



Ta không biết mình rời khỏi nhân thế vào ngày nào.



Chỉ nhớ, ngày cuối cùng trước khi chết, ta trồng một cây sơn tra trong sân, sau đó ngã gục xuống đất.



Lờ mờ giữa mê man, ta thấy một người loạng choạng chạy vào từ ngoài sân, đáng tiếc là… ta không kịp nhìn rõ gương mặt ấy.



Sau khi chết, ta vẫn không thể yên lòng với Tuyết Kiến.



Linh hồn phiêu bạt nhân gian, vô tình gặp được một hệ thống.



Hệ thống nói, nếu muốn lưu lại nhân thế lâu dài, phải ký khế ước với nó, nhưng sẽ có di chứng.



Vì Tuyết Kiến, ta không chút do dự ký kết.



Từ đó về sau, ta dùng thân thể du hồn, ngày ngày ở bên Tuyết Kiến trưởng thành.



Có lẽ vì di chứng ấy, ký ức về trước khi c.h.ế.t ngày một mơ hồ.



Dần dần, ta rơi vào giấc mộng do chính mình dệt nên.



Trong giấc mộng ấy, ta là nữ nhi của một phi tần bị ruồng bỏ sống nơi lãnh cung, được như nguyện gả cho thanh mai trúc mã Thẩm Hoài Cẩn.



Dù hắn c.h.ế.t nơi sa trường, nhưng ta từng có khoảng thời gian tân hôn ngọt ngào cùng hắn.



Đến khi mở mắt tỉnh lại, đã không nhớ nổi hôm nay là ngày nào.



Đập vào mắt ta, là đôi mắt đen quen thuộc mà xa lạ.

Ta hỏi:



“Ngươi là ai?”



Nam tử kia không trả lời, chỉ ra dấu tay, ý bảo: Ta là A Nô.



A Nô ở bên ta suốt bốn năm, hồn phách của ta ngày càng yếu ớt.



Sau đó, hắn cùng Tuyết Kiến bàn bạc, tìm đến hệ thống đã ký khế ước với ta, tìm đến cả Thẩm Hoài Du mà ta từng đuổi đi, bày mưu đặt kế, chỉ để kích thích ta hồi phục thần trí, dưỡng hồn, đưa ta đi đầu thai.



Nhưng Thẩm Hoài Du hận Thẩm Hoài Cẩn thấu xương, dù bị bí dược của Thần Y Cốc khống chế, vẫn dùng thuốc và tình cảm để kích thích ta phát điên.



Nay ta đã hóa thành oán linh, kiếp sau không còn, luân hồi cũng đoạn.



22.



Trong lư hương, khói của Hương An Hồn quen thuộc vẫn âm ỉ lan tỏa.



Ta mệt mỏi tựa vào đầu giường, nhìn bóng người sau bức bình phong, giọng khàn đặc:



“Chàng vẫn không chịu gặp ta sao?”



Bóng người kia khẽ lay động, nhưng vẫn lặng thinh không nói một lời.



Ngày hôm sau, Hoàng đế đến thăm ta.



Dù đang nắm đại quyền trong tay, tóc hắn đã bạc trắng.



Ta vẫn còn trẻ trung, nhưng những người xưa… từng người một, đều đã già đi.



Hoàng đế nhìn ta đầy hổ thẹn:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tương Tư, là huynh có lỗi với muội.”



Ta mỉa mai cười:



“Vậy hoàng huynh có thể giúp ta một chuyện không?”



“Chuyện gì?”



“Ta muốn Thẩm Hoài Du phải chết. Ta muốn hồn phách hắn không thể nhập luân hồi.”



Ta biết hoàng thất có bí thuật, đủ sức khiến điều đó trở thành hiện thực.



