Đậu Đỏ Và Cây Sơn Tra

Chương 7



Lúc ấy, thiếu niên ấy luôn bất ngờ ló đầu từ hành lang hay bậu cửa sổ, đôi mắt sâu thẳm cong cong vì cười, chan chứa dịu dàng thâm tình.



Ta đang giận, chẳng muốn để ý ai.



“Huynh đến làm gì?”



Hắn đưa ra một chuỗi vòng tay đậu đỏ:



“Đến dỗ thê tử tương lai của ta mà.”



Ta ngượng đến đỏ mặt, trừng mắt với hắn:



“Ai là thê tử của huynh chứ?”



Thiếu niên nhanh nhẹn nhảy tới, ngồi xuống bên cạnh ta, lười nhác nói:



“Ai đáp lại… thì là người đó.”



Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt thâm tình của Thẩm Hoài Cẩn.



Bên ngoài khung cửa sổ, hoa xuân nở rộ.



Thái tử ca ca đứng bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn chúng ta.



Thời gian yên bình, chẳng qua chỉ là như vậy.







Ta từng nghĩ rằng, đời mình sẽ như ước mơ thời thơ bé:



Trước khi xuất giá có Thái tử ca ca cưng chiều, sau khi thành thân thì có Thẩm Hoài Cẩn thương yêu.



Ta sẽ là tiểu công chúa vui vẻ nhất trong toàn Bắc Đường.



Cho đến năm ta mười sáu tuổi, Nam Chiếu, kẻ giao chiến lâu năm với Bắc Đường, đột nhiên cử sứ thần đến cầu thân, xin được cưới ta.



Khi ấy Mẫu hậu đang bệnh nặng, vẫn cố gắng quỳ gối giữa điện Tử Thần, cầu xin phụ hoàng đừng gả ta sang Nam Chiếu.



Phụ hoàng có chút do dự.



Văn võ bá quan còn chưa lên tiếng, người đầu tiên bước ra thỉnh cầu ban hôn lại là hoàng huynh luôn thương ta từ bé — Thái tử.



Khi tin này truyền đến hậu cung, ta không kịp giữ gìn dáng vẻ công chúa, xách váy chạy thẳng đến Đông cung.



Sau lưng là cung nữ đuổi theo.



Ta vừa chạy vừa khóc.



Rõ ràng Thái tử ca ca rất thương ta.



Rõ ràng huynh ấy biết ta thích Thẩm Hoài Cẩn.



Tại sao… tại sao huynh ấy lại nhất quyết gả ta sang Nam Chiếu?



Ta xô cửa lớn của Đông cung, chỉ thấy Thái tử đang cùng mưu sĩ bàn bạc cách lợi dụng việc ta hòa thân, để thu được lợi ích lớn nhất.



“Ca ca…”



Ta c.h.ế.t trân tại chỗ, nghẹn ngào gọi một tiếng…



Thái tử xua tay cho các mưu sĩ lui, rồi vẫy tay bảo ta tiến lại gần.



Ta ngơ ngác bước tới, huynh ấy như thường lệ đưa tay lau nước mắt cho ta, nhưng lần này ta né tránh.



Không biết có phải là ảo giác hay không, ánh mắt Thái tử thoáng hiện một tia mất kiên nhẫn.



“Tại sao… ca ca, tại sao lại muốn muội hòa thân?”



“Tương Tư, muội đã được thiên hạ nuôi dưỡng, thì cũng nên lấy thân báo đáp cho thiên hạ.”



Thái tử chậm rãi phân tích với ta:



“Muội gả sang Nam Chiếu, sẽ trở thành Hoàng hậu của bọn họ.

Như vậy, hai nước kết thân, ta cũng có thể nhận được sự ủng hộ từ Nam Chiếu, mới không bị phụ hoàng phế truất ngôi vị Thái tử.”



Phụ hoàng nhiều năm qua luôn có ý muốn phế Thái tử, chuyển sang lập Nhị hoàng tử làm người kế vị.



“Nhưng mà… ca ca.”



Ta nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má:



“Hoàng đế Nam Chiếu năm nay đã bảy mươi tuổi, đã có thể làm tổ phụ của muội rồi… huynh có biết không?”



Nam Chiếu có tục lệ: Cha mất thì con kế vị, huynh mất thì đệ nối ngôi.



Đối với một nữ nhân mà nói, đó là một nỗi sỉ nhục không gì lớn hơn.



Huống chi Bắc Đường và Nam Chiếu đã giao chiến nhiều năm, ta gả sang đó… sẽ có kết cục thế nào, chẳng lẽ hoàng huynh không biết?



Nhưng huynh ấy… vẫn muốn ta phải gả đi.



12.



