Dẫu Đơn Côi, Ta Vẫn Tự Mình Khai Nở

Chương 2



Ta chưa từng nói với bất kỳ ai rằng ta biết y thuật.

 

Không ai biết rằng tại một thôn trang nơi vùng quê hẻo lánh, ta từng cải nam trang học y thuật, đi khắp nơi cứu người chữa bệnh.

 

Ta từng thấy một thế giới hoàn toàn khác với nơi hậu viện này, và ta vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, để có thể danh chính ngôn thuận bước ra ánh sáng.

 

Nay, rốt cuộc cơ hội ấy cũng đến rồi.

 

02

 

Phụ thân thở dài cảm thán, nói lời xin lỗi với ta, thế nhưng ông lại quên mất rằng, những thứ nữ mất mẹ từ sớm trong phủ này đâu chỉ có một mình ta.

 

Dưới tay đích mẫu nghiêm khắc, sống từng ngày chẳng khác nào giẫm trên băng mỏng.

 

Nhiều khi ông cũng phải nhìn sắc mặt đích mẫu mà hành sự, kết quả là nuôi dưỡng đích tỷ thành kẻ tự cao tự đại.

 

Ông cho rằng phủ Quốc Công tới cửa từ hôn, chuyện liền kết thúc tại đó?

 

Ta thì không nghĩ vậy.

 

Nhất là chuyện giữa đích tỷ và cái kẻ gọi là “chân tình” kia, ông lại làm như chẳng thấy gì, mặc kệ buông tay.

 

Ông thấy ta ngốc nghếch, ngay cả lời nịnh hót cũng chẳng nói nổi, càng không biết làm nũng làm nịu như đích tỷ, liền phất tay tỏ vẻ chán ghét, bảo ta lui ra.

 

Vừa trở về tiểu viện, Như Mai đã ghé sát lại, hạ giọng thì thầm:  

“Đã tra được rồi, vị ấy là bảng nhãn năm nay, trong nhà còn có tước Hầu, hiện đã làm chủ gia nghiệp, trong phủ nhân khẩu đơn bạc…”

 

Như Mai nghĩ ngợi giây lát, cẩn trọng dùng lời:  

“Chỉ là bề ngoài rực rỡ, bên trong thì rỗng tuếch, ngoài vàng trong mục.”

 

Ta bừng tỉnh đại ngộ — thì ra đó là lý do hắn để mắt tới đích tỷ.

 

Ngoại tổ mẫu bên đích mẫu hiện giờ chính là Hoàng thương. Năm xưa đích tỷ có thể được gả vào phủ Quốc Công, là bởi bên kia đã dâng lên triều đình vô số bạc trắng.

 

Thế tử gia vốn là người long chương phượng tư, đích tỷ khi ấy kiêu ngạo đến cực điểm.

 

Cuối năm trước, Hoàng thượng bị thích khách ám sát, thế tử vì cứu giá mà bị thương, từ đó thân thể tàn tật.

 

Từ khi ấy, lòng đích tỷ liền thay đổi.

 

Người ta tính toán nàng, nàng cũng chẳng phải kẻ thanh bạch gì.

 

Chỉ có thể nói, một lũ cùng ruột, thối nát tương hợp.

 

“Tiểu thư, chúng ta có cần làm gì không?”

 

Ta ngẩng đầu nhìn lên trời — một mảnh trời nhỏ hẹp, hoàn toàn cách biệt với cõi bao la vô tận bên ngoài:

 

“Tạm thời chưa cần làm gì, cứ chờ xem đã.”

 

Ngày hôm sau, người phủ Quốc Công tới cửa, đòi lại sính lễ năm xưa đã đưa, rồi ngay tại cổng lớn Lưu phủ, đập vỡ từng món một. Hàng xóm láng giềng kéo tới xem náo nhiệt, cười cợt không thôi.

 

Chạng vạng tối, phụ thân được người dìu về phủ, nghe nói lúc đang cùng bằng hữu thưởng trà trên họa phường, vô tình trượt chân ngã xuống hồ.

 

Ta ngờ rằng có kẻ muốn lấy mạng ông, chỉ là vận khí ông còn chưa tận, tạm thời giữ được một mạng.

 

Nhưng đây tuyệt đối không phải kết thúc — mà là bắt đầu!

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Vốn định chờ thêm một thời gian, nhưng chuyện này xảy ra, khiến ta hiểu rõ: không thể chờ nữa.

 

Nếu còn chần chừ, người ta sẽ thò tay vào tận hậu viện...

 

Ta lập tức sai Như Mai thu dọn toàn bộ khăn tay, yếm đào, y phục sát thân của ta, khóa chặt lại.

 

“Đi báo cho mấy vị tỷ muội kia một tiếng.”

 

Việc ta nên làm, ta đã làm rồi. Còn có nghe hay không, là chuyện của các nàng.

 

Nửa đêm, trong viện đích tỷ đột nhiên náo động, có người hô lên: “Bắt trộm!”

 

Ta kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra ướt lưng.

 

Mấy vị tỷ muội sợ đến mặt mày tái mét, run như cầy sấy.

 

“Là… là người phủ Quốc Công ư?”

 

Ta khẽ lắc đầu:

 

“Không nhất định.”

 

Dù không phải người phủ Quốc Công ra tay, cũng không thể tách họ ra khỏi chuyện này.

 

Thế tử gia là người tài mạo song toàn, bằng hữu khắp thiên hạ, có biết bao kẻ muốn nịnh nọt, muốn nhân cơ hội lập công.

 

Sáng hôm sau, phụ thân không tới nha môn nhậm chức, bị thượng quan sai người đến phủ khiển trách thậm tệ.

 

Ngay sau đó, vì vô cớ không làm việc mà bị cách chức.

 

Ông đang bệnh nằm liệt, nghe tin liền bàng hoàng ngồi bật dậy, mắng đích mẫu như trút giận, rồi lẩm bẩm trong phòng như kẻ mất hồn.

 

“Phụ thân.”

 

Ta dâng lên một phong thư:  

“Nếu phủ Quốc Công nguyện ý gặp con, tình thế trước mắt của phụ thân có thể giải được.”

 

Nếu người ta không muốn gặp… vậy thì cùng xuống địa ngục thôi.

 

“Thật sao?”

 

Giờ đây ông như kẻ chếc đuối giữa biển rộng, chỉ thiếu một khúc gỗ cứu mạng.

 

Là ai, phải trả cái giá gì, chỉ cần không phải ông chịu, thì ông đều không màng.

 

Xem qua thư, ông hỏi ta:  

“Con nhận được danh y phương nào? Mau nói cho phụ thân, phụ thân lập tức thân chinh đi mời!”

 

Ông muốn đoạt hết công lao, không có lấy một ý định nhường lại cho ta chút nào.

 

“Phụ thân, không có danh y nào cả.”

 

“Không có danh y? Vậy nếu đến lúc phủ Quốc Công trách tội thì sao…”

 

“Để con một mình gánh vác.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com