Đậu Đỏ Và Cây Sơn Tra

Chương 4



Nhưng ta lại quên mất, người và ma vốn chẳng chung đường.



Dù Thẩm Hoài Cẩn có còn nhớ đến ta, thì sao chứ?



Ta và Thẩm Hoài Cẩn, sớm đã định không có kết cục tốt đẹp.



Ta nghĩ, mình… không nên tiếp tục ở lại nơi này nữa.



Ta lên tiếng: “A Nô.”



Không ai trả lời.



A Nô vẫn luôn ở bên cạnh ta mỗi ngày, vậy mà giờ đây lại chẳng thấy bóng dáng đâu.



Ta và A Nô có lập huyết khế.



Dựa vào cảm ứng trong huyết khế, ta nhanh chóng lần theo.



Nhưng lại bị trận tuyết rơi mịt mù che lấp tầm mắt.



Giữa màn tuyết trắng bay lả tả, là ánh đao bóng kiếm, hai người giao đấu kịch liệt.



Khí thế quanh thân A Nô là thứ ta chưa từng thấy bao giờ, vừa sát khí, vừa tuyệt vọng.



Hắn cầm trường kiếm, c.h.é.m ngang, đ.â.m tới, tấn công đối phương bằng thế liều chết.



“Ngươi dám làm hại nàng? Ta lấy mạng ngươi!”



Hắn vậy mà… còn biết nói!



Nhưng giọng nói khàn khàn, khô khốc, như tiếng chiêng đồng vỡ.



Ta lo hắn bị thương, vội vàng bay đến giúp.



Lại đến gần mới phát hiện, người đang đấu với A Nô đến mức khó phân thắng bại, cũng liều c.h.ế.t ăn miếng trả miếng… chính là Thẩm Hoài Cẩn.



Ngay lúc A Nô đ.â.m mũi kiếm thẳng vào tim Thẩm Hoài Cẩn.



“Không được!”



Tim ta hoảng loạn, đập thình thịch, la lên một tiếng rồi nhào đến chắn trước người Thẩm Hoài Cẩn.



Mũi kiếm suýt chút nữa đã đ.â.m xuyên hồn thể ta.



Ta nhìn rõ trong mắt A Nô hiện lên sự run rẩy, đôi mắt hắn thoáng lướt qua một cảm xúc mà ta hoàn toàn không thể hiểu nổi, cuối cùng dùng sức vặn lệch mũi kiếm sang hướng khác.



Trường kiếm sượt qua bả vai ta, rồi khẽ chấn một nhát, giáng mạnh vào vai Thẩm Hoài Cẩn.



Thẩm Hoài Cẩn bị kiếm khí đánh trúng, khẽ rên một tiếng rồi văng thẳng ra xa, đập mạnh vào thân cây đậu đỏ, miệng trào m.á.u tươi, sau đó lại rơi thẳng xuống, ngất lịm tại chỗ.



“A Cẩn!”



Ta hoảng hốt hét lên, lập tức bay đến gần hắn, muốn đỡ hắn dậy, nhưng lại phát hiện tay mình xuyên qua cơ thể hắn.



Ta ngẩn ngơ ngồi sụp xuống trước mặt hắn, nước mắt không ngừng rơi lã chã.



Một bàn tay nhuốm m.á.u run rẩy giơ lên, khẽ khàng muốn lau đi nước mắt trên mặt ta.



“Tương… Tư…”



“Đừng khóc…”



Ta còn đọng lệ trong mắt, bỗng sững người.



Đó là giọng nói quen thuộc, dịu dàng mà ta từng nhớ mãi.



Ta và Thẩm Hoài Cẩn nhìn nhau, trong ánh mắt hắn là nhu tình cuồn cuộn, như một dải ngân hà yên lặng phản chiếu lấy ta.



A Cẩn…



Hắn… đã nhớ lại rồi sao?



“Chúng ta… trước đây có phải từng quen biết?”



“Ngươi là…”



Ta muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ, chỉ phát ra được một âm tiết ngắn ngủi.



Thẩm Hoài Cẩn nhìn ta, chậm rãi từng chữ nói:



“Mẫu thân nói, ta từng có một thê tử, tên là Lý Tương Tư.”



“Mẫu thân nói… nàng đợi ta… đến chết. Thậm chí…” Mắt Thẩm Hoài Cẩn đã hoe đỏ.



“Thậm chí nàng đến Thần Y Cốc, cũng là vì ta, đúng không?”



Ảo tưởng lại một lần nữa bị vỡ tan.



Thẩm Hoài Cẩn không phải đã nhớ lại ta.



Mà là do Lão phu nhân nói với hắn rằng, hắn từng có một thê tử đã vì hắn mà chết.



Qua lớp sương mờ nhòe, ta nhìn Thẩm Hoài Cẩn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Vậy… hắn là vì áy náy với ta, nên muốn bù đắp cho ta sao?”