“Lý Tương Tư, muội là hoàng muội của cô, là công chúa Bắc Đường!”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái tử lớn tiếng cắt ngang lời ta.



“Vì xã tắc Bắc Đường, muội bắt buộc phải gả đi.”



Ta nhìn Thái tử trước mắt, người từng nói rằng sẽ để ta sống một đời vô ưu.



Vậy mà giờ đây, vì quyền thế và địa vị, huynh ấy lại có thể đẩy ta ra ngoài như một quân cờ.



Giọng ta run rẩy:



“Ta gánh vác an nguy xã tắc, chẳng hay tướng quân dùng vào nơi đâu?”



“Lý Tương Tư!”



Thái tử giận dữ quát.



Ta ngẩng đôi mắt mờ lệ, nhìn huynh ấy thật lâu.



Cuối cùng thu váy, quỳ xuống hành lễ:



“Thần muội kính cẩn tuân theo lệnh Thái tử.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Thái tử sững sờ, đưa tay muốn đỡ ta dậy.



Ta tránh đi.



Ta xoay người rời khỏi Đông cung, đến thẳng điện Tử Thần, chủ động cầu xin phụ hoàng ban hôn, hòa thân sang Nam Chiếu.



Thứ đổi lại… là một bức chiếu thư do chính tay phụ hoàng viết, hứa sẽ truyền ngôi cho Thái tử.



Ta giao chiếu thư ấy cho huynh ấy:



“Ta và Thái tử, từ nay không còn nợ nhau.”



Huynh ấy từng bảo vệ tuổi thơ vô ưu của ta, ta vì huynh ấy chấp nhận gả sang Nam Chiếu.



Từ nay… chỉ còn quân thần, chẳng còn huynh muội.



Thánh chỉ được ban xuống, phong Tam công chúa Lý Tương Tư làm An Quốc Công chúa, hòa thân sang Nam Chiếu, trở thành Hoàng hậu.



Khi tin chỉ dụ truyền ra, mẫu hậu lập tức thổ huyết ngất xỉu.



Thẩm Hoài Cẩn bất chấp bị Lão phu nhân ngăn cản, quỳ ngoài điện Tử Thần suốt một đêm, cầu xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ, tình nguyện đích thân xuất binh đánh Nam Chiếu.



Ta hầu mẫu hậu uống xong thang thuốc, xách đèn lồng đi qua từng dãy hành lang u tối, liền nhìn thấy Thẩm Hoài Cẩn đang quỳ trong tuyết.



Phụ hoàng ra lệnh cho hắn đứng dậy trở về.



Thẩm Hoài Cẩn thà c.h.ế.t cũng không chịu rời đi.



Phụ hoàng nổi giận, lệnh đánh hắn bằng gậy lớn.



Ta bước ra cầu xin thay cho hắn.



Phụ hoàng nhìn ta, người chẳng bao lâu nữa sẽ phải gả sang Nam Chiếu, cuối cùng cũng tha cho Thẩm Hoài Cẩn.



Thái giám đỡ Thẩm Hoài Cẩn đi về phía trước, ta cầm đèn lồng đi bên cạnh hắn.



Hành lang Vĩnh Lộ thật dài, tựa như vực sâu không đáy kéo dài vô tận.



Tới cổng cung, xe ngựa phủ Trấn Bắc Hầu đã dừng sẵn một bên.



“Tiểu Hầu gia, mời lên xe.”



Ta xoay người định rời đi.



Nhưng Thẩm Hoài Cẩn lại nắm chặt cổ tay ta, lực mạnh đến mức ta giãy thế nào cũng không thoát.



Mắt hắn đỏ hoe, giọng khản đặc:



“Công chúa… là muội tự nguyện sao?”



Ta không dám nhìn vào mắt hắn.



Ta sợ, chỉ cần nhìn Thẩm Hoài Cẩn một cái, nước mắt mà ta cố nhịn suốt dọc đường… sẽ lập tức rơi xuống.



“Phải.”



Ta quay mặt đi, tuyết rơi xuống mặt, lạnh buốt thấu da.



Thẩm Hoài Cẩn nhìn ta rất lâu, rất lâu.



Lâu đến mức sương tuyết đã phủ kín mái tóc đen của cả hai.



Cuối cùng, hắn mới chậm rãi buông tay ta ra, chỉ để lại một câu:



“Tương Tư, chờ ta, ta sẽ đưa muội về nhà.”



Ta đứng đó, nhìn theo cỗ xe ngựa đang khuất dần nơi cuối đường, nước mắt rơi xuống.



“Được, ta sẽ đợi huynh.”



Đó là lần cuối cùng ta gặp Thẩm Hoài Cẩn, trước khi gả sang Nam Chiếu.