Hoàng đế chẳng cần nghĩ ngợi, liền đáp:



“Vậy thì trẫm và muội…”



Ta ngắt lời hắn:



“Hoàng thượng, nếu năm xưa người bị ép hòa thân là huynh, huynh sẽ không hận người đã đưa mình đến đó sao?”



Hoàng đế trầm mặc rất lâu, rồi quay người rời đi.



Không lâu sau, truyền đến tin “Trấn Bắc hầu qua đời”, nhưng chỉ lập mộ y phục, không có di hài.



Lại thêm một tháng trôi qua.



Thẩm Hoài Cẩn rất hiếm khi đến thăm ta, nếu có cũng chỉ đứng sau bình phong.



Mãi đến ngày Hoàng đế băng hà, Tuyết Kiến mới đến gặp ta.



“A nương, A cha những năm qua rất khổ.”



Sau khi Tuyết Kiến rời đi, Thẩm Hoài Cẩn cuối cùng cũng đến gặp ta.



Hắn mặc hỉ phục năm xưa chưa kịp khoác lên người, đeo mặt nạ, thân hình tuấn tú, dáng vẻ như thiếu niên trong ký ức ta.



“A Cẩn…”



Ta gọi hắn.



Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ta, kể lại chuyện xưa:



“Năm ấy xuất chinh Nam Chiếu, ta trúng gian kế, bị vây trong doanh địch. Trải qua bao lần c.h.é.m giết, ta không chỉ hỏng mất giọng nói, mà còn mất cả võ công.”



“Khi trở về, mới biết nàng trước khi c.h.ế.t vẫn còn vì Trấn Bắc hầu phủ mà tính kế.”



“Ta không còn mặt mũi gặp nàng… cũng không dám gặp nàng.”



Giọng nói ta theo làn khói của Hương An Hồn mà phiêu tán, nhẹ nhàng như muốn theo gió mà tan biến:



“Chỉ vì thế thôi sao?”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Phải.”



Hắn nói:



“Tương Tư, với Thẩm Hoài Cẩn mà nói, đời người đã kết thúc từ ngày xuất chinh năm đó rồi.”



“Nhưng đời ta cũng kết thúc từ ngày ấy.”



Ngày nhận được tin Thẩm Hoài Cẩn tử trận nơi sa trường, c.h.ế.t đi, không chỉ là hắn, mà còn là ta.



Ta bước đến trước mặt Thẩm Hoài Cẩn, giơ tay khẽ vuốt dọc theo hoa văn trên chiếc mặt nạ của hắn.



“Thẩm Hoài Cẩn, đưa ta về nhà đi.”



Hắn sững người, chậm rãi tháo mặt nạ xuống.



Đó là gương mặt quen thuộc, nhưng đã nhuốm đầy dấu vết năm tháng.



Thẩm Hoài Cẩn nhìn ta, ánh mắt dần ửng đỏ.



“Tương Tư, ta… đã già rồi phải không?”



“Phải, đã già rồi.”



Giọng ta ngày một nhẹ hơn, ngay cả hồn phách cũng dần trở nên trong suốt.



“A Cẩn, đọc lại cho ta nghe bài thơ ấy… một lần nữa thôi.”



Hắn khẽ đáp “được”.



“Đậu đỏ sinh Nam quốc,

Xuân lai phát kỷ chi.

Nguyện quân đa thải hiệt,

Thử vật tối tương tư.”



Trong tiếng ngâm trầm khàn của Thẩm Hoài Cẩn, ta chậm rãi nhắm mắt lại.



Giống như quay lại mùa đông năm ấy…



Thiếu niên bất chợt ló người ra từ hành lang, đưa cho ta một xâu chuỗi đậu đỏ:



“Thần đã thầm mến công chúa từ lâu.”



“Ta cũng vậy.”



Mặt ta đỏ bừng lên.



Ta nhận lấy chuỗi đậu đỏ ấy và đeo vào tay.



Đến lúc c.h.ế.t đi, ta cũng chưa từng tháo xuống.



___Hết___