Thẩm Hoài Cẩn nói:



“Phải. Ta sẽ nghĩ cách khôi phục ký ức, rồi tìm cao tăng giúp nàng hoàn dương. Tương Tư, ta nhất định sẽ không phụ nàng.”



“Vậy còn… Tuyết Kiến cô nương thì sao?”

Nghĩ đến ánh mắt đỏ hoe của Tuyết Kiến, tim ta lại nhói lên.



Thẩm Hoài Cẩn sững lại, sau đó nhìn ta, cam đoan:



“Chuyện bên Tuyết Kiến, ta sẽ giải quyết ổn thỏa, tuyệt đối không để nàng phải khó xử.”



“Nhưng mà…”



Ta định nói gì đó, nhưng vừa chạm phải đôi mắt đầy chân thành của Thẩm Hoài Cẩn, lại không biết nên nói gì nữa.



Thẩm Hoài Cẩn còn muốn nói tiếp với ta.



Nhưng ta lại bất ngờ chạm phải ánh mắt đen láy của A Nô.



Tĩnh lặng như nước sâu, chỉ một cái nhìn liền xuyên thấu lòng người.



Trong khoảnh khắc đó, dường như có điều gì đó vụt qua trước mắt ta nhanh đến mức không thể nắm bắt.



Đầu ta bỗng nhói lên như bị dùi đ.â.m xé.



“A Cẩn——!”



Ta khẽ gọi một tiếng.



Trước mắt tối sầm, rồi ngất lịm đi.

7.



Không biết những hồn ma lang thang khác có giống như ta, cũng biết mộng mị hay không.



Ta mơ thấy năm ấy tuyết xuân rơi, Thẩm Hoài Cẩn dẫn quân nam chinh Nam Chiếu.



Trước lúc lên đường, hắn ôm ta vào lòng, nhẹ giọng hứa hẹn:



“Tương Tư, đợi ta trở về, ta sẽ đưa nàng đến Thần Y Cốc chữa bệnh. Chúng ta nhất định sẽ sống bên nhau đến bạc đầu.”



Nhưng ta không đợi được ngày cùng hắn bạc đầu.



Chỉ đợi được tin hắn chiến tử nơi sa trường, t.h.i t.h.ể chẳng còn.



Hệ thống bắt ta đổi mục tiêu công lược, mẹ chồng cũng khuyên ta tái giá, ngay cả phụ hoàng cũng ép ta hòa thân với Nam Chiếu.



Dưới làn tuyết li ti, ta ngẩng cổ rút kiếm đặt ngang cổ, mắt đỏ hoe nhìn phụ hoàng trên bậc thềm:



“Nếu phụ hoàng ép con hòa thân, hôm nay nữ nhi sẽ đổ m.á.u tại đây.”



Kỳ lạ thay, người phụ hoàng trước nay luôn coi ta như vô hình, vậy mà lần ấy lại không ra lệnh xử tử ta, ngược lại còn cho người trị thương, đưa ta trở về phủ Trấn Bắc Hầu.



Sau khi về phủ, ta quanh năm nằm liệt giường.



Ta không tin Thẩm Hoài Cẩn đã chết.



Ngày nào cũng coi thuốc như cơm mà uống, uống đến mức không còn biết vị đắng là gì nữa.



Thế nhưng, hết bát thuốc này đến bát thuốc khác, ta vẫn không thể đợi được Thẩm Hoài Cẩn quay về.



Trước lúc qua đời, ta đã bị bệnh tật dày vò đến biến dạng, cung nữ vừa khóc vừa trang điểm cho ta, ta lại cười trêu nàng:



“Khóc gì chứ, mau giúp ta trang điểm cho đẹp một chút…”



“Ta muốn xinh đẹp mà đi gặp Thẩm Hoài Cẩn.”



Hạt Dẻ Rang Đường

Ta cũng không nhớ rõ mình đã c.h.ế.t thế nào nữa.



Chỉ nhớ rằng, ngày ta rời khỏi thế gian, ngoài cửa sổ, hoa trên cây đậu đỏ nở rộ rực rỡ.





Bên tai bỗng vang lên tiếng cãi vã kịch liệt.



Là A Nô và Thẩm Hoài Cẩn.



“Ta đã nói rồi, ngươi phải tránh xa nàng.”



“Tránh xa nàng?” Thẩm Hoài Cẩn nhếch môi cười lạnh “Ngươi đừng quên, người nàng luôn khắc cốt ghi tâm… là Thẩm Hoài Cẩn. Là ta.”



Ta theo phản xạ gọi khẽ: “A Cẩn?”



Sau tấm bình phong có một bóng người chợt khựng lại.

Tiếng tranh cãi bỗng ngưng bặt.



Rất lâu sau, Thẩm Hoài Cẩn bước ra từ sau bình phong, ngồi xuống bên giường ta.



“Tương Tư, A Nô đã nói hết với ta rồi.”



“Hồn phách của nàng rất yếu, nhất định phải tĩnh dưỡng cho thật tốt.”



Ta nhìn về lư hương ba chân đang cháy âm ỉ, mùi hương An Hồn tràn ngập không gian.